Hắn thoáng nói vài câu về Tần Mục khiến cho Bạch Nhược Hàm trầm mặc,
trong nội tâm lão Bạch cũng có chút sốt ruột, tuy không cách nào hỏi
thăm rõ con gái nhưng hắn vẫn tìm cơ hội gõ Tần Mục.
Quách Tự Tại điện thoại tới đúng lúc, Bạch Quang Lượng không dấu vết hỏi vài câu về Tần Mục. Quách Tự Tại mang cách nghĩ của Tần Mục nói ra, lại tăng thêm cái nhìn của mình cùng nhau báo cáo cho Bạch Quang Lượng.
Bạch Quang Lượng cầm điện thoại trầm tư thật lâu, Tần Mục có suy nghĩ
như vậy hắn cũng hơi hiểu. Phát triển công nghiệp không sai, nhưng mà
vấn đề ô nhiễm môi trường cũng cấp bách. Quý Thu trong cuộc hợp đưa ý
kiến chỉ cường điệu phát triển công nghiệp là nền tảng phát triển kinh
tế, nhưng mà đó chỉ thị chứ không nói tới phương hướng làm việc. Dựa
theo đường đi của Tần Mục, nếu như phát triển công nghiệp không có
phương pháp tốt thì chắc chắn phạm sai lầm lớn, sẽ chọc phiền nhiễu lớn
hơn.
Bạch Quang Lượng không nói thêm lời nào, Quách Tự Tại cũng không dám tắt điện thoại, thẳng đến khi nghe "Cạch" một tiếng của bật lửa, giọng của
Bạch Quang Lượng mới chậm rãi truyền tới:
- Bảo Tần Mục ghi báo cáo, mấy ngày nữa mang tới chỗ của tôi. Ân, anh cũng tới một chút.
Quách Tự Tại vội vàng đáp ứng, hắn điện thoại tới thôn Tây Sơn. Tần Mục
mới vừa đặt chân tới thôn Tây Sơn thì bị gọi đi, trong nội tâm cười khổ
không thôi, đoán chừng Triệu quả phụ chắc chắn sẽ chạy lên núi chỉ vào
đường cái mà mắng.
Bạch Quang Lượng có suy nghĩ như vậy. Tần Mục cầm bút, trên mặt rất nhẹ
nhàng, chắc lần trước mình nhắc tới chuyện nhà máy pin làm cho Bạch
Quang Lượng sinh ra cảnh giác. Nhà máy pin được Quý bí thư năng đỡ cho
nên mới phát triển mạnh, đây là bản mẫu của Quý bí thư, mặt mũi nhà máy
là mặt mũi của hắn, nếu như nhà máy pin có chuyện gì, chắc chắn chiến
tích của Quý Thu sẽ có vết đen to lớn.
Tần Mục múa bút trên giấy, hắn với vấn đề này có nhiều suy nghĩ rồi,
nhưng mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Hắn đứng lên đi ra mở cửa, nhìn
một đám đàn bà con gái đang bận rộn, mạch suy nghĩ lập tức mở ra.
Hắn quay lại bàn, Tần Mục chuẩn bị cảm xúc một chút, đề bút viết mấy chữ vuông: luận công nghiệp và nông nghiệp kết hợp, tiến cảnh phát triển
tương lai.
Trong văn vẻ Tần Mục còn nhắc tình hình trong nước và miêu tả vấn đề
nông nghiệp, lương thực của ba tỉnh Đông Bắc, kết hợp với kinh nghiệm
kiếp trước của mình, hắn tự thuật rõ phương hướng kết hợp song song của
công nghiệp và nông nghiệp..., những suy nghĩ này chưa có trong hiện
tại, nhưng mà hắn sẽ là người tiên phong trong trấn: mặc kệ mèo trắng
mèo đen, có thể bắt được chuột là mèo tốt, mèo trắng mèo đen cũng chỉ
phục vụ cho chủ nhân mà thôi. Hắn đưa ra phương hướng phát triển công
nghiệp, nông nghiệp trọng yếu ghi lại thành sách.
Tần Mục dùng thủ pháp rất xảo diệu, ghi ra khách du lịch tới huyện Tây
Bình khách coi được, hô hào không muốn vì phát triển công nghiệp mà bỏ
qua hoàn cảnh chung quanh, mỗi đường xe lửa chạy đều tuân thủ khổ đường
ray riêng của chúng, nếu như tùy tiện giao thoa thì xe lửa sẽ lật.
Bản thảo ghi liên tục, Tần Mục lại cẩn thận ghi thêm một ít bình luận
vào, cộng thêm một ít giọng điệu đưa đẩy, rốt cục thở dài một hơi, rốt
cuộc cũng làm xong.
Tần Mục không phải là thánh nhân, hắn không phải kẻ hiên ngang lẫm liệt, nhưng bây giờ mới là thời đầu cải cách, tận lực phát ra âm thanh nhỏ
yếu nhu nhược của mình, hy vọng có thể kích thích một ít bọt nước văng
lên.
Sau khi đặt bản thảo vào trong thư, Tần Mục nghe được giọng của Hà Tinh
kinh hô ở cửa ra vào. Hắn mở cửa nhìn ra thì thấy một phụ nữ trung niên
nho nhã đang ở bên ngoài, đang thấp giọng nói gì đó với Hà Tinh.
Hà Tinh nói mấy lời trước mặt phụ nữ trung niên kia, lưng hướng về mặt
của Tần Mục. Nữ nhân kia nhìn thấy Tần Mục thì sắc mặt biến hóa. Hà Tinh có cảm giác cũng quay đầu lại.
- Tiểu Hà, là thân thích của cô sao? Nhanh vào nhà đi, ngăn ở cửa như vậy thì ra thể thống gì?
Tuy Tần Mục phát giác khác thường, nhưng mà vẫn bảo trì trấn định và nhiệt tình, vừa nói vừa đi tới.
Nhìn thấy Tần Mục đi ra ngoài, phụ nữ trung niên thở gấp mấy hơi, giống
như muốn trấn định cảm xúc của mình, nhưng mà ánh mắt của nàng có hơi
nước hiện ra.
- Ông di, dì làm sao thế?
Hà Tinh kéo tay của phụ nữ trung niên và nói ra.
- Gió núi lớn nên không quen, con mắt có hạt cát bay vào.
Phụ nữ văn vê dụi mắt, giọng có chút nức nở nghẹn ngào.
Chỉ qua vài lần, Tần Mục đã nhìn ra xuất thân của nàng tuyệt đối không
thấp, chỉ bằng và quần áo và bóp da của nàng mang theo đã không tầm
thường, không phải là thứ người bình thường có thể tiêu phí được, nhất
là phụ nữ trước mặt trên tay còn lộ ra đồng hồ vàng xinh xắn, trên đó
còn đính mấy viên kim cương.
Hà Tinh cũng quen phụ nữ này, Tần Mục nhớ tới Hà Tinh nói mình là người
từ kinh thành tới, trong nội tâm dường như hiểu một ít gì đó, hô:
- Trên núi gió lớn, vào nhà nói chuyện.
Hà Tinh cầm tay phụ nữ trung niên đi vào nhà, bộ dáng của nàng vô cùng
đáng yêu, nhưng mà ánh mắt của phụ nữ trung niên giống như bị Tần Mục
cướp đi, nhất thời quên Hà Tinh.
Tiến vào trong phòng Hà Tinh làm nhân vật trung gian, giới thiệu Tần Mục và người phụ nữ trung niên kia.
Phụ nữ này họ ông, tên Ông Văn Hoa, nhìn qua tuy mới ba mươi bảy tuổi,
nhưng mà nghe giọng của Hà Tinh thì đã là người bốn mươi. Tần Mục thân
thiện nhưng có chút lưu tâm, cảm giác ánh mắt người phụ nữ này nhìn mình có chút khác thường.
- Tinh Tinh, cháu có thể ra ngoài một chút hay không, dì muốn nói vài câu với Tần... Tần bí thư chi bộ một chút.
Khách sáo qua đi, ánh mắt Ông Văn Hoa phức tạp nhìn qua Tần Mục, kéo bàn tay nhỏ nhắn của Hà Tinh nói ra.
Hà Tinh nhìn qua Ông Văn Hoa, lại nhìn Tần Mục, có chút không rõ ràng
cho lắm. Tần Mục nhìn ra ý của Ông Văn Hoa, liền nói với Hà Tinh:
- Tiểu Hà, cô đi làm chút đặc sản đi, dì tới kinh thành tới thăm cô,
cũng nên bày món ăn dân dã của thôn Tây Sơn chúng ta ra đãi, đừng để
nhân gia nói thôn Tây Sơn không biết cấp bậc lễ nghĩa.
Hà Tinh hừ một tiếng, nhìn qua Tần Mục nhăn nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu,
quay đầu nhìn qua Ông Văn Hoa chốc lát, lại dặn dò Tần Mục phải chiêu
đãi nàng ta cẩn thận, liền cao hứng bừng bừng đi tất cả gia tìm tòi món
ăn dân dã đi.
Lúc nàng vừa đi thì Tần Mục mỉm cười rót chén nước cho Ông Văn Hoa, sau đó ngồi trên mặt ghế, châm điếu thuốc và chậm rãi nói:
- A di, con nhìn dì tới đây không phải là tìm Hà Tinh ah.
Trong mắt Ông Văn Hoa đầy nước mắt, nghe Tần Mục nói mây trôi nước chảy
như vậy, nước mắt từ trên khóe mắt chảy ra, bờ môi run rẩy giống như cố
lấy hết khí lực toàn thân ra, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Mục.
Ánh mắt Tần Mục xiết chặt, điếu thuốc cầm trong tay run lên. Hắn thở dài nói ra:
- Người nọ trong thư thế nào rồi?
Nước mắt Ông Văn Hoa không được giữ lại nữa, tỉ mỉ nhìn qua Tần Mục, một tay sợ hãi rụt rè vươn ra vuốt ve gò má Tần Mục.