Yến Cẩn trong phòng ở Phương gia, ôm đầu gối ngồi trên giường; Phong Thiếu Phi ở trong biệt thự của Yến Cẩn, uống say như chết nằm trong phòng khách.
Phong Thiếu Phi dự định khi Yến Cẩn quay
về Phương gia sẽ bớt thời gian về nhà một chuyến. Hắn và mẹ bình thường
vẫn duy trì liên hệ, với thân phận là bạn tốt của Đàm Tranh tiếp tục
quan tâm đến bà.
Yến Cẩn nghe nói hắn muốn về nhà đã thay hắn thu xếp nhiều thuốc bổ cùng quà tặng khiến Phong Thiếu Phi dở khóc dở cười. Yến Cẩn thản nhiên nói, “Sau khi anh gặp chuyện không may em đã từng
qua nhà anh.”
Phong Thiếu Phi rất ngạc nhiên, hắn không ngờ Yến
Cẩn sẽ tới nhà hắn. Hắn kéo Yến Cẩn ngồi xuống sô pha, nắm tay cậu, nhẹ
giọng hỏi, “Sao em lại tới nhà tôi?”
“Em nghĩ bác gái chắc chắn
rất đau lòng, em biết anh và bác sống nương tựa vào nhau cho nên mới tới thăm.” Yến Cẩn ấp úng nói, Phong Thiếu Phi nghe xong, mũi chua xót, ôm
cậu vào lòng.
“Sau đó thì sao? Có gặp mẹ tôi không?” Phong Thiếu
Phi hỏi, không ngờ người trong lòng lại lắc đầu. Yến Cẩn buồn buồn, “Khi em đến, Cảnh Thâm cũng ở đó, anh ta không cho em vào nhà, em cũng không muốn cãi nhau trước mặt mẹ anh nên rời đi.”
Phong Thiếu Phi híp
mắt. Hắn và Cảnh Thâm là bạn tốt đã nhiều năm, đối phương cũng từng theo hắn về nhà mấy lần cho nên mẹ biết cậu ta. Nhưng hắn không nghĩ tới,
sau khi hắn gặp chuyện không may đối phương lại có thể làm như không có
chuyện gì mà đến thăm mẹ hắn.
Chẳng lẽ Cảnh Thâm không thấy chột
dạ sao? Hại chết con của người ta, ở trước mặt người ta lại có thể đối
mặt tự nhiên sao? Phong Thiếu Phi càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng
lạnh lẽo, hóa ra hắn chưa từng nhín thấu Cảnh Thâm.
“Khi nào rảnh tôi sẽ dẫn em về thăm mẹ.” Phong Thiếu Phi vỗ tóc Yến Cẩn, dịu dàng nói.
“Vâng.” Yến Cẩn nằm trong lòng hắn, nghe tiếp tim đập vững vàng của đối phương, liên tục gật đầu.
Ngày hôm sau Phong Thiếu Phi lái xe đưa Yến Cẩn về Phương gia rồi mới về nhà cũ. Vì không muốn cho người khác chú ý, hắn không dùng xe của Yến Cẩn,
cũng không dùng xe công ty cấp cho mà dùng xe riêng để trong gara.
Hắn trở lại nhà cũ, đỗ xe ở ngoài ngõ, xuống xe liền thấy cách đó không xa
có một chiếc xe màu đen cao cấp. Hắn nhìn mấy lần, dù sao một chiếc xe
cao cấp với hoàn cảnh xung quanh không hợp nhau lắm.
Đợi hắn ôm
quà to nhỏ vào cửa nhà liền thấy ngoài cửa đứng hai người đàn ông cao
lớn mặc tây trang màu đen. Hắn thấy lo sợ, bước nhanh tới.
Còn
chưa ấn chuông cửa, hai người đàn ông kia liền ngăn hắn lại, mặt hai
người không chút thay đổi, ánh mắt trầm tư theo dõi hắn, một người mở
miệng hỏi, “Làm gì vậy?”
“Tôi tới thăm mẹ bạn tôi, mấy người làm gì ở đây?” Phong Thiếu Phi nhíu mày, không khách khí hỏi.
Sau đó hắn thấy người đó ấn tai, môi mấp máy nói gì đó, dường như đang nhỏ
giọng báo cáo qua bộ đàm. Không lâu sau người đàn ông mặc tây trang mở
cửa ra.
Lúc này sắc mặt của Phong Thiếu Phi đã rất khó nhìn, mấy
người này là ai, sao lại xuất hiện ở nhà hắn? Không đợi hắn nghĩ xong đã thấy mẹ đi ra.
“Hóa ra là tiểu Phong, mau vào đi.” Mẹ vừa nhìn
thấy hắn liền nhiệt tình tiếp đón hắn đi vào. Nói cũng lạ, người đàn ông kia nghe mẹ Đàm nói như vậy liền đứng sang một bên, không hề ngăn hắn.
Phong Thiếu Phi đi theo mẹ vào trong nhà liền thấy một người đàn ông trung
niên mặt tây trang đi giày da ngồi ở sô pha trong phòng khách. Hắn ngẩn
người, có chút nghi hoặc không biết sao mẹ lại có quan hệ với một người
như vậy.
Mẹ thân thiết đón tiếp hắn, hỏi han ân cần, quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của hắn. Phong Thiếu Phi trong lòng vừa kinh ngạc
vừa cảm động, lúc này hắn đã không còn là Đàm Tranh, không nghĩ tới còn
có thể được nghe mẹ thân thiết dặn dò.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn cũng nhìn ra mẹ không muốn nói chuyện với người đàn ông kia nên mới cố ý lôi kéo hắn nói chuyện, bày ra một bộ rất quen thuộc với hắn, ném đối
phương ở một bên.
Phong Thiếu Phi vốn định cùng mẹ ăn cơm trưa
nên khi mẹ vừa nói, hắn liền đáp ứng. Hắn chú ý, sau khi đáp ứng, người
đàn ông mặt lạnh ngồi kia sắc mặt dường như đen đi vài phần.
Hắn
trong lòng suy nghĩ quan hệ của đối phương và mẹ. Lúc đầu hắn cũng rất
cẩu huyết nghĩ đối phương có phải đang theo đuổi mẹ không? Nhưng âm thầm quan sát một lúc sau hắn liền phủ định suy nghĩ này.
Lúc mẹ vào
bếp chuẩn bị cơm, Phong Thiếu Phi nhìn người đàn ông ngồi yên không nhúc nhích ở kia, đang đắn đo nên mở lời thế nào, đối phương lại nói trước.
“Cậu và Đàm T ah có quan hệ gì?” Đối phương vừa mở miệng liền nói luôn trọng điểm, Phong Thiếu Phi hơi sững người, đáp, “Bạn.” Người nọ nhếch môi,
đột nhiên người đàn ông có vẻ là vệ sĩ đứng ngoài cửa đi tới, cung kính
đưa cho ông ta một cái túi giấy.
Người đàn ông kia rút ra từ túi
một phần tư liệu, đồng tử Phong Thiếu Phi co rụt lại, nháy mắt cũng đoàn được phần tư liệu kia là gì. Quả nhiên không bao lâu sau liền nghe thấy người đàn ông kia nói, “Phong Thiếu Phi, người đại diện vàng của Thiểm
Diệu Quốc Tế, đồng thời cũng là người đại diện của Yến Cẩn.”
“Tôi muốn biết, hai người chưa bao giờ đồng thời xuất hiện sao lại có thể
gọi là bạn?” Người nọ nói. Phong Thiếu Phi động não nhanh chóng, trấn
định trả lời, “Chẳng lẽ trên đó không nói tôi và Cảnh Thâm có quen biết
sao? Cảnh Thâm và Đàm Tranh là bạn tốt, tôi tất nhiên là thông qua Cảnh
Thâm quen biết Đàm Tranh.”
Phong Thiếu Phi tim đập như trống gõ
chờ phản ứng của đối phương. Hắn đang đánh cược, phần tư liệu về Phong
Thiếu Phi trên tay người đàn ông kia chi tiết hơn so với tư liệu hắn có. Tư liệu của hắn không có ghi lại Phong Thiếu Phi và Cảnh Thâm quen
biết, nhưng trong trực giác của hắn, tư liệu người đàn ông kia tra được
khẳng định chi tiết hơn.
“….. Thì ra là thế.” Quả nhiên thấy
người đàn ông đó nhìn lướt qua tư liệu, dường như tin lời hắn nói. Phong Thiếu Phi mím môi, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào nắm được phần tư liệu
kia.
“Cậu nói cậu và Đàm Tranh là bạn, nói vậy chắc là rất hiểu
rõ cậu ấy?” Người đàn ông đưa tư liệu cho vệ sĩ, hai tay khoanh lại đặt
trước người, tao nhã mở miệng hỏi.
“Có thể nói là vậy.” Phong Thiếu Phi liếc nhìn tên vệ sĩ kia, cẩn thận trả lời.
“Nói với tôi đi, nghe nói cậu ấy trước màn ảnh và trong cuộc sống riêng
không hề giống nhau.” Trên mặt người đàn ông dường như có chút thương
cảm cùng hoài niệm khiến Phong Thiếu Phi có chút kinh ngạc.
Hắn
cân nhắc lời nói, cố gắng không thể hiện mình rất hiểu Đàm Tranh, nhưng
cũng là hiểu hơn vài phần so với người khác, rất phù hợp với cách nói
của hắn là quen Đàm Tranh qua Cảnh Thâm.
Người đàn ông lặng lẽ
nghe hắn nói, đến khi mẹ Đàm chuẩn bị xong cơm trưa, đi tới phòng khách
chính là nhìn thấy một màn như vậy. Bà nhíu mày, lạnh giọng nói, “Tiểu
Phong, không cần nói nữa.”
Phong Thiếu Phi cảm thấy kỳ lạ khi mẹ
tức giận, ấp úng ngậm miệng. Người đàn ông nâng mắt, lạnh lùng nhìn mẹ
Đàm. Mẹ Đàm hít sâu vài lần mới mở miệng nói, “Ăn cơm.”
Trên bàn
cơm im lặng, Phong Thiếu Phi trầm mặc ăn cơm, người đàn ông kia và mẹ
Đàm cũng không nói chuyện với nhau. Phong Thiếu Phi thật sự tò mò quan
hệ của mẹ với người đàn ông này. Mẹ thoạt nhìn rất không muốn nhìn thấy
đối phương, nhưng cũng không đuổi ông ta đi, ngay cả đồ ăn cũng chuẩn bị phần cho ba người.
Ăn cơm xong, Phong Thiếu Phi xung phong nhận
việc thu dọn, mẹ Đàm cũng không khách khí với hắn, xoay người đi theo
người đàn ông kia tới phòng khách. Phong Thiếu Phi nhíu mày nhìn bóng
dáng của mẹ và đối phương, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy đoán kỳ
lạ.
Hắn lắc đầu, nhanh chóng rửa sạch bát đĩa, lại cắt một đĩa
hoa quả, sau đó bưng tới phòng khách. Nhưng có vẻ hắn không tới đúng
thời điểm, hắn còn chưa tới gần đã nghe thấy giọng nói kích động của mẹ.
“….. Anh hiện tại tới hỏi tôi?! Không thấy rất buồn cười sao? Nhiều năm qua
đều làm gì? Nó rốt cuộc là con ai chứ? Anh không thấy có lỗi với mẹ nó
sao?” Mẹ Đàm kích động, âm lượng tất nhiên cao lên.
Phong Thiếu
Phi sững sờ tại chỗ, khó tiêu hóa được lời nói của mẹ. Hắn bưng hoa quả
đứng ngốc trước cửa phòng khách. Trong phòng, mẹ Đàm và người đàn ông
kia vẫn đang tranh cãi với nhau, ai cũng không phát hiện hắn tới gần.
“Tôi có nỗi khổ của tôi.” Người đàn ông mỏi mệt thở dài, trong mắt lộ vẻ
tang thương. Mẹ Đàm cười lạnh một tiếng, “Nỗi khổ, hay cho một cái nỗi
khổ, chỉ vì nỗi khổ của anh mà bỏ lại mẹ con họ nhiều năm như vậy!”
“Tâm Nhu! Tôi không bỏ lại bọn họ, là em giấu bọn họ đi!” Người đàn ông cũng không nhịn được mà nâng cao giọng. Mẹ Đàm vừa nghe thấy vậy, cảm xúc
lại không khống chế được, “Tôi không dẫn bọn họ đi trốn, vợ anh bên kia
sẽ bỏ qua cho chị ấy sao?! Anh nói xem một cô gái bơ vơ không nơi nương
tựa sẽ sống thế nào?!”
“Tâm Nhu, khi đó tôi không có đủ năng lực, không thể bảo vệ bọn họ, tôi cũng không vứt bỏ bọn họ!” Người đàn ông
xoa mi tâm, ngữ khí chua xót nói.
Mẹ Đàm mím môi, không nói thêm
gì nữa. Phong Thiếu Phi lấy lại tinh thần, ho một tiếng, bưng hoa quả
vào phòng khách. Người đàn ông thấy hắn đi tới, biểu cảm trên mặt thu
lại.
“Tiểu Phong, ngại quá, cháu hiếm khi tới một chuyến lại để
cháu phải làm.” Mẹ Đàm có chút ngượng ngùng nói. Phong Thiếu Phi nhanh
chóng lắc đầu, “Bác gái khách khí quá, bác là mẹ Đàm Tranh, với cháu bác cũng giống nhe mẹ vậy, làm mấy thứ này là cháu tự nguyện.”
Người đàn ông ở một bên nghe Phong Thiếu Phi nói, vẻ mặt thản nhiên không có
biểu cảm gì, chỉ yên lặng nghe Phong Thiếu Phi và mẹ Đàm nói về chuyện
của Đàm Tranh. Cho đến khi Phong Thiếu Phi rời đi người đàn ông này vẫn
không nói một câu.
Sau khi rời khỏi nhà, Phong Thiếu Phi cảm thấy thật mơ hồ, vô tri vô giác đi tới xe của mình. Sau khi vào xe, hắn lại
ngồi tại chỗ ngẩn người. Lời nói của mẹ và người đàn ông kia khi tranh
chấp vẫn không ngừng vang lên trong đầu hắn, hắn càng bảo bản thân không được nghĩ nhiều lại càng nhớ tới lời nói khiến người ta kinh hãi kia.
Hắn nhắm mắt lại, thở dài thật sâu, sau đó nổ máy về thành phố S. Sau khi
trở lại biệt thự của Yến Cẩn, hắn mới đột nhiên nghĩ tới, quá kinh ngạc
nên đã quên tư liệu về Phong Thiếu Phi.
Hắn vuốt mặt, nằm xuống
sô pha, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng cảm giác
hỗn độn. Hắn suy nghĩ vẫn tốt, phản ứng cũng nhanh, đoạn nói chuyện kia
biểu thị ý gì, hắn không cần nhiều thời gian đã nghĩ ra.
Nhưng
hắn vẫn tự lừa mình dối người, muốn coi như chưa từng nghe qua những lời này. Với hắn, mẹ là người nuôi hắn lớn lên, là người thân cùng hắn
nương tựa vào nhau mà sống. Hắn vươn tay che hai mắt lại, trong lòng rất khó chịu. cảm giác cô đơn tràn tới.Hắn lấy điện thoại từ túi quần, gọi
cho Yến Cẩn. Hắn muốn nghe giọng nói của Yến Cẩn, nhưng điện thoại kêu
thật lâu, Yến Cẩn đều không nghe. Phong Thiếu Phi sửng sốt, lại gọi lại
lần nữa.
Cũng như vừa rồi, không ai nghe máy. Phong Thiếu Phi
cười khổ, hiện tại hắn ngay cả Yến Cẩn cũng mất đi rồi sao? Hắn nắm di
động, có chút mờ mịt, không hiểu được bản thân rốt cuộc vì sao lại sống
lại?
Hắn là Đàm Tranh, cũng không phải Đàm Tranh nữa rồi.
Hắn nằm lại vào sô pha, cười ha ha, cười cười, khóe mắt lại trào ra nước
mắt, sau đó cuồng loạn hét lớn. Hắn muốn phiền muộn trong lòng toàn bộ
thoát ra, nhưng đã gào khản giọng nhưng đau khổ trong lòng vẫn không
giảm bớt.
Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi tới thư phòng, mở máy tính
lên mạng, mở hòm thư soạn tin mới, ngón tay dừng trên bàn phím thật lâu, cuối cùng vẫn gõ chữ – tôi muốn tư liệu về Đàm Tranh.
Trước đó
hắn chỉ cho người tra cái chết của Đàm Tranh, không nghĩ sẽ điều tra
thân thế Đàm Tranh. Hôm nay những chuyện xảy ra ở nhà cũ khiến hắn quá
mệt mỏi. Chỉ khi Đàm Tranh mất bọn họ mới không phòng bị nói ra điều
này; lại không biết, Đàm Tranh chân chính vẫn còn tồn tại.
Nhưng
sau khi tỉnh táo lại, hắn lại xóa dòng chữ kia đi. Hắn nhớ tới khi vừa
mới vào giới giải trí không lâu, thân thế bối cảnh đã bị xáo trộn sạch
sẽ. Xem ra bối cảnh của hắn đã có người xử lý, ngày trước không thể tra
ra, hiện giờ thăm dò sẽ tìm được dấu vết sao?
Hắn tắt hòm thư,
tựa lưng vào ghế trầm tư, nếu muốn biết tất cả, chỉ cần hỏi mẹ là được.
Nhưng gần đây hắn có chút tâm lý trốn tránh, cũng không chắc mẹ có thể
nói chuyện này cho một người ngoài như hắn không.
Đúng vậy, người ngoài, hiện tại hắn trong mắt mẹ chính là một người ngoài.
Hắn đứng dậy, bước nhanh ta khỏi thư phòng, đi tới tủ đựng rượu của Yến
Cẩn, tùy tiện cầm một chai, mở nắp liền bắt đầu tu ừng ực. Hắn vừa uống
rượu vừa cười, cười xong lại khóc, khóc xong lại tiếp tục uống, cho đến
khi say mà ngã xuống, bên cạnh đã có vài vỏ chai rượu.
…..
Yến Cẩn sáng sớm trở về tới Phương gia. Cậu lạnh mặt đi tới bàn ăn, Phương
Lỗi và cha cậu đều ở đây, dường như đang chờ cậu. Cậu không nói một lời, kéo ghế dựa ra, ngồi vào vị trí của mình.
“Tiểu Cẩn, lâu như vậy không trở về, gầy đi rồi.” Phương Lỗi thấy Yến Cẩn, quan tâm hỏi.
“Ăn cơm trước đi.” Cha Phương Lỗi lên tiếng, Phương Lỗi và Yến Cẩn liền
ngoan ngoãn ăn cơm. Cha Phương Lỗi rất nghiêm túc và bảo thủ, trên bàn
ăn tất nhiên không cho phép nói chuyện. Một bữa cơm cũng chỉ nghe thấy
tiếng va chạm của bát đũa.
Sau khi ăn sáng, cha Phương và Phương
Lỗi vốn nên tới công ty đi làm lại chưa rời đi. Yến Cẩn trong lòng hiểu
rõ, xem ra bọn họ hôm nay đúng là đặc biệt chờ cậu.
“Hai đứa đi
theo cha đến thư phòng.” Cha Phương thản nhiên nói, dẫn đầu đứng dậy đi
lên tầng. Phương Lỗi và Yến Cẩn lặng lẽ đi theo phía sau, biết cha là
muốn tìm bọn họ nói chuyện.
Sau khi vào, Phương Lỗi và Yến Cẩn
đều tự mình ngồi ở sô pha đơn, cha Phương ngồi sau bàn, yên lặng một lúc mới mở miệng nói, “Lúc trước tiểu Cẩn muốn vào giới giải trí, cha đã
rất phản đối, hiện giờ chính là lúc rời khỏi.”
Yến Cẩn trên mặt
không có biểu cảm gì, thật ra cậu vào giới giải trí đều là vì Đàm Tranh, hiện giờ Đàm Tranh ngay tại bên cạnh cậu rồi, không phải không thể rời
đi. Phương Lỗi nhìn cậu yên lặng không nói gì, nghĩ là cậu không muốn,
nhanh chóng nói, “Cha, tiểu Cẩn hiện tại sự nghiệp tỏa sáng, cứ như vậy
mà rời đi thì rất đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cũng không thể làm mất
mặt Phương gia!” Cha Phương nhíu mày nói. Phương Lỗi trong lòng căng
thẳng, hắn không ngờ cha cũng biết. Hắn vốn nghĩ muốn thay Yến Cẩn giấu
diếm, thầm giúp cậu giải quyết nên mới gọi cậu về nhà một chuyến.
“Tôi không họ Phương.” Không ngờ Yến Cẩn vừa mở miệng lại phun ra bốn chữ
đầy mùi thuốc súng như vậy. Cha Phương trừng lớn mắt, trầm giọng nói,
“Hồ đồ! Con là con trai Phương Tề ta, sao có thể không phải họ Phương?”
“Ông có coi tôi là con sao? Từ nhỏ đến lớn chăm sóc tôi, quan tâm tôi là anh hai, ông căn bản không thương mẹ tôi, cũng không thèm đứa con mẹ sinh
ra cho ông, ở trong mắt ông, cũng chỉ có Phương Lỗi mới là con ông!” Yến Cẩn trong lòng tức giận, một lời nói ra toàn bộ tâm sự hai mươi mấy năm qua.
Cha Phương thấy Yến Cẩn nói như vậy, sắc mặt có chút xanh,
Phương Lỗi thấy vậy nhanh chóng nhảy ra cứu hỏa, “Tiểu Cẩn! Sao lại nói
chuyện với cha như thế, còn không mau giải thích với cha.”
“Không cần! Mày để nó nói, tao thật muốn nghe xem, nó còn có thể nói ra những
lời đại nghịch bất đạo thế nào nữa!” Cha Phương mặt đỏ bừng, hô lớn.
“Tôi biết ông thấy tôi yêu đàn ông rất mất mặt, dù sao trước mặt người ngoài tôi là Yến Cẩn, tôi không họ Phương, ông cũng không cần lo tôi sẽ làm
xấu hổ Phương gia, căn bản không ai biết tôi là Phương Ngôn Cẩn!” Yến
Cẩn lạnh mặt nói tiếp.
Phương Lỗi nghe cậu nói thẳng là yêu đàn
ông liền hít sâu một hơi, nhanh chóng kéo đối phương ra phía sau mình,
quả nhiên cha rất tức giận, trực tiếp cầm chén cà phê ném tới.
‘Loảng xoảng’ một tiếng, cái chén đập trên mặt đất vỡ vụn, cha Phương thấy
Phương Lỗi kéo Yến Cẩn né tránh, tức giận càng tăng thêm, “Phương Lỗi!
Chuyện này không phải mày đã sớm biết đi? Hay là mày cũng có phần?”
“Con mấy ngày trước cũng mới biết.” Phương Lỗi nhanh chóng giải thích, cha
Phương thấy hắn che chở Yến Cẩn, tức giận mà không làm gì được, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói, “Myà xem em mày bị mày sủng thành cái
dạng gì rồi, hiện giờ lại còn học được chơi đàn ông!”
“Tôi không
chơi đàn ông, tôi và Thiếu Phi là nghiêm túc, tiện đây nói luôn, tôi mới là người bị áp.” Yến Cẩn đẩy Phương Lỗi đứng phía trước, lạnh lùng nói.
Cha Phương nghe xong, trước mắt tối sầm, thiết chút nữa đã ngất xỉu. Con
trai Phương Tề ông lại nằm dưới thân đàn ông. Ông vươn tay quơ quơ, đỡ
lấy bàn học, khí huyết cuồn cuộn trong ngực.
“Tiểu Cẩn!” Phương
Lỗi thấy cha ôm ngực, nhanh chóng quát lên, lời nói vừa rồi của Yến Cẩn
đúng là rất quá đáng. Hắn đi tới nâng cha Phương, nhưng bị cha Phương
hất ra.
“Nhốt nó lại cho tôi, ngày nào hiểu rõ ngày đó được ra!”
Cha Phương vươn tay run rẩy chỉ vào Yến Cẩn, trầm giọng nói. Phương Lỗi
sửng sốt, không nghĩ tới cha lại muốn nhốt Yến Cẩn.
Hắn còn chưa
mở miệng xin cho Yến Cẩn, ngoài cửa liền có mấy vệ sĩ xuất hiện. Bọn họ
kéo Yến Cẩn ra ngoài, Yến Cẩn tức giận không ngừng đấm đá, giãy dụa.
“Đắc tội Nhị thiếu gia.” Vệ sĩ xin lỗi, sau đó đập vào gáy Yến Cẩn, Yến Cẩn
liền ngã xuống, bọn họ nhanh chóng nâng người dậy, đưa vào phòng đối
phương, sau đó khóa cửa lại.
Phương Lỗi căn bản không kịp ngăn
cản, Yến Cẩn đã bị nhốt trong phòng mình. Lúc này hắn thấy một chiếc di
động rơi trên mặt đất, đi tới cúi người nhặt lên.
“Lấy lại đây.” Cha Phương đã ngồi xuống, vươn tay xoa thái dương, thấy Phương Lỗi nhặt di động lên mới nói.
Phương Lỗi dừng một chút mới đưa điện thoại cho cha Phương. Di động tất nhiên
là của Yến Cẩn, vừa rồi khi giằng co với vệ sĩ không cẩn thận đánh rơi.
Cha Phương cầm lấy di động, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, mở
ngăn kéo, ném điện thoại vào.
“Lần này con không thể mềm lòng
nữa, xem nó thành bộ dáng gì rồi. Lúc trước cha đã không đồng ý cho nó
vào giới giải trí rồi, Nhị thiếu gia nhà này ở trước màn ảnh bán rẻ
tiếng cười có thể nhìn được sao?” Cha Phương nhướng mày, lạnh lùng nói.
“Cha…..” Phương Lỗi chưa nói xong đã bị cha Phương ngắt lời, “Không cần nói nữa, lần này con dám thả nó thì con cũng bị nhốt, không cần tới công ty nữa. Nhà ta không thiếu một công ty nho nhỏ này.”
Phương Lỗi sờ mũi,
âm thầm thở dài một tiếng, đang định đi tới phòng Yến Cẩn xem sao thì
giọng nói lạnh lùng của cha Phương vang lên phía sau, “Đừng tưởng cha
không biết quan hệ lộn xộn của con, cha thấy con chỉ là gặp thì chơi nên mới mở một mắt nhắm một mắt.”
“Làm việc gì cũng phải có mức độ,
chơi ra chơi, tự mình giải quyết cho tốt.” Cha Phương thản nhiên nói
khiến Phương Lỗi cả người đều là mồ hôi lạnh, như chạy trốn rời khỏi
phòng cha.
Hắn đi tới trước cửa phòng Yến Cẩn, cửa không chỉ bị
khóa mà hai bên còn có vệ sĩ trông coi. Vệ sĩ thấy hắn liền cung kính
chào hỏi, “Đại thiếu gia.”
“Mở cửa.” Phương Lỗi thản nhiên nói,
vệ sĩ lắc đầu từ chối. Ý của cha Phương là không cho bất cứ kẻ nào ra
vào, tất nhiên kể cả Phương Lỗi.
“Tôi chỉ vào xem cậu ấy.” Phương Lỗi bất đắc dĩ nói. Vệ sĩ xin lỗi nói, “Thật xin lỗi đại thiếu gia, ông chủ nói, không được cho bất cứ ai ra vào.”
Yến Cẩn trong phòng
dần tỉnh lại, xoa cái gáy đau đớn, mặt xanh mét, không tin được cha lại
đối đãi với cậu như vậy. Cậu ngồi dậy, phát hiện bản thân ở trong phòng
mình, cậu xuống giưởng đi tới cửa, kéo cửa ra, quả nhiên cửa không động
đậy.
Không ngờ cha thật sự giam giữ cậu. Cậu xoay người đi tới
ban công, kéo rèm cửa sổ sát đất ra liền thấy hai vệ sĩ đứng ngoài, hơn
nữa cửa cũng bị khóa.
Cậu nhíu mày, bực mình kéo lại rèm, che đi
hai vệ sĩ như thần giữ cửa ngoài cửa sổ. Cậu đi quanh trong phòng, xem
ra lần này cha quyết tâm giam lỏng cậu.
Cậu sờ sờ túi, lập tức
dừng lại, sau đó luống cuống tay chân mò túi áo túi quần, không có, chỗ
nào cũng không có, di động không còn trên người cậu! Trong lòng nhảy
dựng, cậu doán có lẽ vừa nãy khi giãy dụa đã làm rơi trong thư phòng.
Cậu nhanh chóng đứng dậy tìm kiếm trong phòng, lấy ra một cái máy tính xách tay cũ, mở ra mới phát hiện không có mạng. Cậu không mất hy vọng mà thử lại, cuối cùng tức giận phát hiện mạng đã bị chặn.
Lúc này, di
động trong ngăn kéo thư phòng, màn hình đột nhiên sáng lên, trên màn
hình hiện tên Phong Thiếu Phi. Màn hình không ngừng sáng lên, một lúc
sau lại tối sầm, sau đó lại tiếp tục lóe sáng, lặp đi lặp lại vài lần,
màn hình tối sầm, không còn sáng lên nữa.
Yến Cẩn trong phòng ở
Phương gia, ôm đầu gối ngồi trên giường; Phong Thiếu Phi ở trong biệt
thự của Yến Cẩn, uống say như chết nằm trong phòng khách.