- Cho dù là võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh đỉnh phong, nếu như không
có được thủ đoạn đặc biệt, cũng đều lập tức bị miểu sát không kịp phòng
ngự.
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân cũng trở nên ngưng trọng:
- Chúc lão, Thái thượng trưởng lão gia gia của Hoa Thiên Ca kia, phẩm cấp đã đạt tới Thánh giai?
- Tất nhiên là thế!
Chúc lão gật đầu:
- Lúc trước ta đã nói với ngươi. Môi một tông môn đều có các bậc tiên
hiền, đều có nội tình của riêng mình. Cái đám được gọi là Thái thượng
trưởng lão, chính là lão tổ tông của một tông môn. Đương nhiên, không
phải Thái thượng trưởng lão nào cũng đều lưu lại trong tông môn, nhưng
ít nhất cũng phải có một vài người ở lại. Những nhân vật đặc biệt này
bình thường căn bản sẽ không ra tay, chỉ trong những tình thế sống còn,
sinh tử tồn vong của tông môn, họ mới có thể xuất sơn. Mà tu vi của
những Thái thượng trưởng lão này đều sâu không thấy đáy. Kẻ yếu nhất
cũng phải đạt tới Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong, thậm chí còn cao
hơn. Mà gia gia của Hoa Thiên Ca kia, chính là một cường giả Thánh giai.
Thánh giai, Phong Vân võ Ngân hiểu rất rồ ý nghĩa của cấp bậc này.
Cường đại, hùng vĩ, vô bờ, sâu không thấy đáy, siêu nhiên...
Đây chính là Thánh giai.
- Thánh giai rất đáng sợ. Điểm này ta rõ ràng.
Phong Vân Vô Ngân khó khăn lên tiếng.
Chúc lão cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
- Đúng. Nhóc con, ta cho ngươi biết, dưới Thánh giai, muốn vượt cấp chém
giết cũng không phải việc quá khó khăn. Thí dụ như một võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh xuất thân từ tông môn được bồi dưỡng trọng điểm, có khả
năng chém giết một tán tu Tiên Thiên Tử Khí cảnh không được tu luyện
theo hệ thống, không có được nhiều tài nguyên tu luyện. Thê nhưng, cường giả Thánh giai lại không dễ dàng khiêu chiến vượt cấp như vậy được. võ
giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong gặp phải Thánh giai, cho dù là
Thánh giai yếu nhất, cũng chỉ có kết cục bị miểu sát. Nếu như nói Tiên
Thiên Cương Khí cảnh, Tiên Thiên Tử Khí cảnh, Tiên Thiên Hạo Khi cảnh,
những cấp bậc này chỉ là cơ sở, nền móng, vậy thì Thánh giai được coi là người tu hành chân chính. Có thể kết nối được với thiên địa pháp tắc,
có thể phá tan những quy tắc của thiên địa, thọ mệnh cũng đạt được tới
mấy nghìn năm, là cự đầu vạn cổ chân chính.
-Ta... ta biết....
Phong Vân Vô Ngân nuốt vào một ngụm nước bọt. Bất chợt, ánh mắt của hắn lóe lên một chút:
- Nhưng ta cũng không hối hận khi giết chết Hoa Thiên Ca. Hắn đánh lén muốn giết ta, ta há có thể để hắn tiếp tục sống sót.
Chúc lão gật đầu nói:
- Trên thực tế, vừa rồi nếu như ngươi không thể nào ứng phó nổi phi đao
kia, lão đầu tử ta cũng có thể ra tay cứu ngươi. Nói chung, ngươi sẽ
không bị chết. Chẳng qua nếu như đã giết Hoa Thiên Ca, việc đã đến nước
này, cũng không thể nào vãn hồi được nữa. Hiện tại, việc ngươi cần làm
chính là lập tức rời khỏi Ngạo Hàn tông, đồng thời trốn tránh khỏi thánh thức mà tên cường giả Thánh giai kia tỉm kiếm, rồi một tháng sau đi
tham gia cuộc giao lưu vũ kỹ năm tông. Nếu như ngươi có thể đạt được xếp hạng, thu được tài nguyên tu luyện hậu hĩnh, có thể giúp cho tu vi của
ngươi tiến thêm một bước lớn. Đồng thời ta cũng sẽ đưa cho ngươi tấm địa đồ hải vực kia, để người xuất hải lịch lăm, tránh né sự truy sát của
tên cường giả Thánh giai đó. Ngoại trừ cách đó, cũng không còn cách nào
khác nữa.
Chúc lão phân tích qua tình hình cho Phong Vân Vô Ngân
biết. Vì sợ bị tên cường giả Thánh giai kia truy sát trả thù, Chúc lão
muốn Phong Vân Vô
Ngân tạm thời ròi khỏi Ngạo Hàn tông. Một tháng sau, dựa vào ngọc bài dự thi, trực tiếp đi thẳng tới hoàng cung đế quốc Chiến Tần.
- Nhóc con, trong một tháng này, ngươi phải nỗ lực để tăng tiến tu vi, không được buông lỏng bất kỳ khoảnh khắc nào. Tham gia cuộc giao lưu vũ kỹ tháng sau, chính là những đệ tử tinh nhuệ của năm
đại tông môn đế quốc Chiến Tần, không phải là đám gà đất chó cảnh, không một ai là kẻ yếu cả. Thí dụ như Hoa Thiên Ca, là dựa vào quan hệ mới có thể tranh đoạt một khối ngọc bài, chứ dựa vào tu vi của hắn, làm gì có
tư cách dự thi? Nhóc con, ngươi chớ cho rằng những người tham gia dự thi đều không chịu nổi một kích như Hoa Thiên Ca
Chúc lão nói.
- Chúc lão, ta sẽ thận trọng.
Phong Vân Vô Ngân nặng gật đầu.
- Nếu có thể đạt được vị trí đứng đầu, đó chính là một lượng tài nguyên
tu luyện không lồ, vừa vặn giúp ta đề thăng tới cảnh giới cao hơn để có
thể xuất hải lịch lãm, có tư cách cùng với vốn liếng để tìm kiếm kỳ ngộ. Cũng có tác dụng vô cùng quan trọng đối với trận quyết chiến ba năm
sau.
Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Vậy là một tháng này ta phải rời khỏi Ngạo Hàn tông?
- Phải vậy!
Chúc lão đã không còn thái độ cợt nhã như trước, trở nên nghiêm túc, nói:
- Ngươi giết chết cháu nội của Thái thượng trưởng lão, không phải chuyện
đùa. Thái thượng trưởng lão đã đạt tới Thánh giai, một tay che trời,
hoàn toàn có thể phá vỡ quy tắc, dù cho ngươi có trốn ở thành Nham
Thạch, hắn cũng bất chấp tất cả chém giết ngươi, báo thù cho Hoa Thiên
Ca. Không một ai có thể bảo vệ được ngươi. Ta cũng không thể. Năm xưa ta đã từng phát lời thề sẽ không giao thú với bất kỳ kẻ nào của Ngạo Hàn
tông. Bằng không, chỉ với thái độ ác liệt của Ngạo Hàn tông chủ đối với
lão đầu tử, lão đầu tử đã sớm không nhẫn nại được, một chưởng đập chết
hắn rồi. Nói chung, tất cả điều đó đều không quan trọng, hiện tại, ngươi phải lập tức rời đi.
- Ta hiểu rồi, Chúc lão. Ta cũng phải tranh thủ thời gian một tháng này tu luyện cho thật tốt.
Phong Vân Vô Ngân cũng đã quyết định nhanh chóng rời khỏi Ngạo Hàn tông. Lúc
này trong nạp giới của hắn cũng đã có một chút tài nguyên tu luyện, thi
thể của đám võ giả Hậu Thiên cùng với đống thịt nát của võ giả Tiên
Thiên Hoa Thiên Ca. Những thứ này cũng có thể dùng để Phong Vân Vô Ngân
tu luyện.
- Ta lập tức đưa ngươi rời đi!
Chúc lão cũng nhanh chóng nói:
- Chẳng qua, trước khi ngươi rời đi, ta đưa cho ngươi một vật. Đây là một đạo phù chú mà lão đầu tử trong một lúc nhằm chán từ rất lâu trước đây
luyện chế ra. Có thể trợ giúp được ngươi một chút.
Dứt lời, Chúc
lão lôi ra một tấm phù chú màu xanh nhạt, lớn cỡ bàn tay, phía trên lưu
động những phù văn cổ xưa, tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, tản mát khí tức hùng hậu như được gia trì thêm một loại năng lượng đặc biệt.
Phong Vân Vô Ngân nhận lấy tấm phù chú.
Chúc lão giải thích:
- Nhóc con, đây là một tấm phù chú ẩn nấp, khi sử dụng phù chú này, nó sẽ hoàn toàn che giấu đi khi tức của ngươi, có thể sử dụng để né tránh
cường giả truy sát, lúc này là thích hợp nhất để cho ngươi sử dụng. Hoa
Thiên Ca bắn ra phỉ đao, mang theo một luồng khí tức, ý chí của gia gia
hắn, thứ đó đã tập trung được khí tức của ngươi. Bất kể ngươi chạy trốn
tới chân trời góc biển, cũng không thể nào trốn khỏi sự truy sát của
hắn. Trừ khi ngươi sử dụng tấm phù chú này. Phù chú này có khả năng giúp ngươi trốn tránh khỏi thức niệm truy tung của cường giả Thánh giai.
Chẳng qua, phù chú này chỉ có công hiệu trong vòng mười ngày. Nói cách
khác, ngươi có thể an toàn trong mười ngày, vẻn vẹn chỉ là mười ngày mà
thôi.
- Mười ngày!
Phong Vân Vô Ngân thu tấm phù chú vào trong nạp giới, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định:
- Chúc lão, trong một tháng này, ta phải đối mắt với sự truy sát của một
cường giả Thánh giai, sinh tử chưa rõ, coi như là một lần khảo nghiệm
rất lớn trong đời. Nếu như ta có thể không chết mà đi tham gia đại hội
giao lưu vũ kỹ một tháng sau, cả người ta sẽ hoàn thành một lần lột xác
từ trong sinh tử. Đó là chuyện rất tốt.
- Ngươi tâm chí kiên
định, quả nhiên khác hẳn người thường, đâu có giống một thằng nhóc mười
hai tuổi. Cũng tốt! Người làm đại sự, phải trải qua đau khổ, trải qua
kiếp nạn, trải qua sinh tử mới có thể đốn ngộ được. Ngươi đi đi!
Nói xong, Chúc lão tùy ý phất tay, một cỗ lực lượng thần diệu có thể khiến
cần khôn điên đảo lập tức cuốn lấy Phong Vân Vô Ngân. Phong Vân Vô Ngân
chi cảm thấy trời đất quay cuồng, bốn phía toàn bộ đều là những luồng
ánh sáng kỳ dị.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu sau, chỗ Phong Vân Vô Ngân đang đứng đã là một tòa thành trì cổ xưa.
Thành trì này quy mô tựa như thành Khâu Hác, quê hương của Phong Vân Vô Ngân, chẳng quá có thêm một phần cổ kính. Tường thành cổ, sạn đạo cổ, lầu các cổ, đình đai cổ.
Phong Vân Vô Ngân đứng ngoài cửa thành, trong
một truyền tống trận cỡ nhỏ. Có thêm một vài võ giả cũng xuất hiện ở
trong truyền tống trận này.
Phong Vân Vô Ngân bất động thanh sắc
đi ra khỏi truyền tống trận, tới bên dưới cổng thành loang lổ, trên đầu
tường thành có ba chữ triện tựa như ngân câu thiết họa: Cổ Kiếm thành!
- A, nguyên lai được Chúc lão đưa đến cổ Kiếm thành!
Trong lòng Phong Vân võ Ngân lập tức ngạc nhiên.
CỔ kiếm thành này tuy ràng Phong Vân Vô Ngân chưa từng đi tới, thế nhưng
trước đây hắn cũng đã thấy qua ở trong thư tịch, là một trong mười ba
tòa thành trì nằm trong phạm vi quản lý của Ngạo Hàn tông.
- Mặc
dù rời khỏi thành Nham Thạch, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi phạm
vi quản lý của Ngạo Hàn tông. Mọi chuyện vân phải cẩn thận mới được.
Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ. Sau đó nộp hai lượng hoàng kim, tiến vào trong thành trì.
Trong CỔ Kiếm thành, người người đi lại như mắc cửi, thương nhân, quý tộc, võ giả, thiên kim đại tiểu thư, thiếu niên lang cưỡi ngựa đeo kiếm, công
tử ca xuân phong đắc ý, lão giả mù bày sạp xem tướng, tất cả đều quyện
lại thành một bức tranh phồn hoa náo nhiệt, mang theo khí tức phố phường nồng đậm. Đây là thứ mà thành Nham Thạch không có được.
Phòng xá liên miên, lầu các tầng tầng. Phong cách kiến trúc cổ xưa rộng rãi.
Cảnh tượng vô cùng phú quý phồn hoa, rất nhiều tửu quán, cửa hàng son
phấn, cửa hàng tơ lụa, cửa hàng binh khí, cửa hàng đan dược...
Đương nhiên, tòa thành trì này chỉ là một thành trì phổ thông trong phạm vi
quản lý của Ngạo Hàn tông, cho nên trong cái nơi gọi là cửa hàng đan
dược, những thứ bán ra đều chỉ là một sổ thảo dược, dược hoàn rác rưởi.
Ngay cả những loại như Dưỡng Tâm đan cùng Thôi Thể đan cấp thấp, ở trong cửa hàng đan dược này cũng khó có thể tìm thấy.
Võ giả vãng lai
phần lớn đều coi thành trì này trở thành nơi trung chuyển, một nơi tiếp
tế đồ ăn, hoặc là một nơi tìm chỗ giải sầu. Những võ giả này đẳng cấp
không cao.
Phong Vân Vô Ngân khó có thể hưởng thụ được một ngày
bình yên như thế này, hắn ngụy toang thành một người thường, dạo chơi
khắp nơi, gánh nặng trong lòng cũng hoàn toàn buông lỏng.
Loanh
quanh một hồi, tìm đến một tửu lâu, bỏ ra mấy lượng vàng ăn một bàn
thịnh soạn nhất, sau đó mua một bộ quần áo màu trắng mới tinh, hứng trí
mua thêm một cây quạt xếp do tài tử trứ danh trong thành đề chữ, lúc này nhìn Phong Vân Vô Ngân ngược lại rất có khí chất nho nhã của thư sinh.
Trường kiếm đeo trên lưng cũng bị Phong Vân Vô Ngân trực tiếp vất vào
trong nạp giới.
Tuy rằng dạo chơi trong thành, nhưng Phong Vân Vô Ngân cũng không quên, có thể có một cường giả Thánh giai đang âm thầm
giám thị mình, chờ đợi đê chém giết trả thù.
Chẳng qua, ở trong
tòa thành này, Phong Vân Vô Ngân thực sự không tỉm thấy một chút khả
nghi nào, cũng không cảm nhận thấy bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm.
Yên tính, an bình, thế tục, phảng phất như không có tranh đua, đây là cảm giác mà Cổ Kiếm thành mang tới cho Phong Vân Vô Ngân.
Không hề có cảm giác nguy hiểm rình rập.
Chạng vạng tối, Phong Vân Vô Ngân tìm đến một khách sạn ở trong thành để nghỉ trọ.
Vào trong phòng, Phong Vân Vô Ngân thu lại tâm tình, khoanh chân ngồi trên giường, nội thị cơ thể.
Bên trong đan điền, Tiên Thiên giao long đã bị thương, mà vét thương lần này lại không biểu hiện ra ngoài.
Trong yêu thai ở vị trí toái tim Tiên Thiên giao long, đang phong bế một
thanh phi đao! Một thanh phi đao có ẩn chứa khí tức thần thánh!
Lúc này, phi đao kia đang tỏa ra khí cơ ngập trời, ngàn vạn luồng sát khí
vô bờ điên cuồng tàn phá bên trong yêu thai. Yêu thai cũng tuôn ra cương hỏa, cương băng vô cùng vô tận, dốc hết sức để luyện hóa thanh phi đao
này! Thế nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể nào hoàn toàn luyện
hóa được nó, khiến cho toàn bộ tinh lực của Tiên Thiên giao long đều bị
phi đao ràng buộc. Lúc này, Phong Vân Vô Ngân nếu như muốn thúc giục bất kỳ một bộ phận nào của Tiên Thiên giao long để chiến đấu đều không thể
được!
Nguy hiểm tiềm ẩn chính là, nếu như yêu thai không thể nào luyện hóa được thanh phi đao, tất sẽ bị nó cắn trả, nguy hại vô cùng!
- Thanh phi đao thật lợi hại!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân trở nên ngưng trọng:
- Yêu thai của Tiên Thiên giao long này, ngay cả võ giả Tiên Thiên Cương
Khí cảnh cũng đều có thể luyện hóa triệt để, ngay cả nạp giới cũng hoàn
toàn bị luyện hóa, nhưng giờ này lại không thể nào luyện hóa được thanh
phi đao. Hơn nữa bất cứ lúc nào yêu thai cũng có thể bị phi đao gây sát
thương! Trên phi đao này có ý chí cùng khí tức của cường giả Thánh giai, quả nhiên không phải tầm thường!
Lúc trước, khi Phong Vân Vô
Ngân luyện hóa giọt tinh huyết của Yêu Đê, cùng với một phần mười công
lực của Lý Vạn Tiên là do có hơn 3 nghìn hạt thiên địa đan điền trợ giúp mới có thể luyện hóa thành công. Mà giờ khắc này, phi đao bị Tiên Thiên giao long trực tiếp nuốt vào trong bụng, thiên địa đan điền không thể
nào giúp được chút gì.
Phong Vân Vô Ngân nội thị một hồi, quả
thực có phần thúc thủ vô sách. Trong lòng lo lắng không yên, đành đưa
một luồng tinh thần lực rót vào bên trong nạp giới.
Trong nạp
giới rộng lớn, có xếp mấy chục thi thể võ giả Hậu Thiên cùng với đống
thịt nát của Hoa Thiên Ca Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ.
Phong Vân Vô Ngân ý niệm khẽ động, nạp giới của những thi thể này ào ào bay ra.
- Keng keng keng...
Một trận thanh âm giòn vang, mấy chục chiếc nạp giới rơi trên mặt đất.
Phong Vân Vô Ngân nhặt toàn bộ số nạp giới này lên, thầm nghĩ:
-
Những thứ cất giấu bên trong nạp giới của đám võ giả Hậu Thiên chưa chắc đã có gì tốt. Còn nạp giới của Hoa Thiên Ca có lẽ sẽ có một khoản tài
phú nho nhỏ.
Nhưng Phong Vân Vô Ngân cũng chưa trực tiếp trích
máu nhận chủ đống nạp giới này, mà thúc giục 3328 hạt thiên địa đan điền bay vào bên trong nạp giới, bắt đầu sử dụng Thiên Địa Bá Khí Quyết để
luyện hóa đống thi thể trong đó.