Dù ghé vào lòng Phương Cẩm vẫn cảm giác được tầm mắt ai oán đang hướng
về phía mình, Dạ Mặc Nhiễm bất đắc dĩ ngồi dậy thở dài “Dư Vi, có một số việc đã được định rồi, vì sao cô còn chưa buông tay”.
Dư Vi cúi
đầu không để Dạ Mặc Nhiễm thấy mình khóc “Em biết…em chỉ là luyến tiếc,
Nhiễm cám ơn anh…trong hoàn cảnh như hiện tại anh cũng không bỏ lại em,
anh yên tâm, em sẽ không mơ tưởng điều gì xa vờ…em chỉ mong…anh được
hạnh phúc”.
Dù gì cũng từng là người yêu trong suốt hai năm, bao
nhiêu ngọt ngào trong khoảng thời gian đó làm sao nói quên liền quên
được, chỉ là tình cảm có điểm bất đồng mà thôi, giống như Kha Địch Ân dù đã làm việc với nhau suốt năm năm vẫn bị hiểu lầm, nhưng lại không thể
trơ mắt ra nhìn hắn chết. Dạ Mặc Nhiễm không phải là người không quyết
đoán, nhưng cũng không phải là người lòng dạ sắt đá.
“Khi nào đến thành phố B tôi sẽ kêu Thư Vĩ an bài cho cô và Kha Địch Ân một chút,
sau này các người chỉ có thể dựa vào chính mình, tôi chỉ có thể giúp
được bấy nhiêu thôi”.
Trương Hạo kinh ngạc nhìn về phía Dạ Mặc Nhiễm “Cậu…cậu là Dạ Mặc Nhiễm, Nhiễm thiếu gia?”.
Dạ Mặc Nhiễm biểu tình vẫn lạnh nhạt như trước gật đầu, Trương Hạo lập tức đừng lên, lấy toàn bộ thức ăn Dạ Mặc Nhiễm vừa đưa khi nãy trả lại cho
cậu “Xin lỗi Nhiễm thiếu gia, tôi không biết là cậu, vừa rồi nếu có gì
không phải xin Nhiễm thiếu gia đừng để trong lòng”.
Dạ Mặc Nhiễm
khoác tay “Những thứ này anh đều lấy đi, tôi đã đi nhờ xe của anh đương
nhiên thù lao là không thể thiếu, cứ nhận lấy đi”.
Trương Hạo vừa nghe càng thêm bất an “Không, không, Nhiễm thiếu gia vậy là cậu không
biết rồi, lần nay tôi rời khỏi căn cứ để tìm thêm một ít dị năng giả và
một vài đồ vật hữu dụng, việc quan trọng nhất là phải tìm được cậu,
trước khi đi Vĩ thiếu gia có nói sơ cho tôi biết về hình dáng của cậu,
nhưng lại không có ảnh chụp, cho nên vừa rồi tôi mới không nhận ra cậu,
Nhiễm thiếu gia cậu chờ một lát, tôi đi sắp xếp một chút để cậu và bạn
của cậu có thể thoải mái một chút”.
Nói xong Trương Hạo lập tức
kêu đoàn xe dừng lại rồi nhảy vội xuống xe, tiểu Võ vẻ mặt đầy sùng bái
nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Mặc Nhiễm cậu ở thành phố B làm gì vậy? Thật lợi hại
a~” (˚▽˚)/
Dạ Mặc Nhiễm nằm xuống đùi Phương Cẩm ngáp thật to
“Tôi chỉ đàn dương cầm thôi, bất quá có quen một vài người bạn có chút
năng lực”.
Tiểu Võ đương nhiên không tin, quấn quít lấy Dạ Mặc
Nhiễm để hỏi cả nữa ngày, Dạ Mặc Nhiễm nhéo đùi Phương Cẩm, Phương Cẩm
phát động quả cầu lôi điện trong tay nhìn về phía tiểu Võ. Tiểu Võ phẫn
nộ vuốt vuốt mũi lại quay về ghế ngồi xuống, trừng mắt nhìn Tá Thỉ đang
cười “Cười cái rắm, tốt nhất là cười cho tắt thở luôn đi”.╭ (╰_╯)╮
Tá Thỉ cười cả nữa ngày mới tạm ngừng được “Thật không ngờ cậu lại sợ anh
Cẩm như vậy, cậu chẳng phải cũng là dị năng giả sao, cùng lắm thì đánh
một trận với anh Cẩm, chẳng phải lúc nào cậu cũng không sợ trời không sợ đất sao”.◔_◔
“Hừ, anh chẳng phải cũng sợ sao, vậy mà còn nói tôi”.
Tá Thỉ cười đến ra nước mắt, lấy tay lau lau “Sao có thể giống nhau được,
anh Cẩm là lão đại của tôi, tôi đương nhiên sợ anh ấy, chẳng phải cậu
rất muốn biết Nhiễm thiếu gia có thân phận gì sao? Đến đây gọi tôi một
tiếng anh Tá Thỉ đi tôi sẽ nói cho cậu biết”.╮(╯▽╰)╭
Tiểu Võ trừng mắt với Tá Thỉ cả nữa ngày cuối cũng vẫn không có cốt khí mà nói “Anh Tá Thỉ, anh mau nói cho em biết đi”. (◜௰◝)
Tá Thỉ gõ đầu tiểu Võ “Cậu đúng là không có tiền đồ, cha của Thư Vĩ là bộ
trưởng bộ quốc phòng, anh rể của cậu ấy là thị trưởng thành phố B, chú
của cậu ấy là bí thư chính ủy trung ương, Thư Vĩ cùng Nhiễm thiếu gia có giao tình với nhau hơn hai mươi năm, tình cảm rất tốt. Cậu út của Nhiễm thiếu gia là phó chủ tịch hội hiệp thương chính trị, còn là bộ trưởng
bộ mặt trận trung ương thống nhất, cậu cả của Nhiễm thiếu gia là thương
nhân về hàng hải, là người đứng đầu trong mười người giàu nhất nước”.
Tiểu Võ kinh ngạc há to miệng nữa ngày mới nói ra một cậu làm cho Tá Thỉ
muốn nhanh chóng giết quách tiểu Võ đi cho hả giận “Oa~~ Phương Cẩm thật sự là nhặt được một con rùa vàng rồi, là vàng thật giá thật”.Σ( ° o
°|||)
Tá Thỉ hung hăng bóp cổ tiểu Võ “Cậu đừng nghĩ tới mấy
chuyện đó được không, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng đem chuyện này nói
lung tung trước mặt Nhiễm thiếu gia, từ trước tới nay cậu ấy làm việc
chưa từng dính dáng gì đến người nhà, những việc cậu ấy đạt được đều do
tự cậu ấy nỗ lực mà có, nếu không phải lần này xảy ra sự kiện tang thi,
chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không công khai cho quân đội ra ngoài tìm Nhiễm
thiếu gia đâu”.
Tiểu Võ vẫn có chút không hiểu “Vì sao a~? Lấy
thân phận này tùy tiện đi đến chổ nào thì hoàng đế có gặp cũng phải đi
đường vòng a~, có chỗ lợi dụng tốt như vậy tại sao không dùng còn phải
tự mình đi phấn đấu a~?”. ◔̯◔
Tá Thỉ chỉ thở dài “Có một số việc
không phải chỉ có hai ba câu thì có thể nói rõ ràng được, dù sao người
biết thân phận của Nhiễm thiếu gia cũng chỉ có mấy người”.
Có bối cảnh làm cho người ta hâm mộ này sau lưng chứa đựng biết bao nguy hiểm
mà có mấy người có thể chịu được, Trương Hạo rất nhanh đã dọn dẹp lại
chiếc xe tải ở giữa, còn để lại ba binh lính và hai dị năng giả để bảo
hộ Dạ Mặc Nhiễm.
Dạ Mặc Nhiễm đương nhiên không phải là người
thích bạc đãi chính mình, trong xe này tuy không có quá nhiều người cũng không quá chật chội, nhưng thời tiết nóng như thế này mồ hôi ra nhiều
lại lo chạy trốn không có thời gian tắm rửa thay quần áo, thật khó ngửi.
Xe ít người hơn một chút, không gian tốt hơn một chút cậu đương nhiên sẽ
không có ý kiến gì, đi ra thêm lần nữa Trương Hạo nhìn quanh bốn phía
càng thêm đề phòng, tuyên bố dọc theo đường đi nếu có người yêu cầu giúp đỡ thì không cần dừng lại. Lỡ xảy ra chuyện gì làm cho kim đại phật ở
trong xe xảy ra chuyện thì hắn và người nhà của hắn chỉ có thể chờ chết.
Kha Địch Ân cùng Dạ Mặc Nhiễm làm việc với nhau đã năm năm, biết cậu có một số bạn thực lực không kém, không ngờ vào thời mạt thế này bọn họ vẫn
còn rất quan tâm đến cậu. Kha Địch Ân thật ân hận chuyện hiểu lầm tối
qua, nếu không đã có thể lợi dụng Dạ Mặc Nhiễm cho mình sống tốt hơn một chút. Trong xe có một thanh niên đẩy Trương Hạo, tay chỉ về phía Kha
Địch Ân.
“Anh Trương, còn người này tâm thuật bất chính, nếu anh muốn bảo hộ thiếu niên kia thì nhanh cho hắn đi chổ khác đi”.
Mọi người trên xe nhìn thanh niên vừa nói lại nhìn về phía Kha Địch Ân, Dạ
Mặc Nhiễm cũng mở to mắt ra nhìn bọn họ, Trương Hạo do dự một chút mở
miệng nói “Nhiễm thiếu gia, cậu ấy tên là Dụ Duy Quang, cậu ấy là thấu
tâm dị năng giả, cậu xem, có cần cho người này…”
Trương Hạo tuy
chưa nói xong nhưng ý tứ rất rõ ràng, Dạ Mặc Nhiễm nhìn Kha Địch Ân lại
nhìn về phía Dụ Duy Quang “Cậu vừa rồi là đang xem tâm, vậy cậu thấy
những gì?”.
Dụ Duy Quang ngượng ngùng hào phóng nói “Một cô gái
đang rất thương tâm, một cô gái yêu không được chỉ có thể chúc phúc, một người đang tìm cách làm sao để trả thù người nam nhân kia, một người
nam nhân khác lại đang nghĩ sau khi đến thành phố B sẽ sống như thế nào, một người nam nhân luôn nhớ đến đồng đội, còn cậu…tôi không xem được.
Người cậu đang dựa vào tôi thấy trong tâm của anh chỉ chỉ có duy nhất
tên của cậu, ngoài ra những thứ khác đều không có”.