Đúng lúc này, Lý Thanh Thanh đã quát lớn một tiếng:
- Phụ thân
đại nhân của ta đã tự mình định ra hôn sự, các ngươi có tư cách gì mà
đến thay đổi? Tới Vạn Tiên thành đả thương người lập uy, các ngươi chết
đến nơi rồi! Phụ thân đại nhân, hãy tự tay xử tử hai gã cuồng vọng kia
đi!
Khuôn mặt nàng đã bởi vì tức giận mà trở nên đỏ rực, thất
khiếu bốc khói, trong ánh mắt toàn bộ đều là sát khí. Tay phải nàng nắm
thật chặt tay Phong Vân Vô Ngân, mười ngón đan vào nhau, không có ý định rời ra.
- Hả?
Giữa không trung, La Bách Anh cùng Khâu
Bách Long khẽ đảo ánh mắt nhìn qua. Bất chợt, La Bách Anh dựng lên ngón
trở, tựa kiếm tựa thương, nhắm thẳng vào Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt như
điện, lớn lối nói:
- Ngươi chính là Quách Khiếu Thiên? Ngươi dám
sát hại đệ tử Thần Kiếm tông? Tội lớn tày trời! Ngươi chắp cánh cũng khó thoát! Chuẩn bị chịu chết đi!
Lúc này yêu thai của Phong Vân Vô
Ngân gần như đã tan vỡ, một con Tiên Thiên giao long như muốn giãy giụa
mà ra, bay lượn chín tầng trời. Lệ khí tựa như thực chất cuồn cuộn khuấy động trong ngũ tạng lục phủ Phong Vân Vô Ngân, khiến cho bên trong cơ
thể Phong Vân Vô Ngân hình thành một thế giới yêu ma, kinh khủng tuyệt
luân. Còn Phong Vân Vô Ngân thì cảm giác đau khổ như bị vạn tiễn xuyên
tâm, chỉ vài hơi thở mà tựa như đã trải qua vô số lần luân hồi, rơi vào a tì địa ngục, cực lạc địa ngục, tu la địa ngục, hoàng tuyền địa ngục...
Đau khổ không thể tả.
Hắn không thể nào đối đáp cùng với La Bách
Anh, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cơ bắp toàn thân co giật, gắt gao xiết chặt tay Lý Thanh Thanh, ra hiệu cho Lý Thanh Thanh không nên
tức giận. Lý Thanh Thanh cũng nhanh chóng phát hiện ra tình trạng của
Phong Vân Vô Ngân, vội vã hỏi han:
- Huynh... huynh làm sao thế? Huynh làm sao thế? Huynh đừng làm ta sợ …
Trong viền mắt nàng lúc này đều là nước mắt trong veo.
Đám tán tu ở đây cũng trở nên buồn bực. Lúc trước Phong Vân Vô Ngân hành
hung nhóm tuần đêm của Lý Tử Quân vẫn còn sinh long hoạt hổ, đấu chí
ngập trời, ngang ngược ngông cuồng không ai bì nổi. Sao đến giờ chỉ có
khoảnh khắc đã trở thành bộ dạng như vậy? Ngay cả nói cũng không ra lời.
- A... Quách Khiếu Thiên e ngại người của Thần Kiếm Tông, đột nhiên giả bệnh rồi!
Tất cả đám tán tu đều có ý nghĩ như vậy.
- Ha ha ha ha!
Bất chợt, La Bách Anh điên cuồng cười lên ha hả, trong tiếng cười toàn bộ đều là khinh thường, hèn mọn, phỉ báng:
- Giỏi cho Quách Khiếu Thiên ngươi. Giả bộ đáng thương hả? Vô ích thôi! Ngươi trốn không khỏi chết! Ngươi chắc chắn phải chết!
- Ta đã nghĩ thông suốt rồi!
Lúc này, Lý Vạn Tiên bỗng nhiên mở miệng, chân mày cũng giãn ra, có một loại ý vị như đã thấu hiểu hết thảy.
Lực chú ý của mọi người trong nháy mắt lại bị Lý Vạn Tiên hấp dẫn.
Lý Vạn Tiên chậm rãi nói:
- Đế Huyền ở tại Thần Kiếm tông có địa vị gì? Thiên phú võ đạo, bối cảnh
bản thân của Đế Huyền ở tại đế quốc Chiến Tần cũng coi là tạm được. Thế
nhưng ở tại Thần Kiếm tông thì lại chẳng tính là gì. Nói trắng ra, trong đám võ giả thanh niên Hậu Thiên của Thần Kiếm tông, tư chất của Đế
Huyền cũng chỉ có thể coi là bậc trung, chưa thể vượt trội hẳn lên được. Một đệ tử phổ thông như vậy, chết cũng đã chết, đáng giá để cho Thần
Kiếm tông chấp nhận mạo hiểm, phái hai gã đệ tử tinh nhuệ Tiên Thiên
Cương Khí cảnh đến đế quốc Chiến Tần để xuất đầu thay cho Đế Huyền sao?
Sợ rằng không phải vậy. Vạn Kiếm Tôn Giả, mục đích đơn giản chỉ là mượn
danh Đế Huyền để vươn xúc tua của mình vào trong đế quốc Chiến Tần. Hơn
nữa các ngươi còn muốn nương theo cơ hội lần này, lấy lợi ép ta, nếu như ta đáp ứng tiếp nhận điều kiện của các ngươi, chọn Doanh Thắng làm con
rể, vậy thì đám cưới lần này chính là cơ hội để Thần Kiếm tông các ngươi có thể tiến quân quy mô lớn vào đế quốc Chiến Tần. Các ngươi đã coi Lý
Vạn Tiên ta trở thành một cái ván cầu. Chắc hẳn Thần Kiếm tông các ngươi đã bắt đầu thèm muốn sơn hà tươi đẹp, cơ nghiệp muôn đời của đế quốc
Chiến Tần. Vạn Kiếm Tôn Giả, quả nhiên là rất có tâm cơ. Con rể ta, lại
chính là cái cớ tốt nhất để các ngươi xâm lấn đế quốc Chiến Tần. Dựa vào việc thay môn nhân Đế Huyền báo thù, ngụy trang thành cơ hội xâm lấn
tuyệt vời. Thần Kiếm tông thật đúng là lòng muông dạ thú.
Mỗi chữ mỗi câu của Lý Vạn Tiên nói ra đều rất nhẹ nhàng, nhưng lại hoàn toàn đâm thủng những mưu kế của Thần Kiếm tông.
Nguyên lai, lúc trước Lý Vạn Tiên một mực suy tư, cũng không phải cân nhắc
việc chọn con rể, mà là phân tích mục tiêu chân chính hành động lần này
của Thần Kiếm tông.
Khuôn mặt La Bách Anh cùng Khâu Bách Long khẽ trầm xuống. Trong lòng đều thắt lại. Lý Vạn Tiên này tuy chỉ xuất thân
thảo mãng, thế nhưng trí tuệ cao ngất, mưu tính sâu xa, rất khó đối phó.
Sau khi nghe thấy Lý Vạn Tiên nói vậy, toàn bộ tán tu ở đây đều trở nên
cảnh giác, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hai người La Bách Anh, Khâu
Bách Long. Chỉ đợi Lý Vạn Tiên ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ đồng thời
xông lên, loạn đao chém chết, vạn mã phân thây. Dù sao, Thần Kiếm tông
đã muốn ngấp nghé chiếm đoạt lãnh thổ đế quốc Chiến Tần, sự việc quan
trọng như vậy, mỗi một võ giả đế quốc Chiến Tần, bất luận là tông môn
chính thống hay là tán tu, đều nhất định không cho phép.
- Lý Vạn Tiên đại nhân!
La Bách Anh vội vã nói:
- Rốt cuộc ý ngài là gì?
- Không phải tộc ta, có tâm tư tất giết!
Trong con ngươi Lý Vạn Tiên một mảnh lạnh lẽo:
- Các ngươi muốn vươn xúc tu sang đế quốc Chiến Tần, ta sẽ chặt đứt xúc
tu này! Hơn nữa, con rể ta, là do ta cùng nữ nhi của ta tự mình tuyển
chọn, cho dù ai đi nữa cũng không thể thay đổi! Doanh Thắng thì làm sao? Hắn xứng đôi với nữ nhi của ta sao? Buồn cười đến cực điểm! Hôm nay các ngươi muốn lợi dụng trấn áp con rể ta, ta khiến sẽ cho các ngươi hôi
phi yên diệt.
Khi đang nói chuyện, phía sau Lý Vạn Tiên hạo khí
điên cuồng rung động, vòng xoáy năng lượng hủy thiên diệt địa hiện ra từ trong hư vô, từng đạo đao mang không gì không phá được, đao khí, đao ý, xuyên qua thiên địa, khiến cho trăng sao ảm đạm.
Lý Vạn Tiên đã thực sự động sát khí, không tiếc trực tiếp ra tay xử trí La Bách Anh cùng Khâu Bách Long.
Đột ngột, Khâu Bách Long thét to:
- Quách Khiếu Thiên, đồ kiến hôi hèn mọn nhà ngươi, chỉ biết dựa hơi
người khác! Ngươi là người trong cuộc, sao không đứng ra nói chuyện cùng với Thần Kiếm tông chúng ta?
Ở trước mặt Lý Vạn Tiên, La Bách
Anh cùng Khâu Bách Long không có nửa điểm cơ hội. Khâu Bách Long kia tâm cơ thâm trầm, trong nháy mắt liền muốn lôi Phong Vân Vô Ngân ra, muốn
tìm một chút may mắn.
- Thành chủ đại nhân, nói nhiều lời thừa
thãi với chúng làm gì? Đều đã khinh nhục trên đầu chúng ta rồi, lại còn
tâm cơ sâu xa, giết chúng đi!
Tán tu phía sau Lý Vạn Tiên đều thi nhau mở miệng.
- Quách Khiếu Thiên, ngươi hãy đứng ra nói chuyện! Co đầu rút cổ, ngươi còn là người sao?
La Bách Anh cùng Khâu Bách Long đều gào lên, ngữ khí đã vô cùng kinh sợ
- Nói nhiều quá!
Lý Vạn Tiên chậm rãi đưa tay lên, ngũ chỉ phát ra năm đạo đao mang có thể
chém giết hết thảy, đã sắp lăng không chặt đầu La Bách Anh cùng Khâu
Bách Long.
Đúng lúc này, thân thể vốn đang run rẩy của Phong Vân
Vô Ngân đột nhiên ổn định trở lại. sắc mặt tái nhợt của hắn cũng dần dần trở nên hồng nhuận, khí tức ổn định, hai mắt sáng rực, mở miệng nói:
- Khoan đã!
- Cô gia, ngài không cần phải dây dưa với đám cẩu tặc này.
Giữa không trung, một đám tán tu Tiên Thiên đồng thời hò hét, bọn họ cũng đã nhìn thấu được điểm mấu chốt của sự việc.
Trong thời điểm này, Phong Vân Vô Ngân tốt nhất không nên tỏ ra là trang hảo hán.
Không ai cho rằng Phong Vân Vô Ngân có năng lực chống lại bất kỳ một người nào trong hai người La Bách Anh cùng Khâu Bách Long.
- Người tới từ Thần Kiếm Tông!.
Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng buông bàn tay mềm mại như không xương của Lý
Thanh Thanh ra, dùng ánh mắt trấn an Lý Thanh Thanh một chút. Trong ánh
mắt này, không có gì khác, toàn bộ đều là tự tin, chiến ý cùng với một
chút kiêu ngạo, bá đạo!
- Quách Khiếu Thiên! Ngươi giết hại đệ tử tinh anh Đế Huyền của Thần Kiếm tông ta, ngươi đã biết tội của ngươi chưa?
Tâm tình căng thẳng của La Bách Anh lập tức cũng buông lỏng ra được một
chút, trong lòng cười nhạt... Quách Khiếu Thiên này chung quy vẫn còn
non nớt, nếu như hắn dám đứng ra đối mặt với Thần Kiếm tông, sự tình
liền đã có được đường lui rất lớn.
- Không cần nói những lời dư thừa chó má đó, các ngươi muốn ra tay, lão tử một mình gánh chịu, muốn chiến liền chiến.
Phong Vân Vô Ngân bước ra từng bước một, mỗi một bước đều hình thành một cỗ
khí phách, biểu tình của hắn vô cùng bất khuất, tựa như chiến thần nhập
thể, toàn bộ đều là chiến ý vô bờ, không hề lui bước:
- Dựa hơi để cầu sinh sao? Đáng cười! Chỉ là hai con rệp nhảy qua nhảy lại, muốn chết!
- Hiền tế, ngươi...
Lý Vạn Tiên ngây ra nhìn Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt khẽ đảo, tựa hồ trong
nháy mắt đã nhìn thấu được Phong Vân Vô Ngân. Bất chợt ánh mắt hắn lộ ra một vẻ kinh ngạc vô cùng, không thể nào tin nổi, gần như là ngây dại,
sau đó, hắn lẩm bẩm nói:
- Hiền tế, ngươi làm cho ta chấn động, thực sự chấn động... Được rồi, nếu ngươi đã nghĩ mình có thể lo liệu, vậy thì tùy ngươi!
Nói xong, khí thế ngưng tụ toàn thân của Lý Vạn Tiên nhất thời ẩn đi, thân
hình hắn phiêu hốt, lui về phía sau mấy chục thước, nhàn nhạt quan sát,
phảng phất như sẽ không nhúng tay vào nữa.
Thủ hạ tán tu đằng sau Lý Vạn Tiên đều vô cùng khó hiểu, cũng theo Lý Vạn Tiên lui ra phía sau, lên tiếng hỏi:
- Thành chủ đại nhân, sao ngài lại... Cô gia tuy rằng thần dũng vô địch,
nhưng đối phương lại là đệ tử tinh nhuệ chân chính của Thần Kiếm tông,
là thiên tài ngàn người mới chọn được một... Cô gia tuy rằng một bầu máu nóng, cao ngạo tận xương cốt, thế nhưng nếu như muốn giao chiến, sợ
rằng...
- Cứ nhìn đi đã!
Trên mặt Lý Vạn Tiên toàn bộ đều là tiếu ý.
Lý Vạn Tiên đã tuyên bố là khoanh tay đứng nhìn, khiến cho áp lực toàn
thân La Bách Anh cùng Khâu Bách Long trong nháy mắt tan thành mây khói.
Lực lượng một lần nữa lại trở về trong thân thể bọn họ, kiếm ý tràn ngập lại bắt đầu ngưng tụ.
- Quách Khiếu Thiên, ngươi chỉ là một con kiến hôi, hơn nữa lại còn là một con kiến cuồng vọng tự đại, ngu xuẩn không chịu nổi!
La Bách Anh nhìn Phong Vân Vô Ngân:
- Ngươi đang đi tìm chết cho mình đó!
- Một trận ngày hôm nay, không thể trốn tránh.
Phong Vân Vô Ngân vô cùng khí phách lên tiếng:
- Các ngươi là đệ tử tinh anh Thần Kiếm tông, ta chỉ là một tán tu. Nhưng điều đó không có nghĩa các ngươi có thể tùy ý trấn áp ta. Trận chiến
này, là các ngươi cử ra một người đơn độc đối chiến với ta, hay là cả
hai cùng lên?
- Đáng cười! Đối phó với lại gà đất chó cảnh như ngươi, một mình ta là
đủ!
Khâu Bách Long nhanh chóng nói.
Phong Vân Vô Ngân khẽ gật đầu.
Lúc này, bên trong đan điền Phong Vân Vô Ngân, yêu thai đã hoàn toàn tan rã vỡ vụn, một con Tiên Thiên giao long dữ tợn hung ác đang lượn lờ trong
đan điền Phong Vân Vô Ngân.
Toàn thân lân phiến vàng rực, đại
biểu cho sự cao quý thánh khiết. Một sừng như phỉ thúy, mơ hồ thấu phát
ra khí tượng đế vương. Vô cùng vô tận cương hỏa cùng cương băng không
ngừng mài giũa thần uy của con Tiên Thiên giao long này.
Khí tức Tiên Thiên nồng nặc trộn lẫn với lực lượng thượng cổ hoang dã vĩ đại, từ trong mỗi một lân phiến của nó thấu phát mà ra.
Phong Vân Vô Ngân đã hoàn thành một bước quan trọng nhất trong Yêu Thai Bí Thuật... Yêu thai vỡ, giao long xuất!
- Chiến đấu đi!
Thân hình Phong Vân Vô Ngân nhảy lên, một chiếc Tiên Thiên giao long tí
hoành không xuất thế, trực tiếp nâng lấy rồi ném lên, đưa Phong Vân Vô
Ngân đến giữa không trung, cùng đối diện với hai gã đệ tử tinh nhuệ Thần Kiếm tông.
Phong Vân Vô Ngân từ trong nạp giới lấy ra Thần Lực
Chùy, thần lực vô bờ lập tức sinh sôi, trong xương cốt nội tạng toàn
thân hắn đều vang lên tiếng tiên âm kèn thổi vang, trống dồn dập, vang
vọng không dứt. Không trung trên đỉnh đầu hiện ra thiên sơn vạn thủy,
lại càng có lệ khí ngưng tụ, trạng thái giống như ma thần.
La Bách Anh lạnh nhạt nói:
- Cảnh giới quá thấp, tu luyện là ma công, không phải chính thống. Khâu
sư đệ, ngươi hãy lên bắt hắn. vi huynh thay ngươi lược trận.
Dứt lời, hẳn cũng lui về phía sau, nhường chiến trường cho Phong Vân Vô Ngân cùng Khâu Bách Long.
Tán tu toàn thành đều đã nín thở quan sát.
Lý Thanh Thanh nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân không hề chớp mắt, bóng
dáng Phong Vân Vô Ngân chiến ý ngập trời, ánh mắt bá tuyệt thiên hạ,
khiến cho nàng si mê.
Khâu Bách Long tay phải cầm kiếm, ngạo nghễ đứng thẳng trong hư không, phía sau tiên thiên cương khí tinh thuần
cuồn cuộn xoáy động, gió nổi mây vần, trong mỗi một tấc cương khí của
hắn đều như là một thế giới kiếm, một thiên hạ kiếm.
Ý chí của kiếm xuyên qua thiên địa.
Khoảnh khắc sau, cương khí của hắn ngưng tụ lại thành hư ảnh một tòa tháp cổ,
từng đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, mỗi một đạo lôi điện đều
giáng lên đỉnh tháp cổ, tiếng sấm ầm ầm, vô số âm phù tinh mịn quanh
quẩn bao phủ bên ngoài tháp cổ.
- Kiếm thuật thành tượng, cổ tháp, miếu thờ. Thần Kiếm Bát Sát... Đại Lôi Âm Bảo Sát kiếm pháp!
Khâu Bách Long dùng một âm điệu cổ xưa tối nghĩa mà niệm tụng, kiếm ý toàn
thân liên tiếp tăng lên, dẫn động lực lượng lôi điện, toàn bộ thế giới
như tràn ngập âm phù lôi điện, khiến cho lòng người run rẩy.
Tuyệt đại bộ phận tán tu ở đây, trong lòng đều sinh ra ý niệm không thể nào kháng cự một kiếm này.
- Đền tội đi! Đồ kiến hôi!
Chỉ trong vòng vài hơi thở, Khâu Bách Long đã ngưng tụ kiếm ý, kiếm thế,
kiếm thần, kiếm chiêu tới mức tận cùng, lôi âm cổ tháp phía sau lưng
càng ngưng tụ thành thực chất, đâm ra một kiếm!
Trong thiên địa, toàn bộ đều vang vọng tiếng rống giận của Lôi Thần, tựa như kinh đào hãi lãng, bài sơn đảo hải!
Khâu Bách Long cũng sợ Lý Vạn Tiên sẽ xuất thủ giúp đỡ. bởi vậy vừa ra tay
đã là sát chiêu, chuẩn bị một đòn giết chết Phong Vân Vô Ngân, sau đó bỏ chạy.