Người ngựa Tiểu Yến Tử chạy qua núi non trùng điệp hướng phương Bắc lạnh giá mà đi.
Thoảng qua thời gian vùn vụt, mới đó mà nàng đã cưỡi ngựa liên tục mấy canh
giờ. Tuấn mã nàng mướn kì kèo mãi mới được giá hai mươi lăm lượng đã thở phì phì muốn nghỉ ngơi.
Tiểu Yến Tử xem chừng trời sắp chuyển tà mới quyết định ghé vào trấn gần đó nghỉ tạm một đêm vậy.
Trấn Du Lương nằm cách Tây An nửa ngày đường ngựa, là một trấn nhỏ bốn bề
núi rừng, dân cư thưa thớt, cuộc sống đạm bạc. Dân chúng nơi đây chăm
bón làm đồng án nên khách điếm tửu quán rất hiếm hoi. Yến Tử đi dọc hết
trấn mới tìm được một khách điếm nhỏ.
Khách điếm kia chỉ có hai tầng
lầu, dáng vẻ cổ xưa phủ một lớp cây leo quanh lớp gỗ mun. Trông dáng vẻ
không khác gì nhà cây, dây leo kia vươn lên đến tận cửa sổ tầng hai, còn mọc ra một vài đóa hoa nhỏ nhắn, khiến cho người ta liên tưởng đến việc nghỉ ngơi giữa chốn thiên nhiên núi rừng, tâm tư cũng trở nên thoải
mái. Ừm, rất được, rất có sáng tạo.
Tiểu Yến Tử đứng bên ngoài ngắm nghía một hồi, vừa bước vào khách điếm lại nhìn thấy cảnh hay.
Ngay trong tầng một đặt nhiều bàn gỗ và nhã gian dành cho khách qua đường
trú ngụ. Có một tên tiểu tử tầm mười bảy mười tám tuổi thân phục nam
trang, áo lụa là lượt, tay cầm kiếm bọc một lớp vỏ tinh xảo, mặt mày
thon gọn, liễu có hạnh có, chỗ cần sâu có sâu, chỗ cần cao đủ cao. Nói
chung là một tên tiểu tử trông có vẻ giàu có, thân thể nhỏ con lại có
dung nhan xinh xắn vẻ mặt ngạo đời đang xếp phòng với chưởng quầy.
Đằng sau lưng tiểu tử xuất hiện một đám nam nhân thân phục hắc y, tay cầm
kiếm lớn, vẻ mặt đằng đằng sát khí vương đầy bụi đường. Xem ra đi một
đoạn đường dài muốn tạt ngang nghỉ ngơi. Tiểu Yến Tử vừa hay xếp sau
lưng đám hắc y đó.
Chỉ là trong lúc không ai để ý thì một tên áo khố
đơn sắc, vẻ mặt tám phần bất lương đi ngang giữa tiểu tử và đám hắc y.
Tay kia xoáy một cái, túi tiền tiểu tử rơi tọt vào áo hắn chỉ trong nháy mắt. Cũng vừa hay lọt hết vào tầm mắt Tiểu Yến Tử khiến nàng không khỏi vỗ đùi tán thưởng.
Hảo, quả nhiên đạo tặc cổ đại lợi hại, có thể móc túi chuyên nghiệp như vậy không hề gây ra một chút động tĩnh nào. Nếu ở thời hiện đại, thì đám móc túi đầu đường xó chợ cũng phải gọi tên này
bằng cụ.
Tiểu Yến Tử còn đang còn suy tư, không biết có nên ra tay
hành hiệp trượng nghĩa, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha hay
không thì lập tức nghe một tiếng ‘Chát’ chói tai vang lên.
Lúc nàng
quay đầu thì tên tiểu tử xinh đẹp kia đã giáng ngay một bạt tay xuống
mặt hắc y chữ điền đứng ngay sau lưng đang ngơ ngác không hiểu mô tề gì
kia.
"Cẩu tặc, dám sàm sỡ ta giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi muốn chết phỏng?" Tiểu tử thét lên đầy giận giữ.
Mày Yến Tử nhướn lên mấy phân. Phải chăng lúc nãy tên đạo tặc kia thó tiền
còn không quên ăn đậu hũ tiểu tử khiến tiểu tử hiểu nhầm thành đám hắc y đang đứng cạnh?
"Xú tiểu tử! Ngươi không nhìn thấy, lại dám nói là
ta sàm sỡ ngươi? Ngươi mới là kẻ muốn chết!" Tên hắc y mặt chữ điền gầm
lên, khi không lại ăn tát ai lại không giận giữ cho cam.
"Không phải ngươi thì ai? Dám làm mà không dám nhận, có đáng mặt nam tử hán đại trượng phu không???"
"Tiểu tử thối nhà ngươi có tận mắt chứng kiến không? Ngươi lại là một nam
nhân, cho dù ta có đụng vào ngươi thì làm sao???" Tên hắc y kia xem ra
rất nóng nảy, trực tiếp đấu võ mồm với tiểu tử.
"Cho dù ta là nam
nhân cũng không cho phép thứ sở khanh như ngươi chiếm tiện nghi!" Tiểu
tử kia coi như không vừa lập tức áp chế.
Trong khách điếm thoáng chốc ánh mắt hai người kia phát ra tia lửa điện chém nhau kịch liệt trong không trung.
Đám hắc y đứng sau vẫn giữ vẻ mặt bình thản, trên trán khắc chữ không-liên-quan-đến-ta.
Tiểu Yến Tử lắc đầu thở dài, lại thấy tên đầu xỏ gây ra rắc rối đang tranh thủ rối rắm mà chuồn lẹ.
Tên kia chỉ vừa bước ba bước đã ăn ngay một cú móc chân của từ trên trời
giáng xuống khiến hắn theo bản năng vội đưa tay đỡ lấy, né qua một bên
bước thụt lùi vài bước, lảo đảo va trúng một tên hắc y đang nhàn nhã
đứng đó xem kịch vui.
Hắc y mặt lạnh cau mày đẩy tên đạo tặc một cú khiến hắn ngã sõng xoài quát:
"Không có mắt hả?"
Tiểu Yến Tử. Chủ nhân cú móc chân vừa rồi nhìn rất rõ. Vừa nãy tên hắc y kia vung tay lên lộ ra hình xăm con hạc trên cổ tay rất giống với đám người trước đây truy sát Lệ Y ở Hàm Châu.
Mắt nàng liền sáng rực lên.
Người của Nguỵ Quốc sao lại ở đây? Lệ Y cũng đã chết, họ lại xuất hiện ở đây để làm gì. Lại còn nhiều người khả nghi như vậy.
"Nhìn cái gì?" Tên hắc y kia thấy Yến Tử trơ mắt ra nhìn hắn không khỏi khó chịu quát lớn.
Tiểu Yến Tử chớp chớp mắt ho khụ hai tiếng lại hướng tên tiểu tử xinh đẹp
đang nghỉ giải lao giữa hiệp sau trận cãi vã toé lửa kia nói:
"Vừa
rồi ta nhìn thấy tên đạo tặc này thó trộm túi bạc của cậu. Xem này!"
Tiểu Yến Tử bước đến chỗ tên đạo tặc bị ngã chổng vó nằm long lóc, tiện
chân đạp lên ngực hắn khiến A một tiếng rồi thò vào trong túi áo móc ra
một túi tiền màu bạc, đường lụa kĩ cành bọc kín những đồng tiền kêu leng keng bên trong.
Tiểu tử xinh đẹp trợn tròn mắt đưa tay tìm trong
thắt lưng, quả nhiên không thấy gì. Cậu ta liền nhảy phắt tới chụp lấy
túi tiền ngó nghiêng một hồi mới A lên:
"Đúng rồi là của ta." Lại
quay ngoắt sang tên đạo tặc kia trừng mắt: "Khốn kiếp, dám trộm đồ của
bản công tử, xem hôm nay ta xử ngươi như thế nào!!!"
Nói rồi túm tên
đạo tặc đang kinh hồn bạt vía lên thụi vài đấm vào bụng vào mặt rồi vào
lưng khiến cho tên kia lăn lốc như quả bóng, kèm theo đó là tiếng kêu
cực kì thê lương.
Tên hắc y mặt điền lúc nãy lù lù bước tới, đặt một tay lên vai tiểu tử xinh đẹp gầm gừ:
"Xú tiểu tử, đã tìm được kẻ thó bạc sàm sỡ ngươi. Vậy còn tiếng oan của ta, rửa đâu cho hết?"
Tiểu Tử dừng tung cước, quay ngoắt gạt phăng bàn tay hắc y ra trừng mắt:
"Hắn thó bạc chắc gì đã sàm sỡ ta. Ngươi không phải là thấy có kẻ đỡ tội mà định tháo chạy đấy chứ???"
"Ngươi..." Tên hắc y nghẹn họng trân trối, tức đến nổ đom đóm mắt. Tay đã kề chuôi kiếm chỉ chực tuốt ra.
Tiểu tử thấy vậy cũng cầm lấy kiếm sẵn sàng tư thế ngênh chiến.
“Muốn giải quyết bằng cách này phải không. Được, bản công tử cũng không ngại
cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp!!!” Tiểu tử xinh đẹp cùng hắc y kia
phừng phừng sát khí, tựa như xem chừng nội công của nhau.
"Trời ơi
hai vị quan gia xin chớ nóng nảy. Có gì từ từ bàn bạc! Từ từ bàn bạc."
Chưởng quầy hớt hải vội vã ra can ngăn. Khách điếm đã nhỏ hẹp cũ kĩ, nếu có người đại chiến chưa nói đến ba trăm hiệp mà mới ba hiệp đã đủ phá
tan tàn nơi đây rồi.
Tiểu Yến Tử nhà ta thì nhàn nhã như không chỉ
khoanh tay đứng nhìn kịch vui. Xem ra đặc biệt có nhã hứng với tiểu tử
xinh đẹp kia.
Đám hắc y đứng bên kia thấy tên này chuẩn bị động thủ liền đưa tay ngăn lại.
"Còn việc phải làm, chớ nên vọng động!"
Tên hắc y mặt điền kia hầm hừ trừng trừng nhìn tiểu tử, lại như nín nhịn khoát tay: "Khốn kiếp, coi như ngươi may mắn!"
Nói rồi cùng đám hắc y lên thẳng lầu trên nghỉ ngơi.
"Ta sợ ngươi chắc, cái tên kia, đúng là không quân tử. Làm thì nhận đi còn bày đặt thanh cao!!!"
Tiểu Yến Tử không nhịn được bật cười ha hả. Tiểu tử này không biết công phu
ra làm sao lại dám to gan liều lĩnh như vậy. Thật tình là thú vị. Tính
tình ngang ngược bướng bỉnh này, quả là y hệt nàng.
Nàng lại tiếp tục đưa mắt quan sát tên tiểu tử xinh đẹp giao đạp tặc cho chưởng quầy bắt
nộp cho quan phủ rồi lại từ tốn xải bước đến trước mặt nàng bày ra bộ
dáng nhu thuận ôn hoà. Hệt như tên tiểu tử mặt mũi nhăn nhó cáu bẳn lúc
nãy là kẻ khác. Thật sự khiến bạn Yến Tử hoa mắt chóng mặt.
"Đa tạ huynh đài đã có lòng bắt tên đạo tặc kia. Nếu mất số tiền đó, ta cũng chẳng thể đi đâu được nữa!"
"Chỉ là tiện tay, không cần cảm tạ!" Yến Tử khoát tay ra vẻ khiêm tốn.
"Với huynh là tiện tay, với ta là ân nghĩa. Có ơn không trả thì còn đâu là
trang quân tử. Hôm nay xem chừng huynh cũng tá túc ở đây, hay để ta trả
giúp huynh tiền phòng nhé?"
Tiểu Yến Tử nghe vậy lập tức mắt sáng như đèn pha. Hôm nay ăn gì mà hên dữ vậy. Trong túi nàng chỉ còn hai mươi
lượng bạc, đang tính ăn uống kiểu gì để về được kinh thành thì gặp được
vố này. Chẳng phải khi không lại gặp vô tiền khoáng hậu sao. Đúng là
ngày tốt, ngày tốt.
"Ha ha, vị huynh đệ này khách sáo quá. Đã như vậy mà không nhận thì quá thất lễ rồi!"
"Chuyện nên làm thôi!" Tiểu tử xinh đẹp cười tươi lộ ra khuôn mặt thập phần
xinh xắn. Làn da trắng như sứ ửng hồng, đôi mắt hạnh đẹp đẽ sáng ngời.
Ây da. Sao lại đẹp hơn con gái vậy ta.
Tiểu Yến Tử cầm lòng không được lại dò hỏi:
"Vị huynh đệ này đang muốn đi đâu?"
"À, ta đi kinh thành!"
"Thật trùng hợp!" Tiểu Yến Tử kêu lên: "Ta cũng đang tính đi kinh thành, vừa hay lại gặp ngươi!"
Tiểu tử xinh đẹp nhướn mắt dò xét người trước mặt một lượt, chỉ thấy người
này bề ngoài bình thường nhưng đôi mắt ngời sáng tinh quang, lại không
có nội công, cũng chẳng có vũ khí lại chịu ra tay giúp người xem ra
không phải người xấu. Tiểu tử cười xoà vui vẻ:
"Huynh đi kinh thành có việc gì sao?"
Tiểu Yến Tử nheo mi một lúc mới đáp: "Ta đi tìm người thân, còn ngươi?"
"Ta vốn là người kinh thành, cuộc sống ở đó quá buồn chán nên ta quyết định ngao du thiên hạ. Cũng đã được hai năm, cảm thấy nhớ phụ mẫu nên quay
về thôi." Tiểu tử trưng ra bộ mặt nhàn nhã cười tươi đáp.
"Ồ, cuộc sống của ngươi thật tự tại. Vô lo vô ưu, thật thú vị." Tiểu Yến Tử không khỏi ngưỡng mộ tán dương.
"Nếu đã có duyên tương ngộ. Lại chung một con đường thì không phiền, ta và huynh đi chung coi như có thêm bằng hữu hàn huyên."
Có người đi chung tiết kiệm tiền, dại gì không vớ lấy. Tiểu Yến Tử mừng húm cười lớn:
"Không phiền, có người chung đường thì quãng đường còn lại nhất định sẽ rất ngắn. Không biết ta nên gọi huynh đệ là gì đây?"
"Mạc Phù!" Tiểu Tử mỉm cười đáp.
"Cái tên đẹp lắm!"
"Còn huynh?"
"Ta là...." Tiểu Yến Tử đột nhiêm cứng họng. Nên nói với Mạc Phù tên nàng là gì đây?
Tiểu Yến Tử hay Triệu Mẫn đều là tên nữ tử, mà Triệu Phạm Hoa thì chẳng khác nào nói dối. Hay nha nói gì đây???
"Ngươi muốn gọi ta là gì cũng được."
"Gì Cũng Được à? Cái tên nghe lạ ghê!" Mạc Phù ngây thơ đáp.
Tiểu Yến Tử nghệt mặt ra như ngỗng: "Không phải, ý ta là..."
"Hai vị quan gia đã đặt xong phòng, thỉnh!" Đương lúc Tiểu Yến Tử còn chưa giải thích xong đã bị chưởng quầy cắt ngang.
"Cũng đã muộn rồi. Huynh gì-cũng-được nghỉ sớm nhé. Mai chúng ta cùng lên
đường!" Mạc Phù nghiêm mình đáp lễ rồi mỉm cười rời đi để lại Tiểu Yến
Tử ngu mặt tại chỗ.
Từ khi nào tên nàng lại biến thành quỷ dị như vậy chứ???
Tiểu Yến Tử mặc kệ vậy, thong thả nhận phòng đi lên tầng trên.
Phòng của nàng ở ngay kề sát cầu thang. Là căn phòng nhỏ nhắn chỉ độc một
chiếc giường gỗ và bàn trà đã nguội. Trên giường trải một tấm chăn dày,
bên cửa sổ mở toang khẽ tạt qua mùi hương của cây leo.
Nàng mệt mỏi
rửa mặt rồi leo thẳng lên giường. Từ lúc quay trở về, ngoài ăn vài ba
miếng bánh qua bữa ra nàng còn chưa ngủ một chút nào. Vì gấp vội rời đi, thể xác xem chừng đã lâu không vận động có chút uể oải.
Vừa thả mình xuống giường chưa kịp thay y phục đã vội vã ngáy khò khò.
Bên ngoài cửa sổ, bóng cây loà xoà đổ lên gương mặt trơn tròn đáng yêu kia. Sao âm thầm chiếu sáng lên đôi mắt ai.
Lúc tờ mờ sáng. Tiểu Tến Tử vì buồn đi vệ sinh mà tỉnh giấc.
Nàng mơ màng ngáp dài, lơ ngơ đẩy cửa ra ngoài tìm nhà xí xử lý. Nhà xí ở
tầng một gần cầu thang nên không cần đến một khắc, nàng đã xong xuôi,
chỉ chực chờ leo lên phòng tiếp tục ngủ. Chỉ là lúc nàng chuẩn bị mở cửa phòng liền nghe tiếng nói từ phòng bên vọng qua:
"Lưu Dĩ nghe nói
sắp không xong rồi, không sớm thì muộn cũng sẽ chết. Bây giờ nếu không
gấp rút hành động chỉ e hắn đột ngột khoẻ mạnh chúng ta sẽ vuột mất cơ
hội."
Hai chữ Lưu Dĩ như một nhát búa gõ mạnh vào đầu Tiểu Yến Tử
khiến đầu não nổ ong một tiếng, tim nàng vô thức nhói lên. Lập tức hai
mắt mở lớn tỉnh như sáo, nàng nhón chân nhẹ nhàn nép bên hông cửa đưa
mắt qua khe nhìn vào bên trong.
Là đám người Nguỵ Quốc hôm qua, thảo nào lại có vẻ khả nghi như vậy. Nàng nhẹ nhàn nín thở, áp sát tai nghe ngóng.
Bên trong phòng lần nữa vang lên giọng nói của một người khác.
"Chủ tử có lệnh đợi đến đêm cầu siêu sẽ lập tức hành động. Giám Quốc Vương
Phi đã chết, nhưng trước đó nàng ta đã truyền thụ bí kíp rèn kiếm cho
Triệu Phạm Hoa, chỉ cần bắt được hắn ta, còn sợ không lấy được bí kíp
sao!"
"Nhưng xem chừng Lưu Dĩ đã nghĩ đến điều này, cho người canh
phòng cẩn mật Triệu Phạm Hoa, tướng phủ ngày thường đã khó đột nhập, lúc này càng khó khăn hơn, nghe nói Triệu Phạm Hoa vì cái chết của vương
phi kia mà đổ bệnh, phỏng chừng sắp chết đết nơi rồi. Chúng ta không
nhanh chóng bắt hắn viết ra bí kíp lỡ hắn chết luôn thì làm thế nào!"
Tiểu Yến Tử kinh hãi trợn tròn mắt. Triệu Phạm Hoa vì đau thương mà đổ bệnh sao?
Nàng đau đớn trong lòng, âm ỉ một giọt lệ nhạt nhoà. Lưu Dĩ và Triệu Phạm
Hoa. Hai nam nhân quan trọng nhất với nàng vì nàng mà đổ bệnh. Tất cả là vì nàng?
Tiểu Yến Tử nghẹn ngào nín nhịn, cố nén cảm xúc vào trong lòng, áp sát cửa tiếp tục nghe ngóng.
“Hai ngày nữa trong cung sẽ diễn ra lễ cầu siêu, lúc đó binh lính sẽ được
dùng để trấn cung, phủ tướng được nới lỏng phòng bị. Chúng ta sẽ nhân cơ hội đó, bắt cóc Triệu Phạm Hoa và....”
Cạch!
Bỗng nhiên sau lưng Tiểu Yến Tử vang lên tiếng gì đó, rất nhẹ nhưng đủ khiến nàng và đám hắc y giật mình đưa mắt.
"Ai!!!" Tên hắc y đang mải bàn chuyện đột nhiên đứng phắt dậy hét lớn.
Tên còn lại không nói một lời, kẹp ám khí vào giữa hai ngón tay phóng vèo hướng cửa lớn lao đi.
Ám khí hệt như tia sáng xé gió lao đến cắm phập vào cọc gỗ ngoài kia.
Tên hắc y kia vội vàng lao ra cửa đạp tung ra. Một con mèo từ đâu nhảy vọt
qua tránh được ám khí kia, nó giơ nanh vuốt gừ gừ hai tiếng rồi chạy vụt đi.
"Chỉ là một con mèo!" Tên hắc y kia thở phào.
Ở phía bên trái ngay dưới chân cầu thang. Ngạy bên dưới chỗ tên hắc y đang đứng, hai
thân ảnh ghì chặt lấy nhau không có nửa phân khoảng cách. Tiểu Yến Tử
vừa nãy còn đứng bên ngoài cửa thì đột nhiên bị một bóng trắng kéo xuống đây, giữ chặt miệng nàng ra hiệu im lặng.
Tiểu Yến Tử kinh ngạc
đưa mắt ngẩng đầu, trong bóng tối, bóng trắng kia lộ ra dung nhan xinh
xắn, đôi mắt hạnh đẹp đẽ phát sáng trong bóng đêm.
Mạc Phù? Cậu ta xuất hiện từ khi nào? Tại sao lại giúp nàng? Còn nữa... chuyện vừa này không lẽ đã nghe hết.
Tiểu Yến Tử giữ mối nghi hoặc trong đầu, biết đây không phải lúc nhiều lời,
liền im lặng phối hợp với Mạc Phù trốn trong bóng tối.
Hắc y còn lại đưa mắt nhìn dãy phòng yên tĩnh đen kịt bên ngoài. Thoảng qua một cái nhíu mày:
"Nghỉ ngơi thế đủ rồi, phải nhanh chóng lên đường, chủ tử không đợi lâu."
Đám hắc y nhân bên trong đang ngủ lập tức bật người dậy, không nói hai lời đồng loạt nhảy ra khỏi cửa sổ.
Tên hắc y mặt lạnh đẩy mắt ra hiệu:
"Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Giết!"
Một câu này nói ra, tên hắc y mặt điền liền hiểu hết. Hắn lập tức gật đầu
lấy từ đâu ra một thùng đầy dầu rải quanh khách điếm. Bây giờ mới là giờ Sửu, cảnh vật chìm trong đêm đen, khách điếm như còn say giấc.
Một mồi lửa châm lên nhẹ nhàng đáp xuống rồi phừng lên như một tia chớp. Nhanh chóng bọc lấy khách điếm sáng rực một vùng trời.
"Cháy!!! Cháy rồi, mau chạy đi!!!" Bên trong khách điếm vang lên tiếng thét đầy kinh hãi.
Mày đám hắc y nhíu chặt, phản ứng này có phải hơi nhanh rồi không.
"Đứng đó làm gì, còn không mau đi!" Hắc y mặt lạnh gầm lên một tiếng, đám còn lại không dám chần chừ lập tức tung người lên ngựa lao đi.
Phía đằng sau khách điếm, chuồng ngựa là nơi đám lửa không thể nào lan tới có hai thân ảnh một trắng một xám đang tích cực mở đường cho người bên trong
thoát ra ngoài không ai khác chính là Tiểu Yến Tử cùng Mạc Phù.
"Chạy ra ngoài này nhanh lên!!!" Tiểu Yến Tử hét lớn vừa vặn đạp văng cánh cửa khoá chặt bung ra.
"Gì-cũng-được huynh, bên này có nước. Mau lấy nước dập lửa!" Mạc Phù vừa lấy kiếm chém cửa gỗ vừa kêu lên.
"Không được! Chúng dùng dầu phóng hoả, nước sẽ khiến ngọn lửa lan rộng ra!!!"
Mạc Phù trợn mắt kinh ngạc. Trước nay cậu ta chỉ nghe muốn dập lửa phải
dùng đến nước, chưa từng nghe nước sẽ khiến lửa lan rộng ra. Người này
rốt cuộc có đầu óc không vậy.
Trong lúc Mạc Phù ngơ ngẩn suy nghĩ thì đám người bên trong khách điếm được mở đường đã chạy ào ra hết, mặc mũi vẫn không dấu nổi nét kinh hoàng.
"Mau mau dập lửa!!!" Chưởng quầy vừa thoát ra lại gấp vội chạy ào qua bể nước bên kia múc một gáo nước dội thẳng lên.
Nhưng gáo nước kia không những không giúp lửa tắt mà còn làm lửa lan rộng hơn.
Mạc Phù chứng kiến cảnh đó không khỏi sững sỡ đưa mắt tìm Tiểu Yến Tử. Chỉ là người vừa đứng đây đã đi đâu mất.
Vèo!! Rầm!!!
Trong gió đột nhiên vang lên tiếng đổ vỡ. Từ đâu hàng loạt chiếc chăn thấm
đẫm nước nặng nề phủ xuống, một luồng gió mạnh áp chế kình lực lên ngọn
lửa điên cuồng kia.
Trong bóng đêm tịch miêu, những chiếc chăn hệt
như ma quỷ phiêu dật bay vèo vèo trong không trung rồi từng lần dìm chết ngọn lửa đang vây kín khách điếm trước ánh mắt kinh ngạc của chúng
nhân.
Nửa canh giờ sau. Mặt trời đã chịu ló rạng đông, chỉ nghe thấy tiếng chim chóc vang lên chào đón ngày lành.
Nơi khách điếm nhỏ bốc làn khói nghi ngút trời, cánh cửa phủ rêu phong đã
cháy đen kẽo cà kẽo kẹt một tiếng rồi đổ ầm xuống. Trước con đường kia.
Đám người thoát chết ngơ ngác đứng nhìn xem chừng chưa kịp hoàn hồn.
"Kết...kết thúc rồi!" Mạc Phù ngơ ngẩn nhìn, mắt hạnh đảo qua phía đằng sau ngôi nhà.
Nơi đó, bóng xám thân phục nam trang, mày liễu da trắng, đôi mắt tinh quang đang mệt mỏi thở dốc.
Suốt nửa canh giờ liên tiếp nhúng chăn dùng quyền cước phủ kín khách điếm
dập lửa mà không một lời trợ giúp, không tiếng kêu than.
Người này...
Chưa kịp để Mạc Phù tán dương đã thấy Tiểu Yến Tử nhảy vọt lên lưng ngựa tính toán thúc ngựa lao đi.
"Sao lại vội vàng như vậy. Vất vả cả buổi, huynh nên nghỉ ngơi một lát!" Mạc Phù vội vã chặn đứng trước thân ngựa. Hừ, sao khi không cậu lại quan
tâm tới một người lạ như vậy.
"Ta còn chuyện gấp phải giải quyết!" Tiểu Yến Tử dương đôi mắt đầy quyết đoán nhìn Mạc Phù.
Đại ca nàng đang gặp nguy hiểm, sao có thể phí thời gian ở đây được.
"Huynh có quen với người có bí kíp rèn kiếm kia? Tại sao nghe tin đó lại trở nên gấp vội như vậy?"
Mắt Yến Tử liền sững lại, dịu giọng dặn dò: "Mạc Phù, chuyện không liên
quan thì chớ nhiều lời. Hãy tự bảo vệ cho tính mạng của mình." Nói rồi
mặc kệ Mạc Phù muốn nói gì đó. Yến Tử gấp gáp quất mạnh dây cương thúc
ngựa rời đi.
Mạc Phù nhíu mày một cái, lập tức tung người lên lưng ngựa thúc dây cương tích cực đuổi theo.
“Ta đã nói sẽ đi với huynh, ta đi cùng huynh!” Mạc Phù xem chừng kỹ thuật
cưỡi ngựa không tệ, mới đó đã vọt lên chạy ngang hàng với Tiểu Yến Tử.
Tiểu Yến Tử không ngăn cản được Mạc Phù, ậm ừ vài câu rồi chuyên tâm thúc
ngựa. Bây giờ trong lòng nàng chỉ có Lưu Dĩ và Triệu Phạm Hoa, trái tim
lại nóng như lửa đốt, hơi sức nào quan tâm đến kẻ khác.
Vì vậy mà nàng cũng không biết Mạc Phù đang nhìn nàng bằng đôi mắt tò mò muốn nghiên cứu.
Một người trông có vẻ không có tiền nhưng lời ăn tiếng nói hòa nhã lễ độ
hệt như con cháu danh gia vọng tộc. Đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh tinh
quang. Nhìn qua không có nội công cũng chẳng có tà khí lại có thể dùng
thế thuật dập lửa, quyền cước phi thường lợi hại. Trông ra còn trẻ tuổi
lại có tâm tư mẫn tiệp hơn người. Chưa hết, vừa nghe đến chuyện về Quốc
Công thiên tuế và người bí kíp rèn kiếm liền biến sắc. Một người thường
sao lại có tâm xía vào chuyện của hoàng thất như vậy. Người này dám chắc có thân phận không hề tầm thường.
Mang theo nỗi tò mò về người
lạ mới quen. Mạc Phù xem chừng muốn tìm hiểu rõ nguộn ngành theo sát
Tiểu Yến Tử dò la thân phận thật của nàng.
Cứ như vậy mà cùng
Tiểu Yến Tử vượt qua trùng điệp núi non, thời gian cứ chạy, ngày dài
chầm chậm qua đi, chẳng mấy chốc đã đến kinh thành phồn hoa đô thị nơi
bắt đầu cũng là nơi kết thúc cho tình ai.