Đối với quyết định của Tần Mục tuy không hiểu nguyên nhân nhưng Ông Văn
Hoa cũng không cách nào khác, dù sao theo pháp luật của Mỹ, Tần Mục hoàn toàn có tư cách đem cổ phần của mình tặng cho bất luận kẻ nào, cho dù
là kẻ ăn mày bên đường cũng không thành vấn đề gì.
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, hiện tại chẳng qua chỉ là kế tạm thích ứng, không qua bao lâu nữa hắn sẽ đem cổ phần trả trở về thôi.
Tần Mục cười nói.
- Tiểu Mục, không phải mẹ đau lòng số cổ phần kia, nhưng lấy thân phận
của con, làm thỏa hiệp như thế với hắn có làm ảnh hưởng tiền đồ của con
hay không?
Ông Văn Hoa lo lắng nói.
- Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chuyện này con cũng không dự định giấu diếm ai,
bên trên còn có hai vị đại lão gánh vác, chuyện này sẽ không sao, cho dù không xảy ra chuyện này thì con cũng phải chuyển tên cổ phần cho Lưu
Đan cùng Tiểu Mai tỷ, đây là các nàng nên được.
- Nha, tiểu Mục nhà ta còn biết đau lòng người, hai nha đầu kia đời này
xem như không rời khỏi con được rồi, lưu trên tên của con hay của họ có
gì khác nhau đâu? Con của mẹ đúng là nhân tài làm quan, biết làm sao
lung lạc lòng người.
Tần Mục bất đắc dĩ cúp điện thoại, trong lòng suy nghĩ nếu do Douglas ra tay, cho dù không cứu được Hàn Tuyết Lăng cũng có thể giúp nàng đừng
chịu cực khổ bên kia, điểm này hắn cần có cam đoan thấp nhất, về phần
làm sao cứu nàng đi ra, còn phải phí không ít cân não.
Tần lão gia tử cấp cho Tần Mục bảy ngày kỳ hạn, cuộc tranh đấu lần này
muốn chấm dứt cũng chừng năm ngày thời gian, theo tình huống hôm nay mà
xem anh em Diệp gia cùng Phòng Trung Hoa cũng không giống như cam tâm
nhận thua, theo biểu tình của Diệp Thạch Lỗi có thể nhìn ra được một
phần, Diệp Thạch Bình hiểu được mình đã không còn cách xoay chuyển, nên
đi tìm Tần Mục nói chuyện, nếu không hai người thật sự biến thành kẻ thù một mất một còn, đối với quan đồ ngày sau của Diệp Thạch Bình sẽ bất
lợi.
Bọn hắn còn thủ đoạn gì muốn sử dụng ra đây? Trong đầu Tần Mục hiện lên
dấu chấm hỏi, quyết định mặc kệ bọn hắn rốt cục sẽ còn giở trò gì, trực
tiếp đem kế hoạch dự bị của mình mang ra.
Hắn cần là một cuộc thắng lợi áp đảo hoàn toàn, lấy uy thế chiếm lấy
huyện Thanh Thao, không bởi vì chuyện Diệp Thạch Bình rời khỏi mà khiến
trong huyện bị rung chuyển, hắn muốn bước lên vị trí đứng đầu trong
huyện mà không có áp lực bị cạnh tranh.
- Alo, Tiểu Xuyên sao? Chuyện lần trước tôi dặn cậu bố trí có thể lấy ra được rồi.
Trong tay Cận Tiểu Xuyên vẫn còn biên lai thu mua cũ của nhà máy công
nghiệp nặng, bên huyện Thanh Thao còn có dấu vết của Diệp Thạch Bình,
đây là nước cờ mà Tần Mục đã sớm chuẩn bị, nguyên lai hắn không muốn đem mọi chuyện nhiệt náo quá lớn, bởi vì chuyện đã trôi qua hơn một năm,
nếu đem ra cũng không cần e ngại liên lụy đến Cận Thương Giang cùng Cận
Tiểu Xuyên.
- Alo, Trương tỷ ah, gần đây nhờ chị hỗ trợ tìm kiếm trương mục kia thế
nào? Đã sửa xong rồi sao, thật là cảm ơn chị, có phải nên thao tác một
chút hay không?
Bằng chứng thu nhập thuế của chế dược Tam Dương bị Trương Thúy dùng mạng lưới quan hệ lấy ra, bên trong có báo cáo tài chính năm trăm vạn của
Thanh Thao, nhưng trong tài chính Thanh Thao lại chỉ nhập sổ ba trăm
vạn, còn hai trăm vạn đã đi đâu Tần Mục cũng không truy cứu, chỉ muốn
đem ra nghe lời giải thích của Diệp Thạch Bình.
- Alo, Chí Cương sao, Tiểu Xuyên đưa ảnh chụp cho cậu tìm cơ hội ném qua chỗ Ban kỷ luật thanh tra đi.
Cận Tiểu Xuyên từng nói với Tần Mục, tiểu đệ của hắn chứng kiến Diệp
Thạch Bình cùng Trương Lệ Na cùng ra vào khách sạn, lúc ấy Tần Mục đè ép xuống, nhưng có căn dặn Cận Tiểu Xuyên lưu ý một chút, có thể chụp được cảnh tượng khi Phòng Trung Hoa đi mua quần áo cùng Trương Lệ Na, đây
cũng xem như là sai lầm trong vấn đề tác phong. Tần Mục vốn không có ý
định dùng vật này, nhưng Diệp Thạch Lỗi cùng Phòng Trung Hoa có ý định
lôi ra chuyện của Cừu Tiểu Thiền, Tần Mục làm như vậy xem như ăn miếng
trả miếng.
Bố trí hết thảy chuyện này, Tần Mục mỏi mệt thở ra một tiếng, lúc này
cửa phòng bị gõ vang, vẻ mặt Hà Quang Viễn xấu hổ đi vào hội báo:
- Tần chủ tịch, đã xảy ra chuyện lớn, phó bộ trưởng Hạ Chân đang trên
đường trở lại Thanh Thao, đã bị mấy thôn dân ngăn cản xe kêu oan, bên
kia thông tri ngài nhanh chóng đi qua một chút.
Trong lòng Tần Mục cười lạnh một tiếng, đứng dậy nói với Hà Quang Viễn:
- Lão Hà, chúng ta đi một chuyến.
Hà Quang Viễn gật gật đầu, nói với Tần Mục hiện tại Diệp bí thư đã đi qua chỗ kia, âm thầm quan sát sắc mặt của hắn.
Vẻ mặt Tần Mục vẫn thản nhiên, gật gật đầu không nói gì thêm. Hắn đi
cùng Hà Quang Viễn đương nhiên không thể tự mình lái xe, liền gọi Cừu
Tiểu Bằng đến.
Hà Quang Viễn có chút bận tâm nói:
- Tần chủ tịch, nghe nói có người tố cáo huyện ủy chúng ta âm thầm góp vốn xây đường, anh xem việc này…
Tần Mục vừa đi ra ngoài vừa cười nói:
- Loại chuyện này đều là giả dối hư ảo, ai nói chúng ta thầm góp vốn? Lão Hà, trận tuyến luôn phải kiên trì.
Trong lòng Hà Quang Viễn run lên, Tần Mục hình như đã phát hiện khoảng
thời gian này hắn có vẻ muốn nghiêng về hướng Diệp Thạch Bình, nhưng vẫn chưa đạt tới hiệp thương gì khác. Chuyện này phát sinh làm Hà Quang
Viễn cảm thấy Diệp Thạch Bình muốn nổ súng với Tần Mục, chuyện góp vốn
mặc dù là Diệp Thạch Bình đồng ý, nhưng người đầu tiên nói ra chính là
Tần Mụ, nếu thật sự có người truy cứu, như vậy Diệp Thạch Bình nhiều
nhất gánh vác tội giám sát bất lực, nhưng chỉ sợ Tần Mục sẽ bị đánh
chết.
Nhưng bộ dạng của Tần Mục rõ ràng là thản nhiên như có chỗ dựa vững
chắc, Hà Quang Viễn cảm thấy được người thanh niên này mang theo vẻ thần bí, không hỏi thêm lời nào, ba người lên xe chạy đến chỗ Hạ Chân.
Hiện giờ trong lòng Hạ Chân tràn đầy tức giận, ở bên khu khai phát đã ôm một bụng giận dữ, trở lại Lan Trữ trao đổi hiệp đàm hạng mục internet
với đoàn đại biểu của Doãn Chiếu Cơ xong xuôi, vừa cảm thấy nhẹ nhõm
thoải mái một chút, chưa kịp về đến Thanh Thao thì đã bị người dùng
phương thức nằm dài trên đường ngăn cản kêu oan, cho dù hắn là tượng đất cũng bị những chuyện xảy ra liên tục như vậy làm tức điên.
Giờ phút này thần tình hắn âm trầm nhìn Diệp Thạch Bình mới đến, cả giận nói:
- Diệp bí thư, anh nói nghe một chút đã xảy ra chuyện gì? Huyện Thanh
Thao các anh thật to gan, lại dám vi phạm pháp luật, tự mình thu tiền
của nhân dân, thật đúng là quá mức!
Thần tình Diệp Thạch Bình có vẻ làm khó, nhỏ giọng nói:
- Hạ bộ trưởng, chuyện này do Tần chủ tịch chủ quản, lúc ấy tôi có phê
bình hắn nhưng không nghĩ tới hắn vẫn làm, Hạ bộ trưởng, tôi xin kiểm
điểm, đây là do tôi sai lầm vì giám sát bất lực, làm cho nhân dân bị
thật nhiều ủy khuất.
Hạ Chân hừ lạnh nói:
- Một câu thừa nhận sai lầm là xong sao? Cần phải lập tức uốn nắn sai
lầm, trả công bình cho nhân dân. Tần Mục đâu, Tần Mục ở nơi nào?