Trót Yêu
Nàng thấy trên bàn có một bình rượu cùng ít thức ăn khuya. Những món này… không phải là những món được bày ra trong đêm tân hôn sao.
Hắn cầm lấy tay kéo nàng ngồi xuống ghế. Nàng vẫn chưa quen hắn thân mật thế này, có chút ngại ngùng cúi mặt.
Hắn lại như bị ai nuốt mất đầu lưỡi, những lời trong lòng không thể nói ra
được đành rót lấy hai ly rượu, nhét vào tay nàng một ly. Nàng ngơ ngác
nhìn hắn, không hiểu hắn muốn gì.
“Ta và nàng chưa uống rượu giao bôi!”
Lòng nàng khẽ rung lên. Hắn vẫn còn nhớ sao!
Mắt nàng ánh lên ý cười. Có lẽ đây là thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời
nàng. Không biết vì lý do gì mà hắn thay đổi. Nàng mặc kệ đó là nguyên
nhân gì, đây không phải là điều nàng mong ước sao.
Hắn nhìn nụ
cười rạng rỡ của nàng, lòng cũng chậm rãi vui sướng. Thì ra lúc trước
nàng chỉ giả bộ cười trước mặt hắn. Đây mới là nụ cười chân chính của
nàng. Từ giờ về sau hắn phải làm cho nàng cười nhiều hơn nữa, nàng xứng
đáng được như vậy.
Hai người vòng tay qua uống rượu, hơi thở phả vào nhau đầy ái muội. Một hớp rượu nhỏ đã làm má nàng đỏ hồng lên, cúi
mặt không nhìn hắn. Hắn chăm chăm nhìn vào gò má mịn màng, tim như ngừng đập một giây. Nương tử của hắn xinh đẹp hớp hồn dường này, tại sao lúc
trước hắn ngu xuẩn không nhận ra.
Hắn hắng giọng, phá tan bầu
không khí mờ ám, từ trong tay áo lấy ra một cây trâm. Đến lúc gần về,
hắn mới thấy mình là một phu quân tồi tệ. Hắn không biết nàng thích
trang sức gì, thích ăn gì. Nhưng nữ nhân hẳn là phải dùng trâm đúng
không. Hắn ghé vào tiệm trang sức lớn nhất, chọn nửa buổi mới được một
cây trâm. Hắn nghĩ hợp với nàng, còn vì sao hợp, hắn cũng không biết.
Nàng lại ngạc nhiên nhìn hắn, công chúa như nàng thiếu gì trang sức quý hiếm chứ, thậm chí cống phẩm cũng được phụ hoàng ban cho. Thế nhưng tất cả
đều không bằng cây trâm trên tay hắn. Đây là vật đầu tiên hắn mua cho
nàng, chứa đựng cả tâm tình của hắn.
Nàng rụt rè vươn tay nhận
lấy. Hắn giữ tay nàng lại, đích thân cài lên tóc nàng. Ngắm nhìn một
lúc, hắn cảm thấy lòng rộn rạo không thôi. Phu nhân của hắn đang cài cây trâm hắn mua, chân chân chính chính thuộc về hắn.
Hắn đứng lên
ôm lấy vai nàng, không nói không rằng bế bổng nàng lên. Nàng bị hoảng
sợ, theo bản năng vòng tay ôm cổ hắn. Hai người gần nhau không kẽ hở,
hai trái tim cùng đập loạn xạ.
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường,
hắn hôn lên trán nàng rồi từ từ hôn xuống. Giữa bốn cánh môi, hắn nhắm
mắt quyến luyến nói “Nương tử, xin lỗi nàng! Ta đã tổn thương nàng thật
nhiều. Từ giờ về sau chúng ta sẽ ở bên nhau, ta sẽ bù đắp cho nàng, có
được hay không?”
Mãi đến giờ hắn mới có can đảm thổ lộ với nàng.
Nàng không tin vào tai mình, mở mắt thật lớn nhìn hắn. Hắn xót xa nhìn
bộ dạng của nàng, chỉ đơn giản nói “Tin ta!”
Nàng tin, tình
nguyện tin hắn. Hai năm trước nàng đã rơi vào lưới tình này, mãi mãi
không thoát ra được. Cho dù hắn tiếp tục lạnh nhạt với nàng, nàng vẫn
cam tâm tình nguyện quan tâm hắn. Huống chi bây giờ hắn nói muốn ở bên
nàng, có phải cố gắng của nàng có kết quả rồi không?
Bỗng dưng
nàng thấy ngực mình thật chua xót, nước mắt kềm nén hai năm nay tuôn ra, gục trên vai hắn khóc. Hắn cuống quít lau nước mắt trên mặt nàng, nói
“Đừng khóc, vi phu sẽ đau lòng. Hứa với ta, từ giờ về sau chỉ được cười, không được khóc nữa!”
Nàng gật đầu. Tim nàng đập thật nhanh,
thật nhanh. Hắn chưa bao giờ nhìn nàng lâu đến vậy, nàng ngại ngùng quay mặt sang một bên.
Động tác này làm cái cổ cao cao trắng nõn lộ
ra như mời gọi hắn. Nơi này của nàng quyến rũ chết người, cần cổ mảnh
khảnh làm hắn kềm không được hôn lên, đưa tay cởi từng lớp áo. Nàng thấy toàn thân mình nóng lên, như tan ra dưới từng cái đụng chạm nóng bỏng.
Bàn tay hắn lướt qua da thịt nhẵn nhụi, thò vào trong yếm xoa nắn hai
bầu vú tròn căng cao ngất.
Nàng nấc lên từng cơn, cảm giác này
thật lạ lẫm, nó ăn mòn xương cốt nàng. Một tay hắn sờ từng tấc da thịt,
tay còn lại liên tục thoát quần áo của hai người. Làm phu thê hai năm
trời, hôm nay lại có quá nhiều lần đầu tiên. Lần đầu tiên hắn ôm nàng,
ôn nhu với nàng, tặng quà cho nàng, nhìn nàng say đắm. Và bây giờ lần
đầu tiên hai người ngắm kĩ dung nhan nhau, trần trụi ở bên người chung
gối trong trạng thái nguyên thủy nhất.
Không cần vội vàng, hắn
hôn khắp người nàng, nâng niu như trân bảo. Đầu lưỡi hắn chạm tới đâu
nàng như bị thiêu cháy tới đó. Đến khi hắn hôn tới đùi trong, nàng
ngượng ngùng giãy ra chặn hắn lại. Hắn là nam nhi đỉnh thiên lập địa,
sao có thể hầu hạ nàng như vậy, đó là bổn phận của nàng.
Hắn đè
nàng xuống, tiếp tục hưởng thụ cảm giác da thịt như tơ lụa đỏ hồng lên
dưới đầu lưỡi. Vì nàng, vì muốn yêu thương nàng, không để nàng chịu khổ, hắn đen mặt gọi kĩ nữ trong quân doanh tới hỏi chuyện khuê phòng. Hắn
không làm gì các nàng, chỉ bảo các nàng kể thật chi tiết rồi lấy giấy
ghi chép lại, tiện thể “tịch thu” vài cuốn đông cung đồ của các thuộc
hạ.
Miệng di chuyển đến khu vườn bí mật kia, mùi xạ hương tỏa ra làm tâm hắn ngứa ngáy. Hắn muốn một ngụm ăn nàng vào bụng, nuốt hết
tinh hoa của nàng. Hắn ghìm chặt hai chân không cho nàng giãy dụa, cúi
đầu khẽ trêu chọc nơi tư mật. Nàng không chịu được cái lưỡi càn quấy của hắn, càng không chịu được trượng phu nàng xem như trời bây giờ cúi
người phục vụ mình.
Nàng xấu hổ.
Cả gương mặt đỏ như trích ra máu, môi mím lại không dám kêu, chỉ có hai bàn tay nhỏ bé không
ngừng ghì lấy vai hắn, bàn chân cọ cọ xuống giường chống đối.
“Không nên…”
Trong mắt hắn, nàng bây giờ đáng yêu không gì sánh bằng. Nàng là nương tử của hắn, là người hắn nên thương yêu nhất. Hai năm trước hắn đã làm nàng
đau lòng, bây giờ hắn phải bù lại. Hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ tiếp
tục ép nàng xuống hưởng thụ cảm giác hắn mang lại.
Hai ngón cái
vén đám cỏ đen ra ngoài để lộ hạt trân châu nhỏ xíu khẽ run rẩy. Hắn
nhìn nó chằm chằm, đây là nơi sẽ làm nàng sung sướng. Hắn vươn đầu lưỡi
liếm thử một cái, nàng giật người thống khổ.
Cảm giác này quá
đáng sợ. Cả người nàng như có ngàn con sâu cắn loạn, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc rồi ngưng. Hắn thấy biểu cảm của nàng, biết mình đã làm
đúng nên tiến công thần tốc, đầu lưỡi liên tục đánh lên hoa huyệt, cắn
mút làm cho nàng thần trí mơ hồ. Bàn tay cũng không rảnh rỗi xoa nắn
khắp người nàng, thỉnh thoảng lại véo nụ hoa đỏ tươi cứng rắn.
Nàng không chịu được cảm giác kỳ lạ đánh úp lên người, không ngừng giãy dụa
trên giường. Mái tóc đen như thác nước rối loạn xõa tung, gương mặt
trắng nõn hít thở không thông làm lồng ngực lên xuống mãnh liệt.
Tiểu hạch bị hắn mút đến run bần bật, sưng không chịu nổi. Nàng lắc đầu dưới thân hắn, quá kích thích, nàng không chịu được. Hắn thấy nàng xinh đẹp
như đóa mẫu đơn nở rộ, liền nhanh chóng lấy lòng nàng, bày hết kĩ xảo
làm nàng vui thích.
Công chúa lễ nghi phép tắc nào chịu được sự
tấn công dữ dội của hắn. Chỉ một lúc sau, nàng thấy máu toàn thân dồn
xuống xương chậu, trong người như có thứ gì thoát ra. Nghe tiếng hắn
đánh lưỡi chùn chụt nút lấy hạ thân, nàng thẹn thùng cố gắng đẩy đầu hắn ra. Thế nhưng sức nữ tử yếu đuối sao có thể so với tướng quân võ công
đầy mình. Hắn cứ cố chấp gục mặt thưởng thức dòng nước xuân ngọt ngào,
một ngụm lại một ngụm nuốt vào.
Đầu óc nàng trống rỗng, cái mông
trắng nõn nảy lên không chịu được kích tình kịch liệt. Vậy mà hắn vẫn
lưu manh dày vò tiểu hạch, giữ nàng trên đỉnh cao của dục vọng. Nàng nằm trên ngọn sóng cao nhất, giãy lên muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn. Nước mắt sinh lý chảy ra, hai tay nhỏ bé xua loạn xạ như muốn giảm bớt
cảm giác đáng sợ này. Nhìn biểu cảm mê người của nàng, hắn càng ghìm
nàng chặt chẽ, bắt nàng thần phục dưới cái lưỡi yêu nghiệt.
Nàng
xấu hổ muốn ngất đi, hắn lại chồm lên ép nàng nhìn vào mắt mình. Miệng
hắn mang hơi thở tình dục nồng đậm, xuân thủy còn vương ở khóe môi. Hắn
âu yếm nhìn nàng, khẽ nói “Nương tử, cho ta!”
Nàng vốn là của
hắn, mãi mãi thuộc về hắn. Đáng lẽ đây là điều hai phu thê nên làm từ
rất lâu, không ngờ phải kéo dài đến bây giờ. Nhưng bây giờ nàng rất hạnh phúc, cuối cùng hắn cũng muốn nàng.
Nàng thở hổn hển gật đầu,
dùng hai tay bám lên vai hắn. Chỉ chờ có thế, hắn đặt gậy thịt to lớn
ngoài hang động, nhích người đi vào. Vừa mới tiến lên được một chút, ký
ức đau đớn năm ấy ập về. Nàng nhăn mặt nhưng lập tức dãn ra, vẫn cắn
môi quật cường không lên tiếng. Nàng nhìn hắn cười, nụ cười làm hắn đau
đến tim gan.
Không, nàng không cần chịu đựng vì hắn. Hắn chính là muốn nàng vui vẻ, cùng hưởng thụ cảm giác da thịt thân cận với hắn.
Nàng không phải người hầu, nàng là phu nhân chân chính của hắn. Hắn
không cho phép ai khi dễ nàng, cả bản thân mình cũng không được. Chính
vì biết đêm tân hôn năm xưa vẫn lưu lại ký ức kinh hoàng, hắn đã cố gắng học hỏi, muốn xóa bớt nỗi đau cho nàng.
Ngón trỏ của hắn đưa tới day lên mi tâm, kéo dãn nếp nhăn của nàng. Bờ môi dày hôn khắp mặt
nàng, thì thầm “Doanh nhi, hãy giao cho ta!”
Doanh nhi! Hắn gọi
nàng là Doanh nhi! Ông Trời ơi có phải nàng nghe lầm không. Một tiếng
“nương tử” đã khiến nàng đắm chìm trong mật ngọt, cách gọi tên thân mật
này lại làm nàng không thở nổi, tình cảm dâng lên mãnh liệt.
Nàng nhìn vào mắt hắn, tin tưởng đem bản thân mình giao cho hắn. Tuy hoa
kính đã vô cùng ướt át nhưng hai năm rồi không ai động đến nên rất chặt
chẽ bó sát. Hắn từ từ đi vào, tay xoa lên đùi trong của nàng tạo cảm
giác.
Nàng đau, hắn biết. Hắn cũng đau lòng không thôi. Nhưng
khi nhìn nét mặt hạnh phúc của nàng, hắn thấy mình có trọng trách thật
lớn giữ cho gương mặt này luôn tươi cười chân thật. Cự long đã đi vào
hết nhưng hắn chưa dám động, hắn sợ nàng đau. Múi cơ bên trong cắn hắn
thật chặt, cảm giác sung sướng nhưng không thể động này thật khổ sở, hắn đã gấp đến mồ hôi đầy đầu.
Nhìn bộ dạng kềm nén của hắn, nàng
cũng khó chịu không thôi. Bây giờ nàng đã hiểu, hắn thật lòng quan tâm
nàng. Nàng đỏ mặt thì thầm “Có thể…”
Như được lệnh ân xá, hắn
chậm rãi chuyển động. Hang động mềm trơn như tơ lụa nuốt lấy gậy thịt
cứng rắn nóng như lửa. Ban đầu nàng đau đến nhăn mặt, hắn gỡ môi nàng
ra, bá đạo nói “Không cần phải chịu đựng, ta muốn nghe tiếng của nàng.”
Hắn muốn nàng có thể thoải mái bày tỏ bên cạnh hắn. Dù là đau đớn hay hạnh
phúc, hắn muốn biết suy nghĩ của nàng, muốn nàng không che dấu cảm xúc
mà có thể thanh thản trước hắn. Được sự động viên của hắn, nàng khẽ kêu
đau. Thế nhưng âm thanh lúc này thật khác thường. Đây không phải là
giọng của nàng như mọi khi, âm điệu này cao vút mê người, lại như làm
nũng khiến người ta muốn yêu chiều cả đời.
Sau một lúc, nàng đã
quen dần với nhịp điệu của hắn, không còn đau như ban đầu nữa. Hắn thấy
lông mày nàng dãn ra liền thở một hơi nhẹ nhõm, bắt đầu tăng tốc. Dần
dần, nàng thấy cả người nóng lên, cảm giác bủn rủn ban nãy lại ào về,
còn mãnh liệt hơn trước. Mỗi cú thúc của hắn lại chạm đến một điểm nào
đó làm nàng run lẩy bẩy, tứ chi như tan thành vũng nước.
“Nơi này phải không Doanh nhi? Gọi tên ta đi!”
“Tướng công… Dịch… ư… ư…”
Nàng có thể gọi hắn là tướng công, lại thân mật gọi tên hắn. Cả hai đều cảm
thấy lâng lâng như lạc vào thiên đường. Thì ra đây là ái tình mà người
đời hay nói. Bọn họ tình nguyện trầm luân vào nó, bỏ hết những tham
luyến sân si, tranh quyền đoạt vị, chém giết máu me. Chỉ muốn có đối
phương, đời này không hối.
“Thoải mái không Doanh nhi của ta?”
Nàng im lặng lắc đầu. Nàng chưa quen với sự nhiệt tình của hắn, vẫn còn rất
ngượng ngùng. Hơn nữa dù sao nàng cũng là công chúa, chưa luyện ra được
vẻ phóng đãng này. Hắn nhìn ra sự e thẹn trong mắt nàng liền muốn đùa
giỡn một phen, lập tức ngừng lại.
“Thì ra Doanh nhi không cần vi
phu nữa. Ta đi vậy, nàng cũng nên ngủ sớm thôi!” Hắn bày ra vẻ mặt tiếc
nuối, rút hẳn côn thịt ra. Nam căn thô to vẫn chỉa thẳng lên trời, bóng
loáng rỉ nước cọ vào hoa kính nhưng không đi vào.
Ái tình kịch
liệt bỗng chốc mất đi, tiểu huyệt bị lạnh nhạt vô cùng khó chịu. Hang
động vô thức hé ra rụt lại, nước xuân cũng từ đó tuôn ra. Nàng từ thiên
đường bị ném xuống đất thật không dễ chịu chút nào. Lấy hết can đảm bỏ
đi sự xấu hổ, nàng muốn cùng hắn cá nước thân mật, nàng cũng nên học
chút tình thú phu thê.
“Dịch… đừng đi… thiếp muốn chàng…” Nàng kéo lấy tay hắn, đôi mắt long lanh ủy khuất.
Hắn nào chịu được ái tình mãnh liệt từ ánh mắt kia, cảm thấy mình tan ra
trong bể dục. Cự long lại thúc một cái mãnh liệt chui vào dày vò hoa
tâm, nắm lấy eo nàng đưa đẩy thật mạnh “Tuân lệnh nương tử!”
Hứa
tướng quân dũng mãnh trăm trận trăm thắng, ngay cả trên giường cũng vậy. Nàng đã mệt mỏi rã rời tay chân. Hắn đưa nàng đạt cao trào mấy bận, lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này, nàng chỉ biết ôm lấy hắn nức nở. Dù mỏi mệt, nàng vẫn tình nguyện cùng hắn quấn quít dây dưa, cùng
nhau hòa làm một đến thiên đường. Nàng cảm nhận được tình yêu của hắn
rót vào lòng, cũng như điên cuồng trao cho hắn mê luyến của mình. Hắn
nhìn nàng nở rộ dưới thân, yêu thương không gì sánh được, một lần lại
một lần muốn nàng.
Hai người đắm trong bể dục, theo tiếng gọi
của xác thịt mà thỏa mãn nhau sau bao hiểu lầm, đớn đau, nhung nhớ. Tình cảm mãnh liệt trong hai năm ào ào tuôn ra, họ quấn lấy nhau không dừng. Đêm khuya, cả phủ tướng quân yên ắng, chỉ có gian phòng này cất lên
những âm thanh mị hoặc, đến nỗi mặt trăng ngoài kia xấu hổ, ẩn mình
trong mây đến sáng.
.
Ba năm sau
“Mẫu thân! Người
xem con diều này đẹp không? Phụ thân nói ngày mai sẽ cho con lên núi thả diều” Hoằng nhi chạy thật nhanh đến đình viện, bánh bao nhỏ muốn khoe
với mẫu thân con diều thật to thật oách.
“Hoằng nhi! Ta đã nói
con không được chạy loạn, mẫu thân đang có bảo bảo bên trong, lỡ đụng
trúng nàng thì sao!” Hắn một tay xách cổ áo nhi tử lên giáo huấn một
chút.
Nụ cười loan trên khóe mắt, nàng nhìn phụ tử bọn họ bận đấu khẩu, hạnh phúc dâng tràn. Lúc trước, hắn hỏi nàng có tình nguyện đến
biên ải với hắn không. Ở đây không giàu có trù phú như kinh thành, nhưng hắn hứa sẽ đem cho nàng cuộc sống tốt đẹp nhất.
Không cần suy nghĩ, nàng gật đầu. Cho dù là núi đao chảo dầu nàng cũng nguyện đồng hành với hắn, xá gì chốn biên ải này.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ôm nàng vào lòng, để nàng tựa đầu trên vai hắn. Hắn vuốt chiếc bụng đã nhô lên, cảm thấy ông Trời vẫn còn thương hắn, để
hắn nhận ra nàng quan trọng với hắn đến dường nào. Hắn nhìn nàng cong
cong khóe môi, tò mò hỏi
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ, nếu ngày xưa chàng không rời đi hai năm, liệu chúng ta sẽ thành thế nào?”
Hắn chặn nàng bằng một nụ hôn sâu ngọt ngào, tay ôm lấy gương mặt nhỏ bé
“Không có nếu như! Ông Trời đã an bài số phận, chính là phu thê chúng ta sẽ mãi ân ái thế này đến kiếp sau, không gì cản được!”
Ừ, có lẽ là ông Trời an bài. An bài cho nàng nhất kiến chung tình, trót
yêu một kẻ lạnh nhạt như hắn để rồi phải trải qua bao nhiêu nhớ nhung
đau khổ. Đồng thời số phận cũng đã định, rằng hắn sẽ bị chân tình của
nàng cảm động, sẽ yêu thương bù đắp nàng, sẽ cùng nhau nắm tay đi đời
đời kiếp kiếp.
HOÀN