Nửa đêm lúc Yến Tử tỉnh giấc đã thấy nàng nằm trong vòng tay Lưu Dĩ, đôi mắt thanh u đang tỉ mỉ kiểm tra khắp
thân thể nàng, tựa như muốn xem xem nàng có tổn hại gì hay không.
“Người về lúc nào? Sao không gọi thần thiếp dậy?” Yến Tử thều thào nói.
Lưu Dĩ kiểm tra đủ, thấy cả người nàng không chút xây xước mới an tâm vuốt tóc nàng đáp:
“Nghe nói hôm nay có kẻ tập kích?”
Quả nhiên mọi chuyện xung quanh nàng không có gì Lưu Dĩ không biết.
“Vâng, là một tên hoàng thân nào đó đến từ Tần Quốc. Quốc Công an tâm, thần
thiếp không mắc bẫy của hắn, sớm đã cho hắn chạy mất dép rồi!” Tiểu Yến
Tử tự hào khoe khoang. Sau khi nàng biết được nam nhân này sủng nàng
cũng tự động to gan. Có thể thoải mái mà nói chuyện cùng hắn.
Vẻ
mặt này, ngữ khí này của Yến Tử khiến hai mắt Lưu Dĩ rung động, hắn đã
bao lâu luôn mong nàng đối với hắn có thể thả lỏng tâm tình như vậy,
không cần thiết lúc nào cũng cung kính với hắn. Dường như nàng đã hiểu
được tâm ý của hắn.
Tốt lắm.
Lưu Dĩ vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, khẽ khàng cọ vài cái thân mật lên cổ nàng, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng dặn dò:
“Kẻ đó đã có người của bổn vương lo liệu, nàng lần sau vẫn nên cẩn thận một chút. Bổn vương không cho phép nàng có bất kỳ tổn hại nào!”
Hành động cọ thân mật như cún con khiến cho mặt Tiểu Yến Tử ửng đỏ, nàng
ngọt ngào nở một nụ cười chun vào lòng ngực Lưu Dĩ như mèo con tìm mẹ.
Nam nhân này đối với nàng tốt như vậy, đời này còn mong gì hơn.
Lưu Dĩ siết chặt vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé, trong mắt lộ ra không đành lòng, môi mấp máy liên tục mới khó khăn nói:
“Yến Tử, ba ngày nữa bổn vương sẽ đi Cường Nam!”
Tiểu Yến Tử mở trừng hai mắt, đầu não nàng ong lên một tiếng. Tới rồi, lời
của Hoắc Thiện nói lúc đó đã đến. Lưu Dĩ sẽ phải rời đi, bỏ lại nàng đấu đá cùng Thái Hậu.
“Bao lâu?”
“Nhanh thì mười ngày, chậm thì cũng gần một tháng!”
Hai mắt Yến Tử lấp lánh một tầng sương, tựa như xót xa. Qua đời này nàng
gặp được nam nhân này, được người yêu thương đến mức quên hết những ủy
khuất của kiếp trước. Nàng từ lúc nào vô hình mà dựa dẫm vào hắn, bất
quá lâu nay từ khi gặp hắn chưa từng rời xa khỏi nhau. Chỉ cần muốn đều
có thể nhìn thấy trong tầm mắt. Bỗng chốc nói đi là đi khiến trong lòng
nàng như nổi gió. Cảm xúc mất mát lẫn lộn.
Lưu Dĩ nhìn Yến Tử
buồn bã áp mũi vào ngực hắn, bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy vạt áo trước
ngực hắn, tựa như nàng đang sợ, nếu như buông ra, hắn sẽ đi mất. Làng
nàng đã để tâm đến hắn, không muốn hắn rời đi sao.
Thân thể Lưu Dĩ khẽ run, tựa hồ như đang cười, hắn nhẹ nhàng nhéo đôi má trắng ngần của nàng nói:
“Nàng là không nỡ rời xa bổn vương?”
Tiểu Yến Tử cùng Lưu Dĩ chỉ sau một ngày thâm tình liền tăng lên vài bước.
Nàng không ngần ngại gật đầu đáp: “Vâng, không có người Yến Tử không ngủ được!”
Lưu Dĩ còn chưa quen nàng thể hiện ra mặt con người nàng
cho hắn thấy, thoải mái bộc bạch như vậy trước mặt hắn cũng là lần đầu
tiên. Nhất thời khiến cả thân thể hắn như có luồng điện chạy qua, lỗ tai ửng đỏ đến trong suốt, bất quá cả khuôn mặt như chảo nóng đủ để luộc
trứng.
“Nàng....” Cổ họng Lưu Dĩ khô khốc, cả người thân nhiệt
bóc hỏa, tuy rằng hai người họ đã thân mật không ít lần, thậm chí hắn
còn rõ ràng từng tấc da thịt của nàng hơn cả hắn, nhưng trực tiếp bày tỏ tình cảm như vậy, không chỉ là Lưu Dĩ không quen, mà Yến Tử lúc nói
xong cũng biết mình nói sai, mặt cũng bắt đầu xì khói.
Lưu Dĩ như cố nín nhịn cóc đầu nàng một cái nói: “Không phải trước khi thành thân, không có bổn vương vẫn ngủ rất ngon sao. Lúc hành lễ cùng có thể lăn ra ngủ được!” Trong giọng nói như quở mắng nhưng lại ngọt ngào đầy yêu
thương. Chỉ là người nói dùng khuôn mặt nghiêm túc đã đỏ bừng để nói ra
khiến cho Yến Tử không nhịn được phì cười.
Nàng mặc kệ Lưu Dĩ đối với người khác tàn nhẫn độc ác, khiến cho cuộc đời họ không có ánh
sáng, mặc kệ kẻ khác gọi hắn là bạo chúa. Nhưng Lưu Dĩ chưa từng làm tổn hại nàng, chưa từng ghét bỏ nàng, đối với nàng, vị bạo chúa này chính
là mặt trời, là ánh sáng của nàng. Mọi lúc bên cạnh nàng đều giữ khuôn
mặt nghiêm nghị, tuy không nói lời hoa mỹ ngọt ngào, nhưng đều trực tiếp thể hiện bằng hành động yêu thương. Đối với nàng lúc thân mật cũng rất trân trọng, đều là nén lại dục vọng không làm nàng tổn thương. Mỗi sáng thức dậy đều âu yếm tặng nàng một nụ hôn. Nam nhân vẻ ngoài lạnh lùng,
thực chất ấm áp yêu thương này là dành cho nàng. Ở bên hắn nguy hiểm. là nàng nguyện ý vì hắn mà chống lại nguy hiểm. Hết đời này tận tụy yêu
thương một mình hắn.
“Quốc Công mang thần thiếp theo được không?”
Tiểu Yến Tử nói xong mới tự mình cắn lưỡi mình một cái. Nàng chưa gì đã thể
hiện si mê với hắn, ra chiến trường còn đòi đi theo. Chẳng phải trại
doanh thường cấm nữ nhân sao. Trẻ con quá rồi không? Hắn chắc chắn sẽ
cười nhạo nàng, khinh bạc nàng đặt quá nhiều tâm tư vào hắn rồi ghét
nàng đá đi thì sao a a a.
Mặt Lưu Dĩ lúc nãy lại tăng thêm nhiệt
nóng, cả thân thể bốc hỏa. Câu hỏi của Yến Tử như một mồi lửa, khiến cho hắn không hai lời trực tiếp đè nàng dưới thân, mắt phủ tầng sương, trực tiếp áp xuống thân thể nàng như bày tỏ tâm ý của hắn.
Yến Tử lúc này mới nhận ra, nàng tự mình hại mình rồi, tại sao nàng lại có thể tùy tiện nói ra mấy lời mật ngọt kia để khiến hắn kích động chứ. Cổ nhân có câu ‘họa từ miệng mà ra’ quá là đúng mà.
“Quốc Công. Đây...đây là tủ y phục....!” Tiểu Yến Tử run rẩy nói.
Lưu Dĩ không đáp, cúi xuống ngậm chặt lấy môi sen của nàng. Ôm lấy thân thể nhỏ bé nhấc lên. Thoáng một cái, cả hai đã dịch chuyển tức thời từ tủ
sang giường lớn.
Yến Tử khóc không ra nước mắt, nhìn bộ mặt tuấn
tú đã bị dục vọng chiếm giữ kia kinh thét trong đầu. Nguy rồi, tinh
trùng lên não rồi. Cứu a a a.
Một canh giờ sau, Yến Tử nằm trên
lòng ngực vạm vỡ hổn hển thở, vẻ mặt ủy khuất đầy tức giận nhìn vết cắn
của nàng trên bả vai Lưu Dĩ. Nếu nàng không tấn công hắn ép hắn ngưng
lại thì lúc này nàng vẫn còn chưa được hắn buông tha. Đúng là không nên
đùa với nam nhân tuổi trẻ khí thịnh.
Lưu Dĩ cũng từ từ bình ổn lại nhịp thở, kéo tấm chăn dày phủ lên thân thể Yến Tử từ tốn dặn dò:
“Thời gian bổn vương không ở đây, nàng phải cẩn thận. Không có việc gì, không cần vào cung!”
Tiểu Yến Tử nghe một câu này liền hiểu ra, Lưu Dĩ đã biết chuyện người bên
Tiêu Phi đang chờ cơ hội tấn công nàng. Cho dù Hoắc Thiện không bẩm báo, nhưng thấy cả ngày người bên Chiêu Dương không có động tĩnh cũng sẽ
nhận ra có điều không ổn. Cũng phải, hắn không dễ dàng leo lên được vị
trí này, thâm cơ kẻ khác hắn chí ít cũng nắm rõ bảy tám phần.
“Vâng, thần thiếp biết rồi!”
“Còn có không việc gì không nên đi ra ngoài!”
“Vâng!”
“Ăn nhiều một chút”
“Vâng!”
“Mặc ấm một chút!”
“Vâng!”
“Ngủ sớm một chút!”
“Vâng”
......
Tiểu yến Tử nhận lấy từng lời dặn dò của Lưu Dĩ, trong sương phòng, đèn cầy
cháy rực soi tỏ vẻ mặt hạnh phúc của nàng. Giọng nói trầm thấp dịu dàng
khiến trái tim nhỏ bé ấm áp, cả căn phòng ngập tràn mùa xuân.
“Không nên đánh bạc!”
“Không được!” Tiểu Yến Tử nghe đến đánh bạc liền bật người dậy. Chăn cũng rơi xuống lộ ra đôi vai trần trắng mịn.
Mày lưỡi mác khẽ nhíu. Lưu Dĩ không vui ngồi dậy, nâng chăn phủ lên người
nàng, sợ đêm khuya gió lạnh nói: “Nàng lúc này đã là vương phi, chuyện
cờ bạc đó có gì tốt. Sao nàng cứ nhất quyết không chịu từ bỏ!”
“Cờ bạc không có gì tốt. Nhưng kiếm được tiền rất tốt!” Tiểu Yến Tử nhìn thẳng vào mắt Lưu Dĩ bày tỏ quan điểm.
“Nàng là vương phi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đâu cần thiết phải đánh bạc
kiếm tiền.” Lưu Dĩ có chút nghi hoặc. Hay là nàng vẫn chưa thực sự nghĩ
nàng là người của hắn, chưa toàn tâm sử dụng tiền của hắn.
Yến Tử lắc đầu đáp: “Thần thiếp muốn số tiền đó là thần thiếp tự kiếm ra, mặc
kệ là bằng cách nào, chỉ cần là chính tay thần thiếp kiếm được mà không
phải là nhận không hay bố thí từ bất kỳ ai!”
“Lý do?” Lưu Dĩ lần đầu thấy nàng cương quyết như vậy liền tò mò.
Đôi mắt Tiểu Yến Tử dâng lên chút ánh sáng nhỏ nhoi trầm buồn đáp: “Từ nhỏ
thần thiếp đã có một ước mơ, đó là xây nên một viện phủ rộng rãi, cứng
cáp thật đẹp, thật sạch để cho những hài nhi bị bỏ rơi sống, mời thật
nhiều phu tử về dạy dỗ chúng, để cho chúng quang minh chính đại mà lớn
lên, dùng kiến thức mình học được để kiếm sống. Không cần phải có phụ
mẫu bên cạnh, chúng vẫn có thể ngẩng mặt thật cao mà ung dung sống tốt.
Thần thiếp làm việc, đánh bạc, bắt chẹt tiền kẻ khác chỉ để gom nhặt
từng đồng, từng cắc hoàn thành tâm nguyện này!” Nói xong, khóe mắt Yến
Tử dâng lên hàng nước lấp lánh. Đây chính là tâm nguyện kiếp trước của
nàng. Người ta luôn hỏi, tài nữ như nàng kiếm được bao nhiêu là tiền của từ các chương trình học bổng, từ các cuộc thi, vừa ra trường đã có việc làm, vậy tại sao nàng luôn túng bẫn nghèo khó. Là vì mỗi số tiền nàng
kiếm được đều vì ước muốn này mà không dám đụng tới. Có thể một trăm đứa trẻ bị bỏ rơi chỉ có một đứa trẻ như nàng bẩm sinh có tài năng. Vậy
những đứa trẻ bất hạnh còn lại, chúng sẽ lớn lên như thế nào. Khinh
thường và rẻ rúng, ngay cả tài nữ như nàng cũng nhận không ít.
Lưu Dĩ nhìn Yến Tử nghẹn ngào, trái tim đang bình ổn như bị bóp nghẹt. Tiểu thê tử của hắn lương thiện như vậy, nghĩ đến những con dân bị bỏ quên
đó mà làm mục tiêu cuộc đời. Hắn còn có thể nói gì hơn ngoài cảm thán
nàng đây.
Lưu Dĩ vươn tay ôm nàng vào lòng vỗ về:
“Vài ba ván bạc mấy chục lạng bạc nhằm nhò gì chứ. Chí ít cũng phải vài vạn mới đánh. Nàng thật biết cách làm mất mặt hoàng thất. Lần sau ván bài nào
chưa tới một vạn không được chơi. Rõ chưa!”
Tiểu Yến Tử khịt khịt mũi cười cười. Nam nhân này dung túng nàng quá rồi:
“Vâng vâng, một vạn thì một vạn, cùng lắm nếu thần thiếp thua, người đỡ cho thần thiếp vài trận là được rồi.”
“Không cho phép thua!” Lưu Dĩ kéo nàng nằm xuống tay hắn quấn chặt.
“Vâng. Thần thiếp sẽ không bao giờ thua. Phải nhanh chóng kiếm thật nhiều
tiền, để tụi nhỏ ngày nào cũng được ăn thịt chứ. Còn nữa phải xây cho
chúng một sân cỏ thật rộng để chơi đùa. Nhà ăn cũng phải thật sạch sẽ,
lớp học phải đầy đủ tiện nghi, phu tử phải học rộng tài cao, còn có...”
Tiểu Yến Tử luyên thuyên đến nửa đêm, Lưu Dĩ cũng không cắt lời mà yên lặng
nghe nàng lảm nhảm, nhẹ nhàng kéo chăn giữ ấm cho nàng. Hắn trước đây đi đâu làm gì đều không quan tâm người xung quanh như thế nào. Nhưng bây
giờ chuẩn bị tra tiền tuyến, trong lòng lại bất an không yên. Nghĩ đến
chuyện phải rời xa nàng, tim hắn lại như bị đào một lỗ. Nữ tử này mỗi
ngày đều khiến hắn càng trở nên cuồng si không thể nào dứt khỏi. Người
ta nói yêu thương quá nhiều cũng sẽ sớm trở thành đau thương. Mặc kệ đi, chỉ cần giờ phút này nàng và hắn còn kề bên, tương lai như thế nào, hắn cũng sẽ làm chủ. Mặc kệ ông trời có dàn xếp như thế nào. Nàng cũng buộc phải ở bên hắn, không một giây rời xa.
---
Sáng sớm thức
dậy rửa mặt chỉnh y phục xong. Yến Tử cùng Lưu Dĩ ngồi trên bàn ăn trải
đầy mỹ thực, xung quanh là cung nhân cùng Từ công công đang bẩm báo lại
tấu chương chưa được phê duyệt trước khi thượng triều.
Bình
thường khi ăn uống chỉ có yên tĩnh mà ăn, phong cách quý tộc là ăn không nói, ngủ không ngáy. Nhưng những ngày này Lưu Dĩ chuẩn bị rời đi, khắp
nơi dịch bệnh cùng hạn hán hoành hành khiến cho quy củ bị đặt ra ngoài.
Cho phép tranh thủ những lúc này để bẩm báo.
“Huyện lệnh huyện Tô Châu gửi tấu, mấy tháng nay mùa màng mất mát, hạn hán khắp vùng, bách
tính không có nước tưới tiêu, ngay cả sinh hoạt cũng rất khó khăn. Nguồn nước dự trữ đã cạn kiệt. Rất nhiều bách tính vì dịch bệnh, vì đói nghèo mà chết...” Từ công công từ tốn bẩm báo.
Lưu Dĩ vẻ mặt ngưng trọng, chăm chú nghe bẩm báo.
Tiểu Yến Tử nghe đến đây, hai mắt nàng lập tức lóe sáng, trong đầu chỉ có suy nghĩ: Cơ hội đây rồi.
“Lần trước không phải bổn vương đã gửi đến ba tấn gạo rồi sao? Còn hạ lệnh
cho huyện lệnh di dời bách tính đến nơi khác, sao lại ra thế này?” Lưu
Dĩ buông đũa hỏi.
Từ công công bình tĩnh đáp: “Bẩm, Tô Châu là
nguồn cội của rất nhiều người, tổ tiên họ đã mồ yên mả đẹp đến trăm năm, nhất thời không cách nào rời đi được, vì vậy mà...”
Lưu Dĩ siết
chặt tay, đây là đầu xuân nhưng nắng đã bắt đầu gắt, mùa màng khác mọi
năm, mất mùa còn kèm theo hạn hán. Dân chúng khắp nơi lầm than, triều
đình đã dùng biết bao ngân khố để trợ giúp, nhưng vẫn không đủ. Biên
cương lại đang cắn xé lẫn nhau, ngân khố càng không thể tùy tiện mà gửi
đi được.
“Ừm!” Lưu Dĩ vẫn đang chìm trong suy tư chỉ tùy ý đáp.
“Số tiền bỏ ra để mua lương thực cứu viện cho bách tính là bao nhiêu?”
Lưu Dĩ dường như cảm nhận được trong mắt Yến Tử đang có suy tính, vẻ mặt
sáng ngời tự tin của nàng đang chứng tỏ điều đó. Hắn nghiêm nghị đáp:
“Hơn mười vạn!”
Tiểu Yến Tử cười nhẹ: “Quá tốt” Lại trưng ra vẻ
mặt nghiêm chỉnh nói: “Thần thiếp có một thỉnh cầu, mong được Quốc Công
chấp thuận.”
Đến rồi, nàng đang suy tính điều gì đây.
“Được!” Lưu Dĩ không ngại ngần đồng ý ngay.
“Người vẫn chưa nghe thần thiếp nói sao đã vội đồng ý?” Tiểu Yến Tử thoáng bất ngờ, người này không sợ này yêu cầu thái quá hay sao. Không một chút
phòng bị với nàng như vậy.
Lưu Dĩ giữ khuôn mặt nghiêm túc đáp:
“Trước nay nàng chưa từng thỉnh cầu bổn vương điều gì. Chỉ cần nàng yêu
cầu, bất kể chuyện gì bổn vương cũng sẽ đáp ứng nàng!”
Mắt Tiểu Yến Tử trợn ngược. Thế ta muốn trở thành Võ Tắc Thiên ngồi lên ngai vàng làm nữ hoàng người có đồng ý hay không???
“Thần thiếp chỉ là muốn thay mặt người giúp bách tính Tô Châu thoát cảnh lầm
than chỉ cần với mười vạn lạng bạc kia!” Tiểu Yến Tử khẽ khàng đáp.
Mắt Lưu Dĩ rực sáng, hắn thừa biết nàng có tài thao lược, lại rất giỏi bày
binh, chỉ là chuyện hạn hán dịch bệnh là do lão thiên làm ra, nàng làm
sao có thể chỉ dùng mười vạn để cứu bách tính?
“Thần thiếp có thể làm được!” Tiểu Yến Tử đọc vị được ánh mắt kia không ngại ngần khẳng đinh.
Lưu Dĩ đánh giá vẻ mặt cương nghị hiếm có của nàng hồi lâu, lại hướng Từ công công hạ lệnh:
“Đến ngân khố, lấy mười vạn mang đến cho vương phi!”
Từ công công vâng một tiếng lập tức lùi đi.
Tiểu Yến Tử mừng rỡ như mở hội. Biết mà, người này đặt hết niềm tin vào nàng bất kể là nàng làm gì. Dung túng quá chính là phúc, là phúc đó.
“Nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ này trong bao lâu?” Lưu Dĩ mặc dù đã hoàn
toàn giao chuyện này cho nàng, chỉ là trước nay nữ nhân không bao giờ
đụng tay đến những việc này cũng có chút không an tâm. Nhưng nàng chính
là ngoại lệ, nàng không giống nữ tử bình thường, chuyện nam nhân có thể
làm nàng đều có thể làm thậm chí là tốt hơn.
“Ba ngày, chỉ cần ba ngày là đủ!” Tiểu Yến Tử tự tin đáp.
Lưu Dĩ khẽ nhíu mày, không lẽ nàng là thánh nhân, có thể hô mưa gọi gió sao.
Chỉ là nhìn vẻ mặt nàng, Lưu Dĩ cũng không nghi hoặc nhiều chỉ xoa đầu nàng nói: “Bổn vương tin nàng!”
Dùng bữa sáng xong, Yến Tử hớt hải chạy đến Tây viện gặp Triệu Phạm Hoa và Hoắc Thiện đang ngồi đàm đạo gấp giọng:
“Đại Ca, Hoắc thị lang, ta đã tìm ra cách biến Triệu gia từ vịt trời thành thiên nga rồi!”
Hoắc Thiện cùng Triệu Phạm Hoa ngu mặt nhìn nhau.
Yến Tử không giải thích nhiều hướng Triệu Phạm Hoa nói: “Huynh mau tìm cách điều động đem hết người của Triệu gia đến Tô Châu nhanh nhất có thể cho muội.” Lại hướng Hoắc Thiện nói: “Hoắc Thị Lang có thể cùng bổn cung
đến đó được không?”
Không để cho hai người kia kịp phản ứng, Yến Tử đã tự mình quyết định, sau đó nhanh nhanh chóng chóng kéo Hoắc Thiện đi.
Tô Châu cách kinh thành chưa đến ba canh giờ xe ngựa nên nàng bỏ chuyện
rèn kiếm cho Triệu Phạm Hoa, chính mình đi đến Tô Châu xem xét.
Bên trong thượng đình bày biện bắt mắt trong phủ Thừa tướng. Hạ Tĩnh thừa
tướng thân trường bào đỏ uy nghiêm ngồi trước bàn cờ, chòm râu trắng dài chấm ngực, đôi mắt lão luyện từ từ chuyển hóa từng nước cờ. Ngồi đối
diện với ông là Đô Thống Đại Nguyên Soái Diệp Khiết Lâm ung dung bày
binh, thân trường phục tím quét đất, khuôn trang điềm đạm nho nhã, ánh
mắt ung dung khiến cho kẻ khác nhìn không ra ông đang nghĩ gì.
“Hạ Thừa tướng lại nhường hạ quan rồi, bước này hạ quan đáng ra không có cửa thắng mới phải” Khiết Lâm khách khí buông một câu.
“Lão phu cũng có tuổi rồi, nhìn người cũng nhìn không rõ, mấy quân cờ này
ngay trước mặt lão phu còn nhìn không ra nước. Chỉ là đi sai một bước mà thôi.” Hạ Tĩnh thâm thúy đáp.
Trên quan trường Hạ Tĩnh và Diệp
Khiết Lâm không phải bằng hữu cũng chẳng phải kẻ thù, mỗi người đều có
chí hướng quan điểm riêng, chẳng mấy khi đụng độ nhau, dạo này chiến sự
phức tạp lại không ít lần gây hấn trên triều vậy nên mới cùng nhau đánh
một ván cờ, thứ nhất là để chứng tỏ cho đối phương quan điểm của mình,
thứ hai là để bàn một sự vụ trả thù cho hài tử mình.
“Nào đâu, Hạ thừa tướng anh minh lỗi lạc một đời, đến tuổi này hai mắt càng sáng,
nhìn rõ thiên hạ, chỉ là hạ quan chỉ điểm vài bước cũng mong ngoài kia
biết tiến biết lùi mới là thượng sách, lẽ nào chút ít tâm tư đó ngài
cũng từ chối.” Diệp Khiết Lâm cười nói.
Hạ Tĩnh nhấp một ngụm
trà, bình thản đáp: “Người trẻ thời nay nói nhiều làm ít, so ra vọng
động còn rất ngông cuồng, chiến sự bên ngoài mỗi bước đi đều phải hết
sức cẩn thận, lão phu nào thể đứng vậy trơ mắt nhìn người trẻ hiếu chiến hồ đồ được.”
Diệp Khiết Lâm cảm thấy tâm can bốc hỏa, ông cùng
lắm chỉ kém Hạ Tĩnh chưa đến một giáp, lại dám mắng khéo ông là người
trẻ. Đúng là mấy lão già này rất biết cách bức kẻ khác bằng chữ nghĩa.
Diệp Khiết Lâm còn tính toán bồi mấy câu chọc tức lão già kia chơi nhưng một thị vệ từ đằng xa hớt hải chạy tới quỳ trước mặt Hạ Tĩnh cung kính bẩm
báo:
“Bẩm, người bên Giám Quốc Vương Phi vừa có động tĩnh!”
Hạ Tĩnh cùng Diệp Khiết Lâm từ sau khi biết chuyện giữa vương phi và quốc
công liền sinh lòng thù hận, cứ nhìn hài tử mình tốn công sức nuôi dưỡng chỉ sau một đêm thành kẻ tàn phế, hỏi có phụ thân nào nuốt trôi cơn
giận này. Mà nguyên nhân chính yếu là một nữ nhân tầm thường nhưng người của họ đã bao lần tìm cách hạ thủ đều bất thành. Quốc Công kia bao bọc
Vương Phi quá cẩn thận, bên cạnh lúc nào cũng có đến bốn ảnh vệ, mỹ thực cũng phải được kẻ khác thưởng qua, căn bản là không có cách nào. Hôm
trước lại đúng dịp Chiêu Dương quận chúa rảnh rỗi mò đến rồi trúng độc,
Tiêu Phi không ngại ngần chỉ đích danh Giám Quốc Vương Phi hạ thủ. Quân
tử phạm pháp, xử như thứ dân. Coi như Quốc Công không truy cứu cũng
không ai dám nhiều lời, chỉ là trong ba ngày tới Quốc Công sẽ phải lên
đường đi Cường Nam, vậy Vương Phi kia chẳng phải tới số rồi sao.
Chính vì lẽ đó Hạ Tĩnh cùng Diệp Khiết Lâm kết hợp, trong những ngày Quốc
Công đi vắng ép phế vương phi, mượn tay Thái Hậu khiến cho nàng ta chết
không có chỗ chôn. Nếu như Quốc Công quay về điều tra kẻ ra tay, có thể
giết bất cứ ai nhưng không thể hạ thủ với mẫu thân của hắn. Đó là điều
không thể chối cãi.
Hạ Tĩnh cùng Diệp Khiết Lâm đây là chỉ muốn
ép chết một nữ nhân, thường thì không để chuyện đám nữ tử vào mắt, nghe
đến bên kia có biến cũng không mảy may biến sắc, hờ hững buông một câu:
“Nói đi!”
“Bẩm vương phi từ sáng sớm đã cùng một trăm binh lính cùng ảnh vệ đến Tô
Châu, nghe nói thay mặt thánh thượng đến đó cứu trợ bách tính.”
“Tô Châu?” Diệp Khiết Lâm đảo mắt nói: “Ở đó không phải hạn hán và dịch
bệnh sao? Ngay cả người của triều đình còn không cứu được, nàng ta rảnh
rỗi chạy đến đó làm gì chứ?”
Thị vệ cung kính đáp: “Bẩm, vương
phi đi rất vội, còn huy động người của Triệu gia từ Tây An cấp tốc đến
Tô Châu không biết để làm gì!”
Hạ Tĩnh vuốt nhẹ chòm râu, ánh mắt xa xăm nói: “Nghe nói Giám Quốc Vương Phi này đa tài đa nghệ, ở trong
tướng phủ không ít lần khiến cho đám nhân sĩ đó nể phục, nhưng lão phu
tuyệt đối không tin một nữ nhân có thể bày binh. Nàng ta rất có thể đã
dự liệu được sắp phải chết mới bắt đầu khuấy động thiên hạ làm chúng ta
phân tâm.”
Quả nhiên là Hạ thừa tướng nhìn xa trông rộng, dựa vào chút ít manh mối đã có thể nhìn xa như vậy. Diệp Khiết Lâm tuy không
muốn công nhận nhưng vẫn có chút khâm phục không nói thành lời.
“Vậy theo thừa tướng, chúng ta có cần làm gì hay không?” Diệp Khiết Lâm dò hỏi.
Hạ Tĩnh cười nhạt một tiếng đáp: “Trước nay lão phu chưa từng để ba cái
động thái nhỏ nhặt của đám nữ nhân vào mắt. Nàng ta có làm gì rồi cũng
sẽ phải chết. Ở Tô Châu lão thiên còn không cứu được bách tính, nàng ta
cũng chỉ là tự đào hố chôn mình. Không cần thiết chúng ta phải ra tay.”
Diệp Khiết Lâm không đáp, chỉ lẳng lặng trầm tư. Nàng ta có thể rèn kiếm,
chế tạo thuốc sung, ẩn mình trong tướng phủ có chăng cũng chỉ là may
mắn?
Ngày tiếp theo, Hạ Tĩnh cùng Diệp Khiết Lâm từ trên triều
về, đang nghị sự xôn xao sau cùng đám quan viên. Thấy thị vệ mật báo lại đến, đành ra bên ngoài nghe tin.
“Bẩm, Giám Quốc Vương Phi đã
cùng người của Triệu gia trang tìm ra cách chữa bệnh dịch, còn ngày đêm
dọn dẹp sạch sẽ cả huyện Tô Châu, đào kênh mương xung quanh khu vực
trồng lúa, huy động binh lính cùng người Triệu gia đào rất nhiều hố
sâu.”
Diệp Khiết Lâm không dấu kinh ngạc đáp: “Nhanh như vậy đã tìm ra cách chữa bệnh dịch, nàng ta không lẽ là đại phu?”
“Bẩm Giám Quốc Vương Phi nói rằng biết chút y thuật đã tự mình bắt mạch và
sắc thuốc cho bách tính, còn không ngần ngại san bằng những khu nhà ẩm
thấp, sau đó huy động binh lính xây lại nhà cao sạch sẽ cho bách tính.”
Hạ Tĩnh cũng không còn ánh mắt coi khinh Yến Tử như hôm qua, trong mắt
cũng lộ ra vài phần kinh ngạc: “Vậy nàng ta đào kênh mương làm gì, ở Tô
Châu không phải là ngay cả một giọt nước cũng không có sao?”
“Bẩm nghe nói Giám Quốc Vương Phi chỉ hạ lệnh đào kênh, còn lại không có tin tức mục đích đào kênh để làm gì. Đêm hôm qua vương phi về đến phủ tướng đã mang chuyện trị được dịch bệnh cho Quốc Công, sáng sớm nay Quốc Công đã điều thêm một trăm binh lính vận chuyển mười xe lương thảo cùng
vương phi để dân chúng được bồi bổ sau bệnh dịch.”
Thị vệ nói liên một hồi hết thông tin, coi như xong nhiệm vụ chấm bước lủi đi.
Hạ Tĩnh hơi nhíu mày, nữ nhân này có thể chữa được bệnh dịch chỉ trong hai ngày so ra cũng có chút bản lĩnh, nhưng dùng binh lính là đủ, sao phải
cứ điều động hết thân thích của Triệu gia đến đó làm gì? Nàng ta mượn
tay Triệu gia rõ ràng là có mục đích.
Diệp Khiết Lâm cũng cùng
một ý nghĩ như Hạ Tĩnh, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Hạ thừa tướng, vị vương phi này nghe nói thường xuyên làm những chuyện lạ không ai làm được.
Nàng ta lúc này làm nhiều việc như vậy chắc chắn là không ổn, chúng ta
có nên động thủ trước hay không?
Hạ Tĩnh giữ vẻ mặt ung dung vuốt chòm râu đáp: “Đô Thống à Đô Thống, ngươi cả đời uy phong oai vũ, thân
chiến xa trường, sao có thể vì chút vọng động cỏn con của nữ nhân mà sợ
hãi như vậy. Còn đâu uy danh đại nguyên soái đây!”
Diệp Khiết Lâm nghe vậy cũng thẹn, là ông quá bất ngờ nên hồ đồ rồi: “Hừm, nữ tử kia đáng để vào mắt sao, mặc kệ nàng ta đi!”
Nói là nói vậy nhưng đến ngày thứ ba, Hạ Tĩnh cùng Diệp Khiết Lâm đều đến
cung Thừa Càng, gặp Thái Hậu và Tiêu Phi đang ngồi đàm đạo, so ra hành
động suốt mấy ngày nay của vị vương phi kia không lọt khỏi tầm mắt của
người trong cung.
Đàm đạo một hồi, thị vệ đưa tin lại lần nữa xuất hiện:
“Bẩm cả huyện Tô Châu đã sống dậy rồi!”
“Sống dậy?” Thái Hậu nghi hoặc, Tô Châu mấy năm nay như một nhành cây héo úa, ngay cả nước cũng không có dùng, sao có thể nói sống dậy là sống dậy.
Hạ Tĩnh, Diệp Khiết Lâm cùng Tiêu Phi cũng lấy làm kinh ngạc thúc tên thị vệ kia nhanh chóng bẩm báo tiếp:
“Bẩm hôm qua sau khi Triệu gia cùng binh lính đào xong kênh rạch, vương phi
đã tự mình lên núi, tìm nguồn nước đổ từ thác về. Vì hướng thác chạy
thẳng ra phía Nam nên huyện Tô Châu mới chưa từng được hưởng nguồn nước
từ dòng thác kề đó. Vương phi đã hạ lệnh cho đốn hạ cây lớn, chặn lại
nguồn nước chạy về phía Nam, ép nguồn bên thượng đổ về phía Tô Châu,
theo hướng kênh và hồ nước đã đào sẵn mà lấp đầy Tô Châu, sau đó vương
phi bằng cách nào đó đã biến nước bẩn thành nước sạch, không chỉ khiến
cho bách tính được dùng nguồn nước sạch tưới tiêu chăm bón, còn từ đó
dùng để sinh hoạt chữa bệnh. Chỉ sau vài ngày, người dân Tô Châu đã hoàn toàn thoát khỏi dịch bệnh, lại có được nguồn nước mới mà không cần chờ
đến trận mưa. Dân chúng cả huyện Tô Châu hết lời cung tụng Giám Quốc
Vương phi, còn nói người là bồ tát hiển linh. Đối với người của Triệu
gia cũng hết mực sùng bái. Sáng sớm nay đích thân Quốc Công ngự giá đến
Tô Châu, phong Triệu Lưu của Triệu gia có công trong việc chữa bệnh làm
tri phủ, phong cho Triệu Tam làm quan lục phẩm cai quản ba thành Tây An, còn có...”
“Đủ rồi!” Thái Hậu cả giận hét lớn.
Thị vệ sợ hãi liền im bặt.
Chúng nhân có mặt ở đó nghe rõ từng câu từng chữ thị vệ bẩm báo liền hiểu ra. Thì ra Giám Quốc Vương Phi kia là dùng Tô Châu làm bàn đạp tăng uy danh cho Triệu gia, Tô Châu là huyện lớn, để cho dân chúng ở đó tin tưởng và ca tụng hết lời tán dương, khiến cho thiên hạ đều biết đến cái danh
Triệu gia được bách tính tin yêu còn hơn hoàng thất. Mọi việc kia tất
thảy đều là một tay Giám Quốc Vương Phi làm ra nhưng lại để cho đám
người Triệu gia mang tiếng lập công, được đích thân Quốc Công phong tặng tước quan, làm cho quyền lực Triệu gia được củng cố. Khiến khắp thiên
hạ này đều dõi mắt về Triệu gia đang có một Giám Quốc Vương Phi tấm lòng bồ tát còn tài giỏi tháo vát, cứu độ chúng sinh. Có thể nói rằng nếu
lúc này có kẻ dám cả gan đụng vào vị vương phi bồ tát sống đang được
người đời ca tụng kia có thể bách tính Tô Châu sẽ liều mạng vì nàng.
Điều này uy hiếp không nhỏ đến Thái Hậu và Tiêu Phi, nếu hai người họ
ngang nhiên bắt giữ bồ tát sống kia, bách tính tức giận nổi dậy, vậy
không phải là triều đình lâm nguy rồi sao.
Cao tay, quá cao tay.
Trong lúc chúng nhân đang trầm tư, bỗng nhiên Hạ Tĩnh bật cười, nụ cười vang
vọng khắp cung Thừa Càng, nụ cười lạnh lẽo tang tóc khiến người khác
lạnh gáy:
“Giám Quốc Vương Phi?” Hạ Tĩnh nhắc đến cái tên này,
trong mắt đã hoàn toàn mất đi vẻ khinh thường thay vào đó là sự nể phục
tột cùng: “Là ta đã quá coi thường một nữ nhân rồi. Ha Ha!” Hạ Tĩnh lại
hướng vẻ mặt tím xanh tức giận của Thái Hậu và Tiêu Phi cung kính nói:
“Thái Hậu người chẳng phải nói, đợi đến hôm nay khi Quốc Công hoàn toàn
rời đi, sẽ lập tức bắt vương phi sao. Người còn chần chờ gì nữa!”
Lời này đây chính là đang khích bác một Thái Hậu cao cao tại thượng lại
thua đứa con dâu trẻ tuổi. Đây không chỉ là một đòn bật khiến cho Thái
Hậu cùng Tiêu Phi không dám động tay, mà còn khiến cả Hạ Tĩnh cùng Diệp
Khiết Lâm coi như bó tay.
Thái Hậu nghiến răng siết chặt tay đáp:
“Nếu không thể công khai bắt nàng ta, vậy thì ai gia nguyện ý làm tiểu nhân
một lần. Khiến cho nàng ta âm thầm lặng lẽ về với tổ tiên!”