Cái tên thiếu niên nhìn qua có mười sáu mười bảy tuổi kia, lại
chính là kẻ trong truyền thuyết, vừa hiểu biết lại mạnh mẽ,
được gọi là vinh quang và nỗi của trấn Hương Thảo, Thần Quan Lý
Duy.
Hắn có khuôn mặt nhìn qua dường như vô hại, lại còn treo lên cái nụ
cười tươi, giả làm thần quan trốn học, năn nỉ Lâm Kỳ đi cùng
hắn, dụ dỗ Lâm Kỳ đi vào trong gian điện này, tiếp theo đó
không biết dùng cái pháp thuật kỳ quái gì khống chế Lâm Kỳ.
Tên lừa đảo vô sỉ!
Dịch Long Long trong lòng buồn bực, vừa rồi rõ ràng đã phát hiện
ra đường đi không đúng, tại làm sao lại hoàn toàn không cảnh
giác? Thậm chí lúc đầu, tại sao lại bị Lý Duy thuyết phục,
cùng đi với hắn chứ?
Trên địa cầu, dị đoan là từ chỉ những tôn giáo và tín ngưỡng
không giống ai, chỉ là Dịch Long Long có cảm giác mơ hồ rằng,
cái từ này ở nơi đây, dường như có một ý nghĩa nào đó, nghe
trong lời Lý Duy, dường như Lâm Kỳ không phải loài người.
Vì ánh sáng còn sót lại bên trong, nên vừa rồi mới nhìn thấy
khuông mặt Lý Duy còn có vẻ tươi cười không nghiêm túc, bây giờ
nhìn lại thì có vài phần trang nghiêm, thánh khiết:”Vừa từ bên ngoài trở lại thần điện, trong nháy mắt, ta cảm nhận được
một sức mạnh hắc ám, nhưng lúc trong phòng sách, ta lại không thể nhìn ra ngươi là cái gì, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn,
chỉ có thể đem ngươi đến đây trước, chỗ này cũng không phải là nơi thần điện dùng để cầu nguyện, mà là nơi ta luyện tập
thần thuật, hoa văn trên mặt đất chính là thánh văn do ta vẽ,
có thể hỗ trợ phát động thần thuật phong ấn”.
Hắn tuy rằng rất tự tin vào bản thân, nhưng khi đối mắt với Lâm Kỳ lại không nhìn thấu, nên trước tiên phải cẩn thận, đem hắn đến nơi có thể phát huy tối đa khả năng của mình.
Thần thuật Lý Duy dùng có tên xiềng xích phong ấn, nhưng Lý Duy lại
thích gọi là chiếc vòng trắng, nó có tác dụng phong ấn sức
mạnh và tinh thần lực của đối phương, dù là ma pháp sư hay
kiếm sĩ, trúng phải chiêu này đều bị trói buộc. Hắn thi triển ra, chính là thần thuật cao cấp, lại thông qua phụ trợ gia tăng đến mấy lần, trói buộc thế này, cho dù là kẻ mạnh nhất trên đại lục, muốn thoát ra cũng không phải chuyện đơn giản.
Dễ dàng trói được Lâm Kỳ, Nhưng Lý Duy cũng không nóng lòng phát
động công kích, dù sao trên đất toàn là thánh văn, cho dù Lâm
Kỳ động nhẹ một cái, hắn cũng có thể nhanh chóng phát động
công kích thứ hai.
Lý Duy ngồi xuống đất cách Lâm Kỳ hơn mười bước, nhìn chăm chú
vào thân thể bị quấn đầy dây xích của Lâm Kỳ, đánh giá: “Chỉ
cảm thấy trên người ngươi lộ ra một lực lượng cường đại…Thật ra ngươi là loại sinh vật gì vậy?”
“Vu yêu? Không giống.”
“Ám tinh linh? Cũng không giống.”
Hắn nói thêm vài loại sinh vật, nhưng mỗi lần nói xong, đều tự
phủ định một cách nhanh chóng, sau một lúc, Lý Duy ngẩng khuôn
mặt trong sáng lên, rất là chân thành nhìn Lâm Kỳ: “Ngươi có
thể nói cho ta biết không, thật ra ngươi là cái gì?” Không hiểu
rõ vấn đề này, hắn sẽ cảm thấy rất buồn bực.
Hắn vỗ vỗ đầu gối của mình, vô cùng thoái mái nói:” Tuy rằng trấn Hương Thảo chỉ là địa phương nhỏ, nhưng nếu ta đã ở đây, thì
đây chính là địa bàn của ta, những sinh vật ngoại tộc cũng
đừng có vọng tưởng phá hoại, nói cho ta biết chủng tộc của
ngươi, và mục đích ngươi đến đây, có lẽ ta có thể xem xét cho
ngươi một con đường sống.”
Dịch Long Long núp trong nóc rương, lẳng lặng nghe, cũng thông qua khe
hở mà nhìn trộm tình hình hiện tại, nhưng nàng cũng không sốt ruột mà làm ra hành động quá kích nào, đối phương ngoài việc trói chặt Lâm Kỳ, cũng không có hành động nào khác, huống chi Dịch Long Long cũng rất ngạc nhiên, tại làm sao Lâm Kỳ lại bị
cho rằng “không phải nhân loại”.
Lâm Kỳ không để ý tới Lý Duy, hắn đang toàn tâm toàn ý muốn mở
sợi xích trắng trên người, chỉ là càng giãy mạnh, thì sợi
xích kia càng siết chặt, ánh sáng trắng nhìn qua có vẻ mềm
mại này hóa ra lại mạnh mẽ đến vậy, thiếu niên tóc đen trên
mặt tuy rằng không có gì thay đổi, nhưng thân thể hắn càng ngày càng chống chọi kịch liệt, sau một lúc, hắn bỗng nhiên hoàn
toàn dừng lại, giống như buông xuôi, toàn thân thả lòng đứng
thẳng lại.