Dạ Mặc Nhiễm đặt sách dạy nấu ăn vào trong tay Phương Cẩm rồi dựa theo
trình tự dạy trong sách mà nấu ăn, mấy lần dầu văng vào người Dạ Mặc
Nhiễm thì Phương Cẩm sẽ nhíu mày lại một chút, nhưng thấy Dạ Mặc Nhiễm
vui vẻ như vậy cũng đành im lặng nhìn cậu, chỉ cần cậu vui vẻ là tốt
rồi. Kết quả là ông trời thật công bằng, cho dù là thiên tài cũng sẽ có
lĩnh vực không hoàn mỹ, một bàn đồ ăn Dạ Mặc Nhiễm làm nếu không phải
quá chín thì chính là thức ăn nêm quá mặn hoặc quá nhạt, Phương Cẩm
không khách khí ăn hết toàn bộ thức ăn, Dạ Mặc Nhiễm cười cười vuốt mặt
Phương Cẩm.
“Thật ngoan, tối nay gia cho ngươi ăn cơm”.╮(╯▽╰)╭
“Mặc Nhiễm, cậu nấu ăn như vậy hay là thôi đi, đừng giành chén cơm của Băng Băng”. ~(‾▿‾~)
“Là tôi cho Cẩm của tôi ăn cơm, cậu là người ngoài xem náo nhiệt làm gì, là bữa cơm trên giường” ╭(╯^╰)╮
Tiểu Võ đỏ mặt, Quách Hoằng lắc đầu cười cười, thật đúng là tác phòng của Dạ Mặc Nhiễm, Tá Thỉ đá tiểu Võ một cái “Ngu ngốc”.
“Anh nói ai ngu ngốc”.╭ (╰_╯)╮
“Đương nhiên là nói cậu, nếu không cậu nghĩ tôi nói ai”.╮(╯_╰)╭
“Tá Thỉ”╭ (╰_╯)╮
“Muốn đánh nhau sao, đến đây đi a~”.╮(╯_╰)╭
Dạ Mặc Nhiễm kéo tay Phương Cẩm đi lên lầu, hoàn toàn không thèm để ý tới
hai người đang ở dưới lầu đánh nhau kịch liệt, Quách Hoằng nhìn hai
người đi lên lầu, lại nhìn ở bên cạnh hai người đang ồn ào đánh nhau thì cảm thấy tịch mịch im lặng thở dài.
Nữa đêm khi Dạ Mặc Nhiễm
đang ôm Phương Cẩm vận động kịch liệt thì bên ngoài vang lên tiếng báo
động, Dạ Mặc Nhiễm ánh mắt tối sầm nhưng rất nhanh liền che giấu đi, đem mạt người đang lo lắng xoay qua nhìn mình.
“Không được phân tâm, lúc đang thân thiết không cho anh nghĩ đến mấy chuyện ghê tởm”.╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm gật đầu tiếp tục vất vả, cần cù lao động. Ngày hôm sau toàn bộ căn
cứ đều lâm vào tư thế chuẩn bị chiến tranh, chỉ trong một đêm tang thi
đột nhiên xuất hiện rất nhiều bao vây toàn bộ căn cứ, quan trọng là
những tên tang thi này biết sử dụng thang dây cũng biết tránh né những
tảng đá từ trên ném xuống, trong căn cứ lại phái thêm binh lính được
huấn luyện dùng pháo, dùng tia laser, dùng súng bắn, nhưng bên ngoài căn cứ tang thi vẫn rậm rạp, nhiều đến nỗi nhìn ra xa vẫn không thấy hết,
trừ khi là dùng vũ khí hạt nhân đồng vu quy tẫn, nếu không có giết cũng
giết không hết. Dạ Mặc Nhiễm đứng ở phía trên cầm kính viễn vọng nhìn ra xa, ánh mắt u ám nhìn không ra cảm xúc gì. Thư Vĩ khoác tay lên vai Dạ
Mặc Nhiễm.
“Mặc Nhiễm, nếu cậu còn coi tôi là anh em thì đừng giấu tôi”.
Dạ Mặc Nhiễm cười cười “Giấu cái gì, chúng ta cũng đều phải chết thôi, cậu coi bên ngoài kìa, súng đạn trong căn cứ sớm hay muộn gì cũng sẽ xài
hết thôi, nghe nói đã có hai căn cứ của chính phủ cùng bảy địa phương
trực tiếp bán đi căn cứ, toàn bộ đều không còn, nhìn tình huống bên
ngoài đi, chúng ta còn có đường sống sao?”.
Thư Vĩ nhìn Dạ Mặc
Nhiễm không rời mắt “Tôi với cậu làm anh em nhiều năm như vậy, cậu còn
nhớ không năm đó tôi với cậu đi lên núi gặp phải tuyết lở, cậu vì cứu
tôi muốn hy sinh bản thân để đi tìm cứu viện, biểu tình lúc đó của cậu
giống hệt như bây giờ vậy”.
Dạ Mặc Nhiễm ý cười dần biến mắt,
trong đôi mắt tràn ngập đau khổ “Đây chính là trừng phạt, không hay ho
nhất là trong chuyện này có dính dáng tới tôi”.
“Cậu có ý gì?”
“Cậu có biết tại sao lại xuất hiện tang thi không?”.
Thư ĩ khó hiểu lắc đầu, ngay cả các nhà khoa học đều không thể nói rõ đáp
án, vì sao cùng một thời gian mà các nơi trên thế giới lại đồng thời
cùng xuất hiện tang thi. Dạ Mặc Nhiễm nhìn ra xa.
“Là thực vậy”.
Thư Vĩ nhíu mày “Thực vậy? là sao?”.
“Xuất hiện thay đổi đầu tiên chính là thực vật, cậu cứ tưởng tượng đi, toàn
bộ thực vật trên thế giới tạo thành một mạng lưới liên hệ, cùng một thời gian đồng loạt truyền tin tức đi khắp nơi, thực vật nhìn bề ngoài chúng nó như không có ý thức, nhưng trên thực tế chúng nó mới là vạn vật chi
linh, ngay cả sinh vật lợi hại như khủng long cũng có thể bị tiêu diệt,
nhưng thực vật vẫn có thể tồn tại qua hàng ngàn năm, chúng nó mới là thứ đáng sợ nhất”.
Thư Vĩ có vẻ hiểu được một chút “Ý của cậu là
nguy hiểm nhất không phải tang thi mà là thực vật sao? nhưng mà thực vật vì sao lại bị biến dị?”.
“Do không gian xảy ra vặn vẹo, tạo
thành một khe hở, mỗi người trong lúc vô hình đã tự động sinh ra một
loại từ trường, khi xuất hiện khe hở thực vật chính là thứ cảm nhận được đầu tiên, chúng nó vì lưu trữ sức mạnh đã sinh ra một loại sức mạnh vô
hình không biết tên nhằm hủy diệt nhân loại, như vậy có thể giảm bớt từ
trường, nói không chừng bọn chúng còn có thể tránh khỏi sự ảnh hưởng từ
khe hở đó”.
Thư Vĩ nghe Dạ Mặc Nhiễm giải thích cứ tưởng là mình
đang nghe về một bộ phim khoa học “Mặc Nhiễm, sao cậu lại biết mấy
chuyện này?”.
Dạ Mặc Nhiễm cười khổ “Bởi vì trong cơ thể của ta có thứ có thể lấp đầy khe hở đó”.
“Cái gì? Mặc Nhiễm cậu đừng nói đùa với tôi, cậu nói như vậy là có ý gì? cậu đừng nói cho tôi biết sự tồn vong của trái đất đều dựa vào một mình
cậu?”.
Dạ Mặc Nhiễm thở dài “Tôi không phải đã từng kể với cậu
tôi là được trọng sinh sao, thật ra không phải như vậy, mà là toàn bộ
thời không đều bị đảo ngược lại, tôi cùng các cậu đều được đảo ngược
thời gian lại, nhưng bởi vì trong thân thể tôi có thứ gì đó nên mới giữ
lại được ký ức, hết ngày mai chính là thời hạn cuối cùng, đến lúc đó sẽ
xuất hiện nhật thực, và kết cục chỉ có hai cái, một là khe hở thời không cắn nuốt trái đất, hai là khe hở thời không được lắp đầy mọi chuyện sẽ
được sóng yên biển lặn”.
Thư Vĩ nắm lấy cánh tay của Dạ Mặc Nhiễm không tự giác được có chút phát run “Vậy nếu lấp đầy khe hở thì cậu sẽ ra sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu “tôi không biết, nói không chừng tôi chính là thứ lấp đầy khe hở”.
“Cậu đang nói chuyện chó má gì đó, Mặc Nhiễm chuyện này tuyệt đối không mắc
cười chút nào, cậu cho là cậu là ai, cậu bất quá cũng chỉ là một kẻ đánh đàn, cậu còn muốn đi làm chúa cứu thế sao, tôi thao, mẹ nó cậu nghĩ
thật đẹp, Dạ Mặc Nhiễm, chị của tôi kêu tôi kêu tôi về nhà ăn cơm, hẹn
gặp lại”.
Thư Vĩ đi tới cửa bình tĩnh đứng lại, nhưng hốc mắt đã
đỏ, nước mắt liền như vậy lặng yên rơi xuống “Mặc Nhiễm, tôi không sợ
chết đâu, là thật đó”.
“Nhưng mà tôi không muốn cậu chết, còn có
Phương Cẩm, tôi hy vọng mọi người có thể sống lâu thêm một chút, lại lâu thêm một chút”.
Thư Vĩ xoay người đưa nắm tay lên “Mẹ nó cậu lại nói chuyện chó má gì nữa, Dạ Mặc Nhiễm cậu tuyệt đối không phải là anh
hùng, cậu không cần phải hy sinh chính mình, cậu cho cậu là ai, cậu bất
quá cũng chỉ là một con kiến trên trái đất rộng lớn này, cậu thì có năng lực gì chứ, cái chó má khe hở gì đó liên quan gì tới cậu, cậu chỉ cần
thành thành thật thật an an phận phận sống bên cạnh Phương Cẩm là được
rồi, cậu thì có năng lực gì, cậu chỉ là một kẻ đánh đàn, đúng vậy cậu
cũng chỉ là một kẻ đánh đàn, cậu còn muốn làm anh hùng cứu trái đất cái
gì chứ”.
Dạ Mặc Nhiễm tiến lên ôm lấy Thư Vĩ “Kiếp sau tôi nhất định sẽ lại làm anh em với cậu”.
Thư vĩ đẩy Dạ Mặc Nhiễm ra “Mẹ nó gặp quỷ mới làm anh em với cậu, tôi không cần anh em như cậu, tôi không cần anh em như cậu”.
Nói xong câu cuối cùng Thư Vĩ ôm Dạ Mặc Nhiễm khóc không thành tiếng.