Bọn hắn mời dự họp ban giám đốc, đem việc vấn đề kinh tế đối với
thị trường đại lục làm đầu đề thảo luận, cuối cùng cho ra kết luận, nếu
không phá được cửa ải của Tần Mục, để xí nghiệp Tam Tinh tiến vào thị
trường đại lục đánh xuống kiểu mẫu, chỉ sợ xí nghiệp của họ ở thị trường đại lục phải cuốn gói trở về.
Nhắc tới việc hợp tác lẫn nhau,
Tam Tinh từng có tiếp xúc với Tần Mục bên Tây Túc, vì thế Phác khóa
trưởng lại được thăng lên trong ban giám đốc. Nghe nói các đổng sự muốn
đem kế hoạch hùn vốn trong quốc xí điện tử Tư Lạc Ngõa giao vào trong
tay của mình, cùng Tần Mục tiến hành đàm phán, trên trán Phác khoa
trưởng tuôn mồ hôi lạnh, thanh âm khàn khàn không ngớt lời giải thích,
nói mình không thể hoàn thành được nhiệm vụ này.
Cuộc đàm phán
của Phác khoa trưởng tại Tây Túc làm xí nghiệp Tam Tinh giành được thanh danh không nhỏ trong Hàn Quốc, được ban giám đốc biểu dương không ít.
Nhưng bây giờ hắn lại cự tuyệt lần hành động này, không khỏi làm toàn bộ đổng sự cảm giác mờ mịt.
- Lần trước Kim Hi Nhi tiểu thư là công thần hàng đầu trong kế hoạch kia, nàng có tình bạn riêng tư rất tốt với Tần tiên sinh. Tôi đề nghị kế hoạch lần này vẫn để cho Kim Hi Nhi tiểu
thư dẫn đội.
Đề nghị này lập tức được đưa ra ban giam đốc thảo
luận, tuy Kim chủ tịch không muốn cho cháu gái mình tiếp tục ra mặt,
nhưng áp lực của ban giám đốc khiến cho hắn phải bất đắc dĩ đồng ý,
nhưng trong lòng hận thấu Phác khoa trưởng, nghiêm lệnh với hắn nếu
không đạt được lòng kỳ vọng của ban giám đốc, thì bản thân hắn cuốn gói
chạy lấy người đi.
Việc này Tần Mục không biết, hắn nghe xong
tình báo của Lưu Đan, liền gọi điện cho người quản lý của Tư Lạc Ngõa là Lý Chính Nguyên, để hắn đến huyện ủy một chuyến.
Nhận được điện
thoại của Tần Mục, Lưu Chính Nguyên rất kỳ quái, trong khoảng thời gian
này những hành động của Tần Mục hắn không phải không biết, vừa cảm thấy
may mắn vì Thanh Thao có được người đứng đầu thật tốt, trong lòng hắn
cũng treo lên cao cao. Đều nói quan mới nhậm chức phải lấy uy, khi Tần
Mục làm chủ tịch huyện còn chưa đốt ra nắm lửa thứ hai đã trèo lên đỉnh
Thanh Thao, hai nắm lửa còn lại ai cũng không biết sẽ đốt tới nơi nào.
Lúc này quốc xí chính là cây to đón gió, nói không chuẩn Tần Mục nhìn
thấy quốc xí nửa chết nửa sống kéo dài, trong lòng cảm thấy kéo chân
kinh tế Thanh Thao, múa may đại khảm đao hướng quốc xí chém ngang chẻ
dọc, ai có thể chịu được đây?
Ngay cả nhà máy công nghiệp nặng quốc hữu mà Tần Mục cũng dám động tới đó thôi!
Lưu Chính Nguyên lau mồ hôi lạnh trên trán, gọi điện cho người phụ trách
các ngành hỏi thăm có biến cố gì phát sinh hay không, sau đó dặn dò tài
vụ đem sổ sách chuẩn bị sẵn sàng, lúc này mới lên xe chạy tới huyện ủy.
Dựa theo cấp bậc hành chính, Tần Mục là cán bộ chính xứ cấp, mà Lưu Chính
Nguyên là phó xứ cấp, tuy rằng Tần Mục cao hơn một bậc, nhưng chức năng
hoàn toàn không liên quan. Nhưng xí nghiệp Tư Lạc Ngõa nằm trong cảnh
nội Thanh Thao, Tần Mục lại là người lớn mật, không thể không làm Lưu
Chính Nguyên lo lắng không thôi.
Chẳng lẽ Tần Mục chuẩn bị lấy
mình ra khai đao? Bằng không lại gọi điện cho mình làm gì? Lưu Chính
Nguyên nhớ lại thanh âm của Tần Mục trong điện thoại, ý đồ muốn phân
tích tâm tình của Tần Mục lúc đó.
- Tiểu Lý, chạy chậm một chút.
Lưu Chính Nguyên chỉ hận xe mãi mãi không đến mục đích, nhưng cuối cùng đại viện huyện ủy vẫn hiện ra trong tầm mắt của hắn.
- Ai, nên tới thì tới đi!
Lưu Chính Nguyên kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng bí thư huyện ủy.
- Mời vào!
Thanh âm trong trẻo của Tần Mục vang lên.
Sau khi Lưu Chính Nguyên đẩy cửa đi vào, ánh mắt đầu tiên cũng không nhìn
Tần Mục mà nhìn lên bàn. Gần đây quan trường huyện Thanh Thao lưu hành
một loại cách nói, nếu bị Tần bí thư điểm danh gặp mặt, muốn cân nhắc
tâm tư của Tần bí thư thì điều kiện tiên quyết chính là nhìn trên bàn
làm việc của hắn có chén trà hay không. Nếu có trà, đó là Tần bí thư
muốn đề bạt anh, nếu không trà, anh chờ nghe lửa giận của Tần bí thư đi.
Giờ phút này trên bàn đặt một chén trà bốc khói, làm gương mặt mập mạp của
Lưu Chính Nguyên hiện ra biểu tình như trút được gánh nặng.
- Lão Lưu, đến đây, ngồi một chút.
Tần Mục nói thật khách khí, đứng dậy vươn tay. Lưu Chính Nguyên vội vàng
bước nhanh tới trước vươn hai tay khom người bắt tay Tần Mục.
- Đã sớm nghe nhắc về quốc xí trong huyện Thanh Thao do Tư Lạc Ngõa của
Lưu bí thư đứng đầu, đoạn thời gian trước công việc trong huyện quá bận, lúc này mới có thời gian gặp mặt ngài, thật sự tiếc nuối a.
Lưu
Chính Nguyên đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy của Tư Lạc Ngõa, Tần Mục gọi
hắn là Lưu bí thư làm hắn được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nói:
-
Không dám không dám, huyện Thanh Thao được Tần bí thư chỉ dẫn không
ngừng phát triển, nhân dân trong huyện đồng lòng hướng về phía trước,
đây mới là công tích lớn lao.
Tần Mục cười cười, hai người buông tay cùng ngồi xuống.
Lưu Chính Nguyên lấy ra gói Ngọc Khê kính Tần Mục một điếu, sau đó giúp hắn châm lửa, cuối cùng hai tay nâng chén trà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào
lá trà trong chén.
Tần Mục rít điếu thuốc, chậm rãi nói:
- Lưu bí thư, lần này gọi ngài đến là có chút việc. Tôi đến Thanh Thao
chưa lâu, tình huống dưới cơ sở còn chưa hiểu rõ, nhưng có một vấn đề
làm cho tôi rất nghi hoặc, mời Lưu bí thư lại đây là muốn giải tỏa nghi
vấn mà thôi.
Lưu Chính Nguyên cảm giác trong lòng nhảy dựng, Tần
Mục nói chuyện thật trực tiếp, nhưng vấn đề này của hắn có phải thật bén nhọn thật âm u hay không? Lưu Chính Nguyên không dám nói tay chân mình
hoàn toàn sạch sẽ, chịu chút du thủy cũng có, vạn nhất Tần Mục nhắc tới
việc này bảo hắn làm sao mà trả lời?
Tần Mục nhìn thấy tia biến hóa trên mặt Lưu Chính Nguyên, lơ đễnh cười nói:
- Chủ tịch huyện Thanh Thao hấp dẫn vốn nước ngoài đến đầu tư rất tốt, xí nghiệp tư doanh toát ra như măng sau cơn mưa. Dưới điều kiện tiên quyết như vậy tiền đồ của xí nghiệp quốc doanh thật làm người lo lắng. Lưu bí thư, là người đứng đầu Tư Lạc Ngõa, có thể làm cho sản phẩm của xí
nghiệp trải rộng khắp bảy tỉnh phương bắc, khẳng định có bí quyết kinh
doanh của chính mình. Gần đây trong Thanh Thao tiếng hô cải cách quốc xí thật cao, tôi muốn mời Lưu bí thư làm một bản báo cáo, truyền thụ một
ít kinh nghiệm cho những quốc xí bị hao hụt, ông xem có thể tranh thủ
chút thời gian được không?
Khối đá trong lòng Lưu Chính Nguyên
lập tức rơi xuống, bởi vì Tần Mục không cùng một hệ thống với hắn, vì
vậy cũng không cần chơi trò nén xuống bốc lên về sau, trực tiếp đem ý
nghĩ trong lòng nói ra. Lưu Chính Nguyên uống một ngụm trà, liếc mắt
nhìn Tần Mục tổ chức ngôn ngữ nói:
- Tần bí thư, ở điểm này Tư
Lạc Ngõa cũng không có bao nhiêu ưu thế hơn những xí nghiệp huynh đệ
khác đâu. Tôi cảm thấy được một xí nghiệp cần sinh tồn, đầu tiên là quản tốt nguồn sinh sản, quản tốt kỹ thuật, làm được vật tận kỳ dùng.