Thanh Quan

Chương 699: Công Lao Của Từ Hồng Thanh. (2)


trướctiếp

Chỉ sợ công tác sau này khó làm đấy, huống chi Từ Hồng Thanh xuống đây thật sự vô tư chỉ điều tra mình Tần Mục, nếu không có lợi ích lớn thì chẳng ai ngu như vậy.

Lúc Từ Hồng Thanh bưng chén rượu muốn uống rượu với Tần Mục thì điện thoại của hắn vang lên. Đi vào Cửu Giang thì Từ Hồng Thanh đã mang số điện thoại di động của mình công bố ra ngoài, hoan nghênh mọi người tố cáo hiện tượng phạm pháp rối loạn kỷ cương. Hắn áy náy gật đầu với Tần Mục một cái, nghe vài câu thì con mắt sáng lên.

Tần Mục bên cạnh mắt thấy sắc mặt Từ Hồng Thanh thì nụ cười chậm lại, cuối cùng biến thành như có như không. Từ Hồng Thanh hiện tại thiếu nhất cái gì, thiếu khuyết chính là cơ hội biểu hiện. Tần Mục từ trên mặt Từ Hồng Thanh mà có thể suy đoán ra nội dung rồi, phần cơ hội biểu hiện đã có người đưa tới trước mặt Từ Hồng Thanh, đợi Từ Hồng Thanh đi qua lấy.

Đây là một chuyện xen vào giữa, Tần Mục biết rõ những người khác thấy mình không có việc gì thì khẳng định ngồi không yên, chỉ là không biết vứt bỏ ai.

Từ Hồng Thanh cúp điện thoại, đi tới xin lỗi Tần Mục. Thành phố Cửu Giang bí thư huyện ủy huyện Bành Nguyên Lý Hồng Kim vi phạm vấn đề tác phong nghiêm trọng, thời điểm cơ quan điều tra tới nhà của hắn vậy mà phát hiện hơn mười khế ước nhà và hơn mười sổ tiết kiệm, đều được giấu rất bí ẩn.

Vụ án lớn như vậy quan hệ tới một bí thư huyện ủy, trong nội tâm Từ Hồng Thanh nóng lên.

Bí thư huyện ủy? Nhìn qua thủ bút của người này không lớn, không khỏi có chút không phóng khoáng, lúc này phải ném ra người có đủ sức nặng, cho dù không phải thị ủy dự khuyết thường ủy thì cũng phải thường ủy, làm như vậy có thể nhồi đầy khẩu vị của Từ Hồng Thanh sao? Chê cười, thủ hạ của Từ Hồng Thanh còn có bốn năm người há mồm gào khóc đấy, một bí thư huyện ủy coi bị ăn cả xương cũng không đủ cho bọn họ chia.

- Tần chủ nhiệm, chuyện này gấp gáp, tiếp theo tôi làm chủ, chúng ta hảo hảo ngồi một chút.

Từ Hồng Thanh hận không thể hiện tại bay tới huyện Bành Nguyên.

Tần Mục cười nói:

- Nhất định nhất định, chuyện lần này phải giải quyết, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của tổ điều tra, bằng năng lực của tổ điều tra sẽ trả lại bầu trời sáng sủa cho huyện Bành Nguyên.

Những lời này có nghĩa khác, tuy Từ Hồng Thanh uống chút rượu, nhưng mà tâm tư của hắn máy động. Bầu trời huyện Bành Nguyên sáng sủa? Lời này nói như thế nào cũng hiểu rõ trời của huyện Bành Nguyên rất đen.

Từ Hồng Thanh lập tức cười lên, nói liên tục Tần chủ nhiệm xem trọng, mang theo cả đám đi lên xe tới huyện Bành Nguyên.

Ngồi vào trên xe và Từ Hồng Thanh càng cân nhắc câu cuối cùng của Tần Mục vừa nói, càng cảm thấy nó có ý khác, nhớ lại lúc đi vào Cửu Giang nhìn thấy từng giọt từng giọt, trong nội tâm đột ngột hiện ra một suy nghĩ Tần Mục cùng thường ủy thành phố Cửu Giang không hòa hợp, hơn nữa buổi tối hôm nay có việc này không phải trùng hợp.

Nhưng mà trùng hợp thì trùng hợp, Từ Hồng Thanh vẫn phải đi. Như vậy bên trong có người chơi động tác gì, có lẽ rất nhanh sẽ có người liên hệ với mình, nhắc nhở mình.

Đợi đến lúc Từ Hồng Thanh đi rồi, Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng cũng trở về nhà khách. Vốn dựa theo tác phong của Tần Mục thì hắn ưa thích xa hoa một chút, cũng không phải không có tiền. Nhưng hiện tại thân phận của hắn mẫn cảm, tự nhiên không dám làm như vậy, bằng không người ta lên án thì phiền phức.

- Ai, mệt chết em. Vừa rồi nhìn qua chẳng khác gì quân đội đánh lớn, lúc nào có thể trở về căn cứ đăc chủng đây?

Hàn Tuyết Lăng xoa xoa cổ, có chút buồn bực khổ nói ra.

Nàng cùng Tần Mục ngồi cùng một chiếc xe con, tự nhiên là lão Lưu lái xe. Lão Lưu hiện tại biết rõ Tần Mục không phải người bình thường, nhưng hiện tại đã khác với mấy ngày trước, Phùng Thiệu Nguyên đã nói rõ cho hắn biết hầu hạ tốt Tần Mục, không chừng có thể một bước lên trời.

Lão Lưu miệng im lặng, nếu không sẽ rắc rối. Khá lắm, đây chính là điểm cán bộ trung ương phải nhớ.

Tần Mục nhìn qua lão Lưu, lại nhìn Hàn Tuyết Lăng cười nói:

- Thật sự không được thì xuất ngũ đi, như thế nào, có phải chờ anh phủ quân hàm đại tướng cho em không?

Hàn Tuyết Lăng trợn trắng mắt, con mắt híp lại, cười nói:

- Mục tiêu quá lớn, nhưng mà đời này làm gì có ai không nằm mộng.

Nói xong Hàn Tuyết Lăng nghiêng đầu nhìn qua bên ngoài, nói:

- Tần Mục, tôi hỏi anh, ngắm trăng ở Australia xem có tròn hay không?

Tần Mục nói ra Hàn Tuyết Lăng treo quân hàm thì sau đó có chút hối hận, hôm nay uống chút rượu, tuy không có đại sự gì, nhưng mà cuối cùng có chút nhiệt tâm, vậy mà nói một câu như vậy khiến người ta kỳ quái, nếu như bị người có ý chí nghe được, phiền toái của mình chắc chắn không nhỏ, Hàn Tuyết Lăng nói sang chuyện khác công lực cũng không tệ lắm, cũng không phải một mặt thẳng tính, nhưng mà vấn đề sau đó lại làm cho Tần Mục cảm thấy mồ hôi lạnh.

Hàn Tuyết Lăng nói vô tâm hay là gây áp lực cho mình đây?

Phát hiện Tần Mục không có trả lời mình, Hàn Tuyết Lăng bật cười, cũng không nói cái gì nữa, chỉ nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.

Trở lại nhà khách, lão Lưu tự nhiên về phòng của mình.

Tần Mục đóng cửa lại, rót cho Hàn Tuyết Lăng một ly trà, sắc mặt có chút nghiêm trọng nói ra:

- Tuyết Lăng, em điều tra anh sao?

- Em? Em mới không có công phu đó.

Hàn Tuyết Lăng lập tức cãi lại, nhưng mà lời này của nàng lại chột dạ, tuy điều tra nữ nhân của Tần Mục không phải do nàng làm, nhưng mà sau khi nàng biết rõ tin tức thì cảm thấy nội tâm không thoải mái, không nghĩ tới Tần Mục nhìn qua trung thực ổn trọng, ở bên ngoài cũng có nhiều người, trừ Chu Tiểu Mai là người nàng miễn cưỡng tiếp nhận, hai người còn ở xa nhau. Nhưng mà Tần Mục không phải người treo cổ trên một cây, chẳng lẽ không có phát hiện vợ chính thức của hắn vân còn trong trắng sao?

Nữ nhân uống rượu rất đẹp, nữ nhân say rượu càng đẹp hơn, nhưng mà nữ nhân sau khi say rượu mà thẹn thùng càng xinh đẹp nhất. Tay Hàn Tuyết Lăng không biết làm sao túm lấy cọng tóc của mình, nửa phần chột dạ làm cho nàng thẹn thùng, nhiều hơn mấy phần nhát gan của thiếu nữ thanh xuân.

Tần Mục thở dài một hơi. Nhưng mà hắn không có hút thuốc, hắn đứng lên đi đến bên người Hàn Tuyết Lăng ngồi xuống.

Hàn Tuyết Lăng cảm nhận được khí nóng của Tần Mục, nàng như con thỏ nhỏ bị chấn kinh tránh ra. Tần Mục sững sờ, cười khổ nói:

- Em trốn cái gì, anh không phải muốn ăn em, chính là muốn nói với em thôi.

- Em cũng không dám nghe, mồm mép của anh quá lợi hại, ngay cả thị trưởng thành phố Douglas còn bị anh lừa như vậy, anh nói với em chính là những nữ nhân kia chua xót thế nào à? Em không mắc mưu.

Nói xong câu đó trên mặt Hàn Tuyết Lăng trên lại mỉm cười, như suy nghĩ cái gì đó.

Tần Mục kinh ngạc, trực giác của nữ nhân mẫn cảm nhất, hắn xác thực muốn nói với Hàn Tuyết Lăng một chút. Sau khi rời kinh thành thì quan hệ giữa hắn và Hàn Tuyết Lăng hòa hoãn một chút, đây là một cơ hội. Dù sao bọn họ vừa kết hôn, hoặc là nói bọn họ đã chắc chắn phải sống như vậy với nhau.

trướctiếp