Tề Trăn không đem mọi chuyện
nói ra rõ ràng, chỉ khiến Phong Thiếu Phi an tâm một chút, không nóng
nảy cố đợi thêm vài ngày. Phong Thiếu Phi đành bất đắc dĩ, nhịn xuống
cơn giận, chờ đến khi Tề Trăn tìm ra biện pháp tốt nhất, có thể dẫn Yến
Cẩn từ Phương gia trở lại.
Trong thời gian chờ đợi, hắn và Tề
Trăn cùng trao đổi những thứ điều tra được. Tin tức mà Tề Trăn có so với hắn cũng không khác là bao, Phong Thiếu Phi ngẫm nghĩ, uyển chuyển tỏ
ý, có thể bắt đầu từ bối cảnh thân thế của Đàm Tranh.
“Cậu nói
tôi mới nghĩ tới, Đàm Tranh gia nhập giới giải trí không bao lâu, toàn
bộ thân thế đều bị moi ra sạch sẽ, kỳ thật sau đó tôi cũng đã để ý từng
tin tức một, thay vì nói bọn họ phơi bày toàn bộ thân thế Đàm Tranh,
không bằng nói bọn họ là đang giúp Đàm Tranh bịa đặt ra một thân thế
mới.” Tề Trăn vuốt cằm mơ màng hồi tưởng.
“Anh cũng cho rằng thân thế Đàm Tranh có vấn đề?” Phong Thiếu Phi ngẩn người, hiểu được ý tứ
của Tề Trăn, năm đó tin tức kia là để gia tăng tính xác thực về bối cảnh thân thế hắn, đại gia tộc kia là chuyện của sau này, còn thân thế hắn
thì đã là chuyện từ khi hắn biết nhận thức.
Hơn nữa lúc ấy tiêu
đề bài báo thật gây kích thích, bên trong lại vạch trần những sai lầm
của năm xưa, khiến cho tin tức nọ càng trở nên xác thực, cũng làm cho nó thoạt nhìn cứ như là vạch trần toàn bộ gốc gác của hắn.
Hắn nhớ
rõ tin tức lúc đó đã lên trang nhất không ít tờ báo, dần dần thì lại
không còn ai chú ý đến nữa. Nếu điều đó quả thật là lời bịa đặt, không
thể không nói nó thực thành công, tất cả mọi người đều cho rằng những
tin tức đó là để hãm hại Đàm Tranh, ai cũng không nghĩ tới, kỳ thật tin
tức kia chỉ là đòn hoả mù tung ra để không ai biết được chân tướng.
“Sau đó tôi đã cho người điều tra thân thế Đàm Tranh, không tra được gì.” Tề Trăn đan ngón tay vào nhau, bất đắc dĩ nói. Phong Thiếu Phi nhíu mày,
không nghĩ tới Tề Trăn cũng tra không ra, này càng cho thấy thân thế
thật sự của Đàm Tranh rất ly kỳ.
“Trong một lần tôi trở về thăm
mẹ Đàm Tranh…” Phong Thiếu Phi nghĩ nghĩ, kể lại chuyện người đàn ông
ngày đó ở nhà mẹ mình, lộ ra chút thông tin cho Tề Trăn, muốn anh hỗ trợ tìm xem người đàn ông kia là ai.
“Ừm, tôi lập tức kêu người điều tra.” Tề Trăn nghe xong, suy tư một chút lấy điện thoại ra bấm số,
trước mặt Phong Thiếu Phi hạ chỉ thị.
Phong Thiếu Phi đem thời
gian nói rõ ràng, quan trọng hơn, hắn còn nhớ rất rõ biển số chiếc xe
kia, để biết người đã đến nhà cũ của Đàm Tranh lúc đó, kỳ thật không
khó, chỉ trong chốc lát, người của Tề Trăn đã gọi điện thoại đến.
“… Vậy sao? tôi biết rồi.” Tề Trăn đanh mặt, cúp điện thoại, trầm giọng nói rằng: “Người đó là đại thiếu gia nhà họ Cảnh.”
“Họ Cảnh?” Đàm Tranh bắt được chữ này, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh một người khác cũng họ Cảnh.
“Ừ, chính là người nhà Cảnh Thâm, nhưng là họ hàng xa, nói chung là chỉ có
chút liên quan, hắn với nhà họ Cảnh không mấy liên hệ, nếu không thiếu
gia Cảnh gia làm sao có thể bước vào giới giải trí.” Tề Trăn biết hắn
nghĩ tới Cảnh Thâm, thuận miệng giải thích một chút.
“Đại thiếu
gia kia…” Phong Thiếu Phi chần chờ mở miệng hỏi, Tề Trăn cau mày, đè
thấp âm lượng, “Vị này hiện tại chính là chủ nhân của Cảnh gia, tại Cảnh gia có tiếng nói nhất chỉ có hai người, ông ta là một trong số đó.”
“Người còn lại là ai?” Phong Thiếu Phi lại hỏi, Tề Trăn liếc mắt nhìn hắn,
thản nhiên nói: “Dĩ nhiên là Cảnh gia lão gia rồi, vị lão gia này càng
già càng dẻo dai, năm nay đã gần 90 tuổi, thân thể lại vẫn rất khoẻ
mạnh.”
“Cảnh gia đại thiếu gia, vì sao lại đến nhà cũ của Đàm
Tranh?” Phong Thiếu Phi trong lòng có một dự đoán, nhưng lại không muốn
tin. Tề Trăn nhún vai: “Tôi cũng không biết, thông tin của Cảnh gia tôi
không phải là kẻ có thể tìm hiểu, hành động mà không tốt, thế lực của
tôi cũng sẽ tiêu luôn.”
“… Anh có thể thử điều tra về mẹ của Đàm
Tranh không?” Phong Thiếu Phi do dự, rốt cục vẫn nói ra. Tề Trăn lấy ra
một cái bật lửa, ngắm nhìn, nghe thấy hắn nói, “tách” một tiếng đánh
lửa.
Tra không được cũng có nguyên do, Phong Thiếu Phi bắt đầu tin, thân thế của mình khẳng định có vấn đề, kể cả mẹ hắn cũng không điều tra được, như
vậy cũng không cần tra thử cha hắn là ai, khẳng định cũng không có kết
quả.
“Kỳ thật nếu không vì Cảnh Thâm rất khả nghi, tôi cũng sẽ
không đi tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Đàm Tranh.” Tề Trăn đột nhiên nói, trong giọng nói chất chứa tưởng nhớ cùng thương cảm, Phong Thiếu
Phi nghi hoặc nhìn hắn.
“Từ khi Đàm Tranh bị trúng đạn được đưa
đi, mãi đến khi lễ tang kết thúc, chúng tôi cũng chưa thể nhìn thấy mặt
cậu ta lần cuối cùng.” Tề Trăn lạnh lùng nói xong, trong mắt hiện lên
một tia tức giận, dừng một chút mới nói tiếp: “Khi Đàm Tranh trong phòng cấp cứu, rất nhiều người chúng tôi đều nhận được tin, lập tức chạy tới
bệnh viện, lại đều bị giữ ở ngoài.”
Những lời này của Tề Trăn,
khiến Phong Thiếu Phi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Yến Cẩn và Tiểu Tề
khi hắn vừa tỉnh lại, chính là lúc thân xác của Đàm Tranh đang được cứu
chữa tại một phòng bệnh khác?
Lúc ấy hắn còn cảm thấy kỳ quái,
tốc độ Yến Cẩn tới cũng quá nhanh đi, hắn vừa mới tỉnh không bao lâu,
cho dù Yến Cẩn được bệnh viện báo, thời gian không có bao lâu, Yến Cẩn
đã xuất hiện ngay. Hơn nữa Yến Cẩn còn nói, đến thăm hắn chỉ là ‘Thuận
tiện’, như vậy mọi chuyện đã rất rõ ràng.
Hắn lại hỏi Tề Trăn, vị trí của phòng cấp cứu, biết được nơi đó là ngay dưới phòng của Phong
Thiếu Phi, xem ra hắn trọng sinh vào người Phong Thiếu Phi, đại khái là
bởi vì khoảng cách gần nhau đi.
“Cảnh Thâm vì sao lại muốn ngăn
các anh, thi thể Đàm Tranh có gì mờ ám sao?” Phong Thiếu Phi vuốt cằm
suy tư, Tề Trăn híp lại mắt, “Dù sao thái độ của hắn rất quỷ dị, khiến
tôi cảm thấy hắn đang lo sợ bại lộ gì đó.”
“Tôi nói, một đấm của
Yến Cẩn trong lễ truy điệu, là đánh rất hay.” Tề Trăn đột nhiên cười
cười, Phong Thiếu Phi nhất thời cũng thấy phấn chấn. Lúc ấy xem tin tức, rất khó hiểu vì sao Yến Cẩn không khống chế được cảm xúc như thế, kỳ
thật rất đơn giản, em ấy chỉ là muốn vì mình trút giận, cho nên mới cho
tên thối tha kia một đấm.
“Tóm lại hiện tại chúng ta có ba mục
tiêu, đầu tiên là Cảnh Thâm, thứ hai là mẹ Đàm Tranh, thứ ba… Chính là
cha của Đàm Tranh.” Phong Thiếu Phi dừng một chút, vẫn đem người thứ ba
nói ra.
“Ấy, tôi đã nói rồi, người của Cảnh gia không phải là
loại tôi có khả năng rớ vào.” Tề Trăn giơ hai tay làm dáng vẻ đầu hàng,
đồng tử Phong Thiếu Phi co lại, có chút ngập ngừng: “Tôi là nói đến cha
của Đàm Tranh, có liên quan gì đến Cảnh gia bọn họ?”
“Đầu óc cậu
đột nhiên ngưng hoạt động à? Dựa theo cuộc nói chuyện mà cậu đã nghe
thấy, còn chưa đủ để nói Đàm Tranh chính là con trai của Cảnh gia đại
thiếu gia sao?” Tề Trăn đem điều mà Phong Thiếu Phi luôn trốn tránh thừa nhận mà nói ra.
“Vậy ai là mẹ ruột hắn? Tôi ngày đó trông thấy
mẹ hắn cùng Cảnh gia đại thiếu gia một chút cũng không giống tình nhân
cũ, nói là kẻ thù còn dễ nghe hơn.” Phong Thiếu Phi thấp giọng nói.
“Đàm Tâm thì tôi chưa biết, nhưng cái tên Cảnh Tâm Nhu thì đã từng nghe
qua.” Tề Trăn lại dội thêm một quả bom khác. Phong Thiếu Phi sửng sốt,
hắn ngày đó mơ hồ cảm thấy, mẹ hắn cùng người kia có chút giống nhau,
hiện tại vừa nghe Tề Trăn nói, xem ra trực giác của hắn là chính xác.
“Cảnh Tâm Nhu?” Phong Thiếu Phi khó khăn mà lặp lại, Tề Trăn suy nghĩ một
hồi, có chút không xác định nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Cảnh Tâm Nhu
cũng là thân thích nhà họ Cảnh, chính là bà ta đã mất tích rất nhiều năm trước.”
“Mất tích?”
“Đương nhiên đây chỉ là một cách nói, sự thật dưới mớ hỗn độn này chính là, Cảnh Tâm Nhu chưa chồng mà đã có
con, cùng người đó bỏ trốn, cha mẹ bà ta không dám kinh động đến đại lão gia, tùy tiện dùng lý do là mất tích để lấp liếm.” Tề Trăn hồi tưởng
lại những chuyện bát quái đã nghe khi còn bé.
“Nhưng theo lời
ngày đó tôi nghe được, mang thai là người khác.” Phong Thiếu Phi vẻ mặt
đơn thuần nói, đột nhiên cảm thấy Đàm Tranh khi còn sống thực đáng cười, cuối cùng thì, bạn bè cũng không là bạn bè thật, bối cảnh cũng không
phải bối cảnh thật, cả mẹ cũng không phải là mẹ ruột.
“Nếu mẹ của Đàm Tranh thật là Cảnh Tâm Nhu, vậy tôi sẽ bắt đầu theo hướng này.” Tề
Trăn biếng nhác duỗi thắt lưng, đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút,
sau đó tạm biệt Phong Thiếu Phi, rời khỏi biệt thự của Yến Cẩn.
Tề Trăn vừa đi, Phong Thiếu Phi liền dỡ xuống nguỵ trang, vẻ mặt mỏi mệt
đơn độc ngồi trên ghế sa lông. Hắn ngửa đầu về sau, tựa lên ghế, hai mắt nhìn trời qua khung cửa sổ.
Hắn thật không ngờ, bản thân lại có
quan hệ với Cảnh gia. Phàm là người trong giới thượng lưu, không ai
không biết Cảnh gia. Lúc trước khi Cảnh Thâm mới vào nghề, đã từng tạo
ra một trận sóng to gió lớn, tất cả mọi người không nghĩ rằng, người của Cảnh gia cũng sẽ bước vào giới giải trí này.
Sau đó Cảnh Thâm
cùng với công ty đại diện đã lên tiếng thanh minh, tỏ ra ‘Cảnh Thâm’ chỉ là nghệ danh, cùng Cảnh gia không liên quan gì, mới bình ổn được dư
luận. Nhưng Tề Trăn lại nói Cảnh Thâm là họ hàng của Cảnh gia, xem ra
lúc trước Cảnh Thâm nói dối, cũng không biết Lâm Siêu có biết việc Cảnh
Thâm và Cảnh gia có quan hệ hay không?
Chẳng lẽ Cảnh Thâm tiếp
cận mình, là bởi vì thân thế của mình? Trừ bỏ điểm này, hắn không nghĩ
ra được còn có lý do gì có thể làm cho Cảnh Thâm ẩn núp bên cạnh hắn
những mười năm, cuối cùng còn hạ độc thủ.
Nếu mục tiêu của đối
phương ngay từ đầu chính là hắn, vậy có thể giải thích tất cả. Có lẽ
cũng như Yến Cẩn, Cảnh Thâm gia nhập giới giải trí là vì hắn. Chẳng qua
Yến Cẩn là vì theo đuổi mình, còn Cảnh Thâm lại là vì muốn giết mình.
Nghĩ thông suốt được nguyên nhân Cảnh Thâm đưa mình vào chỗ chết, cũng không khiến Phong Thiếu Phi dễ chịu chút nào, nếu như Tề Trăn đã nói, cảnh
thâm chính là họ hàng của Cảnh gia, cho dù giết con ruột của Cảnh đại
thiếu gia là mình, cũng không thể chiếm được Cảnh gia, không phải sao?
Chuyện này nhất định còn có nguyên nhân khác khiến cho Cảnh Thâm không thể
không giết mình, chính là hiện nay nguyên nhân này hắn vẫn chưa tìm ra.
Phong Thiếu Phi nhắm mắt lại, chỉnh lý những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Không lâu sau, nghĩ đến đau đầu rõ ràng cũng không nghĩ ra, hắn xoa ấn thái
dương, càng cảm thấy nhớ Yến Cẩn. Lúc này, di động trong túi quần đột
nhiên rung lên, hắn nhìn cũng chưa nhìn liền vừa bóp trán vừa bắt máy.
“Xin chào, tôi là Phong Thiếu Phi.” Hắn nhắm mắt lại tự giới thiệu, bên kia
không có âm thanh, hắn nghi hoặc đưa điện thoại ra trước mặt, vẫn còn
đang kết nối, điện thoại hiện lên một dãy số xa lạ.
“Này, tôi là
Phong Thiếu Phi.” Hắn lại lập lại một lần, lúc này đầu dây bên kia
truyền đến tiếng thở gấp, lập tức mở to hai mắt, hắn liên thanh hỏi: “Có phải là Yến Cẩn? Là Yến Cẩn sao? Nói gì đi, Yến Cẩn, để anh nghe được
tiếng em đi.”
“Thiếu Phi…” Yến Cẩn thấp giọng kêu, tuy rằng thực
nhỏ lại vẫn để cho Phong Thiếu Phi nghe được. Hắn kích động nắm lấy di
động, cố gắng bình phục tâm tình, chầm chậm nói: “Yến Cẩn, em hiện đang ở đâu? Vẫn ở trong nhà sao?”
“Ừm, em ở nhà.” Âm lượng Yến Cẩn vẫn
luôn ép rất thấp, dường như là sợ bị người nghe thấy. Phong Thiếu Phi
nhíu mày, ôn nhu hỏi: “Điện thoại của em không phải bị tịch thu sao?”
“Hôm nay trong nhà có khách, cha bắt em đi ra gặp, em lấy di động của người
làm, trốn vào nhà vệ sinh gọi cho anh” Yến Cẩn nghe lời kể lại toàn bộ.
Phong Thiếu Phi bị Yến Cẩn làm cho bật cười, hắn nhỏ giọng an ủi: “Ngoan, em
đừng ngang ngạnh với cha nữa, Tề Trăn có biện pháp đưa được em ra, em
mấy ngày nay ngoan ngoãn nghe lời cha và Phương Lỗi đi.”
“Tề
Trăn? Em có nghe anh hai nói, anh ta hôm nay có tới nhà.” Yến Cẩn có
chút kinh ngạc, không hiểu được Tề Trăn làm sao biết cậu là cậu hai nhà
họ Phương, còn tìm đến Phương gia.
“Nói ra rất dài dòng, tóm lại
anh hiện tại đang hợp tác với Tề Trăn, cùng nhau điều tra một việc.”
Phong Thiếu Phi thản nhiên nói, Yến Cẩn hiểu rõ “việc” mà hắn nói đến là gì.
“Em không bỏ đi lâu được, tin nhắn lần trước không phải là
em, em không phải muốn chia tay với anh.” Yến Cẩn nhìn đồng hồ, vội vàng giải thích.
“Em đừng lo, anh biết, em an tâm ở nhà đi, anh và Tề Trăn sẽ cứu được em ra.” Phong Thiếu Phi ôn nhu nói, khiến cho tâm tình Yến Cẩn nháy mắt ổn định lại, cuối cùng hai người lưu luyến không rời
mà cúp điện thoại.—
Trong phòng khách Phương gia, có hai mẹ con,
đối diện là cha Phương và Phương Lỗi, bốn người đang vui vẻ nói chuyện.
Chỉ trong chốc lát Yến Cẩn mặt không đổi sắc đi tới, trực tiếp đi đến
bên cạnh Phương Lỗi mà ngồi xuống, không nói một câu.
Yến Cẩn
không hiểu được cha đang suy nghĩ gì, xế chiều hôm nay về nhà thì dẫn
theo hai người này, không nói hai lời liền bắt cậu xuống lầu gặp khách.
Cậu hồi lâu mới kịp phản ứng, cha là muốn thay cậu an bài hôn sự.
Thật vất vả mới được thả ra, dĩ nhiên là vì muốn chọn vợ cho cậu, Yến Cẩn
duy trì vẻ mặt lạnh lùng, từ đầu tới cuối cũng không mở miệng, tiêu cực
phản kháng sắp xếp của cha, may mắn còn có Phương Lỗi, mới không khiến
không khí trở nên lạnh lẽo.
Vừa rồi Yến Cẩn mượn cớ đi vệ sinh,
cầm di động của người làm gọi cho Phong Thiếu Phi, cha Phương không
biết, nhưng Phương Lỗi thì biết, bất quá anh không vạch trần Yến Cẩn,
ngược lại còn thay cậu che giấu.
Rạng sáng ngày hôm đó, anh từ
trong lời nói của Phong Thiếu Phi nghe ra được đối phương nghiêm túc,
biết đối phương thật tâm muốn cùng Yến Cẩn bên nhau. Anh vẫn là lần đầu
tiên nghe thấy Phong Thiếu Phi dùng loại ngữ khí kiên định như vậy nói
ra tình cảm với một người.
Tâm ý của Yến Cẩn với Đàm Tranh,
Phương Lỗi cũng biết, lúc trước Yến Cẩn vì Đàm Tranh mới tiến vào giới
giải trí, anh không ngăn cản, nhưng cũng không giúp cậu. Khiến cho Yến
Cẩn cùng Đàm Tranh phân ra hai công ty đối địch, cơ hội xuất hiện cùng
nhau thật sự rất ít.
Hơn nữa Phong Thiếu Phi được anh bày mưu
tính kế, tung ra lời đồn Yến Cẩn và Đàm Tranh vua không gặp vua, còn ám
chỉ Yến Cẩn chán ghét Đàm Tranh, làm cho Yến Cẩn càng thêm không có khả
năng trở thành bạn của Đàm Tranh.
Anh vẫn tưởng rằng, Yến Cẩn rất nhanh sẽ buông tay với Đàm Tranh, không nghĩ tới cậu lại kiên trì hơn
mười năm. Trước sự việc Đàm Tranh ngoài ý muốn ra đi, Yến Cẩn nhanh
chóng trở nên gầy yếu, khi Phương Lỗi thấy thì trong lòng lo sợ, chỉ sợ
Yến Cẩn cũng sẽ đi theo Đàm Tranh.
May sao Yến Cẩn dù rất thương
tâm cũng không ngu ngốc mà làm bậy. Bất quá cậu lại bắt đầu tìm Cảnh
Thâm gây sự, điều này làm cho Phương Lỗi có chút đau đầu, trước đó chính là vì có quan hệ với Yến Cẩn nên Phong Thiếu Phi mới bị đánh phải vào
viện, mà người ra tay chính là Cảnh Thâm.
Phương Lỗi biết Cảnh
Thâm và Cảnh gia có quan hệ, lúc trước khi mới vào giới Cảnh Thâm và
Tinh Hải đã giải thích, điều đó chỉ có thể lừa được công chúng không
biết rõ, những người có tiếp xúc với Cảnh gia đều biết, Cảnh Thâm hắn
căn bản là họ Cảnh, với Cảnh gia là thật sự có quan hệ.
Bất quá
Cảnh gia cũng không để ý Cảnh Thâm trở thành nghệ sỹ, những người khác
tự nhiên cũng sẽ không lắm miệng nói gì, chính là khó tránh khỏi người
rảnh rỗi, sẽ đem Cảnh Thâm ra mà chê cười, lôi hắn ra bàn tán.
Cũng là vì thế lực đằng sau Cảnh Thâm, lúc trước khi hắn tìm tới nói muốn
hợp tác, cùng nhau lật đổ Tinh Hải, Phương Lỗi mới không cự tuyệt. Có
điều, tuy nói là hợp tác, Phương Lỗi biết, kỳ thật chỉ là nói cho có lệ.
Tinh Hải tồn tại trong giới giải trí cũng không phải thời gian ngắn, không
phải muốn đạp đổ là có thể đạp đổ, huống chi những đại cổ đông của Tinh
Hải đều là nhân vật máu mặt trong giới.
Phương Lỗi ở trong lòng
cười thầm Cảnh Thâm không biết tự lượng sức, nhưng cũng không ngại phối
hợp cùng hắn diễn trò, coi như giải trí trong thời gian rảnh đi. Chính
là anh không nghĩ tới, Cảnh Thâm thật đúng là tận hết sức lực, ngay cả
Đào Hoan cũng bám vào.
Bối cảnh Đào Hoan tuy rằng thần bí, nhưng
Phương Lỗi thân là chủ công ty, lại là Phương gia đại thiếu gia, sao lại không biết địa vị của đối phương. Chính là Đào Hoan không đụng tới anh, hắn cũng mặc kệ cô ta với Cảnh Thâm có quan hệ gì.
Phương Lỗi
ngồi trong phòng khách, một bên thân thiết với Yến Cẩn, một bên suy xét
quan hệ giữa Yến Cẩn và Phong Thiếu Phi. Yến Cẩn này thật không có tương lai lại rất cố chấp, trước đây vì một Đàm Tranh mà bỏ lỡ mười năm thanh xuân, nếu có thể ngừng yêu thì đã ngừng từ sớm.
Anh bắt đầu suy
tư, hiện tại Yến Cẩn thật vất vả thoát khỏi đau đớn, một lần nữa yêu
thương một ai đó, anh không phải là không muốn ngăn cản? Chỉ là không
muốn nửa đời sau không vui vẻ gì gặp lại Yến Cẩn.
Khi anh đang
miên man suy nghĩ, cuộc gặp mặt thân cận buồn cười này rốt cục cũng kết
thúc, khi hai mẹ con nọ đi rồi, cha Phương lập tức thay đổi sắc mặt,
không vui nói: “Có chuyện gì với hai đứa thế hả? Một tí cũng không giữ
lại cho cha chút thể diện.”
Phương Lỗi cùng Yến Cẩn trầm mặc
không nói, cha Phương sở dĩ nổi trận lôi đình như vậy, là bởi vì vừa rồi bên kia có đặt câu hỏi, nhưng anh em bọn họ lại không ai đáp lời. Yến
Cẩn căn bản sẽ không nói gì, mà Phương Lỗi lại cũng không thèm nói đỡ,
bởi vì lúc đó anh đang đi vào một cõi thần tiên nào đó rồi.
Kết
quả liền tạo thành cục diện có kẻ hỏi nhưng không ai muốn trả lời, sắc
mặt hai mẹ con kia trở nên khó coi, cảm thấy Phương Lỗi cùng Yến Cẩn căn bản không có hứng thú gì, đều là tự bọn họ diễn một mình.
Yến
Cẩn từ đầu tới cuối đều làm mặt lạnh, càng về sau Phương Lỗi bởi vì suy
tư quá nhập thần, nụ cười trên mặt cũng dần tắt. Trong mắt hai mẹ con
kia, chính là đối với bọn họ không ưng ý, nên cảm thấy mất kiên nhẫn.
Bên kia vội vã bỏ về, bọn họ không nghĩ rằng đến Phương gia sẽ bị xem
thường như vậy. Hai mẹ con chân trước vừa đi, cha Phương lập tức phát
hỏa. Yến Cẩn mặt không đổi sắc, một bộ dáng lời ông vào tai trái thì ra
ngay tai phải, càng làm cha Phương thêm hừng hực lửa giận.
Có
điều không đợi cha Phương tiếp tục mở miệng, trợ lý của ông vội vàng đi
tới, ghé tai ông nói vài câu, cha Phương liền biến sắc, bỏ lại một câu,
“Đem Nhị thiếu gia về phòng.” Liền mang theo trợ lý cùng vệ sỹ rời đi.
Yến Cẩn cùng Phương Lỗi nhìn nhau, không hiểu được cha họ vì sao lại lo
lắng như vậy, tuy nhiên Yến Cẩn cũng chưa bao giờ để ý tới chuyện của
công ty, bởi vậy cậu xoay người trở về phòng, để lại Phương Lỗi một mình phiền não.
Trở lại trong phòng, Yến Cẩn lập tức lấy điện thoại
cầm tay ra, bấm số Phong Thiếu Phi. Vừa rồi khi cậu rời WC, di động của
người hầu không bị lấy đi, bởi vậy di động vẫn còn trên tay cậu.
Cậu nghĩ lần sau nếu gặp sẽ trả lại cho người nọ, cậu hiện tại, rất cần cái di động này. Cậu ghé vào trên giường, cùng Phong Thiếu Phi nói chuyện
khó chịu vừa rồi liền vứt hết ra khỏi đầu.
Phong Thiếu Phi nhận
được điện thoại của cậu, vui vẻ vô cùng, trò chuyện với Yến Cẩn. Yến Cẩn bị tạm dừng hết thảy công việc, hắn là người đại diện tự nhiên cũng
không có gì làm, cho nên rất dư thừa thời gian.
Hai người nói cho tới khi điện thoại Yến Cẩn hết pin, mới dừng lại. Phong Thiếu Phi xoa
xoa lỗ tai bị nóng, bật cười. Hắn và Yến Cẩn lúc này là đang tuổi trẻ
yêu đương vô cùng cuồng nhiệt, có nấu cháo điện thoại cả ngày cũng không chê phiền.
Nhưng mà có thể nghe được tiếng của Yến Cẩn thì thật
tốt, xoa dịu được đau xót trong lòng. Hắn còn chưa nói cho Yến Cẩn, về
thân thế thật của Đàm Tranh, hắn không muốn làm cho đối phương lo lắng,
tính toán chờ hai người gặp mặt sẽ nói sau.
Phong Thiếu Phi cúp
điện thoại, Tề Trăn cũng vừa lúc gọi đến, mời hắn tham gia một buổi tiệc vào ba ngày sau, thiệp mời Tề Trăn sẽ cho người đưa đến.
“Tiệc?” Phong Thiếu Phi nghĩ nghĩ, Tiểu Tề lúc trước cũng đưa đến một cái thiệp mời, chẳng lẽ là cùng một buổi tiệc?
“Ừ, trong giới có mở một bữa tiệc thân mật, nghe nói Phương Lỗi sẽ dẫn theo người đó.” Tề Trăn thản nhiên nói, Phong Thiếu Phi nhíu nhíu mày, “Dẫn
theo người? Phương Lỗi muốn dẫn Yến Cẩn tham dự?”
“Chắc vậy,
trước kia nếu có tiệc, Phương Lỗi cơ hồ đều dẫn theo Yến Cẩn tham dự,
trong giới mới có tin đồn Yến Cẩn được Phương Lỗi bao dưỡng.” Tề Trăn
cười nói.
“Chúng ta làm sao để cướp Yến Cẩn đi?” Phong Thiếu Phi hỏi.
“Đi thì biết, tôi sẽ đưa thiệp qua, cậu cứ chuẩn bị đi.” Tề Trăn bỏ lại một câu, nói xong liền cúp máy, không để Phong Thiếu Phi có cơ hội tiếp tục vấn đề.
Ba ngày sau, Phong Thiếu Phi một thân tây trang, đứng ở
trước biệt thự chờ Tề Trăn tới đón. Sau khi lên xe, lại kinh ngạc thấy
Dương Thiệu cũng ở đó, hắn gật gật đầu với Dương Thiệu, chào một tiếng.
“Cậu ta sao cũng đi?” Dương Thiệu nhíu mày, quay đầu hỏi Tề Trăn.
“Cậu ta hôm nay là nhân vật chính, không đi sao được.” Tề Trăn cười, Dương
Thiệu nhíu mày, thực kinh ngạc nhìn Phong Thiếu Phi, thốt ra, “Cậu là
bạn trai của Yến Cẩn?”
Điều này làm cho Phong Thiếu Phi kinh
ngạc, Dương Thiệu tựa hồ cũng phát hiện phản ứng của mình thái quá, xấu
hổ gãi gãi đầu, xin lỗi nói: “Thật có lỗi, tôi chỉ là rất kinh ngạc.”
“Tôi là bạn trai của Yến Cẩn khiến cậu ngạc nhiên lắm sao?” Phong Thiếu Phi thản nhiên hỏi.
“Ừ, vì đối phương là Yến Cẩn, tôi còn tưởng cậu ta sẽ độc thân cả đời chứ.” Dương Thiệu gật gật đầu, khẽ cảm khái.
Phong Thiếu Phi không nói gì, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nếu không phải hắn
trở lại, có lẽ Yến Cẩn sẽ đúng như Dương Thiệu nói, một mình suốt đời.
Chỉ là, tưởng tượng Yến Cẩn cô đơn vượt qua quãng đời còn lại, khiến cho Phong Thiếu Phi đau lòng không thôi, xem ra hắn đúng là ngu đến triệt
để a.
Bởi vì là bữa tiệc mang tính tư nhân, người tổ chức chỉ mời vài bạn bè đến tụ hội, cho nên địa điểm tổ chức là ở một biệt thự tư
nhân nằm trong khu biệt thự ở vùng ngoại thành.
Lúc bọn Phong
Thiếu Phi đến, tiệc đã sắp bắt đầu, bọn họ xuống xe, từ ngoài đi đến
cửa, đưa ra thiệp mời, thản nhiên đi vào. Phong Thiếu Phi trước kia cũng tham dự rất nhiều tiệc tư nhân thế này, bởi vậy biểu hiện thoải mái đến tự nhiên, bộ dáng phong độ nhẹ nhàng.
Ba người tiến vào đại
sảnh, lập tức dấy lên một trận xôn xao. Phong Thiếu Phi biết, gây xôn
xao nguyên nhân chính là hai người này. Tề Trăn được công nhận là một
thiên tài, Dương Thiệu là đạo diễn nổi danh quốc tế, hai vị đạo diễn
cùng sánh bước, thật đúng là chuyện hiếm thấy.
Bất quá ở đây đều
là người có uy tín và danh dự, một chút kinh ngạc qua đi, sẽ không đem
lực chú ý đặt lên người bọn họ nữa. Tề Trăn đối với lời xôn xao của
người khác rất hờ hững, dẫn theo Dương Thiệu cùng Phong Thiếu Phi hướng
sô pha bên góc đi tới.
Phong Thiếu Phi nhìn quanh một vòng, không tìm thấy bóng dáng Phương Lỗi và Yến Cẩn. Tề Trăn thấy hắn hết nhìn
đông tới nhìn tây, cười nói: “Kiên nhẫn một chút, Phương Lỗi không đến
sớm như vậy, anh ta đại khái đều sau một hai giờ nữa mới đến.”
“Vậy chúng ta đến sớm làm gì?” Phong Thiếu Phi dừng một chút, nghi hoặc hỏi.
“Ăn cái gì đi, tôi đói.” Tề Trăn nhún nhún vai, nói xong còn thật đứng lên
đi tới phía để đồ ăn. Dương Thiệu nhanh chóng đi theo, cũng cầm lấy một
cái đĩa bắt đầu gắp thức ăn.
Phong Thiếu Phi bất đắc dĩ nhìn hai
vị đạo diễn nổi danh, bưng hai dĩa đồ ăn trở về, ngồi bên cạnh hắn, ăn
như hổ đói tám trăm năm vậy.
Đợi cho Tề Trăn và Dương Thiệu ăn
xong, vừa vặn Phương Lỗi cùng Yến Cẩn cũng tới. Phong Thiếu Phi ngay lập tức nhìn thấy Yến Cẩn, hắn nhìn không chớp mắt vào Yến Cẩn đứng bên
Phương Lỗi.
Hai người chỉ không gặp nhau mấy ngày ngắn ngủi, lại
làm cho hắn cảm thấy như chia lìa rất lâu rồi, trong lòng không khỏi
thương nhớ, khiến hắn nhịn không được muốn lao ngay tới, ôm đối phương
vào trong ngực.
“Cậu bình tĩnh một chút, ông Phương cũng tới
kìa.” Tề Trăn dùng tay đẩy đẩy hắn, khiến hắn phục hồi lại tinh thần.
Hắn miễn cưỡng dời ánh mắt, quay đầu liền thấy Tề Trăn cau mày.
“Làm sao vậy?” Phong Thiếu Phi trong lòng nhảy dựng, biểu tình của Tề Trăn
khiến hắn có dự cảm bất an, quả nhiên chợt nghe đối phương thở dài nói:
“Tôi không dự đoán được Phương lão gia cũng sẽ tham dự, cái này chỉ sợ
phải tìm một kế khác thôi.”