Lúc này đối mặt với Phương Cẩm, Dạ Mặc Nhiễm thật sự rất bất đắc dĩ.
Nhưng đến chết mới biết được tình cảm của y thực sự không phải là cái sai của hắn mà!
Dụng ý niệm lấy một cái cái chén ra, pha loãng nước hồ rồi đưa cho Phương Cẩm:
“Uống hết đi, độc chết được anh thì tôi khỏe rồi!”
Phương Cẩm không chút do dự uống hết nước trong chén, xong, y đặt chén lên kệ
đầu giường rồi xắp xếp lại gối cho Dạ Mặc Nhiễm, chuẩn bị đỡ hắn nằm
xuống:
“Hảo hảo nghỉ ngơi, đừng có lộn xộn nữa.”
Dạ Mặc Nhiễm trợn tròn mắt chăm chú nhìn thần sắc Phương Cẩm, nhìn một hồi, còn đang kỳ quái tại sao y còn chưa ngất đi?
Bỗng thấy Phương Cẩm nhíu nhẹ hàng lông mày, rồi thình lình đổ ụp lên người Dạ Mặc Nhiễm.
Mất hơn nửa ngày mới kéo được người kia nằm ngay ngắn trên giường, Dạ Mặc
Nhiễm ngồi bên cạnh vuốt ve hàng lông mi dày rợp của y.
Dạ Mặc Nhiễm ôn nhu nhìn y, nhẹ giọng nỉ non: “Hảo hảo ngủ đi… anh quá mệt mỏi rồi…”
Sáng sớm, Dạ Mặc Nhiễm tỉnh lại trong lòng Phương Cẩm.
Ngẩng đầu nhìn người vẫn đang ngủ say như trước, hắn nhẹ chân lặng lẽ xuống giường.
Do buổi tối không dám bật đèn, nên giờ trời đã sang, Dạ Mặc Nhiễm mới có thể quan sát xung quanh phòng một chút.
Chắc đây là nhà của kẻ khá có tiền trong thôn, cho nên mọi thứ còn rất mới.
Dạ Mặc Nhiễm không biết để xây cái chỗ này cần tốn bao nhiêu tiền, nhưng
hắn biết có rất nhiều người phải dành công sức lao động cả đời mới có
thể về quê xây được cho ông bà mình một căn phòng như vậy.
Có lẽ đây là thành quả vất vả cực nhọc cả đời của chủ nhà, đáng tiếc còn chưa kịp hưởng phúc thì đã gặp phải chuyện này.
Hắn từ trước đến nay không phải là kẻ dễ đồng cảm với người khác, có lẽ là bởi vì hắn đã từng chết qua một lần.
Có một số việc hắn đã trở nên rộng rãi khoan dung hơn rất nhiều, cũng hiểu được cái trân quý nhất ngàn vàng khó mua trên đời này chính là hạnh
phúc.
Một con chuồn chuồn bay thấp đậu lên cánh hoa trắng, được
một lát lại vỗ cánh bay đi, ánh mắt hắn vô thức đuổi theo bóng dáng con
chuồn chuồn đến tận khi nó bay xa tít mới quay lạ ngắm nhìn người đang
nằm ngủ an tĩnh trên giường.
Bất tri bất giác nhìn thật lâu, thẳng đến khi dưới lầu truyền đến tiếng bánh xe nghiến trên sỏi mới lấy lại tinh thần.
Mấy người trở về thoạt nhìn tuy đầy bụi đất nhưng không đến nỗi chật vật, xem ra tình huống bên ngoài cũng chưa xấu đến mức đó.
Thấy Dạ Mặc Nhiễm đứng bên cửa sổ, tất cả đều rất sửng sốt, Quách Hoằng có phản ứng đầu tiên, cau mày đivề phía hắn.“Sao cậu lại xuống giường sớm thế! Phương Cẩm đâu? Y không chăm sóc cậu hả!”
Ngăn Quách Hoằng chuẩn bị đỡ tay mình, vì không để cho bọn họ khả nghi, xem
chừng còn phải vờ ốm vài ngày: “Cẩm đang ngủ, mấy ngày nay mệt muốn chết rồi, để y ngủ cho ngon.”
Vương Võ Thắng cũng lo lắng nhìn hắn:
“Có thể xuống giường rồi sao? Để cho chắc cậu cứ lên giường nằm nghỉ đi, quanh đây đều là một bãi phế tích, đừng nói bác sĩ, ngay cả một người
sống cũng chẳng thấy đâu! Vụ nổ ngày hôm trước mạnh như thế, vết thương
đó cũng chẳng nói lành là lành ngay được đâu!”
Vì không để cho bọn họ tiếp tục lải nhải, Dạ Mặc Nhiễm không thể làm gì khác hơn là bưng ngực chậm rãi ngồi trên ghế salon.
Quách hoằng đỡ một bên hắn, còn Tiểu Võ vội vã chạy sang đỡ bên kia, Dạ Mặc
Nhiễm cũng lười tính toán, nên cứ để mặc họ đối đãi với mình như thương
binh hạng nặng.
“Có nhiều tang thi lắm không? Các anh đem được những gì về?”
Phó Nhất Hàng đặt cái túi lên bàn: “Thật vất vả mới tìm được một nhà thuốc
tư nhân, bất quá mấy thứ thuốc hữu dụng cũng chỉ có thuốc hạ sốt, cậu
uống trước hai viên đi. Bọn tôi đi hơn nửa thành phố, thấy cửa hàng nào
cũng bị cướp sạch không sót lại tí gì, đừng nói đồ ăn, ngay cả quần áo
cũng chẳng còn lấy một bộ nguyên vẹn!”
Nghe tình cảnh xác thực
rất thê thảm, kỳ quái là tên hâm hấp ngày hôm nay lại phá lệ ngậm miệng
im như thóc, Dạ Mặc Nhiễm vô cùng kinh ngạc hỏi:
“Tiểu Võ, đầu lưỡi cậu bị tang thi cắn đứt rồi à?”
Tiểu Võ chẳng những không bùng nổ lông tóc, mà kì quái hơn lại không thèm để ý mà quay đầu đi chỗ khác.
Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới chú ý tới tơ máu trong mắt của hắn, sửng sốt nửa
ngày, không nghĩ tới người này lại quan tâm đến mình như vậy.
Trong đôi mắt đó không vương tia *** nào, xem ra hắn thực sự xem mình là anh em tốt.
Bất quá đối mặt với cả một rổ tức giận không biết trút đi đâu kia, quả thực hắn cũng không có cách gì, cái chuyện an ủi người khác hắn đã làm bao
giờ đâu!
Chẳng thể làm gì khác hơn là nhìn Quách Hoằng hỏi ý.
Quách Hoằng thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu tử này từ lúc cậu gặp chuyện
không may đến giờ vẫn chưa mở miệng lần nào! Vô luận tôi dùng biện pháp
gì cũng vô ích. thiếu mỗi nước gọi hồn cậu ta về đây thôi!”
Quay đầu nhìn về phía kẻ đang cúi đầu tự kỉ đếm giun, Dạ Mặc Nhiễm vươn tay xoa xoa đầu của hắn.
“Cậu bực tôi hay đang tự trách mình đấy hả?”
Tiểu Võ ngồi xa ra, không cho Dạ Mặc Nhiễm đụng tới mình, rồi tiếp tục xị mặt không nói cũng chẳng để ý tới hắn.
Dạ Mặc Nhiễm híp mắt nhìn hắn một hồi, nói: “Thần kinh hay sao thế hả! Được, cậu cứ ngồi đấy mà tự kỉ đi!”
Tiểu Võ hung hăng trừng liếc mắt hắn, hừ ra miệng một tiếng.
Phó Nhất Hàng nhìn hắn xấu hổ, liền cười nói với Dạ Mặc Nhiễm: “Đúng là cậu mới có biện pháp đối phó tên nhóc này, chỉ hai câu đã khiến tên nhóc
này mở miệng rồi, dù mới chỉ được một chữ!”