Hôm nay là chủ nhật nên thành phố này vẫn chưa tỉnh giấc.
Hàng quán la liệt khắp nơi trong thành phố vắng hoe, thế nhưng lúc cô
tới quán cà phê, Tôn Thần đã ung dung ngồi đó, gọi xong đồ uống và món
ngọt, ân cần đứng dậy chào đón cô:
- Sao phải khách sáo với tôi? Tôi đến đón cô là được mà.
Thư Hoàn cười lấy lệ rồi ngồi xuống ghế sofa:
- Tôn tổng, xin lỗi vì đã hẹn anh ra đây sớm thế này.
Tôn Thần lặng lẽ đánh giá cô gái này, cô ăn mặc thật đơn giản, áo sơ mi
trắng và quần jean xanh thẫm, đi giày búp bê đinh tán đế bằng, đeo cặp
sách hàng hiệu nhưng không hoành tráng lắm. Từ trên xuống dưới, thứ duy
nhất có thể coi là vừa mắt có lẽ là chiếc đồng hồ màu vàng hồng.
Bằng kinh nghiệm của Tôn Thần, cô thư ký này của Hoắc Vĩnh Ninh tuy có
một mức lương khá hậu hĩnh, thỉnh thoảng có thể mua cho mình vài món đồ
hàng hiệu nhưng trong các khoản chi tiêu hàng tháng, tiền thuê nhà vẫn
chiếm một tỷ trọng lớn nên phải chen chúc trên các phương tiện giao
thông công cộng. Nếu không phải như thế thì tại sao hôm qua sau khi nói
chuyện với anh ta, cô lại vội vã đến mức không thể chờ được đến thứ Tư?
Dĩ nhiên cô gái này có vẻ ngoài rất bắt mắt, dù không phải là kiểu anh
ta thích nhưng nếu có thể dạo chơi một lần cũng không sao.
Lúc anh ta còn đang lặng im suy đoán thì Thư Hoàn đã nói trước:
- Tôn tổng, tôi không muốn lãng phí thời gian của cả hai. Tôi nghĩ chúng ta nên dẹp cái tiết mục giả vờ cảm thấy hứng thú với đối phương kia đi
thôi.
Tôn Thần vẫn chưa định thần lại, anh ta có vẻ rất xấu hổ:
- Sao?
- Đi theo Hoắc Vĩnh Ninh đã lâu nên tôi thích thẳng thắn hơn, sức lực
nên để dành vào việc kiếm tiền chứ. – Cô nở nụ cười đầy ẩn ý: - Bản thân tình yêu hay tình bạn đều được nảy sinh trên cơ sở tiền bạc, anh có
đồng ý với tôi không?
Không hổ là tên lão làng trong giao tiếp, anh ta lập tức thu lại vẻ bề
ngoài hào hoa phong nhã và thay vào đó là bộ mặt nghiêm túc:
- Thư tiểu thư thật khiến tôi phải mở rộng tầm mắt. – Rồi anh ta dừng
lại một chốc: - Vậy mong cô hãy bỏ qua mấy câu nói múa rìu qua mắt thợ
vừa nãy của tôi, hãy nói thẳng mục đích cô hẹn tôi ra đây đi nào.
- Bây giờ tôi có một số tiền trong tay nên muốn đầu tư. – Thư Hoàn ngả
người lên thành ghế: - Nhưng tôi không thể lộ diện nên sau khi trừ tiền
hoa hồng cho anh, tôi hy vọng sẽ không có ai nghi kỵ sự hợp pháp của
đồng tiền.
Tôn Thần nghiêng người sang mở cuốn sổ tiết kiệm ra xem rồi cười khẽ:
- Tiền tiết kiệm của Thư tiểu thư cũng khá đấy nhỉ. – Rồi anh ta nhẹ
nhàng gấp cuốn sổ lại: - Nhưng đầu tư là mạo hiểm, chẳng may cuối cùng
lỗ vốn thì sao?
- Không thể lỗ vốn được! – Cô khẽ mím môi, hết sức tự tin: - Nếu anh tin tôi.
- Tôi không tin ai cả nhưng ai kêu chúng ta có cùng một mục đích chứ… Tiền thì thế nào?
- Ngoài tiền hoa hồng, tôi có thể góp vốn cùng đầu tư không?
- Ok, chỉ cần anh hoàn thành một cách hoàn hảo. – Thư Hoàn gật đầu: -
Tôn tổng, đây là lần thử nghiệm đầu tiên, nếu hai ta hợp tác vui vẻ, tôi nghĩ hẳn là còn có lần sau.
Lúc này, Tôn Thần không còn giả vờ tỏ ra ái ngại nữa, anh ta hỏi một câu hơi tò mò:
- Vậy cô muốn tôi làm gì đây?
- CEO nhiệm kỳ sau của MK là Đới Hưng Nhân. – Cô nói thẳng tuột: - Bây giờ chắc hẳn là thời điểm tốt nhất để mua cổ phiếu.
- Cô… Cô chắc chứ? – Tay Tôn Thần run lên, suýt nữa làm rớt cà phê ra
ngoài: - Chẳng nghe thấy một chút tin tức nào, với lại giá cổ phiếu của
MK đang giảm từng ngày.
- Đợi đến lúc nghe thấy tin tức thì chắc là muộn mất rồi. – Cô cười khẽ: - Tôn tổng có muốn cùng tôi đặt cược một ván không?
Sắc mặt Tôn Thần lập tức thay đổi, cuối cùng anh ta nghiến răng đồng ý:
- Được thôi. Liều một phen vậy.
- Không cần phải căng thẳng thế đâu. – Thư Hoàn nhìn anh ta một cách dịu dàng, đôi mắt trắng đen rõ ràng lấp lánh như bầu trời đầy sao: - Lần
sau chúng ta sẽ đặt cược lớn hơn nữa. Hợp tác vui vẻ!
Thư Hoàn về đến nhà khi đã gần trưa. Thấy cô, bảo vệ ân cần hỏi han mấy câu, cô chỉ cười nói:
- Chiều nay cháu mới gọi chủ nhà đến thay khóa ạ.
Đặt thẻ mở cửa phòng vào ổ, kêu ting một tiếng, đèn đỏ sáng lên rồi tắt lịm.
Cô cứ tưởng sai vị trí nên chỉnh lại thẻ mà vẫn thấy đèn đỏ báo lỗi.
Chẳng lẽ chủ nhà đến thay khóa rồi?
Lúc còn đang thắc mắc thì cửa thang máy mở và Hoắc Vĩnh Ninh bước ra, anh lấy thẻ phòng mở cửa.
- Anh đổi khóa đấy à? – Thư Hoàn chống tay lên trán: - Chủ nhà bảo…
- Em có thích chỗ này không? – Anh cắt ngang lời cô: - Hồi đó là anh
chọn nên anh không biết liệu em có thấy nó quá chật không nữa.
- Nếu anh muốn mua nó tặng cho em, em sẽ không từ chối đâu. – Thư Hoàn nhẹ nhàng chuyển đề tài: - Anh vẫn chưa đi à?
- Về chuyện ngày hôm qua, anh vẫn muốn nói thêm với em. – Hoắc Vĩnh Ninh nới lỏng cổ áo, vỗ nhẹ lên phần ghế sofa bên cạnh mình.
Thư Hoàn ngoan ngoãn ngồi xuống, di động của cô rung lên nhè nhẹ báo
hiệu có tin nhắn, cô xem qua, Tôn Thần báo đã lấy số dư từ tài khoản của cô.
Có vẻ như anh đang chọn lựa từ ngữ, im lặng một lúc mới nói:
- Anh có thể hiểu yêu cầu em đưa ra cho anh, nhưng lĩnh vực này… suy cho cùng vẫn rất mạo hiểm.
- Anh lo sẽ liên lụy đến mình à? – Thư Hoàn đưa tay phủ lên lưng anh rồi nhẹ nhàng ôm lấy.
- Không phải anh lo, mà là nếu đi vào khu vực màu xám đó mà không biết
xử lý một cách chuyên nghiệp thì rất dễ xảy ra vấn đề. – Anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh ấm áp và khô ráo: - Nếu bạn gái của anh gặp chuyện không may vì chút tiền cỏn con đó, anh sẽ cảm thấy thật hoang đường.
Thư Hoàn cười khẽ rồi rút tay mình ra:
- Tuy em không phải bạn gái của anh nhưng vẫn phải nói để anh yên tâm, em đã tìm được bạn đầu tư đáng tin cậy rồi!
Anh ngẫm nghĩ rồi vỗ nhẹ vào đầu cô:
- Lúc tiến hành phải cẩn thận một chút, nếu gặp chuyện hãy cứ tìm anh, bất cứ khi nào.
- Nói cứ như anh thường xuyên xử lý những vấn đề này vậy. – Thư Hoàn hơi tò mò: - Nếu em nhớ không lầm, trong hội nghị của ban lãnh đạo, anh đã
nghiêm cấm những giao dịch ngầm này mà.
- Em không nằm trong ban lãnh đạo. – Anh cười thản nhiên: - Với lại anh
tin chắc, nếu chẳng may em gặp chuyện, anh cũng giải quyết được.
- Anh định từ bỏ Hàn Tử Kiều ư? – Thư Hoàn quay ngoắt lại, gằn mạnh từng tiếng: - Vào chính lúc này, anh có thấy hợp lý không?
Anh ngả người lên sofa rồi hơi híp mắt lại. Đôi mắt đen nhánh nhờ động tác này càng thêm khó đoán, thật lâu sau mới nói:
- Hôm đó bọn anh đã nói chuyện, rồi sau anh đã nghĩ kỹ, hình như có một số chuyện cô ấy còn rõ hơn anh!
- Ví dụ?
Anh hạ thấp giọng:
- Thực ra rất lâu trước kia, anh rất nhớ một cô bé, nhưng không phải cô ấy…
Thư Hoàn sờ chuỗi vòng cổ đang đeo, thực tế cô không nhận ra giọng mình đang run rẩy:
- … Là ai vậy? Mối tình đầu của anh sao?
- Không thể nói là mối tình đầu, mà là một cô bé anh rất muốn bảo vệ… -
Anh chống tay trên cằm, nói bằng giọng chậm rãi: - Thực ra em đã gặp cô
ấy rồi, chính là Niệm Niệm.
- Niệm Niệm… - Thư Hoàn nhắc lại cái tên này một lần nữa. Cô nhớ tới đêm hôm đó, anh say khướt và dẫn cô tới nghĩa trang, dù cách nhau cả bóng
đêm đen kịt nhưng đến cả ánh mắt của người đàn ông không bao giờ thể
hiện cảm xúc này cũng ánh lên vẻ đau thương khác lạ.
- Nếu cô ấy còn sống chắc hẳn đã là người thừa kế Hàn thị. – Anh thở
dài, cười buồn: - Nếu trong tình cảnh đó em hỏi anh sẽ chọn Hàn thị hay
Thụy Đức, chắc chắn anh sẽ không do dự mà trả lời rằng anh sẽ chọn cô
ấy.
Sắc mặt Thư Hoàn tái đi, cúi gằm mặt mân mê ngón tay của mình, chẳng nói chẳng rằng.
Thấy vẻ mặt này của cô, anh không nhịn được cười:
- Em đang ghen đó hả? Anh chỉ nói chuyện vậy thôi, Niệm Niệm qua đời từ
năm 7 tuổi rồi… Cha mẹ cô ấy còn mất sớm hơn, em biết đấy, trong hoàn
cảnh này liệu có thể thừa kế Hàn thị hay không cũng là cả một vấn đề.
- Niệm Niệm… giống em lắm hả?
Anh ngẫm nghĩ một cách rất nghiêm túc:
- Sao mà giống được chứ? – Rồi dùng ngón tay khẽ nâng cằm cô lên: - Nếu
còn sống, chắc hẳn cô ấy phải có một khuôn mặt hình trứng. – Nói đến đây Hoắc Vĩnh Ninh bật cười: - Với lại về tính cách, hai em khác nhau một
trời một vực. Cô ấy rất tốt bụng.
Thư Hoàn giả bộ nổi giận:
- Vậy em là người xấu bụng sao?
Anh cười vang:
- Thực ra cũng không phải khác nhau hoàn toàn. Ví dụ như lúc ăn cơm
xong, cô ấy rất thích dùng cọng khoai tây chiên, sốt cà và xương gà ghép thành hình người… Giống như dạo em ở Hong Kong…
Đáy lòng Thư Hoàn khẽ dậy sóng:
- Hóa ra lần đó anh không lập tức đuổi em ra khỏi nhà là nhờ phúc của cô ấy.
Anh chỉ cười mà không nói gì, nắm chặt lấy tay cô, khẽ bảo:
- Đã là quá khứ rồi.
- Hôm nay anh nói với em những điều này là chuẩn bị khách sáo với Hàn
Thịnh Lâm sao? – Thư Hoàn ngả vào lòng anh: - Nhưng bây giờ họ đã bảo
Hàn Tử Kiều về nước, nghĩa là chắc chị ấy cũng biết chuyện rồi.
Anh khẽ ừm một tiếng:
- Nửa cuối năm mới có dự án chính thức, bây giờ anh vẫn chưa sẵn sàng tỏ rõ thái độ. – Anh dần tỏ ra lạnh lùng, như bày mưu tính kế đã lâu.
Như vậy rất hợp với tác phong của Hoắc Vĩnh Ninh, một khi đã nhận định
và đi tới quyết định, anh sẽ ra tay một cách nhanh chóng và gọn gàng,
tuyệt đối không rườm rà và bất minh.
- Nên nếu thấy anh đối xử với họ tốt thì đừng hiểu lầm nhé, anh chỉ chơi qua đường vậy thôi. – Anh kề sát lại, nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi thủ thỉ: - Anh nghĩ em hiểu rõ một điều, nếu bây giờ tỏ rõ thái độ thì sau
này sẽ rất phiền, mà anh lại không muốn rắc rối.