Trong lòng Diệp Thạch Bình đã bất an, liền dùng điện thoại liên hệ,
nhưng mỗi chi tiết đều không làm lỗi, chỉ riêng ở chỗ Hồ Nguyên Minh xảy ra chuyện. Hắn lại cảm thấy không cần phải lo lắng, có lẽ Hồ Nguyên
Minh đang làm chuyện gì đó không thể lộ ra ánh sáng, nên không nghe điện thoại. Nhưng hắn cũng không đem toàn bộ kế hoạch đặt lên người Hồ
Nguyên Minh, liền gọi điện thoại nhắc nhở Diệp Thạch Lỗi một tiếng.
Diệp Thạch Lỗi cũng không quan tâm tới, chỉ nói với Diệp Thạch Bình bên
chỗ Hồ Nguyên Minh chỉ là phụ trợ mà thôi, con bài chân chính là nằm bên Thanh Thao, căn cứ theo tin tức của hắn biết được, Tần Mục có quan hệ
không minh bạch với thư ký trước kia của hắn, có thể thẩm tra vấn đề về
tác phong cuộc sống của hắn.
Diệp Thạch Bình nhất thời có chút sững sờ, loại chuyện này trước kia
Diệp Thạch Lỗi chưa từng nói với hắn, hiện giờ đột nhiên nói ra làm cho
hắn tuôn mồ lạnh. Cách làm này quả thật quá qua loa, nhéo sinh hoạt cá
nhân của người khác làm khó dễ, thủ đoạn này phi thường bỉ ổi, không
phải thủ pháp của người trong quan trường. Nhớ tới Diệp Thạch Lỗi từng
đi vào đồn công an, Diệp Thạch Bình vội vàng ngăn cản thủ đoạn của Diệp
Thạch Lỗi.
Diệp Thạch Lỗi vẫn lơ đễnh, chỉ vâng vâng dạ dạ đáp ứng vài tiếng liền cúp điện thoại.
Tâm tình Diệp Thạch Bình vốn đã không yên lại bị lời nói của Diệp Thạch
Lỗi khiến hắn càng thêm ngột ngạt. Hắn ngồi suốt đêm trong phòng sách
suy nghĩ, mãi tới sáng vợ của hắn phát hiện thần sắc hắn càng thêm tiều
tụy.
Ngày hôm sau khi ban lãnh đạo huyện dự họp, Diệp Thạch Bình phát hiện
Tần Mục vắng mặt. Hiện tại hắn không cảm thấy Tần Mục đang có vẻ tuyệt
vọng giãy dụa, ngược lại hắn có cảm giác rùng mình. Ngay trong buổi họp, bí thư Ban kỷ luật thanh tra Thường Phúc Thu đợi khi cuộc họp kết thúc, đột nhiên tuôn ra một viên bom:
- Bên huyện Lan Trữ xảy ra vấn đề, khu trưởng khu khai phát Hồ Nguyên
Minh lợi dụng chức quyền trong tay đòi thu hối lộ của thương nhân nước
ngoài, chuyện này đã bị thống lên cấp trên. Diệp bí thư, tôi cảm thấy
được huyện chúng ta cũng nên tổ chức hoạt động dự phòng, đừng bắt chước
Hồ Nguyên Minh, nhất là ở phương diện thương nhân nước ngoài, những đơn
vị liên hệ trong phương diện này chúng ta nhất định phải xem trọng hơn.
Câu nói kế tiếp của Thường Phúc Thu chính Diệp Thạch Bình cũng không
nghe được rõ ràng, chỉ câu đầu tiên lộ ra tin tức đã làm toàn thân hắn
lạnh lẽo. Huyện Lan Trữ, đó là địa phương Tần Mục từng ở lại, ở trong
thời khắc mấu chốt hôm nay đột nhiên ra tay với Hồ Nguyên Minh, đây
tuyệt đối không chỉ là vấn đề công tác đơn giản, mà là sát chiêu của Tần Mục. Hắn lấy lại bình tĩnh, cố gắng đè nén nhịp tim nhảy loạn, chậm rãi hỏi:
- Chuyện này tôi vẫn chưa nghe nói, là người nào chịu trách nhiệm?
Thường Phúc Thu vẫn thản nhiên, hắn đã nhận được tin tức của Tần Mục, nhíu mày nói:
- Là Lưu phó cục trưởng cục công an thành phố.
Oanh! Một tiếng sấm nổ vang trong đầu Diệp Thạch Bình. Lưu Đại Hữu, đó
là chiến hữu đáng tin của Tần Mục, hắn ra tay đương nhiên là đại biểu ý
tứ của Tần Mục. Chiêu thức này đùa quá độc ác, trực tiếp chặt đứt kế
hoạch của Diệp Thạch Bình. Diệp Thạch Bình bỗng nhiên cảm thấy toàn thân sinh ra cảm giác vô lực, nhu nhu huyệt thái dương nói:
- Thường bí thư lo lắng rất đúng, chuyện này giao cho ông phụ trách đi.
Thường Phúc Thu gật đầu, gương mặt không chút thay đổi, giống như hội báo công tác trong ngày thường.
Diệp Thạch Bình nhìn Điền Phúc Lượng, lại nhìn qua Hà Quang Viễn, phát
giác trên mặt bọn họ đều hiện lên một tia kinh ngạc, thật hiển nhiên
huyền cơ bên trong bọn họ đều đã hiểu được, ra vẻ Tần Mục cũng không
thương lượng với họ mà là tự mình ra tay. Điều này làm cho Diệp Thạch
Bình cảm giác được thủ đoạn của Tần Mục thật đáng sợ, bỏ qua ban lãnh
đạo Thanh Thao trực tiếp nhúng tay bên Lan Trữ, Tần Mục tuyệt đối không
phải tuổi trẻ khinh cuồng mà đã nắm giữ át chủ bài trong tay.
Thế nhưng Diệp Thạch Bình nghĩ muốn vỡ đầu cũng không biết át chủ bài
của Tần Mục nằm ở nơi nào, sắc mặt thâm trầm tuyên bố tan họp. Sau khi
trở lại văn phòng, Diệp Thạch Bình vội vàng gọi điện thoại cho em trai,
hi vọng Diệp Thạch Lỗi tạm thời nhẫn nhịn cơn tức này, đừng hành động
thiếu suy nghĩ.
Nhưng Diệp Thạch Bình thật không ngờ hiện tại Diệp Thạch Lỗi đã lên xe
cùng đoàn đại biểu Triều Tiên đi thành phố Đằng Long. Đại biểu Triều
Tiên không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, lại lôi kéo Diệp Thạch Lỗi ngồi chung xe thương thảo công việc, vì vậy Diệp Thạch Lỗi chỉ có thể
vội vàng đón nghe điện thoại, nói được một câu:
- Diệp bí thư, tôi đang nói chuyện cùng đại biểu Triều Tiên.
Sau đó lập tức cúp điện thoại.
Diệp Thạch Bình có chút mờ mịt, lập tức lại gọi điện thoại cho Phòng
Trung Hoa. Đồng dạng Phòng Trung Hoa cũng đang ngồi chung xe với Doãn
Chiếu Cơ, không nghe điện thoại.
Diệp Thạch Bình suy sụp ngồi dựa sau ghế, hai tay run rẩy châm điếu
thuốc. Sự tình đúng dịp như thế, hắn không khờ dại cho rằng ông trời cố ý trêu cợt hắn, mọi chuyện xảy ra tại Đằng Long đều do Tần Mục khởi
xướng. Diệp Thạch Bình rít sâu một hơi thuốc lá, lấy ra hồ sơ, lật đến
hồ sơ của Tần Mục, nhìn gương mặt trẻ tuổi của hắn, lúc này mới phát
hiện từ khi Tần Mục đến Thanh Thao chưa từng tính toán sẽ rời đi.
Thậm chí Tần Mục còn không có ý nghĩ yên tâm ngồi trên vị trí chủ tịch
huyện rồi thôi, hắn chuẩn bị trèo lên ghế cao nhất trong huyện. Vì sao
hắn lại chấp nhất như vậy? Trong đầu Diệp Thạch Bình hiện lên dấu chấm
hỏi thật lớn.
Chế dược Tam Dương! Diệp Thạch Bình đột nhiên hiểu được, hung hăng hất
văng hồ sơ của Tần Mục xuống đất. Không ngờ Tần Mục vẫn nghẹn một hơi
muốn tra xét chế dược Tam Dương! Nếu hắn muốn đem cái nắp này bóc lên,
không chiếm quyền chủ động của Thanh Thao thì không thể được. Liên hợp
Ban kỷ luật thanh tra, tan rã phó bí thư, liên minh phó chủ tịch huyện,
Tần Mục làm đủ biện pháp chỉ vì làm chăn đệm cho chuyện này.
Diệp Thạch Bình đột nhiên cười ha hả, cười bản thân mình từ lúc ban đầu
đã không hiểu được chí hướng của Tần Mục, chỉ cho rằng Tần Mục là loại
cán bộ bị người gạt bỏ đưa tới. Nguyên lai từ đầu tới cuối Tần Mục chưa
từng bỏ qua, thật sự ở trong ổ sói nhảy ra một khúc vũ điệu của vương
giả.
Lần này giao phong mình đã triệt để thất bại, tuy rằng bây giờ còn chưa
lộ ra manh mối, nhưng Diệp Thạch Bình biết được chỉ cần Phòng Trung Hoa
hoặc Diệp Thạch Lỗi làm ra hành động nhắm vào Tần Mục, Tần Mục sẽ có
hành động đối phó, hơn nữa Diệp Thạch Bình có dự cảm, Tần Mục chuẩn bị
đem nhóm người mình toàn bộ đánh chết.
Hắn dùng năng lượng nào? Diệp Thạch Bình nhíu nhíu mày, nếu dựa vào phe
phái áp chế Phòng Trung Hoa thì còn có thể nói được, nhưng nếu phân cao
thấp với Diệp Thạch Lỗi, khẳng định sẽ có người chướng mắt. Diệp Thạch
Bình châm điếu thuốc, chậm rãi cầm lấy hồ sơ nhẹ nhàng điểm lên hình của Tần Mục vài lần.
Không xong! Diệp Thạch Bình lại nghĩ thông một sự kiện, những kế hoạch
liên tiếp của Tần Mục giống như chưa hề áp dụng chủ động tiến công, chỉ
là gặp chiêu triết chiêu mà thôi.