Mọi người không có dị nghị gì, đều đồng loạt gật đầu, chỉ có Phó Nhất Hàng không biết nên khóc hay nên cười!
Phương Cẩm nói tiếp: “Dưới cửa sổ phòng bếp chính là chỗ xe đậu, tầng hai
không cao lắm nên nhảy xuống không có việc gì. Tang thi sẽ hướng tới
những chỗ có ánh sáng, nên để đèn sáng trong phòng khách, cả đèn trang
trí cũng bật hết lên. Tang thi thấy sáng sẽ công kích, những con khác
cũng sẽ bị hấp dẫn đến đây. Sau đó chúng ta đợi thời cơ nhảy xuống rồi
chạy nhanh lên xe.”
Mọi người rất nhanh chiếu theo biện pháp của
Phương Cẩm mà hành động, Phó Nhất Hàng cùng Vương Võ Thắng, Mao Bân ở
phòng khách bố trí, Tiểu Võ cùng Quách Hoằng, Phương Cẩm đem mấy thứ đồ
đang đặt trên bệ cửa sổ dọn di để lấy chỗ đặt chân nhảy xuống.
Cửa sổ phòng bếp hình như đã lâu ngày không mở, khói dầu bám lại rất nhiều, Tiểu Võ cùng Quách Hoằng mất không ít công sức mới đẩy được ra.
Đánh giá phía dưới một chút, theo tình hình sơ bộ thì dùng mắt thường cũng
có thể thấy chung quanh không dưới mười tang thi đang lởn vởn.
Bất quá hiện tại tên đã lên dây, không thể làm gì khác hơn là kiên trì làm theo kế hoạch.
Rất nhanh bên ngoài cũng đã chuẩn bị tốt, bọn người Phó Nhất Hàng đem tất
cả đèn trong phòng khách bật lên rồi cấp tốc chạy vào phòng bếp đóng
chặt cửa lại.
Bất quá chỉ qua vài giây đồng hồ, đám tang thi bắt đầu phát cuồng đập cửa.
Những tang thi đang lắc lư dưới lầu cũng rất nhanh chạy vào hành lang để mò lên.
Phương Cẩm quăng một ống hãm thanh cho Nhất Hàng, ý bảo hai người bọn họ trước tiên xuống phía dưới xử lý sạch sẽ mọi thứ xung quanh trước.
Thấy Dạ Mặc Nhiễm mỉm cười với mình, lúc này Phương Cẩm mới quay lại chọn thời điểm thích hợp để nhảy xuống.
Đợi đến lúc xung quanh chỉ còn khoảng bốn năm tang thi, Phó Nhất Hàng bắt đầu nhảy xuống trước, Phương Cẩm theo sát sau đó.
Mấy người ở phía trên thấy bọn họ đã tiêu diệt hết mấy tang thi, sau đó thuận lợi trèo lên xe mới dám nhảy xuống.
Vương Võ Thắng nhảy trước, Lý Băng Băng theo sát phía sau, ước lượng độ cao rồi cũng cắn răng nhảy theo.
Lúc này đám tang thi đã đập nát cửa trước mà xông vào, thấy trong phòng có
ánh đèn lại bắt đầu hướng về phía gian phòng công kích.
Dạ Mặc Nhiễm vừa vào phòng bếp liền vặn mở khóa gas, cho nên hiện tại trong phòng đều tràn ngập khí gas gay mũi.
Có lẽ bởi vì như vậy tang thi mới trong chốc lát không mò được đến phòng bếp.
Mao Bân an toàn tiếp đất, Tiểu Võ cùng Quách Hoằng đều chuẩn bị chờ Dạ Mặc Nhiễm nhảy trước rồi mới tới bọn họ.
Thế nhưng Dạ Mặc Nhiễm một tay kéo Tiểu Võ đẩy lên trước, thời gian cấp
bách nên Tiểu Võ không thể làm gì khác hơn là nhảy xuống.
Lúc này có một cánh tay tang thi đã xuyên được vào cửa phòng bếp, thiếu chút nữa đã bắt được vào người Quách Hoằng.
Dạ Mặc Nhiễm đúng lúc quay mặt về phía cửa, một tay giật người Quách Hoằng đẩy lên bệ cửa sổ, Quách Hoằng thấy thế vội vàng nói:
“Mặc nhiễm! Cậu xuống trước đi!”
Đang nói chuyện thì tang thi đã lại dập thêm được vài cái lỗ trên cửa, cơ bản có thể thấy tất cả mọi thứ trong phòng bếp.
Tru lên hai tiếng, lại có thêm mấy tang thi nữa chạy tới.
Bởi vì khí gas, cho nên không thể nổ súng, dị năng hỏa hệ của Tiểu Võ cũng
không thể dùng, cho nên Dạ Mặc Nhiễm mới để cho hắn nhảy xuống trước.
Dạ Mặc Nhiễm lờ câu nói của Quách Hoằng, kéo mạnh tay hắn: “Anh nhanh nhảy xuống đi, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Quách Hoằng không nhảy xuống thì Dạ Mặc Nhiễm cũng không nhảy được, lúc này
hắn đã ngồi xổm trên bệ cửa, có lằng nhằng nữa cũng chẳng được tích sự
gì. Chẳng còn lựa chọn nào khác, hắn đành phải buộc lòng nhảy xuống.
Quách Hoằng chân trước vừa rời cửa sổ, tang thi ngoài cửa cũng toàn bộ nhào
được vào phòng, Quách Hoằng nhìn thoáng thấy được, nhưng cũng không thể
cứu vãn được gì, lo lắng đứng cả tim.
Phương Cẩm nhìn đám người
nhảy xuống mà nhưng vẫn chưa thấy Dạ Mặc Nhiễm đâu, ngay cả Quách Hoằng
cũng đã nhảy rồi, vẻ mặt y trở nên so với dã thú nổi giận còn đáng sợ
hơn.
Mà ngay trong nháy mắt sắp bị tang thi chụp được, Dạ Mặc Nhiễm cũng rất nhanh ra tay.
Những hạt nước nhỏ bắn mạnh ra, lập tức nổ tung đầu hai tang thi ngoài cửa.
Còn có vài hạt nước bởi vì lần đầu tiên công kích nên vị trí không thể
khống chế hoàn hảo được, kết quả đã đục lỗ chỗ trên ngực và bụng mấy
tang thi đó.
Động tĩnh tại chỗ này dẫn dắt đến càng nhiều tang
thi, nhiều đến độ Dạ Mặc Nhiễm hoa mắt căn bản không thấy rõ có bao
nhiêu, trực tiếp đánh ra một chưởng.
Mấy tang thi cách hắn gần
nhất trong nháy mắt xiêu vẹo mà ngã xuống đất, đáng tiếc là máu tươi đều phun hết lên người hắn, nhất là hiện tại, hắn đang mặc một bộ quần áo
nhạt màu nên thoạt nhìn trông càng kinh dị.
Chiếu theo lẽ thường mà nói, người đã chết một thời gian ngắn máu đều đông lại.
Tang thi là người bị cắn mới trở nên biến dị, cho nên máu này ngoại trừ không có độ ấm lại càng thêm tanh tưởi.
Cảm thấy mùi vị này khiến dạ dày Dạ Mặc Nhiễm cuộn lên một trận rồi phun
hết ra ngoài, lại còn phải phòng bị những công kích đang ồ ạt lao tới
kia, thực sự là chật vật đến cực điểm.
Liên tiếp đánh ra vài chưởng khiến Dạ Mặc Nhiễm tạo được khe hở bò lên trên bệ cửa.
Phương Cẩm ở dưới đã cấp bách chờ không nổi nữa, chuẩn bị chạy tới tìm Dạ Mặc Nhiễm, cùng lắm thì chết chung với nhau.
Kỳ thực mới chỉ qua vài giây đồng hồ, đối với những người khác mà nói,
chậm chạp không thấy Dạ Mặc Nhiễm một giây trôi qua dài tựa cả năm trời, huống chi là Phương Cẩm.
Quách Hoằng cùng Phó Nhất Hàng vội vã
kéo y lại, lời muốn nói còn chưa ra đến miệng thì đã thấy Dạ Mặc Nhiễm
từ cửa sổ nhô đầu ra.
Phương Cẩm lập tức bỏ qua hai người, giang tay đỡ lấy Dạ Mặc Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, đừng sợ! Nhảy mau!”
Dạ Mặc Nhiễm bị tang thi bức đến mức không có thời gian điều chỉnh tư thế
rơi xuống đất, mắt thấy một tang thi gần như đang vồ lại chụp hắn, bàn
tay đang nắm bệ cửa sổ cũng tuột ra luôn.
Một lòng mong thoát khỏi những tang thi này, Dạ Mặc Nhiễm nặng nề rơi xuống, trông cứ như là bị té từ cửa sổ vậy