Không bao lâu âm thanh bước đều vang lên, đây là phô trương khi Duẫn
Chiếu Cơ rời đi. Vân Băng lại nhìn qua chén trà thơm, chậm rãi đặt ở bên môi, u nhưng nghĩ tói: Tần Mục, hiện tại anh đang làm cái gì? Có nhàn
hạ hay không, có nhớ tôi không? Tôi hiện giờ rất nhớ anh đấy.
Nàng không biết là Tần Mục giờ hiện giờ phải bảo trì phong độ ổn trọng,
đang híp mắt nhìn qua hai đại nhân ảnh đi ra khỏi khu phát triển.
Vẻ mặt Quản Bình Triều đang tươi cười ôn hòa đi ra khỏi khu phát triển,
hôm nay Tần Mục mới bảo Quý Chí Cương đi xe từ thành phố Đằng Long xuống rước nên không khiến người ta chú ý, cho nên Quản Bình Triều cùng Cừu
Tiểu Thiền cũng không chú ý tới chiếc xe màu bạc này, đang từ trong khu
khai phát đi ra, đối mặt lẫn nhau.
Nói đối mặt dường như hơi quá phận, lực chú ý của Quản Bình Triều toàn
bộ đặt ở trên người Cừu Tiểu Thiền , mà Cừu Tiểu Thiền dường như có chút không yên lòng, thân thể đứng quay lưng về phía Quản Bình Triều
Con mắt Tần Mục híp lại, thoáng hiện ra khí tức nguy hiểm nhìn Quản Bình Triều nói chuyện với Cừu Tiểu Thiền cái gì đó, Cừu Tiểu Thiền mỉm cười
nhẹ nhàng, nội tâm Tần Mục chỉ cần biết chỉ cần là nữ nhân của hắn thì
không có suy nghĩ khác, cho dù nữ nhân này muốn rời khỏi Tần Mục cũng
phải hỏi hắn, mà không phải dưới tình huống hắn không biết mắt đi mày
lại với nam nhân khác.
Dựa theo tâm lý và lịch duyệt của Tần Mục thì bản thân của hắn không
phải kẻ thiếu suy nghĩ, nhưng ở kiếp trước hắn gặp nhiều cảnh vì tình
cảm nam nữ mà không ít quan viên xuống ngựa, mà Quản Bình Triều đến Đằng Long rất rõ ràng là mang theo ý khiêu khích mà tới, Cừu Tiểu Thiền lại
biết rõ Tần Mục có một ít bí mật và thủ đoạn, hai người này tiếp xúc làm cho Tần Mục cảm thấy nội tâm lạnh như băng.
Cừu Tiểu Thiền cúi đầu nói cái gì đó với Quản Bình Triều, Quản Bình Triều vui vẻ cười ha hả.
Tần Mục nhìn qua màn này thì lạnh lùng lấy điện thoại ra, bấm số của Lưu Đại Hữu và nặng nề nói:
- Lưu cục trưởng trường, tôi là Tần Mục ah, bên này có chút việc cần làm phiền anh, không biết có gì bất tiện không?
Lưu Đại Hữu nhận được điện thoại của Tần Mục thì biết hắn có buồn bực,
Tần Mục hiện tại chính là tiêu điểm khắp nơi, thời điểm này tìm mình có
việc chỉ sợ lại phải gánh nguy hiểm, nói:
- Tần bí thư, có lời gì anh cứ nói, lúc nào lại phân tôi và anh với lão Lưu tôi thế?
Tần Mục cũng cười rộ lên, thấp giọng nói trong điện thoại:
- Ân, chuyện này tôi nghe nói người phụ trách xí nghiệp Hoa Khang tác
phong sinh hoạt không phù hợp, không phù hợp với lộ tuyến cải cách, rất
có điểm tà dị, Lưu cục trưởng, không biết có thời gian tra xét không,
khuyên bảo thoáng những thương nhân tới thành phố Đằng Long đầu tư hoan
nghênh, tư bản những bại hoại của chủ nghĩa tư bản tới quấy phá.
Lưu Đại Hữu lúc này vừa vặn đang uống nước, nghe Tần Mục nói những lời
này suýt nữa phun ra, xí nghiệp Hoa Khang có phải đắc tội với Tần Mục
không, làm cho Tần Mục phải dùng chiêu thức không lên mặt bàn này? Phải
biết rằng Tần Mục ít khi nhờ Lưu Đại Hữu yểm trợ những chuyện nhỏ này,
bản thân hắn cũng có vài hồng nhan tri kỷ, vì sao cầm chuyện này ra nói?
Lưu Đại Hữu bên kia không nói lời nào, tâm tư của Tần Mục lắng đọng một
chút, cũng cảm giác mình có chút hoang đường, cho dù như thế nào xí
nghiệp Hoa Khang người ta cùng lắm mất mặt, người ta mang theo tài chính đến Đằng Long, lại đầu tư ở đây, Tần Mục suy nghĩ một chút cười lên,
đổi tay cầm điện thoại và nói:
- Ha ha, Lưu cục trưởng ah, qua mấy ngày tôi sẽ về Thanh Thao, không biết bên kia anh có mang theo chút lễ vật nào hay không?
Lưu Đại Hữu nghe xong chuyện này thì hiểu rồi, chỉ sợ xí nghiệp Hoa
Khang bên kia đang chọc vào gia đinh nhỏ của Tần Mục, Tần Mục đang quan
báo tư thù, Lưu Đại Hữu có chút khó khăn, cũng không dám nói, chỉ do dự:
- Tần bí thư, hiện tại Đằng Long đang ra sức tuyên dương đầu tư tự do, nếu người đầu tư gặp chuyện không may...
Tần Mục ngăn lời của Lưu Đại Hữu lại, trong thanh âm mang theo ý dẫn đạo.
- Lưu cục trưởng, tôi nhớ lúc ở Lan Trữ có cái thôn gì ở gần nhà máy
dược Tam Dương nhỉ? Khi đó có chuyện bận rộn tôi cũng quên rồi, không
biết có nên tiến hành điều tra thêm một bước không?
Tần Mục nói chính là khu làng chơi từng nằm ở giao giới Thanh Thao và
huyện Lan Trữ, mỗi địa phương đều có mảng tối, cũng có những khu màu
hồng này, chỉ cần là người có lịch duyệt cũng biết nơi đó có dính dáng
tới nhà máy dược Tam Dương, bởi vì có người sớm mang người phục trách
đẩy ra rồi, cho nên khu làng chơi này yên tĩnh một thời gian thì không
có ai chú ý tới, hôm nay lại có xu thế tro tàn lại cháy.
Tần Mục ám chỉ như vậy quá rõ ràng, Lưu Đại Hữu lập tức lĩnh hội, liền vừa cười vừa nói:
- Tần bí thư, tôi cũng muốn kéo đi điều tra chuyện ở đó, nhưng cũng không có phương pháp làm...
Tần Mục thấp giọng cười rộ lên, vui đùa trong điện thoại.
- Tôi nói Lưu đại ca, anh không có việc gì đùa tôi sao? Việc này tôi
không thể xuất đầu, buổi tối hôm nay bọn họ đi khách sạn Kinh Điển, anh
có nên nhìn cơ hội...
Lưu Đại Hữu gật gật đầu nói ra:
- Đi, chỉ cần quả trứng gà có khe hở thì tôi có thể nhét vào mấy quả trứng gà, anh cứ chờ đi, cơn giận này tôi giải quyết được.
Tần Mục nhíu mày, nhưng mà chín tính tình này của Lưu Đại Hữu rất nôn
nóng, là lăng đầu tử, Tần Mục đã xem hắn là dòng chính của mình, nếu như chút bệnh da lông ngắn của thủ hạ còn không giải quyết được, sao có thể dùng như cánh tay? Hắn có chút ho khan, nói ra:
- Nếu bọn họ tới, mặc kệ đầu tư hay không, chúng ta phải nghĩ biện pháp tăng thêm tiền thưởng cho các đồng chí trong cục.
Tần Mục đang gợi ý dùng số tiền phạt đó làm tiền thưởng, rõ ràng là
chuẩn bị làm cho Lưu Đại Hữu mượn chuyện này thu mua nhân tâm trong
thành phố, tuy chuyện này có nguyên nhân là lửa cháy hậu viện của Tần
Mục, nhưng mà Lưu Đại Hữu chính là người dặp lửa, dù sao cuối cùng người được lợi vẫn là Lưu Đại Hữu.
Tần Mục cúp điện thoại, nhìn thấy Quản Bình Triều đã lên xe, đang ở cửa
sổ xe nói mấy chuyện gì đó với Cừu Tiểu Thiền, Cừu Tiểu Thiền xoay người và trên mặt mỉm cười ấm áp.
Hút điếu thuốc, Tần Mục đóng kín cửa sổ lại che khuất mặt của mình.
Quản Bình Triều vươn tay nắm tay Cừu Tiểu Thiền một cái sau đó khởi động ô tô rời khỏi khu phát triển, chạy sát qua xe của Tần Mục, Tần Mục
xuyên thấu qua cửa kín nhìn thấy gương mặt Quản Bình Triều đang dương
dương đắc ý, vừa bình tĩnh đã nóng tính lên.
Tần Mục không phải mao đầu tử, thế nhưng mà hắn và Cừu Tiểu Thiền cảm
tình xem như trải qua không ít chuyện, lúc đầu Cừu Tiểu Thiền ném bẩy
rập cho Tần Mục, càng về sau dần dần ái mộ, mặc dù hai người tu thành
chính quả không có danh phận gì, nhưng mà Cừu Tiểu Thiền dùng cách mưa
dầm thắm đất đi vào tâm trí của Tần Mục, Tần Mục nhìn thấy Cừu Tiểu
Thiền đang cười nói với địch nhân, tâm lý chủ nghĩa nam nhân của hắn làm sao chịu nổi?