Khi trời tối đã vào được đường cao tốc của thành phố T, nên đoạn đường
này cũng bằng phẳng hơn rất nhiều. Trên đường cũng gặp một số tang thi
nhưng số lượng không nhiều, rất nhanh liền có thể đến nơi. Cũng may xe
tải này tốt trên đường đi cũng không bị hư hỏng linh kiện gì nên đến nơi sơm hơn được nữa ngày, giữa trưa đã đến được căn cứ.
Thiên tân
vạn khổ, trèo đèo lội suối rốt cục cũng đến được cổng chính, mọi người
trên xe đồng loạt hưng phấn, ột số người thì đứng lên vận động gân cốt,
thầy Tề thì đứng lên đánh giá bốn phía của căn cứ.
Dạ Mặc Nhiễm
đỡ cửa xe chậm rãi đi xuống, tiểu Võ vội chạy đến đỡ cậu. Dạ Mặc Nhiễm
bỏ tay tiểu Võ ra lại trừng mắt liếc tiểu Võ một cái. Nếu không phải
hiện tại không thể nói chuyện thì Dạ Mặc Nhiễm đã sớm buông lời đả kích
tiểu Võ rồi ╭(╯^╰)╮.
Tiểu Võ bi ai nghĩ đến tình cảnh mình bị
Phương Cẩm giết chết liền chỉ cảm thấy tiền đồ mờ mịt,cuộc sống tối tăm. Phúc đội trưởng nói với tiểu Võ “Tiểu Võ cậu có đồng ý gia nhập vào dị
năng đoàn của căn cứ không? Tuy rằng trong căn cứ không có thiết bị chữa bệnh nhưng đa số những người bị thương hoặc bị bệnh đôi khi sẽ xuất
hiện một vài trường hợp những người nhiễm bệnh độc, nếu cậu gia nhập…”
“Được, tôi gia nhập”.
Tiểu Võ cắt ngang lời của Phúc đội trưởng, cậu cảm thấy Dạ Mặc Nhiễm đã sắp chịu không nổi
“Nếu muốn điền bảng gì đó thì có thể để sau không? Hiện tại chúng tôi cần một chỗ để ở”.
Phúc đội trưởng nghe tiểu võ đồng ý gia nhập đương nhiên thật vui vẻ, vội
vàng giúp tiểu Võ an bài chỗ ở. Đối với việc an dọn dẹp phòng ở Lí Băng
Băng và tiểu Võ có vẻ thành thạo hơn những người khác một ít. Biết nữ
sinh có vẻ cẩn thận hơn vả lại tiểu Võ cũng biết mình không giỏi chăm
sóc người khác nên để cho Lí Băng Băng làm có vẻ yên tậm hơn. Cuối cùng
Phúc đội trưởng vì tiểu Võ mở cửa sau, an bài chỗ nghỉ chân sau đó dẫn
tiểu Võ đi đo lường mức độ dị năng.
Chỗ ở này có hai phòng ngủ
một phòng khách, có nhà vệ sinh cùng phòng bếp riêng biệt, diện tích đại khái khoảng một trăm hai mét vuông xem như cũng không tệ. Tuy không
phải ở lâu nhưng lại có cửa sổ thủy tinh ngoài ý muốn làm cho Dạ Mặc
Nhiễm rất vừa lòng.
Chỗ bọn họ ở là một khu thương mại được sửa
chữa lại, số lượng dị năng giả ở đây không nhiều nên cũng sẽ có một số
người thường ở đây. Giống như thầy Tề, tiểu Võ không biết với địa vị
trong giới âm nhạc của Dạ Mặc Nhiễm thì ở một mình cũng không thành vấn
đề. Bọn họ ở tầng mười tám, vừa vào phòng Dạ Mặc Nhiễm liền ngã lên
giường liền ngủ mất.
Ngoại trừ không đề cặp đến chuyện thức ăn
thì bọn họ cái gì cũng có đủ kể cả điện nước. Lí Băng Băng thấy trong
bao của Dạ Mặc Nhiễm có khăn lông nên định nấu một ít nước để giúp Dạ
Mặc Nhiễm lau thân thể để cậu có thể thoải mái một chút nhưng lại thấy
thật ngượng ngùng. Đưa chậu nước cho Lan Dương, Lan Dương cũng không còn cách nào, tiểu Võ thì đã đi đo lường dị năng. Lan Dương nhìn nước rồi
liên tục lắc đầu, cậu biết Dạ Mặc Nhiễm và Phương Cẩm là một đôi, nếu để Phương Cẩm biết cậu nhìn thấy hết thân thể người yêu của anh thì chính
mình khẳng định là chết thật thảm ╮(╯_╰)╭
“Cô đi đi, nữ có vẻ cẩn thận hơn, thời điểm này cũng không ai để ý mấy chuyện này, Mặc Nhiễm chắc cũng sẽ không để ý đâu”.Lí Băng Băng nhìn Lan Dương do dự rồi lại do dự. Lan Dương lại trực tiếp
đẩy Lí Băng Băng vào phòng “Cô lau cho cậu ấy một chút đi, tôi đến sô
pha trong phòng khách ngủ một chút, có việc gì thì gọi tôi”.
Nói
xong chỉ để lại một mình Lí Băng Băng đứng đó còn nhân tiện đóng cửa
giúp. Lí Băng Băng đem chậu nước đặt bên cạnh lại ngồi bên giường nhìn
Dạ Mặc Nhiễm hơn nữa ngày, cuối cùng lại bất đắc dĩ thở dài. Dạ Mặc
Nhiễm là bạn trai của Dư Vi, cho dù không biết Dư Vi còn sống hay không
thì cô cũng không thể làm gì. Lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho Dạ Mặc
Nhiễm, làn da mềm mịn hơn cả trẻ con tuyệt đối không giống những nam
sinh khác đầy mỡ, lỗ chân lông lại to. Người tốt như vậy lại chỉ có thể
nhìn, Lí Băng Băng càng nhìn càng cảm thấy đau khổ.
Dạ Mặc Nhiễm
bị Lí Băng Băng làm cho cảm thấy ngứa ngáy liền từ từ tỉnh lại, Lí Băng
Băng lau đến cổ của Dạ Mặc Nhiễm liền dừng lại. Dạ Mặc Nhiễm dối nàng
cười nhẹ rồi đẩy tay của nàng ra một chút. Lí Băng Băng mặt đỏ lên, đến
hai tai cũng đỏ hồng
“tôi…tôi chỉ muốn giúp cậu lau mình để nghỉ
ngơi thoải mái hơn một chút mà thôi, Lan Dương ở bên ngoài anh ấy nói
động tác anh ấy thô lỗ nên kêu tôi vào đây, tiểu…tiểu Võ đã đi ra ngoài
vẫn còn chưa về”.
Lí Băng Băng còn đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào thì Dạ Mặc Nhiễm đã keo tay nàng qua rồi viết cảm ơn cậu muốn
nghỉ ngơi một lúc. Lí Băng Băng cảm thấy bàn tay có chút ngứa lại có
chút đau vội vàng cười với Dạ Mặc Nhiễm rồi cầm chậu nước đi ra ngoài.
Sau khi Lí Băng Băng đi Dạ Mặc Nhiễm liền chống giường đứng dậy đi đến
cửa khóa trái lại. Vào không gian uống một ít nước đã cảm thấy ngực cùng cổ họng đã đỡ hơn rất nhiều nhưng vẫn chưa thể nói chuyện được. Vào
trong hồ ngâm mình, lấy quần áo ra tắm rửa xong liền đi ra, nằm lại trên giường lập tức ngủ tiếp. Hiện tại cậu chỉ cần chờ, chờ Phương Cẩm đến
tìm cậu.
Khi tiểu Võ trở về nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm đang ngủ rất
ngon, sắc mặt có chút huyết sắc làm cậu cũng an tâm không ít. Quả nhiên
hoàn cảnh ổn định đối với sức khỏe và tinh thần cũng rất có lợi. Tiểu Võ buồn bực tự đem mình ném lên sô pha, Lan Dương thấy kỳ quái liền hỏi,
tiểu Võ chỉ thở dài
“Hai ngày nữa sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ giết tang thi, mệt chết người a~”.
Lan Dương cười cười “Cậu có phúc mà không biết hưởng, tôi muốn có dị năng
mà lại không có, cậu đừng than trời trách đất nữa, mau cố gắng đi làm
việc, tất cả chúng tôi đều dựa vào cậu nuôi a~, hơn nữa Mặc Nhiễm cũng
cần khám bệnh lấy thuốc, chắc cũng phải cần dùng thức ăn để đổi. Tiểu Võ cậu hiện tại là người gánh vác gia đình trách nhiệm rất nặng nề đó” (∪ ◡ ∪)
Tiểu Võ buồn bực từ sô pha ngồi dậy “Tôi vừa đi hỏi thăm
Phương Cẩm cùng bọn người của Nhất Hàng còn chưa đến đây, tôi làm chủ
một nhà này sớm muộn gì cũng sẽ bị đổi chủ thôi, quá vất vả. Hy vọng bọn họ nhanh nhanh đến đây một chút đỡ cho tôi phải chịu tôi thêm a~”.
Vừa nói xong chợt nghe tiếng ho khan trong phòng,tiểu Võ vội đứng dậy chạy
vọt vào trong phòng xem. Nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm vẫn còn ngủ cũng thở
phào nhẹ nhõm, giúp Dạ Mặc Nhiễm đắp chăn lại rồi lặng lẽ đi ra ngoài,
xem ra phải nhanh chóng kiếm thuốc cho Dạ Mặc Nhiễm mới được, dù sao
bệnh để lâu cũng không tốt.
Lan Dương nhìn tiểu Võ bộ dáng như
bảo mẫu, căn bản không cần mình nói, chỉ cần Dạ Mặc Nhiễm ho khan hai
tiếng tiểu Võ liền hận bản thân không thể nhanh chóng đi giết tang thi
để kiếm thức ăn đổi lấy thuốc. Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn
mà.