Đào Hoan và Bùi Phong rất cẩn thận, hai người bọn họ
quan sát kỹ lưỡng thói quen ăn uống của Yến Cẩn và Phong Thiếu Phi. Bọn
họ không cần nhanh mà cần chắc chắn. Bọn họ phải một lần bẫy đối phương
trở mình không được, còn phải không để đối phương bắt được nhược điểm.
Hai người lén lút lên kế hoạch, không kinh động bất cứ ai, cũng không để ai hoài nghi. Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn không biết có một âm mưu đang
nhắm tới bọn họ, đang chuẩn bị, chỉ chờ bọn họ cắn câu.
Vì Bùi
Phong và Đào Hoan bắt tay với nhau, thời gian này hai người an phận
không ít. Phong Thiếu Phi hơi nghi ngờ, nhưng thấy bọn bọ quả thật không có hành động gì nên không chú ý tới đối phương nữa.
“Bệnh đa
nghi của Phong Thiếu Phi rất nặng, hơn nữa cũng rất cảnh giác, kế hoạch
của chúng ta có thể thành công không? Có nên sửa lại không?” Đào Hoan có chút đăm chiêu nói, Bùi Phong ngồi bên cạnh câu được câu không có lệ
trả lời lại.
“Không cần, đã rất hoàn hảo rồi.” Bùi Phong thấy Đào Hoan do dự mới mở miệng đáp.
“Hy vọng đúng như anh nói, nếu sau này có bại lộ, anh nên biết thủ đoạn của tôi.” Đào Hoan liếc Bùi Phong một cái, Bùi Phong bĩu môi, gật đầu cam
đoan sẽ không có vấn đề gì, trong lòng lại không thích thú với việc Đào
Hoan lấy thân phận chèn ép người.
Y cũng là sau khi hợp tác với
Đào Hoan mới biết thân phận của cô ta. Trong lòng y thấy rất bất công,
nhưng cũng biết, trong giới giải trí, nếu không có bối cảnh, sao có thể
có nhiều cơ hội như vậy.
Vận khí tốt gì đó chỉ là để nói mà thôi, sau lưng không dùng tiền tài thì cũng là bồi ăn bồi ngủ. Lúc trước nếu y không đồng ý phẫu thuật thẩm mỹ lại thành Đàm Tranh, sợ là đêm đó sẽ bị đưa đến trên giường ông chủ.
Bùi Phong ngồi trên ghế, ánh mắt
sâu xa nghĩ, người bên ngoài giới đều liều mạng, chen đến vỡ đầu cũng
muốn chen vào, chân chính tiến vào mới biết được khác hẳn tưởng tượng.
Nhưng hai chân y đã bước vào thùng nhuộm này, không có biện pháp ngoi lên,
chỉ có thể chìm xuống. Y không muốn là người ăn theo, xoay sở mấy năm
cũng không làm được gì ra trò, y muốn nổi tiếng, hưởng thụ mùi vị được
vạn người sùng bái.
Bởi vậy sau khi y bị Tinh Hải đóng băng hoạt
động, Phương Lỗi tìm tới y, y ra hiệu ngầm muốn hiến thân. Phương Lỗi
không khách khí, y cũng thuận theo. Y bồi Phương Lỗi một đêm, quả nhiên
có cơ hội gia nhập phim của Thiểm Diệu Quốc Tế. Nhưng y không hiểu được, cho dù y không bồi ngủ, Phương Lỗi vốn đã tính để y tham gia quay phim, nếu y biết, khẳng định sẽ sặc chết.
Nhưng Bùi Phong cũng xem như một người biết tính toán. Sau khi y gia nhập đoàn làm phim, nhận ra đạo diễn phim chính là đạo diễn thiên tài Tề Trăn, liền nổi lên chủ ý với
Tề Trăn. Y biết Phương Lỗi là loại người bên cạnh không thiếu bạn tình,
nếu có thể, bắt được đạo diễn mới tốt.
Nam, nữ diễn viên chính
đều là người Phương Lỗi đầu tư để nâng lên; mà nam, nữ diễn viên thứ
chính lại là người đạo diễn phải nâng. Với đạo diễn thiên tài đầy năng
lực như Tề Trăn, nhà đầu tư còn đang phải xếp hàng mời hắn quay phim,
chỉ cần có thể dụ dỗ được Tề Trăn, còn sợ không có ngày đứng đầu sao?
Yến Cẩn khi đó chẳng phải vừa ra mắt liền diễn vai nam thứ quan trọng, còn
vì vai diễn kia mà đoạt được giải nam thứ xuất sắc nhất cùng giải tân
bình xuất sắc nhất năm đó, có thể nói náo nhiệt một thời.
Bùi
Phong tự nhận không thua kém gì so với Yến Cẩn, nhưng Phương Lỗi lại rất coi trọng Yến Cẩn. Mấy lần y ở trước mặt Phương Lỗi gây khó dễ cho Yến
Cẩn cũng không thành công, cho nên y mới chuyển mục tiêu thành Tề Trăn,
muốn lên giường với Tề Trăn.
Nhưng y lại không đoán được tâm tư
của Tề Trăn, ngày đó Tề Trăn dẫn một mình y đi, nói muốn dạy y diễn. Y
cứ nghĩ đối phương ám chỉ bồi ngủ., nhưng Tề Trăn lại đẩy y ra, còn vẻ
mặt ghét bỏ nói chướng mắt.
Mặt Bùi Phong lập tức rất khó nhìn,
sau khi ra khỏi phòng Tề Trăn, y không cam lòng bị Tề Trăn chế nhạo, bởi vậy cố ý giả bộ bị quy tắc ngầm. Mà cũng kỳ lạ, Tề Trăn không làm sáng
tỏ, ngược lại bắt đầu lúc gần lúc xa với y, diễn trò mập mờ.
Y
tuy không hiểu Tề Trăn nghĩ gì nhưng có cơ hội tất nhiên không thể bỏ
qua, nhưng thời gian tốt đẹp không bao giờ kéo dài. Mỗi lần y vừa mới
tới gần Tề Trăn, phó đạo diễn sẽ chen vào, thành ra y không có chút thời gian nào cùng một chỗ với Tề Trăn.
Đáng giận hơn chính là Tề
Trăn chưa bao giờ từ chối phó đạo diễn, giữa y và phó đạo diễn, Tề Trăn
luôn chọn nói chuyện công việc với phó đạo diễn. Nhiều lần không khỏi
khiến Bùi Phong sinh ra cảm giác, y chính là lá chắn, thủ thuật che mắt.
Đồng thời Tề Trăn cũng bắt đầu xa lánh y, trước kia chỉ lạnh mặt, không cự
tuyệt cũng không đáp ứng, gần đầy đều trực tiếp cự tuyệt, có mấy lần
thậm chí khiến y phải xấu hổ trước mặt mọi người.
Y đổ món nợ này lên đầu Yến Cẩn, cho nên thấy Đào Hoan gây chuyện với Phong Thiếu Phi,
trong đầu rất nhanh hiện lên mấy ý tưởng, liền quyết định hợp tác với
đối phương, mạnh tay dạy dỗ Yến Cẩn một lần.
Hai người bọn họ đợi tới nửa tháng sau, mới tìm được một thời cơ thích hợp. Ngày đó là sinh
nhật của Tề Trăn, nhân viên đoàn làm phim nhiều người đã đi theo Tề Trăn nhiều năm, bởi vậy muốn bí mật làm tiệc sinh nhật bất ngờ cho hắn.
Vào đêm tiệc, Tề Trăn cũng rất cảm kích, để mọi người nghỉ ngơi một ngày.
Đào Hoan cùng Bùi Phong cảm thấy đây thực sự là thời cơ tốt nhất, bọn họ tìm tới loại thuốc không mầu không vị, sau khi sự việc xảy ra mọi người sẽ chỉ nghĩ hai người kia rượu say loạn tính.
Nhưng Bùi Phong
không ngờ tới, Yến Cẩn khi đang trong quá trình quay phim sẽ không uống
rượu, cho dù là chúc mừng Tề Trăn, cậu cũng lấy trà thay rượu, không thì cũng là nước lọc.
Phong Thiếu Phi không phải là không uống rượu ở trường quay, tuy nói là vì chúc mừng Tề Trăn, người sáng suốt đều nhìn
ra được, những nhân viên hợp tác với Tề Trăn lâu năm đều chỉ nhấp môi,
không dám uống nhiều.
Vì Tề đạo diễn nói hôm nay nghỉ, ý là ngày
mai còn phải tiếp tục quay, nhưng rất nhiều người vui quá đà, không nghe ra ý ngầm trong lời nói của Tề Trăn. Tề Trăn lạnh mặt nhìn một đám lộn
xộn trước mặt, tên trên sổ đen trong lòng không ngừng tăng thêm.
Chuyện tới trước mắt, Đào Hoan và Bùi Phong bắt đầu căng thẳng, hai người đùn
đẩy một lúc, cuối cùng chơi đoán số để quyết định xem ai là người đi bỏ
thuốc. Cuối cùng Bùi Phong không may thua, giấu gói thuốc đi tới chỗ Yến Cẩn.
Yến Cẩn và Phong Thiếu Phi đang nói chuyện, đêm nay không
khí không tồi, khiến Yến Cẩn không tự giác nói ra tâm tình của bản thân
với đối phương, bày tỏ sự đau khổ của việc cầu mà không được đã trải
qua.
Thật ra trong tiềm thức của Yến Cẩn đã mơ hồ đoán đối phương là Đàm Tranh, nhưng điều này quá mức tưởng tượng nên vẫn không tin. Tối hôm nay bị lây nhiễm cảm xúc dâng trào của mọi người khiến cậu muốn nói ra những sự ái mộ trong lòng để thoải mái hơn.
Bởi vậy rượu
không say mà tự mình say, Yến Cẩn không uống rượu, chỉ ngửi mùi rượu
cũng có chút cảm giác choáng váng. Cậu níu tay Phong Thiếu Phi, nói liên miên, cằn nhằn tâm tình của mình, ngoại trừ loại bỏ áp lực trong lòng
còn muốn đối phương đau lòng.
Cậu nghĩ, nếu đối phương thật sự là Đàm Tranh, nghe thấy cậu đau khổ vì tình suốt bao nhiều năm, có thể đau lòng vì cậu không, sau đó sẽ yêu cậu chăng? Tuy lợi dụng sự thương tiếc của đối phương là rất hèn hạ nhưng còn hơn mất đi Đàm Tranh, Yến Cẩn
cái gì cũng không để ý.
Cậu nhịn nhiều năm như vậy, lại chờ đến
tin tức Đàm Tranh bị sát hại, nếu ông trời thương cậu, để Đàm Tranh trở
lại bên cạnh cậu, như vậy cậu sẽ không từ thủ đoạn, cố gắng hết sức giữ
chặt đối phương bên người suốt đời.
Cậu mơ màng nghĩ, miệng vẫn
không ngừng lải nhải, khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng bởi vì say rượu mà
hai má đỏ bừng, làm Phong Thiếu Phi say mắt.
Phong Thiếu Phi nâng Yến Cẩn, buồn cười nhìn hai mắt mơ màng của đối phương. Vừa rồi khi Yến Cẩn nói chuyện với hắn, trong lúc vô tình cầm nhầm chén của hắn, uống
một ngụm rượu thôi đã say mèm.
“Tửu lượng của cậu kém thật đấy.” Phong Thiếu Phi lại gần tai đối phương, nhẹ giọng trêu đùa.
“Anh nói cái gì?” Yến Cẩn hơi say thật đáng yêu, giảm bớt sự lãnh đạm của
ngày thường, trên mặt đỏ thẫm, chớp mắt nhìn Phong Thiếu Phi, nói chuyện không rõ.
“Tôi nói, Yến Cẩn, tôi là Đàm Tranh, tôi đã trở về.”
Phong Thiếu Phi vẻ mặt dịu dàng, chăm chú nhìn Yến Cẩn, nói từng chữ rõ
ràng, âm lượng cũng không lớn lại khiến Yến Cẩn có cảm giác màng nhĩ bị
chấn động.
“Đàm Tranh, anh không lừa tôi chứ? Anh thật là Đàm
Tranh?” Yến Cẩn như người bị chìm dưới nước bắt được một cây cọc, đầu
ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch, run run hỏi.
“Đúng, tôi là
Đàm Tranh.” Phong Thiếu Phi chịu đựng sự đau đớn trên tay, cho Yến Cẩn
câu trả lời khẳng định. Hắn không biết lúc này Yến Cẩn còn tỉnh táo hay
không, nhưng hắn không nghe tiếp được nữa, đối phương nói mấy năm nay
cậu đau khổ hết mức đi theo chân hắn; đối phương nói khi biết hắn bị sát hại đã thương tâm đau khổ thế nào.
Thấy Yến Cẩn rõ ràng sắp khóc tới nơi, lại cố gắng chịu đựng đau khổ, ngực hắn vô cùng đau. Nhìn vào
mắt đối phương, hắn cảm thấy ngực mình nhói lên từng cơn, khiến hắn chờ
không được đến lúc đối phương nhận ra hắn mà chủ động thổ lộ thân phận.
“Đàm Tranh, em yêu anh.” Trước mắt Yến Cẩn có chút mơ hồ, cậu chỉ nghe bên
tai người kia nói, hắn là Đàm Tranh, hắn đã trở lại. Trong lòng nháy mắt xuất hiện tiếng nói, không ngừng kêu gào, Yến Cẩn, nói cho hắn biết
tình cảm của cậu, cậu không thể bỏ lỡ lần nữa!
Phong Thiếu Phi
biết Yến Cẩn yêu mình, nhưng chính tai nghe thấy cậu nói ra, lại khiến
hắn xúc động muốn rơi nước mắt. Hắn còn chưa kịp rơi nước mắt, Yến Cẩn
đã nhắm mắt lại, ngã vào trong lòng hắn.
Khi Bùi Phong đi tới,
vừa lúc Yến Cẩn ngã xuống. Y sững người nhìn Phong Thiếu Phi ôm Yến Cẩn, vẻ mặt ôn nhu, trong mắt không giấu được sự thâm tình.
“Anh
Phong, anh Yến không có việc gì chứ?” Bùi Phong ổn định lại tâm trạng,
che giấu sự vui mừng trong lòng, tốt lắm, hóa ra hai người bọn họ đã sớm qua lại, qua tối nay, chính là thời điểm Yến Cẩn thân bại danh liệt.
Phong Thiếu Phi không chú ý tới sự khác thường của Bùi Phong, chỉ thản nhiên
nói, “Cậu ấy uống rượu, tôi đưa cậu ấy về phòng.” Bùi Phong vừa nghe
thấy vậy nhanh chóng xoay người cầm chén rượu trên bàn, bỏ viên thuốc
kia vào.
Viên thuốc rơi vào nước nhanh chóng tan ra, Bùi Phong
quay người, cười lấy lòng, “Anh Phong, trước đó tôi khiến anh Yến không
vui, đáng lẽ phải đến nhận lỗi với anh ấy, nhưng anh Yến bây giờ đang
say, tôi chỉ đành kính trước anh Phong một ly.”
“Không cần khách
khí, tôi cũng vừa uống không ít, không thể uống nữa, tôi nhận tâm ý của
cậu.” Phong Thiếu Phi tuy không biết Bùi Phong đang làm trò gì những vô
duyên vô cớ mời rượu hắn, hắn không ngốc đến mức nhận chén rượu kia của
đối phương, ai biết trong chén rượu đó có cái gì.
Bùi Phong thấy
Phong Thiếu Phi không nhận, hơi nhíu mày, lại thấy Yến Cẩn đã say mèm,
trong lòng có chút đáng tiếc nhưng nếu không thể thì đành chờ thời cơ
khác vậy.
“Nếu đã như vậy tôi không để trễ thời gian nghỉ ngơi
của anh Yến nữa, mong anh Phong giúp tôi xin lỗi anh Yến.” Bùi Phong lui một bước để Phong Thiếu Phi đưa Yến Cẩn đi.
“Thành công rồi sao?”
Phong Thiếu Phi vừa đi, Đào Hoan đã lại gần, Bùi Phong nhìn khinh
thường, đưa chén rượu kia cho cô ta, “Cô không có mắt sao? Hắn còn chưa
nhận chén rượu thì thành công kiểu gì?”
Đào Hoan bị y trút giận,
đang muốn mắng lại thì Bùi Phong đã bị người đại diện của y lôi đi, Đào
Hoan mắng một tiếng, tùy tay để xuống chén rượu, liền đi tới chỗ đám
người náo nhiệt.
Hứa Yến ở một bên quan sát hồi lâu, cô tuy không thấy động tác Bùi Phong bỏ thuốc, nhưng dựa vào kinh nghiệm lăn lộn
trong giới nhiều năm cùng sự nhạy bén, cô khẳng định chén rượu kia có
vấn đề.
Cô từ từ lại gần, lặng lẽ cầm chén rượu đi tới WC, đổ đi
một nửa, sau đó chia thành hai chén. Cô nhếch môi cười lạnh, “Cậu sai ở
chỗ đã dùng khuôn mặt kia.”
Sau khi ra khỏi WC, cô tìm Bùi Phong, giả vờ kính rượu đối phương, cầm chén rượu đã bỏ thuốc đưa cho đối
phương, đợi đối phương uống hết mới mỉm cười rời đi.
Bùi Phong
uống hết rượu, cảm thấy thân thể khô nóng, hắn rùng mình, chẳng lẽ bản
thân bị trúng chiêu? Nhưng ai lại có can đảm lớn như vậy, dám bỏ thuốc
y? Y nhìn xung quanh một lượt, đầu lại có chút choáng váng.
Lúc
này Đào Hoan đi tới, nhìn sắc mặt y không tốt, mở miệng hỏi, “Anh không
sao chứ?” Vì hai người dựa gần vào nhau nên Bùi Phong ngửi được hương vị nước hoa phụ nữ, sắc dục bốc lên.
Cách đó không xa Hứa Yến nhìn
thấy, biết dược hiệu đã phát tác, chạy nhanh đi báo với người đại diện
của Bùi Phong, nói Bùi Phong uống rượu, nên đến đỡ y về phòng. Từ Vạn
Cường không nghi ngờ gì cô, dẫn Bùi Phong về.
Tuy dọc đường đi
Bùi Phong không ngừng giãy dụa, Từ Vạn Cường chỉ nghĩ y say mèm rồi. Từ
Vạn Cường đưa y về phòng sau liền rời đi luôn. Hứa Yến đi tìm Đào Hoan,
một hồi tán dương, kính rượu cô ta, để đối phương uống nốt chỗ rượu còn
lại.
Đợi đến lúc dược hiệu cũng phát tác trên người Đào Hoan, Hứa Yến nâng cô ta dậy, nói muốn đưa cô ta về phòng. Trợ lý của Đào Hoan
chỉ mong Hứa yến thay chân cô, bình thường bị Đào Hoan áp bức, có người
xung phong nhận việc hầu hạ Đào Hoan, các cô đương nhiên giơ tay tán
thành.
Nhưng vì sợ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn nên các cô vẫn
cùng nhau tới dưới tầng nhà, thấy Hứa Yến đỡ Đào Hoan đi vào phòng mới
quay đi. Nhưng các cô không biết, chân trước vừa đi, Hứa Yến sau lưng
lại đưa Đào Hoan ra khỏi phòng, đi tới phòng Bùi Phong.
Hứa Yến
mở cửa phòng của Bùi Phong, ở bên trong, Bùi Phong đã gần như cởi hết
quần áo nằm trên giường, đang xoa nắn phần thân đang bị kích thích của
mình. Y nghe thấy tiếng mở cửa, mơ mơ màng màng quay lại nhìn.
Hứa Yến làm rất nhanh, hai ba cái đã lột hết quần áo của Đào Hoan, đẩy
người lên giường Bùi Phong, ra ngoài đóng cửa canh giữ ở cửa. Nghe tiếng động kịch liệt bên trong, cô mỉm cười, nhìn ánh trăng xinh đẹp khẽ hát.
……
Phong Thiếu Phi mang theo Yến Cẩn trở về phòng, cho đến khi đóng cửa lại mới
ngăn cách sự ồn ào ngoài kia. Hắn nhẹ nhàng đặt Yến Cẩn lên giường. Đúng lúc này, hắn phát hiện mi mắt đối phương run rẩy, rõ ràng đang giả vờ
ngủ.
“Yến Cẩn.” Phong Thiếu Phi sát bên tai Yến Cẩn, nhẹ giọng
gọi. Hơi thở nóng rực phả lên vành tai mẫn cảm của Yến Cẩn, khiến cả
người cậu run rẩy.
“Tôi biết em tỉnh, mở mắt nhìn tôi.” Phong Thiếu Phi thấp giọng dụ dỗ, nhưng Yến Cẩn không mở mắt, chỉ hơi lắc đầu.
“Vì sao không mở mắt?” Phong Thiếu Phi lại hỏi, Yến Cẩn ấp úng nói, “Tôi sợ mở mắt lại phát hiện bản thân đang nằm mơ, cũng sợ mở mắt, phát hiện
tất cả đều là anh đang đùa giỡn tôi.”
“Yến Cẩn, tôi đâu cần phải
giả dạng Đàm Tranh đùa giỡn em. Em hiểu biết Đàm Tranh như vậy, thử hỏi
trong lòng xem, tôi rốt cuộc có phải Đàm Tranh không.” Phong Thiếu Phi
ghé vào tai cậu, ôn nhu thấp giọng nói.
Yến Cẩn nhíu nhíu mày,
vẫn không mở mắt. Phong Thiếu Phi cũng không ép cậu, chỉ vươn tay, cách
một khoảng chậm rãi không tiếng động miêu tả hình dáng cậu.
Một
lúc sau, Yến Cẩn chậm rãi mở mắt, liền thấy khuôn mặt của Phong Thiếu
Phi gần sát, hoảng sợ lui về sau. Cậu vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm đối phương, thấy rõ ràng hình dáng là Phong Thiếu Phi, lại có vẻ mặt của
Đàm Tranh.
Cậu vẫn luôn nhìn Đàm Tranh, biết tất cả thói quen
cùng hành động của Đàm Tranh, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng nghiên cứu,
nên lúc này cậu biết trên mặt Phong Thiếu Phi có sự vui cười chỉ riêng
Đàm Tranh có.
“Sao lại như vậy……” Tuy trong lòng Yến Cẩn vẫn thường đoán, nhưng khi sự thật xảy ra trước mắt, cậu lại không thể tin được.
Chuyện linh hồn chạy đến trên người người khác lại xảy ra ngay trước mặt cậu.
“Đau muốn chết.” Phong Thiếu Phi ôm chỗ bị nhéo, có chút nghi hoặc hành động của Yến Cẩn.
“Như vậy tôi không phải đang mơ?” Ánh mắt Yến Cẩn sáng lên, chuyện thần kỳ
như vậy, chẳng lẽ thật sự không phải cậu đang nằm mơ? Phong Thiếu Phi
nghe xong thật sự không biết nên khóc hay nên cười, hắn không ngờ Yến
Cẩn lại đáng yêu nhe vậy.
“Em không phải đang mơ, tôi cũng không
phải đùa giỡn em, tôi chính là Đàm Tranh.” Phong Thiếu Phi nhìn hai mắt
cậu, nói chậm rãi từng chữ. Nói xong liền mở lớn mắt, nhìn Yến Cẩn không ngừng rơi lệ.
“Ai, đừng khóc.” Hắn vươn tay kéo Yến Cẩn vào
lòng, cùng đối phương nằm trên giường. Hắn nghe tiếng nức nở kiềm nén
của Yến Cẩn, ngực lại đau nhức.
“Đàm Tranh….. Đàm Tranh…..” Yến
Cẩn vừa khóc vừa gọi tên hắn, Phong Thiếu Phi đáp lại từng tiếng, Yến
Cẩn gọi tên hắn, hắn sẽ ứng lại một tiếng, không bỏ sót câu nào.
“Anh sao lại biến thành Phong Thiếu Phi? Khi nào thì thành như vậy? Có phải
khi xuất viện không?” Yến Cẩn khóc đủ, lau nước mắt, mở miệng hỏi liên
tục.
“Tôi cũng không biết tại sao lại biến thành Phong Thiếu Phi, mắt vừa nhắm, một lần nữa mở ra đã ở trong bệnh viện.” Phong Thiếu Phi
thay cậu lau nước mắt, thản nhiên nói.
“Em hiện giờ nên gọi anh
như thế nào? Đàm Tranh? Hay là…..” Yến Cẩn hỏi, Phong Thiếu Phi nghĩ
nghĩ, thấp giọng nói, “Em cứ gọi tôi là Phong Thiếu Phi đi, dù sao trong mắt mọi người, Đàm Tranh đã mất.”
Yến Cẩn nghe ra sự đau thương
nồng đậm trong lời nói của hắn, bản thân rõ ràng còn sống, thế nhưng lại không còn là bản thân mình nữa, thật không dễ chịu gì. Yến Cẩn chỉ nghĩ một lúc, liền cảm thấy bản thân sẽ điên mất.
“Anh đừng buồn, em
sẽ ở bên cạnh anh.” Yến Cẩn không muốn thấy Phong Thiếu Phi đau buồn
nữa, xúc động nói ra. Phong Thiếu Phi ngẩn người, mỉm cười nói, “Tôi
biết, cảm ơn em vẫn nhớ rõ Đàm Tranh.”
“Đúng rồi, anh còn nhớ bản thân…..” Yến Cẩn nghĩ nghĩ, chậm rãi mở miệng hỏi, cậu muốn hỏi Đàm
Tranh còn nhớ gì về cái chết của mình không, lại sợ hắn nhớ lại những ký ức không tốt.
“Không nhớ rõ, ký ức về đêm đó có chút mơ hồ.”
Phong Thiếu Phi lắc đầu, một lát sau, Yến Cẩn nhẹ nhàng nói, “Anh khó
chịu vì Cảnh Thâm phản bội mình không?”
“Ừm, nói không khó chịu
là nói dối, Cảnh Thâm xem như một trong những người bạn tốt không nhiều
lắm của tôi, thật ra bạn tốt thật sự của tôi không có nhiều, không
ngờ…..” Phong Thiếu Phi nằm bên cạnh Yến Cẩn, nhìn trần nhà nhẹ giọng
nói.
“Đúng rồi, Phương Lỗi là anh trai em, em không có bị anh ta
bao dưỡng.” Yến Cẩn đột nhiên nghĩ tới, nhanh chóng mở miệng. Phong
Thiếu Phi nghe vậy, cười cười, “Trước đó tôi đã đoán được.”
“Em
trước kia có thái độ không tốt với anh, anh đừng để trong lòng.” Yến Cẩn quanh co nói, không được tự nhiên. Phong Thiếu Phi cười trêu chọc, “Em
nói là thái độ không tốt với Đàm Tranh hay là Phong Thiếu Phi?”
“Đều có.” Yến Cẩn ấp úng nói. Sau khi Phong Thiếu Phi xuất viện, cho đến khi đối phương nói một lần nữa quen biết, thời gian đó cậu thường thường
không thèm nhìn đối phương, còn không khách khí nói chuyện, hiện giờ
nghĩ lại có chút xấu hổ.
“….. Em một chút cũng không thấy sợ? Sao chấp nhận nhanh như vây?” Phong Thiếu Phi nhìn trần nhà, không nhìn Yến Cẩn bên cạnh. Hắn biết, bản thân sợ nhìn thấy sự sợ hãi cùng sự bái
xích trong mắt Yến Cẩn.
“Thật ra trước đó em đã nghĩ tới chuyện
này có thể xảy ra, chẳng qua chuyện thần kỳ như vậy đã bị em phủ nhận,
không ngờ lại thành sự thật.” Yến Cẩn cũng nhìn trần nhà theo Phong
Thiếu Phi, chậm rãi giải thích.
“Yến Cẩn, tôi hiện tại không thể
nói hứa hẹn gì, nhưng tôi thật vui vì em yêu tôi, thật sự.” Phong Thiếu
Phi đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Yến Cẩn nói.
Hai má trắng
trẻo của Yến Cẩn ửng hồng, cậu thấp giọng nói, “Không quan hệ, em yêu ai là chuyện của em, anh không cần phải đáp lại.”
“Đứa ngốc.”
Phong Thiếu Phi nhịn không được, nghiêng người ôm đối phương vào lòng, cằm
hắn đặt trên đỉnh đầu Yến Cẩn, trong lời nói mang theo ý cười, “Tôi
không thể hứa hẹn điều gì, không có nghĩa tôi không thích em.”
Yến Cẩn rõ ràng cũng cảm thấy mất mát, nhưng vẫn giả bộ không vấn đề gì an
ủi hắn, thật sự khiến Phong Thiếu Phi vừa tức vừa buồn cười, đồng thời
cũng đau lòng không thôi.
“Từ trước kia em đã cứ như vậy rồi,
trong lòng có chuyện cũng không nói ra, cho dù nói ra cũng không chọn
lời nào dễ nghe chút.” Hắn thở dài nói, nhớ tới vài lần hai người nói
chuyện với nhau trong mười năm vừa rồi.
Yến Cẩn nằm trong lòng
hắn, yên lặng lắng nghe tiếng tim đập của đối phương. Cậu vẫn không thể
tin được, vốn nghĩ đây chỉ là tình yêu say đắm vô vọng, không ngờ lại
được đáp lại như một kỳ tích.