Tiểu Võ lúc này mới biết thì ra gia đình Dạ Mặc Nhiễm còn có chuyện như
vậy, vừa kinh ngạc xong lại cười toe toét liền bị Tá Thỉ khóa cửa lại
nhốt tỏng phòng bếp. Dạ Mặc Nhiễm tựa người vào vai Phương Cẩm mồ hôi
liên tục rơi, Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm đi lên lầu, cho cậu uống hai
viên thuốc. Dạ Mặc Nhiễm kéo áo Phương Cẩm.
“Đừng đi, ở lại đây với em”.
Phương Cẩm lau đi mồ hôi trên trán cậu “Anh đi lấy quần áo thay cho em”.
Phương Cẩm rất nhanh đã mang áo ngủ đến thay cho cậu, anh ngồi tựa người vào
đầu giường kéo cậu ôm vào trong ngực tay nhẹ nhàng vì cậu làm ấm dạ dày.
Vất vả mới yên lặng được hai ngày, vậy mà Thư Vĩ lại chạy đến làm ầm ĩ “Mặc Nhiễm, cậu biết dị năng của tôi yếu như thế nào không? Chính là thấu
thị a~ không có tý lực công kích nào cả, cậu có thể đổi cho tôi hay
không?”.
Dạ Mặc Nhiễm cố gắng nhịn cười “Đây không phải là chuyện mà cậu luôn mơ ước sao? Có thể nhìn thấu thân thể của mỹ nữ”.
Thư Vĩ hoàn toàn ủ rũ “Đúng vậy, chỉ cần nhìn sơ qua liền thấy được nội
tạng của người ta, cái này còn không bằng thằng nhóc có thấu tâm thuật,
nếu không cậu cho tôi thêm miếng nước trong không gian đi”.
“Có uống bao nhiêu cũng không thể thay đổi được, cậu từ bỏ ý định đó đi”.╮(╯_╰)╭
Thư Vĩ chán nản nằm lên sô pha bộ dáng thật bi thương “Tôi cũng không phải bác sĩ, cần thấu thị này để làm gì, đáng chết”.
Dạ Mặc Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu “Ít ra chỉ cần nhìn sơ thì có thể biết trong óc tang thi có dị năng thạch hay không”.
“Cũng đúng nha, như vậy chỉ cần tôi xem qua sẽ không cần tốn công để giết rồi lại tay không”.
Dạ Mặc Nhiễm thật muốn trợn to mắt nhìn người trước mặt, nhưng lại thôi
bắt đầu cầm sách lên đọc tiếp không thèm quan tâm tới Thư Vĩ nữa. Cậu út có thời gian rảnh hoặc có đồ ăn ngon hay mấy vật phẩm thú vị liền đi
đến đây đưa cho Dạ Mặc Nhiễm, tuy mấy thứ này đối với cậu không hiếm lạ
gì, nhưng cậu vẫn vui vẻ tiếp nhận, dù sao đây cũng là tâm ý của người
thân cậu.
Từ ngày trời lại thành phố B cậu vẫn luôn ở lại trong
nhà của Phương Cẩm không hề ra khỏi cửa, ăn cơm có người hầu hạ, buồn
chán có người chơi cùng, một hôm Phương Cẩm nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm ngồi
một mình chơi mạt chược, hôm sau ra ngoài làm nhiệm vụ để lại ba người
vừa đủ ngồi chơi mạt chược cùng cậu. Tuy Dạ Mặc Nhiễm không thích chơi
bài lắm, nhưng vừa được chơi vui vẻ vừa thu thêm sao lại không chơi ≧▽≦
Dạ Mặc Nhiễm từ khi sinh ra đến bây giờ thì đây chắc chắn chính là thời
gian nhàn rỗi nhất. Trước kia mỗi ngày đều trông ngóng hy vọng cha sẽ về nhà, cho dù cậu bẩm sinh thông minh nhưng vẫn học tập theo từng bước,
sao đó dọn đến nhà ông ngoại ở, mỗi ngày đều là luyện bút luyện vẽ,
luyện tập đánh đàn, còn thường thường cùng Phương Cẩm người cầm đầu đám
côn đồ ở khu đông tranh chấp. Sau khi lớn mỗi ngày đều phải bay tới bay
lui vô cùng bận rộn. Hiện tại đại khái chính là thời gian nhàn rỗi nhất
của cậu, không ai hối thúc cậu phải học tập, phải luyện đàn, không ai
hối thúc cậu phải biểu diễn, phải đi thi. Nhắm mắt mở mắt đều có thể
nhìn thấy Phương Cẩm, tâm tình tốt thì đánh đàn một chút, không thì chơi game hoặc đọc sách. Không cần phải đi xã giao, những khi không muốn
cười cũng không cần ép bản thân phải cười, cả ngày có thể cũng không cần nói một câu, chỉ cần một ánh mắt thì Phương Cẩm liền biết cậu cần gì.
Lí Băng Băng đang làm việc nhà, bên ngoài có hai người đi tới đi lui canh
gác, Dạ Mặc Nhiễm nằm trên sô pha vừa đeo tai nghe điện thoại vừa đọc
sách. Tá Thỉ mang theo một đám thủ hạ đi về, Dạ Mặc Nhiễm nhìn ra phía
ngoài cửa.
“Cẩm đâu?”.
“Ách…anh Cẩm hôm nay không đi chung với bọn tôi, hôm nay chúng tôi chia ra hai đường, chúng tôi xong sớm nên về đây trước”.
Dạ Mặc Nhiễm lấy tai nghe điện thoại xuống, đóng sách lại “Tá Thỉ, nhìn mắt của tôi lặp lại lần nữa”.
Tá Thỉ cúi đầu nữa ngày không dám ngẩn đầu lên nhìn cậu, Dạ Mặc Nhiễm đứng lên đi lên lầu, lúc nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm là thấy cậu đang muốn đi ra
ngoài, Tá Thỉ vội ngăn cậu lại.
“Nhiễm thiếu gia, anh Cẩm sẽ nhanh quay về, nếu cậu đi ra ngoài anh Cẩm sẽ rất lo lắng”.
“Cẩm đi đâu?”.
Tá Thỉ nhìn mặt Dạ Mặc Nhiễm trái tim sợ đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng “Anh Cẩm đuổi bắt tang thi, hình như là tang thi cao cấp, cho nên kêu
tôi về trước để nấu cơm, anh Cẩm sẽ về nhanh thôi, Nhiễm thiếu gia cậu
phải tin tưởng vào anh Cẩm, anh Cẩm rất lợi hại”.
Dạ Mặc Nhiễm lấy súng ra chỉ vào một trong những đàn em về cùng lúc với Tá Thỉ “Nói, Cẩm đi đâu?”.
Người nọ nhìn Tá Thỉ không biết phải trả lời như thế nào, Dạ Mặc Nhiễm thu
súng lại xoay người đi ra ngoài, Tá Thỉ vội ngăn cậu lại “Nhiễm thiếu
gia, anh Cẩm thực sự sẽ quay về ngay”.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn Tá Thỉ cười cười “Tôi muốn đi tìm Thư Vĩ cậu khẩn trương làm cái gì”.
“Tôi đi cùng Nhiễm thiếu gia”.
“Cậu muốn giám thị tôi?”.
“Hiện giờ bên ngoài rất nguy hiểm, tôi sẽ hộ tống cậu qua đó rồi sẽ quay về”.
“Không cần”.
Dạ Mặc Nhiễm lấy xe chạy đi, Tá Thỉ thấp giọng mắng một câu cũng vội lấy
một chiếc xe khác đuổi theo, Lí Nhã Hi chuyển điện thoại cho Thư Vĩ, đây là đường dây điện thoại riêng vì ra khỏi căn cứ hoàn toàn không có tín
hiệu điện thoại.
“Alô, Mặc Nhiễm? Tìm tôi có gì không? Là muốn rủ tôi ăn cơm hay là chơi mạt chược đây?”.
“Đừng nói nhãm nữa, tôi kêu cậu tìm tung tích cậu đã tìm được chưa?”.
Thư Vĩ rối ren một lúc “Phía tây gần ngoại ô, ở gần đập chứa nước, có chuyện gì vậy?”.
“Không có gì, tôi cúp máy đây”.
“Đợi đã, cậu vội vã tìm Phương Cẩm như vậy có phải là Phương Cẩm đã tìm được Kỳ Văn Đào rồi không?”.
“Kỳ Văn Đào? Anh ấy có chuyện gì sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày, Phương Cẩm gần như không nói tình hình hiện tại ở
bên ngoài với cậu, nếu không phải thường có người đi tuần tra thì cậu sẽ nghĩ trái đất đang hòa bình. Thư Vĩ ngây ra một lúc.
“Ba ngày
trước Kỳ Văn Đào bị mất tích, cậu hai của cậu vừa biết tin liền lo lắng
muốn điên rồi, cậu út của cậu đã phái quân đội đi tìm khắp nơi, hiện tại cậu vội vã tìm Phương Cẩm như vậy, tôi nghĩ có phải hay không Phương
Cẩm đã tìm được Kỳ Văn Đào rồi”.
Dạ Mặc Nhiễm tay lái xe không tự giác nắm chặt lại một chút “Tôi đã biết rồi, tôi không thèm nghe cậu nói nữa đâu”.
Dạ mặc Nhiễm tắt điện thoại, lập tức láy xe như bay về hướng Phương Cẩm,
Tá Thỉ chạy theo sau xe Dạ Mặc Nhiễm rời khỏi căn cứ, giống như kiến bò
trên chảo, thật muốn chặn xe của Dạ Mặc Nhiễm lại nhưng cậu lái xe quá
nhanh nếu cố chặn lại rất dễ sẽ xảy ra nguy hiểm, đành phải chạy theo
sát xe cậu.