Hắn trầm ngâm một thoáng, gật gật đầu sau đó đi vào phòng họp.
Vừa lúc này Giản Nông đang nói tới chỗ mấu chốt, thấy Tần Mục đi vào vội vàng ngậm miệng lại, Tần Mục trừng mắt nói:
- Có lời cứ nói, làm gì ngập ngừng ấp úng.
Giản Nông cười gượng, làm mọi người cũng cảm thấy được hắn không ổn định, sau đó mới tiếp tục nói:
- Chúng tôi đột kích thẩm vấn, lại tìm vài tài xế xe taxi đến điều tra,
phát hiện bên trạm thu phí tồn tại vấn đề đen tối thật lớn.
Ánh mắt Thường Phúc Thu sáng lên, nói:
- Giản cục trưởng, có lời gì cứ nói thẳng, bây giờ là thời điểm nào còn chậm chạp như vậy.
Trong lòng Tần Mục cười thầm, cảm giác của Thường Phúc Thu thật mẫn tuệ, lập tức biết được mình có chuyện cần làm. Nhưng trên mặt Tần Mục không
chút phản ứng, chỉ liếc mắt nhìn qua Giản Nông sau đó nhìn xuống chén
trà trên bàn.
Giản Nông nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng nói:
- Lý Kiến đảm nhiệm chức vụ trạm trưởng trạm thu phí hơn một tháng qua,
đã đòi hỏi toàn bộ xe taxi, xe nhà trong huyện trưng thu phiếu phí một
năm, khiến không ít người oán than dậy đất.
Chuyện này trong ban lãnh đạo huyện không ai được rõ, Tần Mục liếc mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Trạm thu phí dĩ nhiên là thu phí, nếu xe taxi thường xuyên chạy con
đường kia, việc thu phí năm giảm chút giá là chuyện đương nhiên, Giản
cục trưởng, chuyện này anh làm thật qua loa, theo trên đường kéo vài tài xế xe taxi lại đem Lý trạm trưởng bắt giữ, rất đường đột, cũng không
làm việc theo quy củ.
Giản Nông không hiểu lời nói của Tần Mục, liếc nhìn hắn, nhận ra vẻ bí hiểm trong mắt hắn, nhất thời lớn tiếng nói:
- Tần bí thư, tôi có thể không làm cục trưởng cục công an, nhưng việc
hôm nay tuyệt đối không phải nói suông cho qua. Hiện tại toàn bộ huyện
đều biết có một Lý lột da, thu phí năm của xe thu rất cao, hơn nữa còn
nói với tài xế không được lộ tin ra ngoài, lừa trên lấn dưới, người có
xe trong thị trấn đều biết rõ.
Tần Mục cau mày quay lại nhìn Điền Phúc Lượng hỏi:
- Điền chủ tịch, tháng trước trạm thu phí thu bao nhiêu tiền?
Điền Phúc Lượng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, xem như có chút hiểu được Tần Mục cùng Giản Nông giống như đang hát đôi, nhưng câu nói của Giản Nông
“Lừa trên hiếp dưới” cũng dám nói ra trong cuộc họp lãnh đạo, không
giống như đã thông đồng trước với Tần Mục, vì vậy hắn vẫn xem không rõ,
tự nhiên không muốn kéo sự tình lên người của mình, nói:
- Thu phí không lý tưởng lắm, dù sao chỉ là con đường mới, có chút người còn không biết con đường này đã được thông xe.
Những lời này nói ra kẻ ngốc cũng biết là trái lương tâm, con đường như
vậy có bao người tha thiết nhìn thấy đâu, còn nói không biết sao?
Thường Phúc Thu lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn đối với ông bạn già của mình.
Sắc mặt Giản Nông nhất thời đỏ bừng, bày ra khí thế nói:
- Tần bí thư, Điền chủ tịch, tôi lập giấy cam kết, nếu Lý Kiến không
phạm tội, các vị hãy triệt bỏ chức cục trưởng công an của tôi đi.
Không khí trong buổi họp thật căng thẳng, sắc mặt Tần Mục âm trầm gọi Giản Nông vào trong văn phòng.
Cơ hồ ai cũng nhìn ra toàn thân Tần Mục tản ra khí thế lạnh lẽo, lần này Giản Nông chọc phải tổ ong vò vẽ hay làm Tần bí thư rơi vào hoàn cảnh
xấu thật không ai biết được.
Có chút người thích nghe chuyện bát quái, bắt đầu gọi điện thoại hỏi
thăm bên trạm thu phí đã xảy ra chuyện gì, muốn suy đoán rốt cục Tần Mục cùng Giản Nông sẽ xử lý ra sao.
Giản Nông ở lại trong phòng làm việc của Tần Mục hơn một giờ, lúc đi ra
giống như già đi mấy tuổi, đi đường có vẻ thất thần bất lực. Hình ảnh
này đã lộ ra vẻ vị cục trưởng công an mới nhậm chức kia hình như đã thất bại, nghĩ đến lúc Tần Mục đảm nhiệm chức chủ tịch huyện vô cùng sắc
bén, hiện tại hắn học tập theo cách làm của Tần Mục như vậy, nhưng trước khác nay khác, chủ tịch huyện cùng bí thư huyện ủy thì không thể đem ra so sánh.
Trong ánh mắt đồng tình của không ít người, Giản Nông rời khỏi đại viện
huyện ủy, Thường Phúc Thu ngồi trong văn phòng cau mày đứng dậy đi vào
văn phòng của Tần Mục.
Sau đó có người lỗ tai linh thông nghe được trong cánh cửa không khép
kín kia truyền ra thanh âm áp lực của Thường Phúc Thu, lão kỷ ủy tính
tình cương trực công chính đang bắt đầu gây áp lực với vị bí thư huyện
ủy trẻ tuổi kia.
- Tần chủ tịch, trong buổi họp hồi sáng chính anh đã nhấn mạnh cần lấy
dân làm gốc, cần điều tra rõ những cán bộ bị ăn mòn, nhưng việc hôm nay
anh lại có thể…
Có gan đối diện ngay mặt chỉ trích Tần Mục cũng chỉ có Thường Phúc Thu.
Sau đó là thanh âm của Tần Mục truyền ra:
- Thường bí thư, mời ngồi xuống nói chuyện, chuyện này vẫn có một chút
tin tức. Chúng ta không buông tha một người xấu nào, nhưng cũng không
thể oan uổng đồng chí tốt, bởi vì trạm thu phí tạm thời không có lợi
nhuận gì, chỉ như vậy đã dùng ánh mắt không tốt đối đãi với các vị cán
bộ thật không công bình đâu.
Thoạt nhìn thái độ Tần Mục là muốn bảo hộ Lý Kiến, nhưng người có ý chí
đều biết quan hệ của Lý Kiến trong thành phố không nhỏ, Tần Mục không
khả năng vì một chút chuyện như vậy lấy đường làm quan của mình ra đùa
giỡn.
Sau đó Tần Mục đóng cửa lại, một ít người có ý đồ riêng không còn nghe
được tin tức, nhưng suy đoán được ý tứ của Tần Mục, quả nhiên không bao
lâu Thường Phúc Thu nổi giận đùng đùng đi ra, quay về phòng mình, cuối
cùng là thanh âm đồ đạc đập vỡ vang ra ngoài.
Sau một loạt thảo luận cùng nghiên cứu qua khỏi buổi trưa, kéo dài mãi
đến buổi chiều, Thường Phúc Thu cầm một phong thư đi vào văn phòng Tần
Mục, một lát sau Tần Mục mời mở cuộc họp ban lãnh đạo.
Trong cuộc họp, Thường Phúc Thu đem nội dung thư tín công bố, bên trong
có hơn hai mươi tài xế taxi đứng ra tố giác Lý Kiến thu phí qua đường
với số tiền thật lớn, dựa theo con số công bố trong thư cùng báo biểu
tài chính tháng trước, đúng là tồn tại vấn đề đen tối không nhỏ.
Thường Phúc Thu lần này nói chuyện đúng lý hợp tình, đưa ra đề nghị yêu
cầu đem chuyện của Lý Kiến làm điển hình mà bắt giữ, lúc này khuôn mặt
Tần Mục dị thường âm trầm, cuối cùng đưa ra đề nghị bỏ phiếu trong ban
thường ủy.
Người nào cũng biết trong ban thường ủy đều phụ thuộc Tần Mục, huyện
Thanh Thao tuy nói có ban thường ủy, nhưng trên thực tế mọi người đều đi theo ý tứ của Tần Mục, rất nhiều chuyện ngay cả Điền Phúc Lượng cũng
không đối nghịch với hắn. Lần này Tần Mục đề nghị như vậy rõ ràng có ý
muốn bảo hộ Lý Kiến, cấp mặt mũi cho cấp trên trong thành phố.
Thường Phúc Thu ra dấu bằng mắt cho Điền Phúc Lượng, nhất thời làm trong lòng hắn chấn động. Tuy rằng Tần Mục cường thế, rốt cục vẫn không phải
cán bộ bản thổ, luận thanh danh chỉ mới tích lũy thời gian gần đây. Nếu
lúc này phản đối lời đề nghị của Tần Mục, Lý Kiến đương nhiên sẽ bị đẩy
lên phía trước, nếu thật sự điều tra ra vấn đề, Tần Mục sẽ bị mặt trên
chỉ trích, chỉ cần Điền Phúc Lượng bắt lấy cơ hội chưa hẳn không phải là thời cơ thượng vị tốt nhất, ánh mắt hắn lóe lên, đang suy nghĩ giữa
phiêu lưu cùng bình ổn điều nào trọng yếu hơn một chút.