Kiếp trước khi bị kẹt lại ở thành phố N, sau khi Phương Cẩm chết cậu ở
lại trại tị nạn mà chính phủ xây dựng. trong đó có một người phụ nữ vì
có con gái học đàn dương cầm nên trong phòng lúc nào cũng có áp phích
hình của Dạ Mặc Nhiễm to có nhỏ cũng có, chỉ cần những tin nào liên quan đến Dạ Mặc Nhiễm đều sẽ chú ý, cả người đại diện Kha Địch Ân cũng biết
một chút. Người phụ nữ kia nhận ra Dạ Mặc Nhiễm, trong một lần tình cờ
liền nhớ tới cách đó không lâu người đại diện của cậu có dẫn một cô gái
đến chổ của bà để phá thai, thực không khéo người nạo thai lúc đó chính
là người phụ nữ này. Dư Vi khóc không thành tiếng “Không phải…không
phải….Nhiễm…là do em uống rượu…không phải em muốn phản bội anh…tại em
uống rượu nên mới như vậy…”
Kha Địch Ân vừa áy náy vừa đau lòng
nhìn Dư Vi, quay đầu mang theo đầy sám hối nói với Dạ Mặc Nhiễm “Hôm đó
chúng tôi đều uống quá nhiều, Dạ, xin lỗi, đó chỉ là chuyện ngoài ý
muốn”.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mi “Ngoài ý muốn? Có kế hoạch đã lâu
ngoài ý muốn đi, đây cũng không còn là chuyện quan trọng nữa, anh yêu cô ấy thì hãy nắm lấy cô ấy, cho nên mời các người đừng tới quấy rầu hạnh
phúc của tôi”.
Nói xong đi đến bên cạnh Phương Cẩm ngồi xuống, ôm lấy cổ anh nhẹ nhàm hôn môi “Có cảm động hay không, bổn vương tử đã thổ lộ đầy thâm tình như vậy”. Nói xong lại hôn thêm một cái.
Tá Thỉ miệng cười đến không thể khép lại được, tiểu Võ rất muốn từ chổ Dạ Mặc
Nhiễm lấy ra túi hạt dưa vừa ăn vừa xem, thật sự là quá phấn khích mà.
Ba người ngồi trong góc không hiểu chuyện liền bị chấn động không nhẹ,
một khắc trước còn cùng phụ nữ qua lại không rõ ràng, một khắc sau lại
nhào vào lòng nam nhân, vở kịch này có chút nhanh chóng làm người ta
không kịp tiếp thu.
Hiện tại Dư Vi không thể tìm từ nào để hình
dung tâm tình của mình, chia tay, chuyện xấu bị bại lộ, bạn trai đi yêu
nam nhân. Phương Cẩm vẫn như trước gường mặt lạnh như băng, im lặng như
một khối gỗ, khi Dạ Mặc Nhiễm tựa vào anh tự nhiên mà ôm lấy thắt lưng
cậu, sau khi bị hôn hai cái mới nói chuyện “Có mệt hay không? Chúng ta
đi xem có chỗ nào có thể nghỉ ngơi hay không”.
Dạ Mặc Nhiễm cảm
thấy mình càng ngày càng giống ác ma, biết rõ Phương Cẩm nói nghỉ ngơi
đơn giản chính là nghỉ ngơi, nhưng cậu lại không tự giác hiểu sai ý của
Phương Cẩm, tim cũng bắt đậu đạp loạn nhịp. Ba người chia ra hai phòng,
Phương Cẩm cùng Dạ Mặc Nhiễm không khách khí chiếm lấy một phòng, căn
phòng không lớn nhưng thật sạch sẽ, Dạ Mặc Nhiễm lấy một cái giường
trong không gian ra đổi với cái giường trong phòng, trong phòng còn có
phòng tắm riêng, nhưng không có nước xem ra cũng là vô dụng. Phương Cẩm
đang sửa sang lại giường nghe Dạ Mặc Nhiễm gọi liền đi về phía phòng
tắm, vừa đến cửa phòng tắm còn chưa kịp nói chuyện đã bị Dạ Mặc Nhiễm
kéo vào trong phòng tắm, sau đó chính là một hồi triền miên kịch liệt
hôn môi.
Trên đỉnh đầu là một đóa sen trong suốt, còn có gì đó từ đó bay ra, từ đóa sen đó có những giọt nước không ngừng rơi xuống,
giống như nước từ vòi sen, nhưng so với vòi sen thì chảy chậm hơn nhiều. Hai người đứng bên dưới đóa sen trong chốc lát liền ướt từ đầu đến
chân. Dạ Mặc Nhiễm buông Phương Cẩm ra trong chốc lát cởi hết quần áo
của Phương Cẩm xuống, còn cậu sớm đã không còn mảnh vải nào. Lấy sửa tắm ra xoa lên người Phương Cẩm, vừa xoa vừa không ngừng hôn, tay thì nơi
này sờ một chút nơi kia nhéo một chút. Bôi qua sữa tắm thân thể hai
người trơn trượt mà ôm lấy nhau. Hôn đến động tình hai người không tự
giác mà vuốt ve thân thể đối phương. Nước từ đóa sen trên đầu từ từ rửa
đi bọt sữa tắm trên người bọn họ, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái ôm nhau càng thêm tràn ngập cảm giác, khi dục vọng đã bị khơi mào thì hai người cũng đã tắm xong. Dạ Mặc Nhiễm thu hồi đóa sen, đưa cho Phương Cẩm một
lọ bôi trơn ý tứ thật rõ ràng (◜௰◝)
Phương Cẩm thật mất hứng trực tiếp cự tuyệt “Ngủ, em cần nghỉ ngơi”.
Dùng đầu gối cọ cọ nơi đang nhô cao của Phương Cẩm, ở bên tai Phương Cẩm nhẹ nhàng nỉ non “Nhưng mà…thân thể của anh cũng không có nói như vậy…nó
vẫn thành thật hơn anh…Cẩm…em muốn anh…”
Cơ thể Dạ Mặc Nhiễm mềm
mại ngã lên người Phương Cẩm, cơ thể còn mang theo hơi nước tiếp xúc với không khi ấp áp nhưng cũng không khỏi cảm thấy có chút lạnh. Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm đặt lên giường, Dạ Mặc Nhiễm ôm lấy Phương Cẩm không
buông tay, hai chân quấn quanh thắt lưng Phương Cẩm bộ dáng thể hiện
tuyệt không bỏ qua, Phương Cẩm cũng không nhẫn nại nữa, thân thể Dạ Mặc
Nhiễm bây giờ tốt hơn trước kia một chút, còn có những lời nói đày rung
động của Dạ Mặc Nhiễm hôm nay vẫn còn quanh quẩn bên tai, anh lúc ấy là
cỡ nào muốn ôm lấy người nam nhân đã chiếm lấy toàn bộ sinh mệnh, toàn
bộ linh hồn của anh, muốn hung hăng đem cậu nhu tiến vào thân thể mình
để xác nhận tất cả đều là thật, chứ không phải chỉ là một giấc mộng tự
mình ảo tưởng.
Phương Cẩm dùng sức hôn cậu, Dạ Mặc Nhiễm rất
nhanh liền đầu hàng cúi đầu rên rỉ. Giống như thần chú làm cho Phương
Cẩm đang sắp biến thành lang sói tỉnh táo lại, nhớ lại lần đầu tiên vì
Dạ Mặc Nhiễm tho lỗ mà xém chút làm bản thân bị thương, lúc này dù như
thế nào cũng không thể để cậu quá lỗ mãng, đổ dung dịch bôi trơn vào
trong tay, chậm rãi tham nhập vào cúc huyệt của cậu, chỉ là cảm xúc từ
ngón tay truyền tới cũng đã làm cho vũ khí của anh trướng lớn thêm hai
phần.
Hôn từng chút từng chút trên thân thể Dạ Mặc Nhiễm, những
nơi môi anh đi qua đều để lại ấn ký màu hồng trên làn da tuyết trắng.
Tựa như hoa tường vi trắng nở trong vườn có xuất hiện thêm những cánh
hoa hồng rơi xuống, dị thường mỹ lệ. Cho dù chỉ là nhìn, thì đây cũng là đang hưởng thụ một bàn tiệc đầy cao lương mỹ vị. Trong lúc Dạ Mặc Nhiễm động tình thì ba ngón tay của Phương Cẩm đã ra vào dễ dàng.
Dạ
Mặc Nhiễm không có một chút khó chịu nào, lúc Phương Cẩm bắt đầu bộ lộng lên xuống tính khí đang ngẩn cao của cậu đồng thời cũng đưa bộ bị gắng
gượng của mình từ từ vào cơ thể cậu, sợ làm cậu bị thương, Phương Cẩm cố gắng chịu đựng từng chút từng chút đi vào, nhưng trong quá trình này
đối với Dạ Mặc Nhiễm cũng là một loại tra tấn, trong đáy lòng trào ra
một loại ngứa ngáy khó có thể diễn tả bằng lời, còn kèm theo một loại hư không muốn Phương Cẩm lập tức hung hăng đi vào, đồng thời cũng muốn ma
sát đến chổ đang ngứa ngáy kia, thật sự chịu không được, Dạ Mặc Nhiễm
khó chịu vặn vẹo rên rỉ, nâng lên hai chân muốn tốc độ nhanh thêm một
chút, Phương Cẩm lần nữa hôn lên môi cậu, dùng thân thể để ngăn hành
động cậu đang làm có thể làm bản thân bị thương, tốc độ dưới thân cũng
chậm rãi nhanh hơn.
Hơi thở *** mỹ thản nhiên phát tán ra ngày
càng nồng đậm, giường lay động càng lúc càng nhanh, hơi thở cũng càng
lúc càng dồn dập. Phương Cẩm một tay ôm lấy thắt lưng Dạ Mặc Nhiễm một
tay bộ lộng lên xuống cho cậu càng ngày càng có kỷ xảo, hai người đồng
thời đạt tới cao trào, Dạ Mặc Nhiễm thỏa mãn ừ dài một tiếng, mềm mại
nằm trên giường mồ hôi đàm đìa, Phương Cẩm nhìn người đang nằm phát giác cho dù có nhìn ngắm bao lâu cũng cảm thấy không đủ, yêu thương hôn lên
mồ hôi trên trán cậu, kéo cậu vào lòng ôm thật chặt, cả đời này cũng
không mong điều gì hơn thế.
Nhìn Phương Cẩm lại nổi lên dục vọng, nhớ đến lần trước anh vì lo nghĩ cho thân thể của mình mà cố gắng khắc
chế dục vọng, Dạ Mặc Nhiễm giống như bồi thường lại quấn quít lấy anh
lại tới thêm một lần nữa, cuối cùng cậu mệt đến ngất đi lúc nào cũng
không biết, còn vẫn đang suy nghĩ thể lực của Phương Cẩm thật quá tốt
đi, có lẽ nếu bây giờ tang thi đột nhiên chạy vào, thì anh cũng có thể
ôm cậu chạy được rất xa
___gạch a gạch___
Ngẫu Hồ hôm nay
quả nhiên thặc giỏi đã edit được 4 chương goy nè *tung bông*… định mần
thêm cơ mà tiệm nét đến lúc đóng cửa rồi *nhún vai* ngày mai mần tiếp
vậy.. cá tục tưng ngủ ngon… m.n ngủ ngon *la to* m.n phải nhớ hôn thưởng cho Hồ nga