Bởi vì Phương Lỗi giao Mục Thiểu Hoa cho Đàm Tranh, đã thể hiện rõ là
muốn nâng Mục Thiểu Hoa. Nói thật, Đàm Tranh tự nhận khả năng quan sát
của mình rất chuẩn, hắn một chút cũng không xem trọng Mục Thiểu Hoa.
Tuy Yến Cẩn khi mới ra mắt, cũng là bộ dáng cao ngạo lãnh đạm, nhưng Đàm
Tranh trong tâm lại nói khác, khi nhìn thấy Yến Cẩn lần đầu tiên, trong
đầu chỉ có một câu – người này nhất định sẽ thành công,
Mục Thiểu Hoa tuy cũng có bề ngoài tốt, nhưng Yến Cẩn thanh thuần tự nhiên hơn,
Mục Thiểu Hoa này tuy dễ nhìn, trong mắt Đàm Tranh, lại kém Yến Cẩn
không chỉ nửa điểm.
Tới cảnh quay tiếp theo, Đàm Tranh ngầm quan
sát thái độ của hai người, Yến Cẩn lại bỏ mặc Mục Thiếu Hoa. Đàm Tranh
không hiểu, Phương Lỗi không cần viên đá quý phát sáng Yến Cẩn này, đi
kiếm một tảng đá làm gì?
Nhưng Phương Lỗi là chủ tịch, hắn là cấp dưới người ta, tất nhiên cấp trên nói gì, hắn nghe theo là được. Nhưng
theo Mục Thiểu Hoa vài ngày, Đàm Tranh bắt đầu nhịn không được bất bình
thay cho Yến Cẩn.
Mục Thiểu Hoa là người mới, ở cảnh quay lại
không chịu cúi đầu, thường xuyên mượn danh Yến Cẩn, nói ra những bát
quái có lẽ có, trêu chọc các nhân viên công tác không lý do, thật đúng
là nghĩ đến hắn ta cùng Yến Cẩn giao tình tốt vậy sao.
Hơn nữa
mỗi lần đến hắn quay, lại bắt đầu NG, vài lần, sắc mặt đạo diễn đã tối
sầm lại. Nhưng bởi vì hắn là nam chính quyết định trong nội bộ, nói
thẳng ra là người mà nhà đâu tư mang đến, đạo diễn cũng chỉ có thể cắn
răng tiếp tục quay.
Đàm Tranh ôm cánh tay đứng trong góc, nhìn
Mục Thiểu Hoa ấp úng, trong lòng thật sự nghi ngờ ánh mắt của Phương
Lỗi. Điều này khiến hắn cảm thấy, trước kia hắn cùng công ty giải trí
Tinh Hải, đều đã nhìn nhầm Thiểm Diệu Quốc Tế.
Hắn dựa vào tường, nhìn Mục Thiểu Hoa cùng Yến Cẩn diễn đối thủ. Nhìn nhìn, khóe môi gợi
lên một nụ cười, trong mắt cũng tràn ngập hứng thú, xem ra Yến Cẩn không phải không để ý như ngoài mặt biểu hiện.
Yến Cẩn bị hủy quảng
cáo, bị lợi dụng, thậm chí là biểu diễn vai phụ, cậu đều biểu hiện rát
bình tĩnh, hại Đàm Tranh nghĩ cậu đã đổi tính. Hiện giờ mới biết, đối
phương tính toán ở mặt diễn xuất, hung hăng giáo huấn Mục Thiểu Hoa một
chút.
Yến Cẩn cùng người khác diễn đối thủ, kỹ năng diễn sẽ thu
lại một chút, sẽ không át đi tài năng của diễn viên khác, cũng không ảnh hưởng đến sự phát huy của người khác; nhưng gặp Mục Thiểu Hoa sẽ không
giống vậy, Yến Cẩn xuất ra mười phần kỹ năng diễn, thường xuyên ép Mục
Thiểu Hoa trở thành một người mới không ra gì, hoàn toàn bị cậu nắm chạy đi.
Sự chênh lệch này, đạo diễn tất nhiên là nhìn ra. Nhưng
trong lòng đạo diễn có lẽ cũng không vừa lòng với Mục Thiểu Hoa, cho nên không ngăn Yến Cẩn. Những đoạn không vừa lòng cũng không để Mục Thiểu
Hoa quay lại. Không lâu sau, có tin đồn kỹ năng diễn của Mục Thiểu Hoa
không tốt, dần dần truyền ra ngoài.
Phương Lỗi sau khi nghe xong, lập tức gọi cho Đàm Tranh, điện thoại mới được nối đã mắng, chỉ trích
hắn là người đại diện, lại để nghệ sĩ dưới tay lên báo cũng không biết.
Đàm Tranh ngoài miệng đáp ứng có lệ, ánh mắt lại chạy theo Yến Cẩn. Hắn
chưa từng thấy bộ dáng của Yến Cẩn ở trường quay, mấy ngày nay quan sát, khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Yến Cẩn ở trường quay, có vẻ như hoạt bát hơn nhiều, hơn nữa khi đối diện với máy quay, ánh mắt của
cậu sẽ sáng lên. Từ trong mắt cậu, Đàm Tranh có thể biết được, đối
phương rất thích diễn.
Cũng giống như mình, Đàm Tranh nghĩ.
Đợi cho Phương Lỗi ngắt điện thoại, Đàm Tranh mới lười biếng gọi một cuộc
điện thoại, nhờ phóng viên quen biết loại đi tin tức của Mục Thiểu Hoa.
Chi phí đương nhiên là một bữa cơm, hoặc là dùng tin tức khác trao đổi.
Nhưng may mắn Phong Thiếu Phi trước kia có quen biết rất rộng, cuối cùng cũng giải quyết được chuyện của Mục Thiểu Hoa. Tắt điện thoại đúng lúc là
cảnh quay của Yến Cẩn, bởi vậy hắn đi đến bên cạnh đạo diễn, thông qua
màn ảnh, đối diện với ánh mắt của Yến Cẩn.
Đàm Tranh có chút giật mình, tuy hắn biết Yến Cẩn nhìn máy quay chứ không phải hắn, nhưng vừa
rồi cảnh đối diện trong nháy mắt kia, hắn cảm thấy ánh mắt của đối
phương bắn thẳng vào đáy lòng hắn.
‘Ánh mắt của Yến Cẩn có lực
xuyên thấu mãnh liệt, ẩn chứa tình cảm phong phú.’ Đàm Tranh đột nhiên
nhớ tới một bài báo đã xem trước kia, phóng viên từng hình dung ánh mắt
của Yến Cẩn như vậy.
Đàm Tranh nhẹ thở một hơi, ôm lấy trái tim
nhảy lên, lén lút tự xem xét lại vấn đề. Chỉ qua màn hình đã bị ánh mắt
đối phương câu đi rồi, sao lại có thể như vậy.
“Anh Phong, muốn uống
cà phê không?” Lúc này bên cạnh vang lên tiếng nói thức tỉnh hắn, hắn
quay đầu lại nhìn, là trợ lý Tiểu Tề của Yến Cẩn. Đàm Tranh lắc đầu, giơ lên lon nước đã rỗng, “Tôi đã uống rồi, cảm ơn.”
Tiểu Tề ôm cà
phê, đứng bên cạnh Đàm Tranh, lặng lặng nhìn Yến Cẩn quay phim. Quả
nhiên không có cảnh quay của Mục Thiểu Hoa, cơ bản một lần đã xong. Vừa
nghe đạo diễn hô ‘OK’, Yến Cẩn lập tức tháo xuống tươi cười, trên mặt
không chút thay đổi đi tới chỗ nghỉ.
Đàm Tranh nghĩ nghĩ, từ
trong lòng Tiểu Tề rút ra một lon cà phê, đi tới chỗ Yến Cẩn. Tiểu Tề
chưa kịp nói gì, chỉ thấy Đàm Tranh ngồi bên cạnh Yến Cẩn, cùng cậu thấp giọng nói chuyện, hình ảnh thoạt nhìn rất tốt đẹp khiến cậu ta không
thể bước tới, nhất thời chỉ có thể đứng tại chỗ, bước không nổi.
“Sao vậy, cậu coi trọng anh Phong sao?” Phía sau đột nhiên có tiếng nói nhẹ
nhàng. Tiểu Tề hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, Mục Thiểu Hoa vẻ mặt tươi
cười đứng sau hắn.
“Cậu đừng nói bậy!” Tiểu Tề nhàn nhạt nói, hắn đã nghe chuyện quảng cáo đổi người, trong lòng rất phản cảm với Mục
Thiểu Hoa. Nếu đối phương là bằng năng lực của bản thân mà đến thì thôi, đằng này lại là dựa vào quan hệ.
Đoạt quảng cáo không tính, còn
làm cho anh Yến diễn vai phụ, ấn tượng của Tiểu Tề đối với Mục Thiểu Hoa có thể nói là kém cực điểm. Mục Thiểu Hoa thấy trợ lý nhỏ này vẻ mặt
lãnh đạm, cũng không để ý, cười nói, “Anh Phong đúng là nhanh tay.”
“Cậu nếu không ra tay, sẽ là người xếp hàng chờ đấy.” Bỏ lại một câu cuối
cùng, Mục Thiểu Hoa nháy mắt mấy cái, cười quay đi, để lại Tiểu Tề một
người tức giận đứng tại chỗ.
Trước kia hắn không có ý gì với anh
Phong, chủ yếu là trước khi anh Phong nằm viện, tính cách không khác anh Yến, người nào cũng lạnh nhạt. Trên mặt không biểu cảm không nói, còn
thường dùng ánh mắt nghiêm khắc trừng người khác.
Nhưng sau khi
anh Phong nằm viện, tính tình lại chuyển biến lớn, không chỉ ôn nhu rất
nhiều, còn đưa cậu về nhà. Tiểu Tề đến bây giờ còn không dám tin, anh
Phong lại chủ động mở miệng đưa mình về.
Cũng là đêm đó, Tiểu Tề
phát hiện hình như cậu đối với anh Phong có suy nghĩ không giống trước.
Nhưng anh Phong khẳng định một chút ý với cậu cũng không có, không chỉ
như thế, cậu còn phát hiện, gần đây ánh mắt anh Phong thường đuổi theo
anh Yến.
Tiểu Tề nhìn hai người xem như rất hài hòa cách đó không xa, cảm thấy bọn họ như đang trong thế giới riêng, người ngoài không
thể xen vào, chỉ có thể ở xa chăm chú nhìn, hướng tới…..
Đàm
Tranh cầm cà phê đi đến bên cạnh Yến Cẩn, Yến Cẩn đang dựa vào ghế nhắm
mắt nghỉ ngơi. Đàm Tranh kề sát lon cà phê lên má cậu, khiến cho Yến Cẩn giật mình, mở mắt ngay tức khắc.
“Có việc gì?” Yến Cẩn kiềm nén
tức giận, lạnh lùng nhìn người trước mắt. Đàm Tranh cười cười đưa cà phê cho cậu, mở miệng nói: “Tôi thấy cậu tinh thần không tốt lắm, uống một
chút đi.”
Yến Cẩn tiện tay nhận, để ở bàn nhỏ bên cạnh, nhắm mắt
lại nói, “Lại có tin xấu muốn nói cho tôi sao? Nói thẳng đi, tôi chịu
được.”
Đàm Tranh bật cười, ngồi xuống bên cạnh Yến Cẩn, thích ý
nói, “Không có tin gì, chỉ là mời cậu uống cà phê mà thôi.” Yến Cẩn
không ý kiến gì chỉ hừ một tiếng.
“Xem ra tôi trước kia có nhiều
tiền án tiền sự nên nói thật người ta cũng không tin.” Đàm Tranh cười
nói, Yến Cẩn không lên tiếng, tùy ý Đàm Tranh lẩm bẩm bên cạnh.
Đàm Tranh không ngại mệt, ngồi bên cạnh Yến Cẩn huyên thuyên một lúc, bản
thân cũng nói vui vẻ. Cuối cùng Yến Cẩn không nhịn được, mở to mắt, “Anh có thể để tai tôi thanh tĩnh một chút không?”
“Yến Cẩn, tôi
không hiểu cậu gặp cản trở gì, nhưng cậu còn trẻ, không có gì là không
qua được.” Đàm Tranh đột nhiên nghiêm túc nói, Yến Cẩn hơi sửng sốt, sau lại cười nhạt.
“Phong Thiếu Phi, lời nói này của anh, thật sự là đạo đức giả khiến tôi buồn cười.” Yến Cẩn lạnh lùng nói, sau đó đứng
lên cầm kịch bản, bỏ lại một câu, “Không phải ai cũng giống anh máu lạnh vô tình.”
Đàm Tranh nhìn bóng dáng đi xa của cậu, gãi gãi đầu, hắn nói sai cái gì, sao đột nhiên lại trở mặt?
*: Tróc trùng – t nghĩ ở đây lầ Yến Cẩn dùng kỹ năng diễn bắt ép ‘trùng’ là Mục Thiểu Hoa đi