Hai tay nắm chặt lấy Phương Cẩm, Dạ Mặc Nhiễm tựa đầu vào bả vai y nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đang không ngừng lui về phía sau.
Mới chỉ khoảng 4 giờ chiều, nhưng bởi vì trời mưa nên khoảng không bên ngoài âm u như đêm tối.
Đáng tiếc nước mưa lại lạnh lẽo như lòng người, chỉ có màu đen của đêm tối ngoài kia mới là hiện thực.
Phó Nhất Hàng nhìn bầu trời càng ngày càng tối, bắt đầu lưu ý xem có chỗ nào để nghỉ chânn hay không.
“Tìm một chỗ dừng lại đi, đêm nay đành nghỉ ở đây vậy, trời tối sắp lên đèn
rồi. Thành phố không thể so với vùng ngoại ô, cả một thôn chết hết cũng
đã đến hơn trăm người, còn thành phố phải có hơn mấy trăm vạn nhân khẩu. Vạn nhất chúng phát hiện ra mà bâu lấy chúng ta thì dù có lái xe tăng
cũng chả thoát được đâu.”
Trước khi trời hoàn toàn tối, Phó Nhất
Hàng tìm được một kho hàng, liền lái xe đi vào, kho này không lớn, thế
nhưng chất đống rất nhiều hòm gỗ.
Nhét cả một cái xe vào trong kho, thì chỗ còn lại có thể họat động càng thêm nhỏ hẹp.
Phương Cẩm ngồi ở trong xe không nhúc nhích, Dạ Mặc Nhiễm gối lên đùi y ngủ.
Mấy người còn lại xuống xe xem xét mọi thứ chung quanh, xác định an toàn rồi mới tìm vị trí ngồi xuống nghỉ ngơi.
Dạ Mặc Nhiễm trở mình nằm ngửa nhìn gương mặt Phương Cẩm, tay nắm lấy bàn
tay to lớn đang đặt bên hông mình để bảo vệ kia: “Cẩm… hôn tôi.”
Ánh mắt Phương Cẩm chưa từng thay đổi, bình tĩnh nhìn Dạ Mặc Nhiễm một hồi, cúi đầu nhẹ nhàng bao trùm lên đôi môi mỏng manh non mềm kia.
Dạ Mặc Nhiễm ôm lấy cổ Phương Cẩm, ngăn y rời đi, cũng càng làm nồng nhiệt thêm nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước ấy.
Khéo léo vươn đầu lưỡi trơn trượt tham nhập vào giữa hàm răng của đối
phương, từng chút từng chút một liếm láp không bỏ sót một ngóc ngách
nào.
Hắn nghịch ngợm liếm lên trên vòm họng, đợi đến lúc đối
phương chịu không thấu mà cản hắn, thì hắn lại giảo hoạt chuyển qua trêu đùa đầu lưỡi của đối phương, quấn quít không rời. Sau lại còn không an
phận mà liên tục ngọ ngọay cọ xát trong lòng người nọ.
Đợi đến
khi lòng bàn tay chạm vào một vật tỏa ra độ ấm càng ngày càng cao, tiếng tim đập trong ***g ngực đang kề sát mình cũng càng ngày càng mạnh, Dạ
Mặc Nhiễm mới luyến tiếc buông ra một chút.
Thôi không trêu đùa
đầu lưỡi Phương Cẩm, nhưng hắn vẫn luyến tiếc không rút lưỡi mình ra
khỏi miệng y, hắn hít một ngụm khí, rồi lại tiếp tục quấn quít dây dưa.
Không hề cùng hắn chơi trốn tìm, đầu lưỡi Phương Cẩm không thể an phận thủ
thường giữ nguyên một chỗ mà quá phận với cái lưỡi đang uyển chuyển dây
dưa trong miệng mình. Cố sức duẫn hút, khẽ cắn, trao đổi nước bọt ngọt
ngào. Áo ngủ bằng gấm của Dạ Mặc Nhiễm vì khiêu khích mà trở nên xộc
xệch, vòng tay ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm khiến hắn kề sát vào mình hơn, học
cách vừa rồi của hắn mà bắt đầu công thành chiếm đất.
Mặc dù kỹ
thuật cao siêu, nhưng thể lực lại thua người nào đó nên rất nhanh hắn đã xụi lơ ở trong lòng Phương Cẩm, cảm giác được Dạ Mặc Nhiễm tựa hồ có
chút thiếu dưỡng khí, kẻ từ trước tới giờ luôn đem thân thể ái nhân đặt
trên hàng đầu là Phương Cẩm lập tức kìm nén sự kích động của mình, mà
chuẩn bị dứt ra khỏi nụ hôn sâu mà cả đời y chưa từng dám mơ đến.Nghẹn chết là chuyện nhỏ, mặt mũi mới là lớn nhất!
Không đợi Phương Cẩm ly khai, Dạ Mặc Nhiễm ôm lấy cổ y, mãnh liệt ngẩng đầu
dùng đầu lưỡi của mình cố sức đâm vào nơi sâu nhất trong vòm họng Phương Cẩm mà cọ xát.
Chưa bao giờ được trải qua nỗi sung sướng đến tột cùng khiến toàn thân Phương Cẩm thư sướng, lỗ chân lông rộng mở, hưng
phấn kích động thiếu chút nữa khiến y làm rơi mất cái mặt nạ băng hàn
vạn năm kia.
Thoả mãn với phản ứng của Phương Cẩm, Dạ Mặc Nhiễm
lúc này mới thu hồi vũ khí, lúc hai người tách nhau ra, vẫn còn vương
lại một sợi chỉ bạc.
Đôi môi sưng đỏ thở dốc, ngay cả sự trầm
tĩnh như giếng sâu ẩn trong đôi mắt kia cũng phải dậy sóng, Dạ Mặc Nhiễm đối với kiệt tác của mình cười cười.
Gương mặt phiếm hồng, đôi
mắt ngập đầy hơi nước mê ly, nụ cười yếu ớt treo trên khóe miệng như hoa sen trắng nở rộ, khí chất cao quý thánh khiết hòa cùng với dáng dấp
xinh đẹp mị hoặc, Phương Cẩm hung hăng khép chặt đùi lại, ép buộc bản
thân không nhìn hắn nữa.
Dạ Mặc Nhiễm không biết sự giãy dụa
trong lòng Phương Cẩm, nhìn Phương Cẩm nhanh chóng khôi phục bình tĩnh,
trong lòng hắn thở dài một tiếng, nếu không phải vừa nãy kích tình như
lửa, hắn thực sự hoài nghi người này đối với mình đến tột cùng có phải
là yêu hay không?
Ngồi lên đùi Phương Cẩm, ghé miệng vào lỗ tai
y, cầm một nắm cà chua nhỏ lấy từ trong không gian, hắn ăn một quả rồi
nhét một quả khác vào miệng Phương Cẩm.
Ánh mắt mông lung nhìn
chằm chằm ra ngoài của sổ, Phương Cẩm lặng im hé môi cuốn quả cà chua đó vào trong miệng nhai nhai: “Không nên tùy tiện lấy đồ trong không
gian.”
Dạ Mặc Nhiễm bĩu môi: “Cũng không có người ngoài mà, hơn
nữa mấy người bọn họ cũng sẽ không bán đứng tôi, dù sao cũng đã chung
hoạn nạn lâu như vậy rồi…”
Thấy Phương Cẩm lạnh lùng nhìn mình
chằm chằm, Dạ Mặc Nhiễm vừa nói vừa nuốt quả cà chua đang nhai trong
miệng vào bụng: “Tôi sẽ cẩn thận mà! Đừng nhìn chằm chặp tôi như thế,
nổi hết cả da gà rồi này.”
Ăn xong, Dạ Mặc Nhiễm nhìn đồng hồ,
ngồi xuống trầm mặc một hồi mới nói nhỏ: “Cẩm, ở chỗ này chờ tôi, tôi đi xử lý một việc, rất nhanh sẽ trở lại.”
Phương Cẩm cầm lấy cánh tay hắn, ánh mắt đề phòng nguy hiểm dõi theo.
Dạ Mặc Nhiễm hôn một cái lên cái miệng của ai kia: “Tin tưởng tôi! Tôi bảo đảm sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh an toàn mà trở về! Cẩm, đừng quên tôi còn
có một đường lui an toàn, chờ tôi trở lại!”
Dạ Mặc Nhiễm mở cửa
xuống xe, Phương Cẩm theo sát sau hắn, cầm tay hắn không buông: “Tôi đi
cùng với cậu, cậu muốn làm gì tôi cũng không xen vào.”
Ở cách đó
không xa, mấy người đang nằm trên mấy cái thùng gỗ thấy hai người xuống
xe không biết làm gì, vội vã đứng lên đi về phía bọn họ.
Quách
Hoằng nhìn bầu không khí giữa hai người tựa hồ có chút giằng co: “Các
cậu đang làm gì đó? Muốn đi đâu? Trời đã tối rồi, bên ngoài không an
toàn, để đợi sáng mai không được sao?”