Họng pháo của hắn trực tiếp nhắm ngay Đằng Long cũng xem như cách phát
tiết lửa giận của Diệp Thạch Lỗi. Phòng Trung Hoa chỉ cảm thấy một cỗ
chua xót tràn đầy trong miệng. Nhưng làm cho hắn may mắn chính là trong
tay còn nắm giữ kế hoạch hợp tác với đoàn đại biểu Triều Tiên, có thể
dựa dẫm vào hạng mục này mà xoay người.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phòng Trung Hoa lộp bộp, Tần Mục! Kế hoạch này
là do Tần Mục đầu tiên tiết lộ cho mình, xem quan hệ giữa Tần Mục cùng
Hạ Chân không chỉ đơn giản là thượng hạ cấp, có thể Tần Mục sẽ đặt lên
cành cây cao kia, đem kế hoạch này đẩy lên trước mặt Hạ Chân, đánh ra
chiến tích? Mục đích Hạ Chân đi tới khu khai phát cũng có chút ý nghĩa
sâu xa.
Phòng Trung Hoa rối rắm, nếu chuyện này bị Tần Mục giành trước, như vậy
chuyện hắn muốn chuyển chính thức thành bí thư thành ủy Đằng Long sẽ lưu lại đề tài câu chuyện ở thượng cấp, đến lúc đó bên trên có quyết định
để cho hắn thay thế Vạn Hữu Niên hay không hắn cũng không thể nắm chắc.
Quan hệ của Phòng Trung Hoa đa số nằm tại thủ đô, dù bên kia có cấp tín
hiệu cho tỉnh Bắc Liêu, hi vọng Phòng Trung Hoa trấn thủ Đằng Long chăng nữa, cũng phải nhìn xem hắn có khả năng lấy được chiến tích ngăn chặn
miệng của các đại phái hệ hay không.
Hiện giờ tình huống không được lạc quan, Phòng Trung Hoa nhìn thoáng qua Diệp Thạch Lỗi, nói nhỏ:
- Tần Mục vẫn rất có năng lượng.
Cơn tức của Diệp Thạch Lỗi bị lời này của Phòng Trung Hoa hoàn toàn châm ngòi, sắc mặt âm trầm hừ một tiếng, xoay người đi về xe của mình. Phòng Trung Hoa nhìn theo bóng lưng của hắn, khóe môi hiện lên tia mỉm cười.
Tần Mục đi theo Hạ Chân đến văn phòng khu khai phát, ánh nắng sáng rỡ chiếu vào trong, Hạ Chân như có điều ám chỉ nói:
- Cho dù là dưới ánh mặt trời, vẫn có chút tro bụi có gan bay lên.
Tần Mục không đoán được tâm tư của Hạ Chân, cũng không muốn rối rắm, cầm khăn lau trên bàn đem bàn làm việc lau qua một lần.
Hạ Chân gật gật đầu, không tiếp tục nói chuyện của khu khai phát, để Tần Mục đi thông tri Lý Trung Nguyên đến thương thảo. Tần Mục hiểu được Hạ
Chân muốn đến huyện ủy Lan Trữ tiếp xúc với đoàn người của Doãn Chiếu
Cơ, liền đi ra ngoài.
Lý Trung Nguyên đang cùng Cừu Tiểu Thiền thương nghị với các thương nhân nước ngoài, Tần Mục dựa vào cửa vẫy tay với Lý Trung Nguyên. Cừu Tiểu
Thiền vừa lúc ngẩng đầu, nhìn Tần Mục mỉm cười, nụ cười đầy phong tình
khiến lòng hắn rung động.
Trong Đằng Long, nhược điểm duy nhất của Tần Mục chính là Cừu Tiểu
Thiền, mượn nhờ vào Hạ Chân, Tần Mục thành công cho nàng phá vỡ vây khốn chung quanh, lấy năng lực làm việc cùng nhân khí trong khu khai phát
đem nguy cơ hóa giải thành vô hình. Căn cứ theo Tần Mục phỏng đoán, Cừu
Tiểu Thiền đã thành công thượng vị, bằng nhân khí thật cao giữa nàng với thương nhân nước ngoài, Đằng Long nhất định phải nhìn thẳng vào vấn đề
này, nếu còn tiếp tục làm ra thêm một lần tương tự như vậy, bên Đằng
Long sẽ không gánh chịu được hậu quả.
Lý Trung Nguyên đi tới bên cạnh Tần Mục hỏi nhỏ:
- Tần chủ tịch, có chuyện gì?
Tần Mục thấp giọng đem suy tính của Hạ Chân nói với Lý Trung Nguyên,
cuối cùng làm trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc. Hắn có chút kỳ quái,
Tần Mục không thu công lao này cho mình làm của riêng, ngược lại đẩy qua cho hắn, bên trong có nỗi khổ gì hay không.
Tần Mục nhìn ra được nỗi nghi hoặc trong mắt của hắn, cười nói:
- Có một số việc tôi ra mặt không tốt, đại biểu Triều Tiên đang ở trên địa bàn của ông, tôi nhúng tay sẽ có người nói xấu.
Lý Trung Nguyên sực tỉnh, đối với cách làm việc cẩn thận của Tần Mục cảm thấy tâm phục tận đáy lòng. Nhưng cứ như vậy xem như tước đoạt công lao của Tần Mục, có phải nên tỏ vẻ một chút, điều này làm Lý Trung Nguyên
có chút rối rắm. Tần Mục vỗ vỗ vai hắn cười nói:
- Lão Lý, nếu chuyện này hoàn thành, chỉ sợ ông phải động rồi. Thế nào, có người nhận ca thích hợp nào hay không?
Lý Trung Nguyên thoáng lặng người, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cừu Tiểu Thiền, trong lòng có hiểu ra, liền khẽ cười nói:
- Tần chủ tịch, tình huống Lan Trữ anh rõ ràng nhất, giao cho một người
không biết nội tình, thật sự có chút không yên lòng thôi.
Tần Mục gật gật đầu, lại thấp giọng dặn dò những chi tiết trong hạng mục internet với đại biểu Triều Tiên, sau đó để Lý Trung Nguyên đi qua chỗ
Hạ Chân. Chính hắn dựa vào cạnh cửa nhìn bộ dáng bận rộn xinh đẹp của
Cừu Tiểu Thiền, nhưng tâm tư lại bay tới tận Châu Phi xa xôi, nghĩ tới
tình huống của nhóm người Hàn Tuyết Lăng.
Diệp Thạch Lỗi quay về trên xe, thở hổn hển. Ban đầu ở quán bar gặp mặt
Tần Mục, hắn chỉ cảm thấy Tần Mục là một thanh niên có chút yếu đuối ôn
hòa, căn bản không hề xem Tần Mục vào trong mắt. Hắn đã sớm biết tính
tình Hàn Tuyết Lăng dũng mãnh, nhưng thật không ngờ nàng vì Tần Mục mà
ra tay với mình, toàn bộ tức giận đều trút lên người Tần Mục, đây chính
là nguyên nhân hắn luôn muốn tìm Tần Mục gây phiền phức. Nhưng khi hắn
còn chưa ra tay, hai con cờ chuẩn bị đã để Tần Mục hóa giải mất, không
cho hắn một chút cơ hội chiến đấu, điều này thật sự làm hắn không chịu
đựng nổi. Hắn lấy ra điện thoại, thoáng chút do dự gọi cho Diệp Thạch
Bình. Nói thế nào Diệp Thạch Bình cũng là địa đầu xà, hoạt động trong
Thanh Thao suốt mười năm, xem hắn còn có hậu chiêu gì khác hay không.
Tuy rằng Diệp Thạch Bình thừa nhận lần này mình thua một chiêu, nhưng
hắn dù sao cũng là nhân vật xuất sắc đời thứ ba của Diệp hệ, tự nhiên
luôn một mực chú ý sự tình biến hóa. Cho dù là thua hắn cũng muốn biết
mình thua ở nơi nào, đây là chuyện cần phải chú ý trên quan trường. Lần
này thanh đao của Tần Mục không chém đến trên người của hắn, quan trường tuy lớn nhưng nói không chuẩn có khi nào hai người sẽ gặp nhau, vì vậy
khi Diệp Thạch Bình nhận được điện thoại của Diệp Thạch Lỗi, nghe em
trai kể lại tình huống, liền cười nói:
- Thạch Lỗi, tôi nói rồi, Tần Mục thật sự không dễ trêu chọc đâu.
Diệp Thạch Lỗi hừ lạnh một tiếng nói:
- Vậy cứ mặc cho hắn huênh hoang như vậy sao, chúng ta phải nghĩ biện
pháp mới được, bằng không rơi vào trong tai ông nội cả tôi và anh đều
không chịu nổi đâu.
Diệp Thạch Bình đau đầu, hắn là cháu đích tôn trong nhà, lão gia tử đã
hơn tám mươi tuổi, nếu biết mình chưa từng giao thủ đã bị người đánh
phục, nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Hắn nghĩ một chút, thấp giọng dặn
dò Diệp Thạch Lỗi vài câu. Diệp Thạch Lỗi không nghĩ tới Diệp Thạch Bình còn lưu hậu chiêu phía sau, hưng phấn nói:
- Ca, anh giỏi lắm, nếu hai chuyện này thành công, cho dù Tần Mục không chết cũng sẽ rất khó chịu.
Diệp Thạch Bình mỉm cười nói:
- Tác dụng sẽ không quá lớn, nhưng cũng có thể làm cho hắn khó chịu, nếu hắn muốn thượng vị, ít nhất phải đem tôi đấu xuống!
Diệp Thạch Lỗi nghe được trong lòng cả kinh, hỏi:
- Ca, lời này của anh ý tứ gì?
Diệp Thạch Bình thở dài nói:
- Thạch Lỗi, chú ở trong thủ đô thời gian quá dài, không hiểu được quy
củ tại địa phương, nếu muốn thượng vị nhất định phải mạnh hơn tiền
nhiệm, muốn xuôi gió xuôi nước lên ngựa là tuyệt đối không có khả năng.
Nếu tôi thừa nhận thất bại cam tâm đem vị trí tặng cho người thì còn dễ
nói, nếu điều tôi rời đi, hắn nhất định phải xuất ra năng lực làm cho
cấp trên nhìn với cặp mắt khác xưa, bằng không sẽ có người hàng không
xuống Thanh Thao thay thế.