Đàm Tranh không thể đi vào biệt thự của mình, chỉ đành rấu rĩ trở về nhà của Phong Thiếu Phi. Hắn nhìn Yến Cẩn đi vào ngôi nhà trước kia của mình, trong lòng thật sự không thoải mái, nhưng cũng
không có cách gì để ngăn lại.
Vài ngày sau, công ty gọi điện
thoại tới, nói ngày nghỉ của Yến Cẩn đã hết, ngày nghỉ của hắn cũng kết
thúc. Đàm Tranh lúc này mới biết, Yến Cẩn nghỉ nên hắn mới có thể nghỉ
theo.
Phong Thiếu Phi tuy là người đại diện vàng nhưng trước mắt
trong tay chỉ có một nghệ sĩ là Yến Cẩn. Đàm Tranh trước kia chưa từng
làm người đại diện, nhưng với kinh nghiệm lăn lộn trong giới giải trí
nhiều năm, đối với công việc của người đại diện hắn cũng có hiểu biết.
Bởi vậy sáng sớm hôm sau, hắn đúng giờ xuất hiện ở tòa nhà văn phòng của
Thiểm Diệu Quốc Tế. Khi đứng ở cửa lớn, tâm tình của hắn có chút phức
tạp, từ hôm nay trở đi, hắn chân chính trở thành Phong Thiếu Phi, người
đại diện của Yến Cẩn.
Sau khi vào công ty, hắn đến thẳng văn
phòng chủ tịch báo danh, ngày hôm qua trợ lý của Yến Cẩn báo với hắn,
hôm nay họp với công ty quảng cáo, thảo luận chi tiết quảng cáo mới nhất của Yến Cẩn.
Trong quá trình họp, Đàm Tranh đều im lặng, mọi
người chỉ nghĩ hắn bệnh nặng mới khỏi, cũng không hoài nghi. Sau khi tan họp, chủ tịch gọi Đàm Tranh lại.
Chủ tịch Thiểm Diệu Quốc Tế tuy ít nói cũng không tham gia những bữa tiệc công khai nhưng Đàm Tranh vẫn nhận ra người này. Chẳng qua hắn không biết hình thức ở chung bình
thường của đối phương với Phong Thiếu Phi, chỉ có thể dựa trên nguyên
tắc nói ít sai ít, yên lặng ngồi một bên.
“Thân thể đã khỏe
chưa?” Phương Lỗi mở miệng hỏi, hắn năm nay hơn ba mươi, là chủ tịch của Thiểm Diệu Quốc tế. Thiểm Diệu Quốc Tế là sản nghiệp của nhà họ Phương, Phương gia là thế gia vọng tộc rất có trọng lượng lời nói lớn, nói là
trùm cũng không quá.
“Vâng.” Đàm Tranh nhàn nhạt lên tiếng,
Phương Lỗi như vô tình liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thấy khó hiểu, thái độ của hắn rất khác bình thường. Nhưng nhìn sắc mặt cậu ta không tốt
lắm, có lẽ là thân thể chưa khỏe hẳn.
“Mỗi lần Tiểu Cẩn ẫm ĩ gây
chuyện may là luôn có cậu thay cậu ấy xử lý, nhưng bởi vậy nên cậu mới
bị chịu tội nằm viện, thật có lỗi.” Phương Lỗi buông bút máy trong tay,
mở miệng chầm chậm nói.
Đàm Tranh không biểu hiện gì, trong lòng
lại có chút buồn cười. Tiểu Cẩn? Phương Lỗi sợ người khác không biết
quan hệ của hắn với Yến Cẩn sao? Đường đường là một chủ tịch công ty
giải trí, dùng xưng hô thân thiết như vậy với nghệ sĩ của mình, nói bọn
họ trong sạch cũng không ai tin.
Nhưng này không liên quan đến
hắn, hắn tuy là người đại diện của Yến Cẩn nhưng cũng là cấp dưới của
Phương Lỗi, lãnh đạo cùng nghệ sĩ trong tay mình muốn cùng một chỗ, hắn
ngoại trừ giữ yên lặng cũng không thể nói gì.
Nhưng lại nghe được ý của Phương Lỗi, hắn bị đánh hình như là do Yến Cẩn? Xem ra hắn phải
nghĩ cách điều tra, Yến Cẩn cùng Cảnh Thâm rốt cuộc có hận thù gì khiến
người đại diện này bị đánh phải vào viện.
“Tiểu Cẩn gần đây tâm
tình không tốt, cậu thứ lỗi cho. Cậu ấy nghỉ ngơi đã lâu rồi, giúp cậu
ấy sắp xếp lịch trình kín một chút để không có thời gian miên man suy
nghĩ.” Phương Lỗi nghĩ nghĩ, mở miệng dặn dò.
“Ngoài ra chú ý đến Tiểu Cẩn chút đừng để cậu ấy đi gây chuyện với Cảnh Thâm.” Phương Lỗi
bổ sung một câu. Đàm Tranh nhíu mày, gật đầu đồng ý.
Sau khi ra
khỏi phòng, hắn đi vào văn phòng của Phong Thiếu Phi. Phòng của Phong
Thiếu Phi rất có phong cách, trên tường dán nhiều ảnh chụp rực rỡ nhiều
màu, phần lớn là ảnh của hắn cùng nghệ sĩ chụp chung, cũng có ảnh riêng
nghệ sĩ đoạt giải.
Bên cạnh có tủ thủy tinh, bên trong có vài cái cúp. Đàm Tranh đi tới phía trước, nhìn thấy các loại giải thưởng của
Yến Cẩn. Cái cuối cùng là giải nam diễn viên xuất sắc nhất Kim Tượng năm nay.
Đàm Tranh cười cười, quả nhiên là Yến Cẩn được giải này.
Tuy hắn có ấn tượng không tốt với Yến Cẩn nhưng xét một cách công bằng, kĩ
năng diễn của đối phương quả thật không có gì để phê bình. Lúc trước khi Yến Cẩn được mọi người yêu thích, hắn từng có thái độ chế giễu khi xem
bộ phim cậu là diễn viên chính. Không nghĩ tới hắn lại bị kinh diễm.Bộ
phim đầu tiên Yến Cẩn là diễn viên chính, vai diễn rất thách thức. Vốn
là cậu hai nhà giàu nổi tiếng, sau đó ngoài ý muốn mà bị mù, cuộc đời
trở nên xuống cấp. Cùng lúc đó, xí nghiệp của gia tộc lại bị đối thủ
chèn ép, khó khăn liên tiếp kéo đến.
Vai diễn của cậu từ đầu là
một người đàng hoàng có sức sống, dần chuyển thành trầm lặng có chút
thần kinh, sau đó là cam chịu, mắc chứng tâm thần từ chối bất cứ ai muốn tới gần quan tâm cậu.
Yến Cẩn thành công diễn tả một người vốn
cởi mở tự tin, sự bối rối khi biết bản thân sẽ không nhìn thấy ánh sáng
nữa, sau đó là buông tha cho tất cả hận thù. Cậu dùng rất nhiều vẻ mặt
cùng động tác tay chân, đem sự chuyển biến tính cách trở nên hoàn mỹ
khiến cho người xem đi theo diễn xuất của cậu, cùng đi vào nội tâm của
diễn viên.
Cho đến cuối phim, mắt của công tử nhà giàu lại nhìn
được, xí nghiệp gia tộc cũng đoạt lại được, diễn viên đường hoàng chói
mắt từ đầu đã trở lại, các góc cạnh bị san bằng, vẻ mặt hào hứng ẩn
giấu, làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra người có chuyện
xưa.
Đàm Tranh còn nhớ rõ, sau khi hắn xem hết bộ phim này, có
một thời gian dài sau, cũng không nhận kịch bản như vậy. Bởi vì chỉ cần
hắn nhắm mắt lại, vai diễn của Yến Cảnh sẽ hiện lên, rung động tâm tư
hắn thật sâu.
Cũng là bộ phim kia, Đàm Tranh mới có thể thừa
nhận, Yến Cẩn là một đối thủ đáng để coi trọng. Hắn vốn nghĩ Yến Cẩn chỉ là dựa vào có người chống lưng mới có chỗ đứng trong giới giải trí.
Hắn đi tới ngồi sau bàn làm việc, bắt đầu lật xem tư liệu trên bàn, suy
nghĩ bay xa, không ngừng tự hỏi, hắn cùng Yến Cẩn rốt cuộc là vì sao mà
như nước với lửa?
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, người trong giới đều biết, hắn cùng Yến Cẩn là vua không gặp vua. Thăm hỏi hoặc
phỏng vấn, thậm chí là đóng phim, hai người cũng không ở chung đài
truyền hình.
Giới giải trí nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không
lớn, hắn cùng Yến Cẩn lại có thể tránh được đối phương, rất ít khi gặp
mặt. Hiện giờ nghĩ lại cảm thấy khó tin. Mấy năm liên tục, lễ trao giải
hoặc trên thảm đỏ, ban tổ chức cũng sẽ tách thời gian hai người có mặt
thật xa.
Thật sự mọi người lo lắng nhiều rồi, hắn cùng Yến Cẩn
cho dù đều ghét nhau cũng sẽ không ở trước mặt công chúng biểu hiện ra
ngoài. Bọn họ đều là diễn viên chuyên nghiệp, tâm tình ngoài mặt cùng
trong lòng không liên quan đến nhau.
Đúng lúc này, hắn vô tình mở tờ báo giải trí, đầu đề rất kích thích, tiêu đề viết ‘Lễ truy điệu Đàm
thiên vương, Yến Cẩn không khống chế được cảm xúc!’, hắn rất ngạc nhiên, cầm báo đọc kĩ.
Hóa ra Yến Cẩn đến lễ truy điệu của hắn, đánh
Cảnh Thâm một cái. Đàm Tranh hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn
thấy tin Yến Cẩn tức giận.
Yến Cẩn bình thường lãnh đạm mặt không chút thay đổi, khi mới ra mắt bị nói là cao ngạo không coi ai ra gì
nhưng chưa từng nghe nói, cậu ta mở miệng mắng chửi người hay động tay
đánh người. Sau khi cậu ta thành danh, tin tức tiêu cực cũng mất dần,
vốn là lạnh nhạt trở thành có cá tính.
Hiện giờ thấy Yến Cẩn trên báo, Đàm Tranh thấy thật lạ, không biết Cảnh Thâm chọc gì tới người
này, lại khiến cho người ta động tay đánh người. Buồn cười lại có chút
bực mình, hai người nếu muốn đánh nhau cũng đừng ở lễ truy điệu của hắn
ầm ĩ để lên báo a.
Để tờ báo trong tay xuống, Đàm Tranh xoa xoa
trán, hắn còn nghĩ có nên liên hệ với Cảnh Thâm hay không. Nghĩ đến cũng thấy buồn, hắn đúng là không có người bạn đáng để tin tưởng, để nói tâm tình.
Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, Đàm Tranh
học được cách ngụy trang, che dấu bản thân, mỗi người đều nói Đàm thiên
vương tính tình tốt, là người tốt; chỉ có Đàm Tranh mới biết, chưa có ai có thể đi vào tâm hắn, ngay cả Cảnh Thâm cũng không có được hoàn toàn
sự tin tưởng của hắn.
Đàm Tranh dựa vào lưng ghế, xuất thần nghĩ, bỏ đi thân phận ‘Đàm Tranh’ này, hắn còn cái gì? Chẳng lẽ muốn cả đời
làm ‘người đại diện của Yến Cẩn’?
Ở giới giải trí mười mấy năm,
nghĩ lại, ngọt bùi cay đắng đều có. Nhưng không thể phủ nhận, hắn rất
thích diễn, nếu không cũng sẽ không kiên trì nhiều năm như vậy.
Nhưng hiện giờ hắn đã trở thành người đại diện, vai diễn này xa hơn mong đợi
của hắn. Đàm Tranh nhẹ thở dài, nhặt được cái mạng đã là vô cùng may
mắn, việc đời khó có thể song toàn, hắn nên nghĩ thoáng một chút thì
hơn.