Phily: sao lần nào tui nhảy vào edit một cái cũng dính H vậy nè T^T
Phong Thiếu Phi cứ như vậy ở lại biệt thự của Cảnh Viêm. Nói thật, hắn có
chút không biết nên đối mặt với Cảnh Viêm như thế nào, trước kia cho dù
biết ông là cha Đàm Tranh, trong lòng tuy rằng không được tự nhiên, ít
nhất ở ngoài mặt còn có thể thản nhiên đối mặt, bởi vì hắn bề ngoài vẫn
là Phong Thiếu Phi.
Chính là hiện tại, Phong Thiếu Phi cùng Đàm
Tranh cư nhiên lại là anh em, Cảnh Viêm cũng trở thành cha Phong Thiếu
Phi, điều này khiến hắn khi đối diện Cảnh Viêm, vẫn cảm thấy xấu hổ kỳ
quái.
Cảnh Viêm đại khái cũng biết suy nghĩ của hắn, cho nên trừ
bỏ ba bữa cơm cũng không thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn. Phong
Thiếu Phi vừa cảm kích săn sóc của đối phương, vừa có chút ảo não bản
thân chùn bước.
Hắn hiện tại đã qua thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, nếu Cảnh Viêm sớm đi tìm hắn, có lẽ hắn còn sẽ oán giận đối phương,
không hiểu cho ông; chính là hiện giờ hắn đã hơn ba mươi tuổi, là người
đã chết đi sống lại một lần, còn có cái gì nhìn không thấu?
Thân
tại gia tộc lớn như Cảnh gia, Cảnh Viêm có bất đắc dĩ cùng khó xử, năm
đó Cảnh Viêm căn cơ chưa vững, còn chưa tiếp nhận Cảnh gia, với năng lực không đủ tự nhiên không thể bảo hộ mẹ con họ chu toàn.
Đối với
ảo não cùng hối hận của Cảnh Viêm, hắn kỳ thật cũng có cảm động, bởi vì
trước đó vài ngày, hắn hưởng qua cái loại cảm giác vô lực này; mắt mở
trừng trừng nhìn Cảnh Du đứng trước mặt hắn, cùng Hứa thiếu gia đọ sức,
người đại diện như hắn, chỉ có thể đứng bên cạnh Yến Cẩn, bất lực.
Cho nên đối với Phong Thiếu Phi mà nói, trách mắng hoặc là phê bình đều
không thay đổi được sự thật đã diễn ra, hơn nữa nói trắng ra, người chân chính có tư cách phán xét Cảnh Viêm, là Lục Tâm Ngôn và Cảnh Tâm Nhu mà không phải đứa con như hắn.
Ấu thơ bởi vì có Cảnh Tâm Nhu, cũng
không chịu khổ gì, tuy rằng bởi vì không có cha khó tránh khỏi sẽ bị
những đứa trẻ cùng tuổi khác cười nhạo ức hiếp. Nhưng mẹ hắn luôn nói
cho hắn biết, cha của hắn là người đàn ông tuyệt vời, chỉ là bởi vì một
số nguyên nhân, bất đắc dĩ mới rời xa bọn họ mà thôi.
Hắn lúc đó
còn nhỏ, tự nhiên liền hiểu thành cha bởi vì bị bệnh mà rời đi, mẹ biết
hắn hiểu lầm, cũng không giải thích. Cho nên hắn vẫn luôn cho rằng, cha
vào lúc hắn còn bé đã qua đời.
Phong Thiếu Phi thực cảm tạ Cảnh
Tâm Nhu, cho dù bà không phải mẹ đẻ của mình nhưng đã ngậm đắng nuốt cay nuôi mình lớn lên, cả đời này, hắn sẽ đem Cảnh Tâm Nhu như mẹ ruột,
vĩnh viễn hiếu thuận với bà.
Vốn hắn biến thành Phong Thiếu Phi,
còn lo lắng không biết nên làm thế nào thân cận với mẹ, hiện tại thì tốt rồi, Phong Thiếu Phi cùng Đàm Tranh là anh em, nếu mẹ biết, khẳng định
cũng sẽ đem mình trở thành con trai.
Bởi vậy hắn bắt đầu chờ mong có thể cùng mẹ nhận nhau.
Mấy ngày nay ở lại biệt thự của Cảnh Viêm, hắn mỗi ngày đều cùng Yến Cẩn
nói chuyện điện thoại, nhưng bởi vì Yến Cẩn bên kia tiến độ công việc
thực gấp rút, thường không nói được mấy câu liền phải đi quay phim, cho
nên hắn vẫn chưa tìm thấy thời cơ thích hợp để nói ra thân thế của mình.
Qua vài ngày đến cuối tuần, Cảnh Viêm sáng sớm sai người đưa tới một bộ
chính trang, còn tìm vài nhà tạo mẫu, đem Phong Thiếu Phi từ đầu đến
chân xử lý cẩn thận một lần, giằng co vài giờ, mới tính xong việc.
Tiệc nhà họ Cảnh buổi tối mới bắt đầu, nhưng Cảnh Viêm nói giữa trưa có bữa
cơm gia đình, cho nên bọn họ buổi trưa phải trở về. Đợi cho Phong Thiếu
Phi rốt cục chuẩn bị xong xuôi, thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Phong Thiếu Phi trước kia cũng thường tham dự tiệc hoặc là các lễ trao giải
lớn, bởi vậy thay đổi một thân trang phục cũng không mất tự nhiên, chính là Cảnh gia sắp đi tới khiến hắn cảm thấy khẩn trương.
Hắn cùng
Cảnh Viêm ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, Cảnh Viêm cười nói: “Không nghĩ tới chỉ thay đổi một bộ quần áo, khí chất liền khác biệt, thật không hổ là con trai của Cảnh Viêm ta.”
Phong Thiếu Phi không hiểu được
đối phương có phải hay không thấy hắn quá khẩn trương mới nói đùa giúp
cho hắn thả lỏng, bất quá hiển nhiên hiệu quả không lớn, hắn kéo kéo
khóe miệng cứng ngắc, thật sự là cười không nổi.
“Đừng lo lắng, coi như đi ăn bữa cơm thôi.” Cảnh Viêm vỗ vỗ mu bàn tay hắn, an ủi.
Qua không lâu, liền tới Cảnh gia. Biệt thự Cảnh gia đặt tại ngoại thành S
thị, cách khu biệt thự của Cảnh Viêm kỳ thật không xa, có điều lái xe
vẫn phải mất gần nửa giờ.
Khu nhà Cảnh gia rộng rãi mênh mông,
bởi vì là gia tộc lịch sử lâu đời, còn bảo lưu lại kiến trúc trước kia,
bên cạnh khu nhà chính đã cũ là khu nhà sau này mới xây.
Bên
ngoài Cảnh gia là một bức tường thật dài vây quanh, trên tường phủ đầy
rêu xanh, nhìn ra được niên đại đã lâu. Đi vòng qua bức tường một hồi,
rốt cục mới thấy cổng lớn Cảnh gia.
Vào cổng, đập vào mắt chính
là một mảnh sân rộng rãi, rất xa có thể thấy nhà chính, còn có một loạt
dãy nhà lớn bên cạnh. Lái xe ngừng xe, Cảnh Viêm liền mang theo Phong
Thiếu Phi xuống xe, đi về phía tòa nhà.
Trong sân có rất nhiều
người hầu, thấy Cảnh Viêm thì đồng loạt hành lễ, điều này làm cho Phong
Thiếu Phi cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, bất quá nhìn Cảnh Viêm vẻ mặt
lạnh nhạt, bước qua không chớp mắt, xem ra đã sớm quen bầu không khí như vậy.
Hắn theo sau Cảnh Viêm vào nhà chính, bên trong không có
người, Cảnh Viêm cước bộ không ngừng, dẫn hắn xuyên qua nhà chính, đi
đến phía sau. Hóa ra đằng sau có một khu nhà khác, phía sau nhà chính có một hành lang dài, xuyên qua hành lang mới là khu nhà chủ của Cảnh gia
hiện tại.
“Lão gia tử cố chấp, nhà trước không nỡ phá, liền cho
người hầu ở.” Cảnh Viêm thản nhiên giải thích, vừa rồi một loạt dãy nhà
kia kỳ thật là của người hầu.
Cảnh Viêm và Phong Thiếu Phi đi ở
hành lang dài, cuối hành lang là một cái cổng vòm, qua cổng vòm lại là
một khoảnh sân nhỏ, xuyên qua sân chính là nhà chủ của Cảnh gia.
Thật vất vả đi tới cửa lớn, Phong Thiếu Phi cảm thấy như là lâm vào mê cung, vừa nghĩ tới người Cảnh gia mỗi lần về nhà đều phải đi một đoạn đường
thế này liền cảm thấy kẻ có tiền thật sự quá vất vả.
“Đại thiếu
gia.” Ở cửa lớn một người tựa như là quản gia đi tới, cung kính hành lễ
với Cảnh Viêm, Cảnh Viêm thản nhiên lên tiếng, mở miệng hỏi: “Lão gia tử đâu?”
“Lão gia ở phòng khách chờ ngài.” Quản gia đáp, sau đó dẫn Cảnh Viêm cùng Phong Thiếu Phi đi vào phòng khách, chỉ thấy trong phòng rất nhiều người đang ngồi, đột nhiên nhìn thấy một đống lớn người,
khiến cho Phong Thiếu Phi cảm giác áp lực.
Cảnh Viêm dẫn hắn đi
tới trước mặt một ông lão tóc trắng xoá, Phong Thiếu Phi biết, đây chính là Cảnh gia lão gia tử, là người có tiếng nói nhất tại Cảnh gia.
“Cha, con đã trở về.” Cảnh Viêm thản nhiên mở miệng nói, lão gia tử ngồi trên ghế sa lông, hai tay chống gậy, nhấc mí mắt xem xét bọn họ, không mặn
không nhạt ừ một tiếng.
“Đây là Thiếu Phi.” Cảnh Viêm đem Phong
Thiếu Phi đẩy lên trước, ý bảo Phong Thiếu Phi chào hỏi lão, Phong Thiếu Phi chỉ đành mở miệng nói: “Chào ngài, tôi là Phong Thiếu Phi.”
“Bên ngoài chính là không biết phép tắc, ngay cả nói cũng không biết nói.”
Cảnh lão gia tử hừ lạnh một tiếng, gậy trong tay nện trên nền đất vang
lên tiếng cộc cộc.
“Kêu ông nội a, xa cách vậy làm gì.” Cảnh Viêm nhỏ giọng gợi ý, Phong Thiếu Phi nhanh chóng sửa miệng, “Ông nội, con
là Thiếu Phi.”
“Ai là ông nội mày?!” Không nghĩ tới cảnh lão gia
tử trừng lớn hai mắt, hiển nhiên lại càng thêm tức giận, Phong Thiếu Phi đứng tại chỗ, không biết nên ứng phó tình huống thế nào.
“Ba,
sao mới tới mà nghe người nổi giận rồi a?” Mọi người ở đây thở cũng
không dám thở, một tiếng nói vang lên, Phong Thiếu Phi sửng sốt, nhận ra người đến là Cảnh Du.
“Tiểu Du về rồi, mau tới đây.” Cảnh lão
gia tử vừa thấy Cảnh Du lập tức mặt mày hớn hở, hệt như người vừa rồi
giận dữ cong râu trợn mắt không phải lão, biến sắc mặt cực nhanh khiến
Phong Thiếu Phi tự thấy không bằng nha.
“Ba, bác sĩ không phải đã nói rồi sao, ngài không thể tức giận, phải khống chế tính tình.” Cảnh
Du đi đến trước mặt lão gia tử, nắm tay ông ngữ khí quan tâm.
“Còn không phải bởi vì thằng anh con không biết điều sao, hơn năm mươi tuổi
rồi thế nhưng còn học người ta đẻ con riêng.” Cảnh lão gia tử liếc Cảnh
Viêm một cái, ngữ khí mang ý trách cứ.
“Ba, hôm nay là ngày tốt,
đừng nói mấy cái này.” Cảnh Du vỗ vỗ tay lão, hợp thời dời đi đề tài,
cho dù anh cậu có làm sai, lão gia tử muốn giáo huấn vậy thì cũng phải
đóng cửa lại. Hiện tại phòng khách nhiều người như vậy, sao có thể để
cho bọn họ chê cười được.
Lão gia tử cũng biết ý tứ Cảnh Du, liền ngậm miệng lại, Cảnh Viêm mang theo Phong Thiếu Phi lui sang một bên,
xem như tạm thời qua cửa. Trong phòng khách đủ loại người, vốn định xem
trò hay, không nghĩ tới Cảnh Du đến, hai ba câu liền khiến cho lão gia
tử buông tha Cảnh Viêm.
Sau khi Cảnh Du trở về, lão gia tử cũng
không muốn nói thêm nữa, mọi người liền di chuyển đến nhà ăn. Bữa cơm
này Phong Thiếu Phi dĩ nhiên là ăn vô cùng vất vả, không nói những người khác thường xuyên chú ý hắn chỉ cần người hầu đứng một bên cũng làm cho hắn không quen.
Dùng xong cơm, Cảnh lão gia tử gọi Cảnh Viêm vào thư phòng, những người khác từng người tán đi, lưu lại Phong Thiếu Phi
một mình ngốc ở phòng khách. Hắn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lông, vừa nghĩ tới còn phải đợi đến tiệc tối, trong lòng liền không khỏi kêu khổ
thấu trời.
“Thật không nghĩ tới, anh cư nhiên là con trai của anh tôi.” Thình lình xảy ra tiếng nói dọa Phong Thiếu Phi nhảy dựng, quay
đầu vừa nhìn, Cảnh Du hai tay đút trong túi quần, đứng một bên cười như
không cười nhìn hắn.
“Chính tôi cũng không nghĩ tới.” Phong Thiếu Phi thản nhiên đáp, Cảnh Du đi đến ghế sa lông bên cạnh ngồi xuống, hai chân vắt chéo nhíu mày nói tiếp: “Có cảm giác gì?”
“Cảm giác?”
Phong Thiếu Phi không hiểu câu hỏi của cậu ta, lặp lại một lần. Cảnh Du
nhún nhún vai, đem lời nói rõ ràng hơn, “Đột nhiên rơi vào nhà giàu
thượng lưu, có cảm giác gì?”
“Mệt.” Phong Thiếu Phi nghĩ nghĩ,
đáp một chữ như vậy. Cảnh Du nghe xong cười ha ha, “Cháu trai à, chữ này của con cũng thật sâu sắc, người ngoài nhìn chúng ta giàu có hào
nhoáng, thực sự rơi vào trong đó, chính là mệt a!”
“Đừng gọi tôi
như thế.” Phong Thiếu Phi nhíu nhíu mày, Cảnh Du tuổi gần gần với mình,
bị đối phương gọi ‘cháu trai’, cảm giác thật không phải quái dị bình
thường.
“Con là con của anh trai ta, không kêu cháu trai thì kêu
cái gì?” Cảnh Du buồn cười hỏi, dừng một chút còn nói thêm: “Ta cũng
chưa chê con kêu ta chú út sẽ khiến ta già nha, con so đo cái gì.”
Phong Thiếu Phi âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, bất quá nghe xong Cảnh Du nói
mới nhớ tới, đúng vậy, Cảnh Du hiện tại biến thành chú của mình. Thế sự
thật sự khó lường, ai sẽ nghĩ đến, hắn thế nhưng cũng thành thiếu gia
của Cảnh gia.
Cảnh Du cùng Phong Thiếu Phi bên này hoà thuận vui
vẻ, trong thư phòng không khí lại thực ngưng trọng. Cảnh gia lão gia tử
ngồi sau bàn, trầm giọng hỏi: “Con xác định muốn nhận nó?”
“Vâng, con có lỗi với mẹ con nó, Đàm Tranh đã mất, nếu con không thể bảo vệ
Thiếu Phi, con còn được gọi là cha sao?” Cảnh Viêm thản nhiên nói, trong giọng nói khó nén đau xót.
“… Ai, nghiệp chướng a!” Cảnh lão gia tử không nói gì nữa, chỉ thở dài một câu. Hồi lâu sau, mới thấp giọng
nói tiếp: “Con buông tay đi, ngàn vạn lần phải bảo hộ nó.”
“Những kẻ tự tung tự tác đó, cứ chờ đó, dám xuống tay với cháu của ta, ta muốn bọn họ trả giá gấp bội!” Cảnh lão gia tử nói đến kích động, nhịn không
được bưng ngực ho khan.
“Cha, ngài đừng kích động, con mang Thiếu Phi về chính là muốn làm cho bọn họ biết, con sẽ không ngồi chờ chết.”
Cảnh Viêm nhanh chóng tiến lên vuốt vuốt lưng cho lão gia tử, giúp lão
thuận khí, sau đó lại thay lão gia tử thổi nguội chén trà đưa tới miệng
bên miệng lão.
Lão gia tử uống mấy ngụm ngay trên tay Cảnh Viêm,
cuối cùng cũng ngừng ho, lão khẽ thở dốc, lát sau, mới mở miệng: “Năm đó là ta sai, không nên bức con cùng con gái của Tống gia đính hôn.”
“Cha, chuyện năm đó để cho nó qua đi, con không trách ngài.” Cảnh Viêm nhẹ
giọng nói, Cảnh lão gia tử nhắm mắt lại, thần tình mỏi mệt, sau đó mới
lại mở miệng, “Giúp ta kêu tiểu Du vào đi, ta có việc dặn nó.”
“Vâng, cha kiềm chế một chút, đừng lại tức giận.” Cảnh Viêm đáp lời, lại dặn
dò một câu, mới xoay người rời khỏi thư phòng, đi vào phòng khách chỉ
thấy Cảnh Du cùng Phong Thiếu Phi đang nói chuyện.
“Tiểu Du, cha
tìm em.” Cảnh Viêm thản nhiên nói, Cảnh Du liếc mắt nhìn ông, đứng dậy
đáp lại: “Chớ kêu em tiểu Du, còn xem em là thằng nhóc ba tuổi sao?”
“Cha vừa rồi có chút kích động, em chú ý một chút, đừng làm cảm xúc cha xấu
đi.” Cảnh Viêm không để ý đến đối phương kháng nghị, chỉ lo dặn dò.
“Hừ, đã biết, nhất định là anh gợi lên chuyện thương tâm của cha.” Cảnh Du
nhíu nhíu mày, rời khỏi phòng khách đi về hướng thư phòng.
“Đi
thôi, cha mang con về nhà cha.” Cảnh Viêm mở miệng nói, Phong Thiếu Phi
đứng dậy, đi theo Cảnh Viêm rời khỏi nhà chính, đi đến biệt thự độc lập
bên cạnh.
Cửa biệt thự có mật mã khóa, Phong Thiếu Phi có chút
không nói nên lời, không nghĩ tới Cảnh Viêm ở trong nhà mình cũng phải
thiết kế mật mã. Đi theo ông vào biệt thự, phát hiện bố cục bên trong
cùng biệt thự riêng kia của Cảnh Viêm cũng không mấy khác biệt.
“Con nghỉ ngơi trước một lúc, tối còn phải dự tiệc.” Cảnh Viêm dặn dò, Phong Thiếu Phi gật gật đầu, đi về phòng cho khách. Hắn vừa rồi từ trong
miệng Cảnh Du biết được, tiệc tối hôm nay trên danh nghĩa là thay Cảnh
Du lo liệu còn trên thực tế nhân vật chính thì là hắn.
Hắn thế
mới biết, Cảnh Viêm tính toán lợi dụng tiệc tối nay, đem mình giới thiệu cho mọi người. Biết mình mới là nhân vật chính, Phong Thiếu Phi không
khỏi bắt đầu khẩn trương.
Vừa rồi Cảnh lão gia tử tỏ rõ không
thích hắn, nếu Cảnh Viêm thật sự lợi dụng buổi tiệc, tuyên bố thân phận
của mình, có tính là đánh vào mặt lão gia tử không? Như vậy có thể khiến cho lão gia tử lại càng không thích hắn hay không?
Hơn nữa hắn
cảm thấy Cảnh Viêm có chút vội vàng, từ khi cùng hắn nhận cha con đến
dẫn hắn về Cảnh gia, sau đó lại là công khai thân phận ở buổi tiệc, có
một loại cảm giác xoay chuyển không ngừng.
Hắn nhớ tới mấy ngày
trước Cảnh Viêm nói bởi vì Đàm Tranh đã chết, mới chịu nhận hắn về. Xem
ra bên trong Cảnh gia cũng không yên ổn, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhất là gia tộc lớn như Cảnh gia, quan hệ rắc rối khó gỡ, tựa hồ là rút giây thì ắt sẽ động rừng.
Thời gian dưới suy nghĩ miên man của Phong Thiếu Phi mà trôi qua, rất nhanh đến tiệc tối, sau buổi
trưa, Cảnh Viêm lại tìm nhà thiết kế đến, sau đó lại là một hồi gây sức
ép, Phong Thiếu Phi lại thay đổi một bộ quần áo khác.
Cảnh Viêm
nhìn nam tử khí thế hiên ngang, thực vừa lòng gật gật đầu, rất có một
loại tự hào cùng kiêu ngạo của kẻ làm cha. Ông dẫn Phong Thiếu Phi rời
khỏi biệt thự, đi về hướng hội trường bữa tiệc.
Phong Thiếu Phi
lúc này mới biết được, Cảnh gia còn có sảnh lớn chuyên tổ chức tiệc tùng như vậy, hơn nữa bên ngoài sảnh có một cánh cửa, khách mời đều là từ
lối kia ra vào Cảnh gia.
Nghe Cảnh Viêm giải thích sơ qua, thì ra lối họ đi hôm nay là đường riêng cho người của Cảnh gia, khách đến Cảnh gia thì đều là đi một lối khác.
Cảnh Viêm sở dĩ mang theo Phong
Thiếu Phi đi lối kia, cũng vì tỏ vẻ Phong Thiếu Phi là người Cảnh gia,
tin tức bọn họ từ nhà chính tới, lúc ấy mọi người ở trong phòng khách tự nhiên cũng biết, đó cũng là kết quả Cảnh Viêm muốn.
Đi vào sảnh
tổ chức tiệc, đã gần tới giờ khai mạc, khách mời cũng đã đến đông đủ,
đang tốp năm tốp ba tụ một chỗ nâng ly tán gẫu, toàn bộ buổi tiệc có vẻ
rất náo nhiệt, còn có hẳn một dàn nhạc diễn tấu.
Cảnh Viêm mang
theo Phong Thiếu Phi từ bên kia tiến vào, không khiến cho mọi người chú
ý, Cảnh Du làm như nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, đang ở phía
trước tiếp đón khách. Hơn nữa tiệc tối hôm nay, Cảnh gia phá lệ lần đầu
tiên mời phóng viên truyền thông.
Những buổi tiệc trước đây của
Cảnh gia rất ít công khai, cũng chưa bao giờ cho phép phóng viên truyền
thông vào, lúc này đây Cảnh gia thế nhưng phát thiệp mời khiến cho các
tạp chí lớn đều há hốc mồm kinh ngạc không dám tin.
Vài bên
truyền thông có thâm niên tự nhiên nơm nớp lo sợ, trang phục chỉnh tề
đến tham dự. Sau khi vào sảnh chính mới phát hiện thương nhân quan trọng có máu mặt cơ hồ đều đến, mặt mũi Cảnh gia quả nhiên không nhỏ.
Trên danh nghĩa tổ chức tiệc hôm nay, xem như thay Cảnh Du tại thương giới
tạo quan hệ, trước đó Cảnh Du vẫn chưa chính thức bước vào thương giới,
hiện giờ cậu nhập cổ phần vào Thiểm Diệu Quốc Tế, xem như muốn tự mình
dốc sức làm ăn.
Người trong thương giới cũng biết ý tứ Cảnh gia,
tiểu thiếu gia không phát triển tại xí nghiệp của gia tộc mà là tự mình
ra ngoài gây dựng sự nghiệp, đây là muốn bọn họ giúp đỡ nhiều hơn, tốt
xấu cũng cho chút thể diện.
Tất cả mọi người trong lòng biết rõ,
nếu tới tham gia tiệc tối tự nhiên cũng bày tỏ thái độ. Cảnh gia tiểu
thiếu gia tuy rằng không bước vào thương giới, nhưng Cảnh gia đại thiếu
gia vẫn luôn lăn lộn trong giới, là nhân vật nhiều người biết tới.
Huống chi Cảnh gia vẫn luôn là đại gia trong thương giới, hiện giờ tiểu thiếu gia tự mình đi dốc sức làm, cho dù không giúp đỡ, cũng không ai dám
không có mắt làm khó dễ, cho nên mặc kệ là thật tâm hay là giả ý, tiệc
tối hôm nay tự nhiên đều phải tham dự.
Chính là mọi người còn
không biết, nhân vật chính của ngày hôm nay cũng không phải Cảnh gia
tiểu thiếu gia, lát nữa Cảnh gia đại thiếu gia sẽ tung một quả bom nặng
ký, đem mọi người tạc đến ngây người.
Phong Thiếu Phi sau khi đi
vào sảnh, thần kinh vẫn luôn khẩn trương, hắn âm thầm liên tiếp hít sâu, càng không ngừng thôi miên chính mình, coi như diễn một tuồng kịch,
diễn một vở cha con nhận nhau mà thôi.
Ngay lúc hắn một mình một
người ngồi phòng nghỉ lầu hai, cửa phòng bị gõ liên hồi, hắn dừng một
chút, đứng dậy tiến đến mở cửa, tưởng rằng Cảnh Viêm có việc muốn phân
phó.
Lại không ngờ, vừa mở cửa ra, người đứng ngoài cửa lại là Cảnh Thâm.
Đây là từ khi hắn trọng sinh tới nay, lần đầu tiên gặp Cảnh Thâm. Hắn cảm
thấy huyết dịch toàn thân hệt như đều đọng lại, thấy hung thủ hại chết
mình hắn phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể nhịn xuống không cho đối phương một quyền.“Có việc?” Phong Thiếu Phi lạnh lùng nhìn đối phương, một chút cũng không có ý định mời đối phương vào trong.
“Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao? Dầu gì cũng là người quen cũ.” Cảnh Thâm nhíu mày, cười nói.
“Không cần, tôi cùng cậu không có gì để nói.” Phong Thiếu Phi lạnh lùng cự
tuyệt, nói xong định đóng cửa lại, Cảnh Thâm lại vươn ra một bàn tay, vỗ vào ván cửa, hơi trào phúng nói: “Thế nào, bò lên làm phượng hoàng,
liền khinh thường bạn bè trước kia?”
“Bạn? Tôi cùng cậu là bạn sao?” Phong Thiếu Phi tà mắt liếc hắn, gợi lên khóe miệng cười lạnh một tiếng.
“Nói như thế nào cũng từng hợp tác một hồi, lần trước đánh cậu vào viện là
lỗi của tôi, sẽ không bởi vì chuyện này liền muốn trở mặt chứ?” Cảnh
Thâm thấy Phong Thiếu Phi thái độ cường ngạnh, cho rằng đối phương để ý
chuyện bị đánh.
“Tôi không muốn nghe những lời nhảm nhí này,
không có việc gì thì đi đi.” Phong Thiếu Phi vẻ mặt lạnh lùng, thật sự
không muốn lại nhìn thấy Cảnh Thâm, thấy khuôn mặt Cảnh Thâm sẽ làm hắn
buồn nôn.
Đang lúc Phong Thiếu Phi cùng Cảnh Thâm giằng co ở cửa, Cảnh Viêm đã đi tới, khi Cảnh Thâm thấy Cảnh Viêm, rõ ràng co rúm lại
một chút, hắn buông tay mở miệng chào: “Chú.”
Cảnh Thâm là chất
tôn (cháu của anh,em ruột) của Cảnh lão gia tử, gọi Cảnh Viêm một tiếng
chú không sai, bất quá thái độ Cảnh Viêm đối với Cảnh Thâm cũng rất lãnh đạm, chỉ liếc đối phương liếc mắt một cái, hơi gật gật đầu xem như đã
thấy.
“Thiếu Phi, đến giờ rồi, đi thôi.” Cảnh Viêm nói với Phong
Thiếu Phi, Phong Thiếu Phi cứng ngắc một giây, gật gật đầu đi theo Cảnh
Viêm về đại sảnh lầu một, phía sau Cảnh Thâm sắc mặt tối sầm khó đoán.
Cảnh Viêm dẫn Phong Thiếu Phi đi vào đại sảnh, lập tức đưa tới không ít
người chú ý, mọi người còn đang tự hỏi, buổi tối hôm nay sao lại không
thấy Cảnh gia đại thiếu gia đâu, lúc này ông lại mang theo một nam tử
tầm ba mươi tuổi đi đến.
Ở đây có mấy người người nhận ra Phong
Thiếu Phi, còn đang nghi hoặc đối phương sao lại đi cùng Cảnh gia đại
thiếu gia, chợt nghe Cảnh gia đại thiếu gia tuyên bố, tiệc tối hôm nay
trừ bỏ chúc mừng em trai ông sự nghiệp thành công còn muốn chúc mừng ông tìm về đứa con trai thất lạc nhiều năm trước.
Cảnh Viêm vừa dứt
lời khiến cho cả đại sảnh ồ lên, tất cả mọi người đóan được, đứa con
thất lạc nhiều năm chính là người đứng bên cạnh ông. Quả nhiên, Cảnh
Viêm tiếp đó kéo Phong Thiếu Phi đến bên cạnh, trịnh trọng giới thiệu
hắn cho tấ cả khách khứa ở đây.
Cảnh gia đại thiếu gia tìm lại
được con trai, đây là tin tức động trời a, phóng viên truyền thông cuối
cùng biết rõ vì sao được mời. Xem ra là muốn nhờ bọn họ đem tin tức này
phát tán ra ngoài.
Cảnh Viêm giới thiệu Phong Thiếu Phi cho mọi
người, còn nói mấy ngày nữa sẽ đem Phong Thiếu Phi về Cảnh gia, để Phong Thiếu Phi chính thức nhận tổ quy tông. Cảnh Viêm sau khi nói xong liền
dẫn Phong Thiếu Phi xuống sân khấu.
Đêm đó, Phong Thiếu Phi cả
khuôn mặt cười đến cứng ngắc, không ngừng ứng phó người đến chào hỏi
không dứt. Cảnh Du vốn là nhân vật chính, ngược lại mừng rỡ thanh nhàn, ở một bên nhìn Phong Thiếu Phi quẫn bách.
Đợi cho tiệc tối chấm
dứt, Phong Thiếu Phi lau mặt, cười cả buổi tối, cơ miệng đều phát đau.
Lúc này bả vai bị vỗ một cái, quay đầu lại chỉ thấy bộ dáng Cảnh Du cười híp mắt.
“Cháu trai của ta không tồi a, rất có phong phạm thế
gia công tử.” Lời khen tặng này là Cảnh Du khen thực lòng, cậu thật sự
không nghĩ tới, Phong Thiếu Phi biểu hiện rất tốt, cả đêm phong độ thản
nhiên, tiến lui thoả đáng.
Phong Thiếu Phi kéo kéo khóe miệng,
trong lòng thầm nghĩ tốt xấu hắn cũng là diễn viên, trước kia cũng diễn
qua vai nhà giàu hoặc là con cháu quý tộc, muốn giả trang không thành
vấn đề.
“Hôm nay biểu hiện không tồi, chúng ta đi trước, em nói
với cha một tiếng, định ngày lành anh lại mang Thiếu Phi trở về.” Cảnh
Viêm đi tới, khen ngợi Phong Thiếu Phi một câu, tiếp theo quay đầu dặn
Cảnh Du.
“Đã biết.” Cảnh Du lười biếng lên tiếng, sau đó Cảnh
Viêm liền dẫn Phong Thiếu Phi từ một cửa khác rời đi, trực tiếp ngồi xe
trở lại biệt thự tại vùng ngoại thành.
Trên xe Phong Thiếu Phi
kéo kéo cà-vạt, thật mạnh thở ra một hơi, Cảnh Viêm thản nhiên nói: “Hôm nay vất vả, ngày mai cha bảo lái xe đưa con về đoàn phim, có điều sau
khi trở về nhớ rõ từ chức đi.”
“Con là con trai của Cảnh Viêm ta, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ở ngoài làm người đại diện?” Cảnh Viêm nhíu nhíu mày nói.
“Trừ bỏ làm người đại diện, cái gì con cũng sẽ không làm.” Phong Thiếu Phi
trầm mặc một hồi, mở miệng đáp lại một câu. Khi hắn vẫn còn là Đàm Tranh vì thay mẹ chia sẻ gánh nặng tiền bạc, tốt nghiệp trung học liền bước
chân vào giới giải trí, trừ bỏ đóng phim hắn căn bản cái gì cũng sẽ
không làm.
Sau lại thành Phong Thiếu Phi, ít nhiều gì công tác
của người đại diện cùng diễn viên quan hệ mật thiết với nhau, phản ứng
của hắn lại nhanh nhạy, bởi vậy không bao lâu liền bắt kịp nhịp điệu.
Hiện tại muốn hắn rời khỏi giới, hắn có chút bàng hoàng, cũng có chút mờ mịt.
Huống chi Yến Cẩn còn ở trong cái vòng đó, hắn không thể bỏ lại Yến Cẩn một mình.
“Không biết thì học, không có ai trời sinh cái gì cũng giỏi, không cần nhiều
lời, qua một thời gian nữa tới công ty trình diện.” Cảnh Viêm thản nhiên nói, kết thúc đề tài này.
Phong Thiếu Phi biểu tình cứng ngắc,
không hiểu được cái gọi là một thời gian của Cảnh Viêm là bao lâu? Hắn
không nghĩ tách khỏi Yến Cẩn, chính là nếu hắn thật sự muốn bảo vệ Yến
Cẩn, ắt phải liều mạng đạt được thành tích.
Hắn nhíu nhíu mày,
vừa muốn rời Yến Cẩn để phấn đấu vừa luyến tiếc Yến Cẩn. Hắn thật không
ngờ, chính mình cũng sẽ có một ngày không quả quyết, hắn vẫn luôn cho
rằng, mình là kẻ cương nghị quả quyết, không hề do dự.
Hiện tại
mới biết được, chẳng qua là bởi vì chưa gặp người mà thôi. Thật sự động
chân tâm, trước khi làm bất luận quyết định gì sẽ không khỏi suy xét đến người đó, đây là nhân chi thường tình.
Chính là hiện tại hắn cần phải quyết đoán, vì tương lai của hắn và Yến Cẩn, chia lìa ngắn ngủi
trước mắt là cần thiết. Hắn nhìn bàn tay của mình, ở trong lòng phát lời thề, nhất định phải dựa vào sức của chính mình, bảo hộ Yến Cẩn cả đời
an ổn.
Sáng sớm ngày kế, Phong Thiếu Phi ngồi xe Cảnh Viêm trở
lại phim trường, đêm qua hắn đã cùng Phương Lỗi nói chuyện điện thoại,
cũng báo cho đối phương mình không thể tiếp tục đảm nhiệm vai trò người
đại diện cho Yến Cẩn.
Lúc đầu Phương Lỗi thực tức giận, anh cho
rằng hắn muốn vứt bỏ Yến Cẩn, sau lại nghe xong giải thích của hắn, mới
biết được hắn hóa ra là con trai Cảnh Viêm, Phương Lỗi trầm mặc một hồi, chỉ hỏi một câu, “Cậu là con trai Cảnh thiếu, cậu xác định ông ta sẽ
đồng ý cho cậu ở bên Yến Cẩn?”
Vốn Phong Thiếu Phi là cô nhi,
trong nhà không có bất luận ai ngăn cản, Phương Lỗi tự nhiên sẽ không
phản đối Yến Cẩn cùng đối phương lui tới, anh cũng không phải người ham
giàu có bắt ép Yến Cẩn phải chọn người môn đăng hộ đối xứng đôi vừa lứa
gì đó.
Đối với Phương Lỗi mà nói, chỉ cần Yến Cẩn có thể hạnh
phúc là đủ, cho nên anh nhường nhịn, chấp nhận quan hệ Yến Cẩn cùng
Phong Thiếu Phi. Chính là hiện tại, Phong Thiếu Phi lại thành con trai
của Cảnh gia đại thiếu gia, điều đó khiến cho Phương Lỗi không thể không một lần nữa suy xét quan hệ hai người.
Anh thực khó tin tưởng,
Cảnh gia sẽ đồng ý để Phong Thiếu Phi và một người nam nhân cùng một
chỗ, hắn không tin Cảnh gia không biết được quan hệ giữa Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn. Hiện tại Cảnh Viêm muốn Phong Thiếu Phi rời bỏ giới giải
trí, trừ bỏ muốn bồi dưỡng hắn, khẳng định cũng có ý tưởng tách hắn khỏi Yến Cẩn.
Phong Thiếu Phi sau khi ngắt điện thoại của Phương Lỗi, ngồi ở trong phòng trầm tư, vấn đề Phương Lỗi lo lắng, hắn không phải
chưa bao giờ nghĩ qua, cho nên hắn mới có thể muốn làm ra một phen thành tích, có năng lực cùng lợi thế, mới có thể đàm điều kiện với Cảnh gia.
Hắn ngã nhào trên giường, buồn bực thở ra một hơi, trở thành thiếu gia của
Cảnh gia, tất nhiên có địa vị thân phận, làm việc lại không thể tùy ý
giống trước đây.
Bất quá dẫu thế nào, hắn tuyệt sẽ không buông bỏ Yến Cẩn.
Ngay lúc Phong Thiếu Phi đắm chìm trong suy nghĩ, xe đã gần đến phim trường, mới chỉ cách nhau vài ngày, trở lại phim trường lại khiến hắn có cảm
giác hoài niệm.
Hắn đi vào phim trường, Yến Cẩn đang quay phim,
hắn đi thẳng đến khu nghỉ ngơi của Yến Cẩn, ngồi xuống chờ cậu. Ngồi
xuống liền trực tiếp chờ cho tới tận giữa trưa mới đến thời gian Yến Cẩn nghỉ.
Yến Cẩn vừa về tới khu nghỉ ngơi, liền thấy Phong Thiếu
Phi nhiều ngày không gặp, tự nhiên cao hứng vô cùng, lôi kéo đối phương
trở lại trong phòng, tính toán hỏi han kĩ lưỡng một chút rốt cuộc đối
phương mấy ngày nay cùng Cảnh Du đi nơi nào.
Phong Thiếu Phi ôm
Yến Cẩn ngồi trên ghế sa lông, đem thân thế Đàm Tranh, Phong Thiếu Phi,
cùng nơi mấy ngày nay hắn đi nói ra. Hắn tốn thời gian rất dài mới chậm
rãi kể xong, Yến Cẩn an tĩnh nghe. Thẳng đến khi hắn ngừng, Yến Cẩn vẫn
chưa lên tiếng.
“Như vậy, anh bây giờ là Cảnh gia thiếu gia?” Yến Cẩn mở miệng hỏi, Phong Thiếu Phi thản nhiên ừ. Yến Cẩn nắm tay hắn,
thì thào nói: “Thật không nghĩ tới hai người là anh em…..”
“Anh
trước đã nghĩ nói cho em biết thân thế Đàm Tranh, có điều vẫn luôn không có cơ hội thích hợp, không nghĩ tới ngay cả thân thế Phong Thiếu Phi
cũng không đơn giản.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói.
Yến Cẩn nhớ tới một đoạn thời gian trước, cảm xúc Phong Thiếu Phi không đúng lắm,
khi đó đối phương quả thật đã từng nói qua, thời điểm có thể ôm mình vào lòng sẽ tự nói với mình, nghĩ đến hẳn chính là về thân thế Đàm Tranh.
“Yến Cẩn, kế tiếp anh còn muốn nói một chuyện, em phải bình tĩnh, hơn nữa
phải tin tưởng anh.” Phong Thiếu Phi đột nhiên nghiêm túc, cùng Yến Cẩn
mặt đối mặt, hai tay đặt ở trên vai đối phương.
“Anh nói đi, em nghe.” Yến Cẩn trong lòng nhảy dựng, ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành, cậu cố trấn định, chờ Phong Thiếu Phi mở miệng.
“Anh sẽ nghỉ làm người đại diện, không lâu nữa sẽ rời giới giải trí.” Phong
Thiếu Phi từng chữ từng chữ chậm rãi nói. Yến Cẩn đồng tử co rụt lại,
toàn thân nhất thời cứng đờ, Phong Thiếu Phi trong lòng bắt đầu phiếm
đau, nhưng không thể không đem lời nói cho hết, “Anh sẽ đến công ty Cảnh gia, em chờ anh, anh sẽ không rời bỏ em.”
“…..Em tin tưởng anh.” Yến Cẩn mím môi, cuối cùng cũng chỉ nói bốn chữ này. Cậu biết Phong
Thiếu Phi bất đắc dĩ, Cảnh gia không phải gia tộc bình thường, Phong
Thiếu Phi nếu thành Cảnh gia thiếu gia, liền có trách nhiệm hắn phải
gánh.
Chính là trong lòng cậu cũng không khỏi bắt đầu bất an, gia tộc như vậy, sẽ tiếp nhận Phong Thiếu Phi cùng một người nam nhân như
mình ở bên nhau sao? Nếu Cảnh gia gây sức ép với Phong Thiếu Phi, bắt
hắn cùng mình tách ra thì làm như thế nào?
Phong Thiếu Phi cảm
giác được bất an trong lòng Yến Cẩn, hắn nắm chặt hai tay Yến Cẩn, hai
mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương, trịnh trọng nói: “Yến Cẩn, em nhất
định phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không rời bỏ em.”
Đối
với Phong Thiếu Phi mà nói, Yến Cẩn là căn cứ xác minh hắn đã từng sống, cũng là ý nghĩa cuộc sống hiện tại của hắn, hắn thậm chí cảm thấy, hắn
trọng sinh kỳ thật chính là muốn bù đắp lại thâm tình của Yến Cẩn.
Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn nói xong mọi chuyện, lại đi tìm Tề Trăn, đối với biến hóa chóng vánh của hắn, biến thành Cảnh gia thiếu gia, Tề Trăn
chậc chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ, đem hắn từ đầu đến chân nhìn vài lần.
Hắn tỏ vẻ chính mình không lâu nữa sẽ rời đoàn phim, sẽ có người đại diện
mới đến tiếp nhận công việc của hắn, hy vọng Tề Trăn có thể âm thầm quan tâm Yến Cẩn nhiều hơn.
“Được rồi, cậu an tâm đi.” Tề Trăn khoát
tay, một bộ không kiên nhẫn, Phong Thiếu Phi sờ sờ cái mũi, quả nhiên
không nên chờ mong đối phương có thể nói ra cái gì dễ nghe.
Phương Lỗi làm việc rất nhanh, tìm đến người đại diện mới thay thế, đưa đến
phim trường, nếu người đại diện mới đến đây, Phong Thiếu Phi cũng nên
rời đi. Đêm trước chia ly, Phong Thiếu Phi vào trong phòng Yến Cẩn, hai
người yên lặng nhìn nhau một hồi, liền không tự giác ôm chầm lấy nhau.
Phong Thiếu Phi hôn Yến Cẩn, dùng hết khí lực toàn thân ôm chặt đối phương,
muốn nhớ kỹ cảm giác đối phương trong lòng mình, cũng muốn nhớ kỹ hơi ấm của cậu.
Hai người hôn môi, hai tay cũng không nhàn rỗi, thay
đối phương cởi quần áo, rất nhanh, hai người trần trụi quấn lấy nhau.
Yến Cẩn thấp giọng nói: “Đến trên giường.”
Phong Thiếu Phi ôm cậu đi đến bên giường, đem người nhẹ nhàng đẩy ngã, sau đó xoay người đè
lên trên người đối phương, trong phòng không bật đèn lớn, chỉ có một
ngọn đèn nhỏ đầu giường, ánh sáng mỏng manh chiếu rọi, không khí càng có vẻ ái muội không thôi.
“Có thể chứ?” Phong Thiếu Phi vươn tay,
nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Yến Cẩn, tuy rằng giờ phút này đã là xúc
động vạn phần, hắn vẫn suy xét đến ngày mai Yến Cẩn phải quay phim, thật sự có thể chứ?
“Ngày mai em chỉ quay cảnh đêm.” Yến Cẩn nỉ non
một câu, vươn tay vòng qua cổ đối phương, kéo hắn xuống hôn lên đôi môi
trước mắt. Nụ hôn này như là tín hiệu, Phong Thiếu Phi không cố kỵ nữa,
lấy qua lọ bôi trơn trên bàn cạnh đầu giường, bắt đầu giúp Yến Cẩn
khuếch trương.
Một ngón, hai ngón, rồi ba ngón, thẳng đến khi ba
ngón tay có thể thuận lợi ra vào, Phong Thiếu Phi đã muốn nhẫn đến đầu
đầy mồ hôi, Yến Cẩn cũng bị trêu chọc ngâm nga không ngừng, còn nâng
chân cọ cọ sườn eo Phong Thiếu Phi.
Phong Thiếu Phi bị cậu cọ đến suýt nữa cầm giữ không xong, hắn nắm vòng eo gầy gò của Yến Cẩn, lửa
nóng để tại lối vào, trước khi tiến vào thành kính nói một câu, “Yến
Cẩn, anh yêu em.” Sau đó thật mạnh đâm vào, nguyên cả vật thô lớn một
mạch tiến nhập.
Yến Cẩn ngửa cổ kêu lên một tiếng đau đớn, hai
tay trên lưng Phong Thiếu Phi lưu lại vết cào, bởi vì đau đớn trên lưng, ngược lại kích Phong Thiếu Phi càng kích động, hắn xoa bóp cánh mông
Yến Cẩn, cảm thụ ấm nóng trong cơ thể đối phương.
“Có thể.” Yến
Cẩn biết hắn đang chờ cậu thích ứng, bởi vậy cố gắng thả lỏng thân mình, ghé bên tai Phong Thiếu Phi nhẹ giọng nói một câu, nói xong còn liếm
liếm vành tai đối phương.
Nháy mắt tiếp theo là trận cuồng phong
tiến công, Yến Cẩn hai tay nắm chặt đệm giường dưới thân, hai chân vòng
quanh trên lưng đối phương, cắn môi đong đưa theo đối tiết tấu phương.
Bên tai nghe tiếng va chạm “ba ba ba” của hai thân thể, cùng với tiếng rên
rỉ thỉnh thoảng thoát ra từ miệng Yến Cẩn, sau đó là hạ thân bị khoái
cảm siết chặt, Phong Thiếu Phi cảm thấy chính mình sắp điên rồi, một
chút một chút tiến vào càng sâu càng mạnh mẽ.
Đột nhiên, Yến Cẩn
toàn thân run run, rên rỉ tựa như rất vui thích, Phong Thiếu Phi khựng
lại, biết mình đụng phải điểm mẫn cảm của đối phương, bởi vậy càng cố
gắng hướng điểm kia đánh tới.
“Không… quá…. quá nhanh... Chậm…
Chậm một chút… Kia… A… Nơi đó… Không…..” Yến Cẩn cơ hồ thét chói tai,
cậu muốn bảo Phong Thiếu Phi chậm một chút, một câu lại nói không được
đầy đủ, bị đâm cơ hồ khiến cho đứt quãng.
Phong Thiếu Phi nghe
cậu nói, tốc độ chậm lại, bất quá lại cố ý nhắm vào chỗ kia, trăn trở
qua lại, Yến Cẩn cơ hồ cũng bị từng đợt lại từng đợt sóng khoái cảm bức
điên, mới vừa rồi còn cảm thấy quá nhanh, hiện tại lại ngại Phong Thiếu
Phi quá chậm.
“Nhanh lên…” Yến Cẩn nhịn không được, nhẹ giọng
thúc dục, lời nói vừa ra, Phong Thiếu Phi cười nhẹ một tiếng, đồng thời
tốc độ nhanh hơn, một chút lại một chút, đem Yến Cẩn đưa lên đỉnh điểm.
Thân mình Yến Cẩn căng cứng, cổ họng phát ra nức nở thoải mái cực độ, hai
tay ở trên lưng Phong Thiếu Phi lưu lại vết cào thật sâu, ngay trước
tình cảnh không được an ủi phun ra từng dòng lại từng dòng nhiệt dịch.
Bởi vì Yến Cẩn đạt cao trào, cái miệng nhỏ phía sau co rút lại. Ép Phong
Thiếu Phi cũng vứt bỏ khí giới đầu hàng, thật mạnh đỉnh sâu vào, đem
nhiệt tinh nồng đặc bắn vào trong cơ thể đối phương.
Yến Cẩn bị
chất lỏng nóng ấm rót vào thân thể, toàn thân lại run run, Phong Thiếu
Phi ghé vào trên người cậu bình phục hô hấp. Hai người lẳng lặng ôm
nhau, hưởng thụ ôn nhu trước chia lìa.
Không lâu sau, Phong Thiếu Phi lại hứng khởi, dẫn dắt Yến Cẩn nhập vào một trận sóng khoái cảm
khác, toàn bộ buổi tối Yến Cẩn đều bị Phong Thiếu Phi lăn qua lăn lại,
theo đối phương chìm nổi luân hồi trong bể dục.
Đợi cho Phong
Thiếu Phi thật vất vả mới thoả mãn, Yến Cẩn đã muốn mệt đến ngủ thiếp
đi. Hắn thật cẩn thận đến đem chính mình rút ra, sau đó ôm Yến Cẩn đến
phòng tắm xử lý.
Hắn cẩn thận không lưu lại dấu vết trên người
Yến Cẩn, giúp đối phương rửa sạch thân mình, thay đổi nệm giường, sau đó bế Yến Cẩn nhẹ nhàng đặt ở trên giường, nhìn dung nhan đối phương khi
ngủ, thật lâu không nói một câu.
Đến khi trời hửng sáng, hắn cúi
thân mình đặt một nụ hôn trên môi đối phương, sau đó đứng lên xoay người rời đi. Phía sau Yến Cẩn tựa như có cảm giác, đang ngủ lại chảy xuống
một giọt lệ.
Phong Thiếu Phi đêm qua cố ý không tiết chế, đem Yến Cẩn hung hăng gây sức ép một hồi, làm cho đối phương có thể trực tiếp
ngủ thẳng đến chiều, tránh khỏi cảnh hai người chia lìa.
Hắn dẫn
theo hành lý, đi đến cửa phim trường, sáng sớm Tề Trăn thế nhưng đã chờ ở nơi đó, hắn đi tới, xe Cảnh gia tới đón hắn còn chưa thấy. Tề Trăn đưa
cho hắn một ly cà phê, hắn nhận lấy, hai người yên lặng không nói gì.
“Cố gắng bảo trọng.” Cuối cùng Tề Trăn cũng chỉ nói một câu như vậy, Phong
Thiếu Phi gật gật đầu, lúc này xe Cảnh gia đến đây, lái xe xuống xe thay hắn mở cửa, hắn ngồi vào trong quay đầu phất phất tay với Tề Trăn.
Tề Trăn đứng ở tại chỗ, nhìn theo hắn rời đi, thẳng đến nhìn không thấy xe nữa mới xoay người định lại phim trường. Không nghĩ tới quay người lại, liền thấy Yến Cẩn đứng ở phía sau cách đó không xa.
“Tôi nghĩ cậu sẽ không tỉnh.” Tề Trăn nhíu mày, mở miệng nói.
“Anh ấy muốn tôi ngủ, tôi liền ngủ, chính là tôi nhất định phải tiễn anh
ấy.” Yến Cẩn nhẹ giọng nói, trên mặt thản nhiên không lộ vẻ gì, lại làm
cho Tề Trăn cảm thấy đối phương trong lòng tựa như đang khóc.
“Hôm nay cậu chỉ quay buổi tối, còn có thời gian nghỉ ngơi, mau trở về nằm
đi.” Tề Trăn mở miệng nói, hắn sẽ không an ủi người khác, cũng sẽ không
nói lời dễ nghe chỉ có thể dùng phương thức này trấn an Yến Cẩn.
“Anh nói, anh ấy còn trở về không?” Yến Cẩn thấp giọng hỏi, Tề Trăn không
trả lời, hắn biết Yến Cẩn cũng không muốn câu trả lời của hắn, cậu chỉ
là cần một người lắng nghe mà thôi.
Quả nhiên, Yến Cẩn cũng không để ý Tề Trăn có trả lời hay không, tự mình nói thầm: “Đúng, anh ấy sẽ
trở về, tôi tin anh ấy.” Cái chết cũng không thể ngăn cách bọn họ, cậu
tin tưởng, Phong Thiếu Phi nhất định còn sẽ trở lại bên cạnh cậu.