Bên trên nàng có quan hệ với Phòng phó bí thư, tự nhiên không sợ Tần Mục nhảy ra sóng gió, liền cười nói:
- Xin Tần chủ tịch chỉ điểm bến mê, Lệ Na cảm kích vạn phần.
Tần Mục thấy Trương Lệ Na đã mắc câu, nhíu mày nói:
- Chuyện này cũng không biết có phải bên kia đang thao tác hay không,
tôi chỉ nghe nói huyện Lan Trữ cùng bên láng giềng có kế hoạch
lớn…chuyện này sớm hay muộn là cần đăng báo, lúc đó Trương kinh lý sẽ
biết.
Trương Lệ Na bị câu nói này của Tần Mục làm kích thích, nàng chưa nói
tới việc đút lót, Tần Mục lại nói như thế, điều này làm Trương Lệ Na sản sinh một ý niệm trong lòng, rốt cục là kế hoạch gì làm cho Tần Mục phải cẩn thận để ý như vậy, còn có liên hệ tới láng giềng? Nàng biết Song
Biên tập thị thành công thật lớn, ngay cả bên thủ đô cũng có truyền
thuyết nói Song Biên tập thị đã khai sáng hình thức hợp tác thật cách
tân đối với nước láng giềng. Người khởi xướng chuyện này chính là Tần
Mục, hiện giờ hắn đem khối bánh nóng lớn đưa tới trước mặt mình, rốt cục nàng có muốn ăn vào hay là không đây?
Trương Lệ Na có chút rối rắm, nương thời gian mời rượu cấp tốc tự hỏi.
Tần Mục gắp vài miếng thức ăn, hắn chỉ cần đem tin tức này lộ ra, Trương Lệ Na mắc câu, tự nhiên sẽ đi tìm Phòng bí thư gây áp lực với hắn.
Ở trong thương trường, cho dù bên trên có người nhưng đối mặt với cán bộ hiện quản ai cũng phải cẩn thận nịnh hót, đây là đạo lý thật rõ ràng.
Nếu Trương Lệ Na tìm Phòng Trung Hoa tạo áp lực với Tần Mục, ở trên thể
diện vỗ yên Tần Mục, nếu không thường thường sẽ có chút tiểu quỷ đi tìm
nàng phiền toái.
Tần Mục hiểu được đạo lý đó, mà Trương Lệ Na cũng hiểu quy củ kia, bữa
cơm giữa hai người biến thành nặng nề. Rốt cục Trương Lệ Na là một
thương nhân, bản tính trục lợi khiến nàng cắn chặt răng, uống ba chén
rượu với Tần Mục, nhẹ giọng hỏi:
- Tần chủ tịch, hiện tại chúng ta đã là bạn bè, ngài nói cho tôi chút tin tức, hạng mục này có thể lấy được hay không?
Lời này cũng là lời sau khi uống rượu nói ra, nếu không Trương Lệ Na
tuyệt đối sẽ không hỏi ra câu hỏi không có phẩm cấp như vậy.
Tần Mục vẫn không vạch trần, mỉm cười nói:
- Chuyện này còn đang kế hoạch, bây giờ nói đi ra, ha ha…
Tần Mục cười cười, làm trong lòng Trương Lệ Na càng thêm ngứa ngáy. Ánh
mắt nàng vừa chuyển, chứng kiến trên cổ tay Tần Mục đeo đồng hồ vàng,
làm bộ như kinh hô:
- Ai nha, không thể tưởng được Tần chủ tịch còn là một người theo đuổi
thời trang thôi. Vừa lúc, tôi có một chiếc di động đời mới nhất, màu sắc cũng là màu vàng, vừa lúc phối hợp với đồng hồ của ngài.
Nói xong nàng lấy ra chiếc di động mới mua đưa cho Tần Mục.
Quả nhiên ra tay, Tần Mục vội vàng từ chối nói:
- Làm vậy không tốt, thật không nên đâu, đây là vật yêu thích của Trương kinh lý.
Nói xong ánh mắt hắn quét qua di động, còn chưa xé nhãn, giá cả hơn vạn đồng làm Tần Mục hiểu được Trương Lệ Na đã có chuẩn bị.
Hai người đẩy đưa vài lần, Tần Mục cầm di động bỏ vào túi tiền, lúc này
mới hàm hồ đem tin tức huyện Lan Trữ muốn đầu tư ít tiền cho Triều Tiên, giúp bên kia xây dựng kiến trúc có tính dấu hiệu.
Kiến trúc dấu hiệu! Trong lòng Trương Lệ Na nhảy mạnh. Bằng kinh tế của
Lan Trữ nếu muốn lấy ra số tiền lớn cũng không khó, nhưng bọn hắn còn
chưa có quyền lực cùng chức năng đàm phán với Triều Tiên, đây là chuyện
mà chính sách không cho phép. Tần Mục nói như vậy nhất định là có phương pháp ở mặt trên, nhất thời làm cho Trương Lệ Na bắt được thương cơ
trong lời nói của hắn.
Để Phòng phó bí thư ra mặt, liên thông trong tỉnh cùng thủ đô, sau đó
dùng danh nghĩa thành phố Đằng Long hoặc là tỉnh Bắc Liêu bơm tiền bên
Triều Tiên, mà Trương Lệ Na có thể dựa vào quan hệ với Phòng phó bí thư
treo lên chức vụ “đại lý” gì đó, lúc đó tài nguyên cuồn cuộn đến.
Nhìn ánh mắt Tần Mục lộ ra tinh quang, tâm tư Trương Lệ Na lập tức thu
trở về. Lợi nhuận trong phương diện này cũng không chỉ là hơn mười vạn,
chuyện giữa quốc gia cùng quốc gia phải tính toán thành hàng triệu triệu đồng. Tuy rằng nàng tự nhận mình gặp qua cảnh đời, nhưng vẫn bị con số
trong lòng khiến nàng phải choáng váng.
Nàng vội vàng uống chén trà ổn định tâm thần, trong lòng tính toán nên
đưa tặng Tần Mục bao nhiêu lễ trọng mới có thể để cho hắn đồng ý bảo trụ bí mật này.
Không đợi Trương Lệ Na nghĩ kỹ nên làm sao mở miệng, Tần Mục đã tiếp cuộc điện thoại, đứng dậy nói:
- Trương kinh lý, thật ngại quá, trong huyện có chút việc cần lập tức chạy trở về.
Trương Lệ Na nhất thời có chút kinh hoảng, Tần Mục có gan đem tin tức
này tiết lộ cho chính mình, rõ ràng muốn nhân cơ hội ăn nhiều một số.
Hiện giờ Tần Mục không còn nắm quyền trong Lan Trữ, tự nhiên không cần
phải giữ bí mật làm gì. Thương nhân trong thành phố Đằng Long có năng
lực không chỉ riêng Trương Lệ Na, nói là trong huyện có việc, rõ ràng là Tần Mục không đợi được nữa nên muốn ép buộc nàng tỏ thái độ.
Cuộc điện thoại kia đúng là do Tần Mục an bài Cừu Tiểu Thiền gọi tới,
nhưng hắn cũng không có ý tứ tiếp tục yêu cầu Trương Lệ Na hối lộ thêm
nữa. Bố cục của hắn chủ yếu là nhắm vào phòng đốc tra Bắc Liêu cùng Doãn Chiếu Cơ, không lo lắng ý tưởng của Trương Lệ Na quá nhiều, hắn chỉ cần đem tin tức này tiết lộ cho Phòng Trung Hoa thì tốt hơn.
Trương Lệ Na vội vàng đuổi theo Tần Mục, lấy ra một quyển vở đỏ rực nhét vào trong tay Tần Mục, nhỏ giọng nói:
- Tần chủ tịch, tôi xem một mình ngài ở trong huyện Thanh Thao thật
không dễ dàng, chút ý tứ này ngài cầm lấy, thuê một người chiếu cố cuộc
sống của ngài tốt hơn.
Ở thập niên 90 khi tặng quà còn chưa lưu hành thẻ tín dụng, cầm đồ vật
vào trong tay Tần Mục liền biết là quyển sổ tiết kiệm. Hắn thoáng nhăn
mày, cầm số tiền này làm lòng hắn có chút rối rắm. Một khi chuyện này bị chọc đi ra, Tần Mục phải nhận tội danh thu hối lộ, thật sự là không ăn
nổi. Nhưng nếu hắn cự tuyệt Trương Lệ Na sẽ làm trong lòng nàng sản sinh bóng ma, như vậy nàng có báo cáo cho Phòng Trung Hoa hay không sẽ không dám khẳng định.
Tần Mục đành phải bỏ quyển sổ tiết kiệm vào trong túi áo, cười nói:
- Trương kinh lý đúng là người hiểu biết.
Nói xong liền rời khỏi nhà hàng.
Lúc này tâm tư Trương Lệ Na mới yên ổn xuống, khi nãy nhìn thấy Tần Mục
nhíu mày làm trong lòng nàng giật bắn mình, thẳng tới khi Tần Mục bỏ sổ
tiết kiệm vào túi nàng mới thở ra một hơi dài, nhanh chóng tính tiền rời đi.
Tần Mục vừa lên Audi vừa lấy quyển sổ tiết kiệm ra xem, bên trong ghi
mười vạn đồng, ở thập niên 90 là một khoản tiền lớn. Hắn ngẫm nghĩ một
chút, gọi điện cho Cao Phái.
Cao Phái đang dự tiệc, trò chuyện vài câu với Tần Mục xong, Tần Mục lại
hỏi thăm số điện thoại của phó bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố
Đằng Long Niếp Vinh Bình. Hiện tại một mình Tần Mục đối kháng áp lực đến từ huyện ủy, thành ủy, tỉnh ủy, hắn nhất định phải tìm đồng bạn đến hòa dịu, nếu trước kia Cao Phái đã tiết lộ tên của Niếp Vinh Bình, như vậy
người này nhất định là cán bộ trung kiên của Tần hệ.