Bí thư thành ủy trúng gió, phải nhập viện trị liệu. Thành phố không thể
một ngày không lãnh đạo, trải qua thường ủy tuyển cử, ngay buổi chiều
Phòng Trung Hoa tạm thời mặt Vạn Hữu Niên chủ trì đại cục trong thành
ủy.
Chuyện này phát sinh phi thường đột ngột, Tần Mục không lường được kế
hoạch vốn đã gần như hoàn mỹ lại vì bệnh của Vạn Hữu Niên mà phát sinh
chuyển biến. Trong bố cục Tần Mục cần dựa dẫm Vạn Hữu Niên ủng hộ hơn
rất nhiều, nhất là sự xuất hiện của Hạ Chân nhất định sẽ lập chiến tích
cho Vạn Hữu Niên. Nhưng hôm nay thay đổi bất ngờ, mấy ngày nay sắp thay
đổi thời tiết, kế hoạch điều chỉnh cũng không theo kịp bố cục, điều này
làm cho Tần Mục thầm than mưu sự tại người mà thành sự phải do trời.
Nhưng Phòng Trung Hoa có thể vượt qua chủ tịch thành phố tạm thay mặt bí thư thành ủy, điểm này cũng nói rõ một tin tức, thủ đoạn của Phòng
Trung Hoa chỉ sợ là phi thường lợi hại, trong thường ủy có được lực kêu
gọi phi thường cường đại, nếu không sẽ không đánh vỡ quy củ, đem chủ
tịch thành phố Tô Ký Bắc đánh đi xuống.
Đây cũng bởi vì Tô Ký Bắc thuộc loại cán bộ bình điều mới đến, trong
thành ủy còn chưa xác lập được địa vị của mình. Ngay trong lúc Tần Mục
còn ở trong trường Đảng, nguyên chủ tịch cũng bị bình điều, đổi lại là
Tô chủ tịch, bên trong có vấn đề gì Tần Mục cũng không miệt mài theo
đuổi, đây không phải điều hắn nên quan tâm.
Hiện tại toàn bộ kế hoạch của Tần Mục đều đặt trên người Phòng Trung
Hoa, ngày mai Doãn Chiếu Cơ sẽ đến Đằng Long, nếu hôm nay Phòng Trung
Hoa không lộ tin tức gì với Tần Mục, chỉ sợ ngày mai Tần Mục sẽ gặp khó
khăn.
Tần Mục ở trong biệt thự chờ tới hai giờ khuya cũng không nhận được tin
tức của Phòng Trung Hoa hay Trương Lệ Na, làm cho hắn cười khổ không
thôi. Thế cục biến thành không rõ ràng, dù hắn có kinh nghiệm sau khi
sống lại cũng chẳng thấm vào đâu. Hạ Chân có gọi điện cho hắn, dặn hắn
chuyên tâm làm việc, không cần nghĩ quá nhiều, thoạt nhìn cũng hiểu được Vạn Hữu Niên bị bệnh sẽ sản sinh một ít ảnh hưởng đối với Tần Mục.
Sáng sớm hôm sau Tần Mục nhận được điện thoại của thành phố, là cục giao thông gọi hắn đến thương thảo thủ tục sửa đường.
Cùng lúc đó Doãn Chiếu Cơ đã lên máy bay, Phòng Trung Hoa dẫn theo cán
bộ chủ yếu của thành ủy ngồi xe chạy tới sân bay tỉnh thành.
Ngày này Tần Mục làm việc có chút không tập trung, mặc dù thái độ khi
làm việc với cán bộ cục giao thông vẫn thật cẩn thận, nhưng tâm tư luôn
vướng bận trên đoàn người Doãn Chiếu Cơ.
Buổi trưa Tần Mục mời cán bộ chủ yếu của cục giao thông ăn bữa cơm, sau
đó chạy về huyện Thanh Thao. Phòng Trung Hoa không lộ ra tin tức hợp tác với Tần Mục, hơn nữa còn lợi dụng cục giao thông giữ chân hắn, chiêu
thức này làm cho hắn nghĩ thấu ý tưởng của Phòng Trung Hoa.
Quốc gia bỏ vốn, giúp Triều Tiên xây dựng kiến trúc dấu hiệu, quan hệ
giữa hai nước tiếp tục tiến một bước, đây là chiến tích lớn bao nhiêu?
Phòng Trung Hoa đánh bàn tính rất tốt, hắn không phải thấy không rõ mà
thấy quá rõ, không ngờ là muốn phủi Tần Mục ăn mảnh, không hề cấp chút
công tích cho Tần Mục.
Cho ra kết luận này, Tần Mục nhất định phải thủ trong Thanh Thao. Hiện
tại lựa chọn duy nhất của hắn chính là thận trọng, đi một bước xem một
bước, mất đi Vạn Hữu Niên ủng hộ, lực ủng hộ của hắn trong Đằng Long đã
không còn sót lại chút gì, chỉ phải áp dụng thủ pháp bảo thủ nhất. Nếu
Tần Mục đoán không sai, hoặc là Phòng Trung Hoa sẽ tiến hành khuyến
khích hắn, hoặc là chèn ép hắn, mấy ngày nay Doãn Chiếu Cơ đến Đằng
Long, Phòng Trung Hoa nhất định nghĩ cách làm cho Tần Mục không có cơ
hội tiếp xúc với đoàn người của Doãn Chiếu Cơ.
Khẩu vị của Phòng Trung Hoa không khỏi quá lớn đi! Tần Mục cười lạnh,
vững vàng lái xe. Phòng Trung Hoa ở trong thủ đô thật quá lâu, ngay cả
khi xuống địa phương hình như vẫn không hiểu được làm sao khống chế cấp
dưới. Không lưu cho người ta chút công tích, chẳng lẽ Phòng Trung Hoa
muốn hốt một phen tiện nghi rồi phủi mông bỏ chạy?
Quả nhiên sau khi trở lại Thanh Thao, Thường Phúc Thu tóm tắt cho Tần
Mục nghe qua tình huống hội nghị trong huyện. Diệp Thạch Bình quay ngược trạng thái mất tinh thần trong thời gian gần đây, cường thế biểu thị
tiến hành hành động trong sạch toàn bộ sản nghiệp trong Thanh Thao, nhất là sản nghiệp mới phát cùng sản nghiệp đặc thù, nhất định phải xuất ra
thái độ chính xác đặt lên vị trí trọng yếu nhất.
Trong lòng mỗi người đều hiểu được Diệp Thạch Bình muốn trình diễn một
màn tuyệt địa đại phản kích, Tần Mục cũng biết Diệp Thạch Bình đưa ánh
mắt nhắm vào sản nghiệp internet của Tần Mục, gây khó khăn cho hắn. Hành động lấy lòng phối hợp với Phòng Trung Hoa, làm Tần Mục cảm giác áp lực tăng lên.
Buổi tối, Tần Mục nhận được điện thoại của Từ Na, nói cửa hàng internet
có nhiều người mặc thường phục tùy tiện đi vào tra hộ khẩu của khách
hàng lên mạng. Đây là chuyện rất bình thường, nhưng Từ Na lại nói bọn
hắn không chỉ đơn thuần là tra hộ khẩu, thậm chí còn dùng lời lẽ dẫn
đường khách hàng đừng mê muội mất cả ý chí, phải nhanh chóng rời xa
internet.
Tần Mục dặn dò Từ Na vài câu, lát nữa có xảy ra việc gì không cần xúc
động, hắn có việc bận. Trước đó Viên Xuân Bách hành quân lặng lẽ, hiện
tại Diệp Thạch Bình cường thế trở về, hắn liền không chịu cô đơn đứng ra quấy đục.
Hắn cũng không phải không biết quan hệ giữa Từ Na cùng Lưu Đại Hữu, việc này nếu chọc giận tới Lưu Đại Hữu, bản thân hắn cũng biến thành nguy
hiểm.
Nhưng chuyện này phát sinh trên địa bàn của Tần Mục, dù sao hắn vẫn phải làm. Tần Mục thông tri cho Cừu Tiểu Bằng, để cho hắn dựa theo chuyện
mình đã an bài lập tức hành động.
Cừu Tiểu Bằng tỏ vẻ hiểu được, lập tức liền đi bố trí, không qua nửa giờ bên trong cửa hàng internet của Từ Na xuất hiện bảy tám người giống như lưu manh, nhìn qua đã biết không phải thanh niên tốt. Sự xuất hiện của
bọn họ làm mấy người mặc thường phục sáng mắt, đem lực chú ý tập trung
lên người bọn họ.
Vài người khởi động máy lên mạng nhưng vẫn không chịu yên, la hét hô to
sai người ngược xuôi bưng bê đồ vật cho mình. Từ Na cảm giác sự tình có
chút không tầm thường, nhưng nàng nghe xong lời dặn của Tần Mục nên
không đi quản, chỉ ngồi trong góc lặng yên quan sát.
Không qua bao lâu, người mặc thường phục lại đi tới bắt đầu giáo dục tư
tưởng cho nhóm thanh niên kia. Ai ngờ người nọ không mua mặt mũi của
hắn, hét lớn:
- Sao vậy, lên mạng cũng không phạm pháp, anh quản tôi làm gì?
Người kia không nghĩ tới thanh niên nọ lại lớn tiếng hô to, bọn họ là
người thân cận với Viên Xuân Bách, đi tới nơi này ngáng chân Tần Mục
đương nhiên đều là có kế hoạch, vì vậy thấp giọng nói:
- Anh đừng quá ngông cuồng, cẩn thận bắt anh vào ăn cơm tù vài ngày!
- Đúng là vô pháp vô thiên ah!
Thanh niên kia gào lên, mấy người bạn hắn liền vây quanh, chỉ nghe thanh niên kia tiếp tục ồn ào:
- Chưa thấy qua làm công an kiểu các người, người ta làm mua bán, chúng
tôi tiêu tiền chỉ là muốn giải trí thôi, các anh nếu rỗi rảnh không việc gì làm thì đi bắt những kẻ mại dâm hay buôn lậu, mua bán ma túy đi, cả
ngày nhìn chằm chằm chuyện buôn bán nhỏ của người ta làm gì? Có phải
muốn thu phí bảo hộ hay không? Ăn no rửng mỡ!