Hắn hỏi thăm tình huống của Chu Tiểu Mai, nghe nói Chu Tiểu Mai đang nghĩ cách khác cứu viện cho Hàn Tuyết Lăng.
Khi Lưu Đan nói lời này có chút né tránh, Tần Mục cảm thấy nàng có
chuyện gì giấu diếm mình. Nhưng giờ phút này đã đến giờ hẹn với tướng
quân thủ lĩnh tiểu quốc, hắn không tiếp tục hỏi thăm, dặn Lưu Đan thông
tri cho Chu Tiểu Mai, gọi nàng phải lập tức dừng hành động của mình, đến nơi đây chờ an bài khác.
Nhìn bóng lưng Tần Mục vội vàng rời đi, Lưu Đan thật cẩn thận cầm di động bấm dãy số, đợi sau khi chuyển được nói:
- 5275!
Sau đó trong điện thoại truyền ra ám hiệu “51275”, Lưu Đan thấp giọng nói tiếp:
- Tiểu Mai tỷ, hiện tại chị cả đã được cứu ra, nàng đang cùng bộ đội
đặc chủng của quốc nội chuẩn bị tấn công đội du kích, chị phải cẩn thận
một chút, đừng để họ giết lầm!
Chu Tiểu Mai ở bên kia cũng nhỏ giọng nói:
- Yên tâm, bên này cũng không có tình huống gì, chị đã nhìn thấy chị
cả. Nhưng hình như chị đã phát hiện một chút việc, tạm thời sẽ không
quay về. Em thông tri Tần Mục, trưa nay chị sẽ gọi lại, nói rõ cho anh
ấy nghe qua một chút.
Lưu Đan vội vàng đáp ứng, nhỏ giọng dặn dò Chu Tiểu Mai phải cẩn thận, sau đó cúp điện thoại, nhìn thoáng qua
chung quanh, thấy không ai chú ý bên này mới vỗ ngực thở ra.
Ở bên khu vực đội du kích, một ít khu vực mà cao tầng ở lại tịch mịch
không tiếng động, chỉ có sau hàng rào có hai nhân viên võ trang mặc quần áo tối đen đang cầm AK 47 đi qua lại tuần tra.
Trong khu vực này lều trại dày đặc, nhưng nếu có người đi vào bên trong sẽ phát hiện
có hơn mười thi thể nằm đầy ở đó, tử vong đều giống nhau, toàn bộ bị cắt ngang cổ họng. Bên trong lều trại tràn đầy mùi máu tươi, nhưng lại bị
lều trại che kín nên không lan ra bên ngoài.
Bên trong một
phòng chỉ huy, Âu Dương Bình đang vắt chéo chân ngồi trên ghế, nhìn Chu
Tiểu Mai gọi xong điện thoại mới cười nói:
- Tôi nói đám con
gái các cô nha, tiểu tử Tần Mục thật sự tốt như vậy? Cả nhóm phụ nữ đều
trúng ý hắn, vì sao lại không ai lôi kéo làm quen với tôi đây?
Sắc mặt Chu Tiểu Mai đỏ lên, thầm nhìn qua chỗ Hàn Tuyết Lăng. Gương
mặt Hàn Tuyết Lăng không thay đổi, giống như không hề nghe được lời nói
của Âu Dương Bình.
Âu Dương Bình lại cảm thán, mình tuổi trẻ
anh tuấn lại đầy phong độ của đàn ông thành thục gì gì đó, Chu Tiểu Mai
quả thật không thể tin được người đàn ông nói lao kia chính là người đã
vung dao giết chết ba gã du kích đầu lĩnh. Đợi khi Âu Dương Bình nói
xong, Chu Tiểu Mai khẩn trương nói:
- Âu Dương thiếu tướng,
nhóm người này không thể xem là đội du kích, chỉ là một nhóm lính đánh
thuê quốc tế hám lợi mà thôi. Nhưng thế lực của bọn hắn thật lớn, có
không ít người đều phụ thuộc vào bọn hắn, nhờ vậy mới đánh ra danh khí
xưng hô đội du kích.
Âu Dương Bình gật đầu nói:
-
Điểm này tôi đã phát hiện, bố cục trạm gác của bọn hắn cùng những nhóm
lính đánh thuê quốc tế nổi tiếng thật giống như nhau, không có gì khác
lạ. Nhưng Chu đổng sự, cô có thể nói cho tôi biết vì sao cô lại xuất
hiện trong này hay không?
Chu Tiểu Mai đột nhiên đỏ mặt, Âu Dương Bình gãi gãy đầu, lại nhìn qua Hàn Tuyết Lăng cùng Chu Tiểu Mai, cười ha ha, nói:
- Hàn thượng tá, tôi ra lệnh cho cô toàn quyền phụ trách chuyện thẩm
vấn tù binh, tôi đi ra ngoài một chút, tìm hai người hóa trang một chút
thay thế hai người kia, mang theo một thân bùn đen đứng dưới mặt trời sẽ bị biến thành khô cứng thôi.
Nói xong hắn duỗi lưng đi ra ngoài.
Lúc năm giờ sáng, một đội ngũ lặng yên đi tới khu cảnh vệ đội du kích,
vòng qua trạm gác lặng lẽ tiến vào hệ thống chỉ huy, đem năm mươi người
trong khu đóng quân toàn bộ lặng yên xử lý, nháy mắt tiếp thu trụ sở
này. Âu Dương Bình làm tổng huấn luyện viên bộ đội đặc chủng, nhận thức
không ít nhân sĩ nổi tiếng thế giới, nhất là Lưu Đan cùng Chu Tiểu Mai,
hai nữ thương nhân nổi danh gần đây. Âu Dương Bình từng tán thưởng hai
nàng không ít, tự nhiên không ra tay với Chu Tiểu Mai.
Vốn
dựa theo kế hoạch của Âu Dương Bình, sau khi xử lý xong nơi này sẽ rút
khỏi, tù binh của những quốc gia khác hắn cũng không có ý định cứu viện, cũng không có nghĩa vụ đó. Bọn họ đến đây phi thường cơ mật, nếu không
vạn bất đắc dĩ thì không nên tiết lộ ra ngoài. Nhưng sau khi Chu Tiểu
Mai nhìn thấy Hàn Tuyết Lăng, lập tức gọi nàng đừng đi, bởi vì nơi này
còn tồn tại bí mật thật lớn.
Bởi như vậy Âu Dương Bình nhanh
chóng điều chỉnh chiến lược, phân công nhân viên giả dạng đem nơi này
khống chế. Sau khi làm xong hết thảy thì đúng lúc đó Lưu Đan gọi tới.
Chu Tiểu Mai nhìn thấy ánh mắt Hàn Tuyết Lăng chuyển qua người mình,
trong lòng dị thường bất an. Nàng biết đây là người vợ danh chính ngôn
thuận của Tần Mục, nhưng tình yêu đối với hắn làm cho nàng dứt khoát đối diện với Hàn Tuyết Lăng.
Qua ba bốn phút, Hàn Tuyết Lăng thở dài, trong thanh âm ẩn chứa mất mát vô tận, nói:
- Nếu tôi là cô, tuyệt đối sẽ không một mình đi vào ổ sói này. Bọn hắn
đều là kẻ giết người không chớp mắt thậm chí là cực kỳ háo sắc, tôi
không biết cô làm sao có thể bình yên ở chung với bọn hắn.
Hàn Tuyết Lăng mở miệng, Chu Tiểu Mai biết cửa ải này xem như đã qua,
sau này cho dù Hàn Tuyết Lăng nghe được lời đồn đãi gì giữa nàng cùng
Tần Mục cũng chỉ cho rằng không hề nghe thấy. Bất kể nói như thế nào,
Chu Tiểu Mai cam tâm mạo hiểm xâm nhập nơi đây nghĩ cách cứu viện Hàn
Tuyết Lăng, trên đạo nghĩa Hàn Tuyết Lăng xem như thiếu Chu Tiểu Mai một mạng.
Chu Tiểu Mai khác với Lưu Đan, dù sao Lưu Đan đã có
quan hệ với Tần Mục trước khi nhận thức Hàn Tuyết Lăng, cho dù Hàn Tuyết Lăng chướng mắt Lưu Đan nhưng dựa theo ánh mắt bình thường mà xem, Hàn
Tuyết Lăng mới là bên thứ ba. Nhưng tuy rằng Chu Tiểu Mai cùng Tần Mục
có cảm tình, dù sao còn chưa đột phá phòng tuyến kia, nếu Hàn Tuyết Lăng xé da mặt không thừa nhận nàng, nàng cũng hết cách, nếu thật có cốt
nhục của Tần Mục, con của nàng vĩnh viễn không được thừa nhận.
Chu Tiểu Mai ngăn chặn nỗi vui mừng như điên trong lòng, thản nhiên nói:
- Giữa tài cùng sắc, bọn hắn vĩnh viễn đem tiền đặt ở vị trí đầu tiên.
Mỗi ngày tôi cho bọn hắn mười vạn đô la, bọn hắn không cần trở ngại với
tiền tài!
Hàn Tuyết Lăng gật đầu, thừa nhận cách nói của Chu Tiểu Mai, hỏi:
- Vậy vì sao cô ở lại nơi này không chịu rời đi, cô cũng biết bọn hắn sẽ không tha cho chúng ta.
Chu Tiểu Mai nói:
- Chính bởi vì như vậy tôi mới cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Nếu bọn hắn
là lính đánh thuê quốc tế, vì sao gióng trống khua chiêng đem ánh mắt
mọi người tập trung lên người con tin? Trong khoảng thời gian này tôi
rốt cục hiểu rõ, bọn hắn chỉ muốn làm cho các nước lớn tạo áp lực với
chính quyền nơi đây, để họ không dám dụng binh với bọn hắn, hoàn thành ý đồ của bọn họ.
Hàn Tuyết Lăng nhất thời hứng thú, hỏi:
- Cô biết sao?
Chu Tiểu Mai mỉm cười, mang theo chút chua xót nói:
- Lúc các vị tấn công vào tôi đã tìm hiểu được bí mật kia. Nhưng tôi cũng phải có chút trả giá.