Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy dễ chịu hơn một chút liền muốn động đậy thân thể ý đồ muốn đi xuống một chút nữa. Phương Cẩm ngăn lại động tác của cậu
“Đừng động đậy, kiên nhẫn một chút, từ từ đi ra”.
Dạ Mặc Nhiễm
cảm nhận được Phương Cẩm đang rời khỏi liền ngan lại vai anh, nghiêm mặt lắc lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, nhìn anh dùng khẩu hình nói “Tiếp
tục…em có thể”.
Phương Cẩm cau mày quyết định không tiếp tục việc này nữa “Không được Tiểu Nhiễm…để anh đi ra”.
Dạ Mặc Nhiễm thực sự là lần đầu tiên thấy được mình đưa đến tận cửa mời
người ta nhận mà người ta còn không nhận, Dạ Mặc Nhiễm trừng mắt liếc
anh một cái, không thèm nghe lời của anh, liền cố dụng lực mà ngồi
xuống. Phương Cẩm phải dùng chút lực để ngăn thắt lưng của Dạ Mặc Nhiễm
tiếp tục đi xuống. Phương Cẩm cũng không còn dám làm trái ý của cậu nữa, sợ Dạ Mặc Nhiễm nhất thời nổi lên tính tình lại làm thêm hành động nguy hiểm nữa. ~(‾▿‾~)
“Chết tiệt…kêu em đừng nhúc nhích…anh đến”.
Phương Cẩm cẩn thận che chở Dạ Mặc Nhiễm để thay đổi tư thế một chút, đối với
lần đầu tiên nằm có vẻ tốt hơn. Phương Cẩm lại sợ Dạ Mặc Nhiễm không
thoải mái liền lấy gối đầu kê dưới thắt lưng của cậu. Những động tác
liên tiếp này lại làm cho nơi gắn gượng của Phương Cẩm lại trướng lớn
thêm vài phần.
Phương Cẩm nhẫn nại thực sự rất vất vả, không thể
dừng lại, cũng không thể vì dục vọng của chính mình làm làm chuyện xằng
bậy. Mồ hôi từ trên mặt, trên lưng không ngừng chảy xuống. Nhìn thấy
Phương Cẩm rốt cục cũng chịu thỏa hiệp Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới nhắm mắt lại yên lặng ở trong lòng vượt qua chường ngại, Phương Cẩm nhìn thấy
sắc mặt của Dạ Mặc Nhiễm đã dịu đi chút ít “Anh động…em đau thì nói cho
anh biết”.
Dạ Mặc Nhiễm từ từ nhắm lại hai mắt gật gật đầu,
Phương Cẩm vì Dạ Mặc Nhiễm làm bậy mà hiện tại vào không vào được mà ra
cũng không thể ra chỉ có thể nằm ở bên trong. Nếu cố gắng rời khỏi có
thể sẽ rất đau đớn không chừng còn có thể làm bị thương cậu, Phương Cẩm
đương nhiên không thể làm vậy, chỉ có thể cứng rắn từ từ đi vào một ít.
Phương Cẩm từng chút từng chút đem dục bọng của mình đưa vào cơ thể Dạ Mặc
Nhiễm, cái loại cảm giác ruột giống như đang bị xé mở làm cho Dạ Mặc
Nhiễm từng đợt trắng bệch, một ít hình ảnh vỡ vụn tràn ngập thần trí của cậu. Tay không tự giác khảm vào lưng của Phương Cẩm.
Phương Cẩm nghĩ cậu đau chịu không được liền lập tức dừng lại động tác, Dạ Mặc Nhiễm
chậm rãi mở mắt, thấy phương Cẩm trong mắt ẩn chứa tràn ngập *** sắp ức
chế không được nhưng vẫn luôn giữ một bộ dáng ẩn nhẫn. Làm cho lòng của
Dạ Mặc Nhiễm lên men, hình ảnh làm cho cậu muốn hỏng mất cũng không
khủng bố đến như vậy. Đối với Phương Cẩm gật gật đầu, lần này cậu nhất
định phải mở thật to mắt để nhìn anh, nhìn người nam nhân luôn làm cho
cậu an tâm cũng hãm sâu này. Không có vũ lực, không có tiết dục, người
trước mắt này chỉ có quý trọng cùng yêu thương. Người này đối với chính
mình không có những dục niệm chỉ khiến người ta cảm thấy dơ bẩn cùng
buồn nôn, người này chỉ có nồng đậm tình yêu cùng tôn trọng.
Dạ
Mặc Nhiễm vuốt ve gương mặt của Phương Cẩm, ngón tay dừng lại nơi ánh
mắt của anh. Đôi mắt chuyên chú này chỉ có ảnh ngược của chính mình,nơi
đáy mắt thật sâu thật sâu si tình làm cho tâm Dạ Mặc Nhiễm không khỏi ấm lên. Lúc Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi tiếp nhận Phương Cẩm đã đem chính mình
toàn bộ đi vào. Vẫn không nhúc nhích chỉ tập trung nhìn người dưới thân
đang nhíu mày thở dốc chờ cậu thoải mái hơn “…Có thể chứ?”.
Dạ
Mặc Nhiễm cười cười đối với anh gật gật đầu, được đặc biệt cho phép
Phương Cẩm mới chậm rãi chuyển động trong cơ thể của Dạ Mặc Nhiễm. Lực
đạo không dám quá lớn, không biết là có phải đã chạm vào điểm G của Dạ
Mặc Nhiễm hay không, Dạ Mặc Nhiễm không nhịn được rên rỉ lên một tiếng,
gương mặt cũng toát lên vẻ mê ly khó có thể hình dung. Phương Cẩm lại
thử chạm nhẹ vào bộ vị kia một lần nữa, Dạ Mặc Nhiễm tựa hồ cảm thấy có
chút không đủ vặn vẹo thân thể, chiếc cổ trắng nõn tạo thành một đường
cong. Nhíu mi lại lên án động tác của chậm chạp của Phương Cẩm, đôi mắt
to tràn ngập sương mù không còn toát lên vẻ lạnh lùng cùng kiêu ngạo mà
chính là vực sâu khiến người ta dù chỉ liếc nhìn một lần liền muốn được
hãm sâu vào cho dù phải tan xương nát thịt.
Chỉ có nhìn Phương
Cẩm thì Dạ Mặc Nhiễm mới tìm được khoái cảm trong thống khổ, mà cái chạm vào ngoài ý muốn kia làm cho cậu hưng phấn khó có thể khống chế, có
chút bất mãn nâng chân lên, muốn luật động nhanh hơn. Phương Cẩm theo
bản năng cũng muốn luật động nhanh hơn nhưng lý trí còn sót lại nhắc nhở anh không thể xúc động. Dạ Mặc Nhiễm thấy anh cứ cọ xát như thế liền
biết anh đang lo lắng cái gì. Nâng eo lên hai chân gắt gao quấn quanh eo Phương Cẩm, một tay chống giường, một tay ôm lấy cổ Phương Cẩm gắt gao
hôn môi anh.
Phương Cẩm không muốn cậu bị mệt liền đem cậu ôm
lấy, động tác này lại càng làm hai người thêm dán chặt vào nhau. Dạ Mặc
Nhiễm khẽ rên rỉ một tiếng, Phương Cẩm hơi thở càng ngày lại càng dồn
dập. Dạ Mặc Nhiễm mơ màng, lí trí của Phương Cẩm ở một tràn kích tình
đều bị sụp đổ. Đó cứ như là một loại quen thuộc đã lâu, giống như đang
chìm trong nước chóng váng vô lực. Nhưng lại thoải mái làm người ta muốn ngừng lại mà không được, đẹp nhất không phải thời điểm hoa nở rộ, mà là quá trình, từng chút từng chút đên hết quá trình thu vào mắt. Mồ hôi
giao hòa, hơi thở *** mĩ, hỗn loạn ẩn ẩn quấn quanh, nồng đậm mà say mê.
_____gạch nè____
Ngạn Ngạn: giờ đã là nữa đên …ha ha… thịt thịt có điểm ít,nhưng tốt xấu gì
đó cũng là thịt đó thôi.Nếu đã khai trai ta nghĩ sau này có lẽ ta không
ăn mặn nữa,nên ăn chay đi,ăn rau nè,mọi người có ý kiến gì không?ăn rau
cũng tốt lăm.Như vậy đã quyết định rồi ╮(╯▽╰)╭
______gạch nữa nè______
Hồ: ngẫu thặc muốn lắc lắc ngạn ngạn mà hét lên.. ăn chay,ăn chay,ăn cái gì mà chay,thích ăn chay hay lắm sao,ta thích ăn thịt,là thịt,là thịt đó
biết không hở