Tề Trăn cũng nghe nói chuyện Bùi Phong và Yến Cẩn có
mâu thuẫn, hắn nhíu mày không nói gì thêm, Dương Thiệu bên cạnh lại chậc chậc tán dương, “Bùi Phong này thật đáng đời, muốn tìm cảm giác bản
thân tồn tại cũng không cần phải như thế.”
“Hử? Cậu hình như biết cái gì?” Tề Trăn liếc mắt nhìn Dương Thiệu, như lơ đãng hỏi. Dương
Thiệu không nghĩ nhiều, nói thẳng, “Yến Cẩn hiện giờ không muốn thấy
nhất chính là khuôn mặt kia của Bùi Phong.”
“Nói như vậy, Yến Cẩn thật sự có hiềm khích với Đàm Tranh sao?” Tề Trăn lại hỏi, Dương Thiệu
trừng mắt nhìn, thấp giọng nói, “Hóa ra anh cũng thích bát quái, có hiềm khích đều là do bên ngoài loan truyền bậy bạ, diễn viên Yến Cẩn khâm
phục nhất chính là Đàm Tranh.”
“Đáng tiếc hai người bọn họ không
có cơ hội hợp tác, đây là tiếc nuối lớn nhất của Yến Cẩn.” Dương Thiệu
nhẹ giọng nói. Anh và Yến Cẩn cùng một công ty, cơ hội hợp tác không ít, có lúc vô tình phát hiện, Yến Cẩn nhiều lúc rỗi rãi sẽ xem đi xem lại
những bộ phim của Đàm Tranh.
Anh nghĩ Yến Cẩn xem đối phương là
đối thủ cạnh tranh, ngay cả nghỉ ngơi cũng không quên học hỏi thêm,
thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ tới Yến Cẩn thản nhiên nói, “Anh ấy
là diễn viên tôi yêu thích nhất.” Khi đó Dương Thiệu chỉ biết, Yến Cẩn
không có chán ghét Đàm Tranh như mọi người vẫn nói.
Dương Thiệu
không dám nói bản thân rất hiểu Yến Cẩn nhưng cũng biết Yến Cẩn không
thích nói dối, nếu cậu nói yêu thích Đàm Tranh, như vậy chính là sự
thật. Khi đó Dương Thiệu rất kinh ngạc, trước đó anh cũng bị ảnh hưởng
bởi lời đồn đãi, luôn nghĩ Yến Cẩn và Đàm Tranh coi nhau như kẻ thù.
Nhưng anh không phải người nói nhiều, cho dù biết Yến Cẩn không ghét Đàm
Tranh, cũng không nói ra ngoài, cho tới bây giờ, khi Đàm Tranh đã mất,
Tề Trăn đúng lúc hỏi cho nên anh mới thay Yến Cẩn làm sáng tỏ một chút.
“Một khi đã như vậy, cậu ấy thấy mặt Bùi Phong phải không ghét mới đúng, tốt xấu gì cũng là người mình yêu thích.” Tề Trăn uống một ngụm cà phê,
thản nhiên nói.
“Có người mỗi ngày đội lên khuôn mặt thần tượng
của anh, hành động lại kém xa thần tượng của anh, đổi lại là anh thì anh có vui không?” Dương Thiệu không khách khí mắng hắn.
“Cậu thật
hiểu rõ Yến Cẩn.” Tề Trăn giương mắt nhìn Dương Thiệu, nhìn anh mà nói
một câu như vậy. Dương Thiệu bị nhìn có chút sợ hãi, ấp úng giải thích,
“Cũng không phải hiểu rõ, chỉ là có nói chuyện vài lần thôi.”
“….. Không nhắc tới vẻ bề ngoài, nếu nói là giống, tôi cảm thấy người đại
diện của Yến Cẩn càng giống Đàm Tranh hơn.” Tề Trăn đột nhiên thay đổi
đề tài, khiến Dương Thiệu không theo kịp suy nghĩ của hắn.
“Phong Thiếu Phi? Mắt anh không phải có vấn đề gì chứ?” Dương Thiệu ngây ngẩn
nói, trong đầu xẹt qua bộ dáng của Phong Thiếu Phi.
“Bóng dáng
hai người bọn họ rất giống, cậu không phát hiện ra sao?” Tề Trăn uống
một ngụm cà phê rồi tiếp tục nói, “Có đôi khi cách nói chuyện cũng
giống, giọng điệu càng giống hơn.”
“Anh cũng thật hiểu rõ Đàm
Tranh.” Dương Thiệu liếc nhìn Tề Trăn một cái, kéo khóe miệng nói. Tề
Trăn liếc mắt nhìn anh, bình tĩnh nói, “Tôi đã hợp tác với Đàm Tranh
nhiều lần, tôi hiểu Đàm Tranh cũng như cậu hiểu Yến Cẩn thôi.”
“Đáng tiếc tôi với Đàm Tranh chưa từng hợp tác với nhau.” Dương Thiệu phất
tay nói. Ý là anh không cảm thấy Phong Thiếu Phi giống Đàm Tranh chỗ
nào.
“Cũng không phải rất giống, chỉ là cảm giác ngẫu nhiên khi
nói chuyện.” Tề Trăn cầm cốc cà phê, nhớ tới chuyện đối phương chờ mình ở nhà ăn, lại nói thêm, “Lại biết rõ thói quen của tôi.”
“Tề đạo
diễn, thói quen của anh trong giới không phải là bí mật gì, trước khi
quay, nam, nữ diễn viên phải bòi dưỡng tình cảm, mỗi ngày nhất định phải ăn sáng, tiệc đóng máy nhất định uống say mèm, điều này ai chẳng biết?” Dương Thiệu xem thường nhìn Tề Trăn.
“Tôi thật không biết cậu
hiểu tôi như vậy.” Tề Trăn nắm chặt cốc, trong mắt xẹt qua một tia sáng, nhanh đến mức không để người ta bắt gặp.
Dương Thiệu nghe xong
lời này, khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, lại không thể nói
rõ là cái gì. Quay đầu nghĩ lại, bản thân quả thật hiểu Tề Trăn, bởi vậy không phản bác câu này của đối phương.
Tề Trăn đột nhiên cười
khẽ một tiếng, làm Dương Thiệu có chút nghi hoặc, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ uống hết cốc cà phê, đặt lại trên bàn rồi đứng dậy duỗi thắt
lưng.
“Phó đạo diễn của tôi, bắt đầu thôi.” Trước khi đi Tề Trăn
khom lưng vỗ vỗ đỉnh đầu Dương Thiệu, khiến Dương Thiệu nổi hết cả da
gà, đập tay hắn ra.
“Nói chuyện thì nói, đừng động tay động
chân.” Dương Thiệu vừa đừng lên vừa nói, đã nhiều tuổi còn bị người vỗ
đầu, cũng chẳng phải trẻ con.
Tề Trăn cười cười không nói gì, hai tay để trong túi quần, đi tới chỗ quay phim, Dương Thiệu đi theo phía
sau vẫn tiếp tục mắng. Tề Trăn đi phía trước mặt nhìn như không chút
thay đổi, trong mắt lại hiện lên ý cười…..
Từ lần Bùi Phong cùng
Yến Cẩn mâu thuẫn kia, hai người ngoại trừ lúc xuất hiện trước máy quay, Bùi Phong không đi trêu chọc Yến Cẩn. Phong Thiếu Phi cùng Từ Vạn Cường trong lòng đều thở dài nhẹ nhõm, nghĩ Bùi Phong sẽ an phận một thời
gian.
Sự thật chứng minh bọn họ đều đánh giá quá cao chỉ số thông minh của Bùi Phong, xem nhẹ chuyện y có bản lĩnh gây chuyện thế nào.
Bùi Phong yên lặng vài ngày, trong trường quay bắt đầu truyền ra lời đồn kỳ lạ.
Vốn mọi người vẫn đang truyền nhau chuyện Bùi Phong phẫu
thuật thẩm mỹ, không biết bắt đầu từ khi nào lại biến thành Yến Cẩn có ý với Bùi Phong, còn có người thề là nhìn thấy Yến Cẩn tới phòng Bùi
Phong lúc hơn nửa đêm.
Khi lời đồn này vào trong tai Phong Thiếu
Phi, hắn đang cùng Yến Cẩn ăn cơm, lập tức miếng cơm trong miệng không
thể nuốt xuống, phun cũng không được, thiếu chút nữa làm hắn nghẹn chết.
“Tiểu Yến, cô là đặc biệt tới chỉnh chúng tôi sao?” Phong Thiếu Phi vất vả
mới nuốt được miếng cơm kia, bất đắc dĩ hỏi Hứa Yến mang bát quái tới.
“Không phỉa a, vừa nãy tôi đi lấy cơm thì nghe thấy, liền chạy nhanh về đây
báo cáo với anh đó.” Hứa Yến trừng mắt, vẻ mặt vô tội, nhưng Phong Thiếu Phi chắc chắn, miệng cô đang giật giật, nhịn cười.
Đương sự Yến
Cẩn ngồi một bên lại như chưa nghe thấy gì, vẫn chậm rãi ăn cơm, động
tác tao nhã như không phải đang ngồi ở trường quay ăn cơm hộp mà là đang ở trong nhà hàng cao cấp.
“Yến Cẩn, cậu nghe xong có cảm tưởng
gì?” Phong Thiếu Phi quay đầu hỏi Yến Cẩn, Yến Cẩn không ngẩng đầu nói,
“Tôi sẽ coi trọng cậu ta sao, buồn cười như chuyện heo mẹ bay trên
trời.”
Hứa Yến ở bên cạnh bật cười, Phong Thiếu Phi tưởng tượng
cảnh heo bay trên trời, quả thật buồn cười. Nhưng sức mạnh của lời đồn
không thể khinh thường, đôi khi đen đều có thể bị nói thành trắng, mọi
người một mực tin.
“Tiểu Yến, nghĩ cách tra xem là ai tung tin
đồn này.” Phong Thiếu Phi thấp giọng dặn dò, nhưng trong lòng hắn biết,
lần này chỉ sợ lại là Bùi Phong muốn đi ra làm con thiêu thân.
“Không cần tra xét, cứ đuổi cậu ta là được.” Yến Cẩn ăn no, buông đũa, thản
nhiên mở miệng nói. Phong Thiếu Phi và Hứa Yến đều bất ngờ, không nghĩ
Yến Cẩn lại tính trực tiếp đá Bùi Phong ra khỏi đoàn làm phim.
“Cậu ta hết lần này đến lần khác khiêu khích, tôi đâu thể lại trốn tránh?”
Yến Cẩn nhếch môi, lạnh lùng nói. Sau đó lấy điện thoại ra, ở trước mặt
bọn họ gọi điện cho Phương Lỗi.
“Tôi mặc kệ anh dùng cách nào,
tôi muốn cậu ta lập tức biến mất trước mặt tôi.” Yến Cẩn nói xong liền
ngắt điện thoại, xong xuôi nhìn hai người đang choáng váng trước mặt.
Sau đó di động của Phong Thiếu Phi vang lên, hắn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn
Yến Cẩn, đứng dậy đi sang chỗ khác nghe điện thoại. Người gọi tới quả
nhiên là Phương Lỗi, chính là hỏi trường quay đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi đưa Tiểu Tề đi, Phong Thiếu Phi nghĩ Phương Lỗi có thể lại phái
người đến, không nghĩ đợi mấy ngày rồi cũng không thấy đối phương có
động tác gì. Sau mới biết là bị Yến Cẩn từ chối, nói đã đủ người dùng,
tạm thời không cần trợ lý.
Phương Lỗi không ép cậu, ít nhất Tiểu
Tề không bị đuổi hẳn, chỉ bị đuổi khỏi trường quay, bởi vậy không đưa
người tới, tính chờ quay xong bộ phim này rồi lại giải quyết vấn đề trợ
lý.
Nhưng bên cạnh Yến Cẩn không có người kịp thời báo cáo tình
huống ở trường quay cho hắn biết, hôm nay hắn đột nhiên nhận được điện
thoại của Yến Cẩn, không đầu không đuôi không biết phải đuổi ai.
Phương Lỗi chỉ đành gọi điện thoại cho Phong Thiếu Phi, hỏi thăm một lượt xem
gần đây trường quay xảy ra chuyện gì lại có thể khiến Yến Cẩn luôn luôn
lãnh đạm kích động như vậy.
Phong Thiếu Phi nói lại chuyện mấy
ngày trước Bùi Phong và Yến Cẩn xung đột, lại nói sơ qua tin đồn gần
đây, trong ngoài đều ngầm biểu đạt một ý – Bùi Phong thiếu quản lý.
Phương Lỗi nghe xong cũng nhíu mày, hắn không nghĩ Bùi Phong ngu xuẩn như vậy, lại chạy đến diễn trò trước mặt Yến Cẩn. Hắn bảo đối phương nghĩ cách
thu hút sự chú ý của Yến Cẩn, cũng không phải bảo y trực tiếp lên mặt
với cậu như vậy.
Hơn nữa theo lời đồn kia, sợ cũng phát hiện tâm
tư của Yến Cẩn với Đàm Tranh. Phương Lỗi lạnh mặt suy nghĩ lại, cuối
cùng vẫn không đưa Bùi Phong đi.
Khi Yến Cẩn nhận được điện thoại của Phương lỗi, biết Bùi Phong sẽ không rời đi, không nói hai lời ngắt
điện thoại, sau đó không tiếp điện thoại của Phương Lỗi nữa. Phong Thiếu Phi hơi ngạc nhiên, Yến Cẩn lại có lúc cáu kỉnh như thế, gần như lúc
nào cậu cũng rất lạnh nhạt, giờ lại có thể tự nhiên giận dỗi với Phương
Lỗi.
Không biết sao, thấy Yến Cẩn như vậy lại khiến trong lòng
hắn có chút không thoải mái. Hắn cảm thấy Yến Cẩn cho dù có bộ mặt khác
cũng sẽ không bày ra trước mặt mình, Yến Cẩn có muốn dựa vào ai, thì
cũng nên là hắn mới đúng.
Nhưng sau đó Phong Thiếu Phi đã bị
chính ý nghĩ của mình kinh động, dù thế nào đều như là bản thân đang ăn
dấm chua của Phương Lỗi. Hắn nhíu mày suy nghĩ sâu xa, không tự giác
nhìn chằm chằm mặt Yến Cẩn.
Từ khi phát hiện Yến Cẩn có cảm tình
với mình, hắn không thể phủ nhận bản thân có thiện cảm với Yến Cẩn, hắn
cũng nghĩ chỉ là có thiện cảm mà thôi, chưa đến mức thích hoặc yêu.
Nhưng hiện giờ đối phương và Phương Lỗi có quan hệ thận mật như vậy lại khiến hắn cảm thấy cay mũi, chuyện này chưa từng xảy ra trước kia. Cho dù lúc trước hắn nghĩ Yến Cẩn bị Phương Lỗi bao dưỡng cũng chưa từng ghen tị
với Phương Lỗi.
Mà hiện tại bản thân rõ ràng đã đoán ra quan hệ
của hai người, lại vì chuyện Yến Cẩn nhũng nhiễu với Phương Lỗi, để
Phương Lỗi biết được một mặt khác này của cậu mà không vui.Hắn cau mày,
vẻ mặt băn khoăn rối bời, làm cho Yến Cẩn ngồi ở bên cạnh không thể
không bỏ xuống kịch bản trong tay. Tuy cậu cùng Phong Thiếu Phi không có quan hệ tốt nhưng tốt xấu gì hai người vẫn đang cùng làm việc với nhau, hơn nữa gần đây thái độ của hắn với cậu cũng ôn hòa hơn nhiều, cho nên
Yến Cẩn phá lệ muốn quan tâm một chút tới đối phương.
“Anh không sao chứ?” Yến Cẩn nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể chọn một mở đầu như vậy.
“….. Không có việc gì.” Phong Thiếu Phi nghe thấy Yến Cẩn hỏi, trong lòng
run lên, vì đối phương chủ động quan tâm mình mà vui sướng. Hắn không
khỏi che mặt thở dài, chỉ cần một câu của Yến Cẩn, một ánh mắt là có thể khiến hắn lộn xộn như vậy.
Không nghĩ tới khi hắn nhìn Yến Cẩn
đồng thời cũng đem cả tâm mình vào, xem ra để ý một người, quả nhiên là
bắt đầu của việc thích người đó. Trước đó hắn còn đắc ý ngay cả Yến Cẩn
cũng không trốn tránh được mị lực của mình, hiện giờ bản thân hắn cũng
rơi vào.
Hắn lau mặt, thu lại biểu cảm rối loạn cùng sự khiếp sợ, thay vào khuôn mặt tươi cười. Yến Cẩn dường như nhìn thấy đối phương
biến đổi sắc mặt, phút chốc ngây người.
Trong giây lát kia, cậu lại coi Phong Thiếu Phi là Đàm Tranh.
Cậu vội vàng lắc đầu thu lại tầm mắt, không dám nhìn Phong Thiếu Phi. Gần
đây, cậu càng ngày càng thường lẫn lộn giữa hai người, tuy bộ dạng không giống, biểu cảm cùng ánh mắt trên mặt lại càng ngày càng hấp dẫn ánh
mắt cậu.
Từ đầu cậu nghĩ đối phương cố ý bắt chước Đàm Tranh,
nhưng lần trước nói về cách biểu hiện của Bùi Phong, cậu biết người thực sự bắt chước Đàm Tranh phải là Bùi Phong mới đúng. Ngẫm lại cũng đúng,
Phương Lỗi không có khả năng tìm Phong Thiếu Phi vào vai Đàm Tranh,hơn
nữa, cậu biết rõ người trong lòng Phong Thiếu Phi là ai.
Huống
chi cậu còn chưa từng nghe nói Phong Thiếu Phi có thể diễn kịch. Nếu kỹ
năng diễn của Phong Thiếu Phi tốt như vậy, Phương Lỗi không thể không
cần hắn, lại để hắn làm một người đại diện.
Nhưng thần thái của
đối phương lại khiến cậu không tự chủ được nhớ tới Đàm Tranh….. Yến Cẩn
nhíu mày, trong đầu đột nhiên hiện lên câu hỏi, từ khi nào đối phương
bắt đầu cho cậu cảm giác giống Đàm Tranh? Cậu nhớ rõ, ngoại trừ bóng
lưng, cậu chưa từng cảm thấy đối phương giống Đàm Tranh.
Yến Cẩn
tự hỏi một lúc, đồng tử đột nhiên co rút lại, đúng rồi, từ sau khi đối
phương nằm viện, khiến cậu có cảm giác khác trước. Lúc ấy cậu không nghĩ nhiều, hiện giờ cẩn thận ngẫm lại, có rất nhiều chuyện khác với trước
kia.
Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn đều tự đắm chìm trong suy nghĩ
của bản thân, một người là vừa mới phát hiện bản thân yêu đối phương,
một người là bắt đầu phát hiện điểm khác thường của đối phương. Dù mỗi
người suy nghĩ một kiểu nhưng có thể khẳng định bọn họ đều đang nghĩ đến chuyện của người kia.
…..
Phong Thiếu Phi chỉnh lại tình
cảm của mình xong, thái độ đối xử với Yến Cẩn có thay đổi rất nhỏ. Ngoại trừ Hứa Yến ở gần bọn họ nhất thì không có ai phát hiện.
“Anh Phong, anh không phải……” Sau khi kết thúc công việc buổi tối, Hứa Yến kéo Phong Thiếu Phi đến một bên, thấp giọng hỏi.
“Cái gì?” Phong Thiếu Phi nhíu mày, hỏi lại một câu. Hắn biết Hứa Yến luôn
cẩn thận, phát hiện tình cảm của hắn với Yến Cẩn chỉ là vấn dề sớm muộn, lại không nghĩ cô phát hiện sớm như vậy.
“Anh Phong, anh phải
hiểu rõ, trước không nói quan hệ của cậu ấy với Phương tổng, cậu ấy để ý tới Đàm Tranh, anh không thể thay thế được đâu.” Hứa Yến hiếm khi không cười, vẻ mặt trầm trọng nói.
Cái này khiến Phong Thiếu Phi kinh
ngạc, sức quan sát của Hứa Yến thật sự rất tốt, ngay cả chuyện Yến Cẩn
để ý Đàm Tranh cũng phát hiện. Chỉ dựa vào đối thoại của Bùi Phong và
Yến Cẩn lúc trước muốn biết được Yến Cẩn để ý Đàm Tranh thì hơi khó.
Nhưng Hứa Yến là trợ lý của Yến Cẩn, Tiểu Tề sau khi rời khỏi, đều là cô ở
bên cạnh đối phương nhiều nhất, tất nhiên có thể phát hiện nhiều chuyện
trước đó không biết. Như bên trong MP3 của Yến Cẩn, luôn phát đi phát
lại những bài hát của Đàm Tranh; trong laptop của Yến Cẩn đều là phim
của Đàm Tranh.
Hứa Yến biết, mỗi ngày trước khi đi ngủ, Yến Cẩn
sẽ xem một bộ phim của Đàm Tranh, đó là bộ phim cuối cùng của Đàm Tranh, cũng là bộ phim giúp Đàm Tranh được đề cử giải Kim Tượng năm nay.
Mặc dù khi xem, Yến Cẩn vẫn luôn là một bộ lãnh đạm không đổi, nhưng Hứa
Yến vẫn có một loại ảo giác xót xa vô tận, từng chút một tràn ra từ Yến
Cẩn.
Có lẽ do các cô nhạy cảm hơn, nên khi Hứa Yến lần đầu tiên
phát hiện Yến Cẩn xem phim của Đàm Tranh, trong lòng cũng thầm suy đoán. Theo thời gian trôi qua, cô càng ngày càng khẳng định suy nghĩ của
mình.
Không nghĩ tới sau đó cô lại phát hiện người đại diện cũng
có vấn đề. Cô quan sát một thời gian, xác định người đại diện cũng có
tâm tư với Yến Cẩn, liền kéo đối phương tới một bên, nhân lúc đối phương còn chưa chìm sâu vào, nhanh chóng khuyên đối phương buông tha Yến Cẩn.
“Tôi không nghĩ sẽ thay thế Đàm Tranh.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói, cho
tới bây giờ hắn cũng không nghĩ sẽ thay thế được vị trí Đàm Tranh trong
lòng Yến Cẩn, dù sao sự để ý của Yến Cẩn với Đàm Tranh, là khi hắn còn
sống.
Có một người là Yến Cẩn nhớ rõ hắn mới khiến hắn không quên đi hắn từng có tên là Đàm Tranh. Nếu không lâu ngày, hắn sẽ sinh ra ảo
giác bản thân đang nằm mơ, cuộc đời của Đàm Tranh chỉ là hắn tự nghĩ ra.
Hắn rõ ràng sống hơn ba mươi năm với thân phận là Đàm Tranh, hiện giờ lại
sống lại với tư cách là Phong Thiếu Phi. Nhìn mọi người lúc đầu thương
tiếc sự ra đi của hắn, đến bây giờ đã dần dần quên đi một Đàm Tranh kia. Hắn nghĩ, sau này ngoại trừ Yến Cẩn và mẹ hắn, sợ là không còn bao
nhiêu người nhớ rõ đã từng có một diễn viên tên là Đàm Tranh.
“Anh Phong, không nói đến Đàm Tranh, anh không sợ Phương tổng biết tâm tư của anh sao?” Hứa Yến nhíu mày hỏi.
“Tiểu Yến, tôi coi cô như người một nhà nên mới nói, Phương Lỗi và Yến Cẩn
không phải loại quan hệ đó.” Phong Thiếu Phi đút hai tay vào túi quần,
thản nhiên nói.
“Anh Phong, tôi cũng coi anh là người một nhà nên mới khuyên anh, nếu không phải lúc trước anh tới tìm tôi, tôi sẽ không
đáp ứng quay lại giới giải trí.” Hứa Yến chậm rãi nói. Chính là vì đối
phương biết nhiều chuyện của Đàm Tranh, lại giống Đàm Tranh gọi cô là
‘Tiểu Yến’, mới thuyết phục được cô, lần thứ hai vào giới giải trí.
“Tôi biết, Đàm Tranh cũng từng nói, cô là trợ thủ đắc lực nhất của anh ấy.”
Phong Thiếu Phi thở dài nói, nhìn Hứa Yến luôn kiên cường mà cởi mở
trước mắt, bởi vì lời nói của hắn mà hốc mắt đỏ lên, trong lòng hắn lại
có chút áy náy.
“Nhưng tôi lại ở lúc anh ấy cần nhất, bỏ lại một
mình anh ấy.” Hứa Yến nức nở nói, lần đầu tiên nhắc tới khúc mắc của
mình với người ngoài.
Phong Thiếu Phi thật không ngờ, Hứa Yến tới bây giờ đều luôn tự trách bản thân, hắn nhẹ giọng nói, “Không phải cô
sai, Tiểu Yến, anh ấy sẽ không trách cô, cái chết của anh ta có chút kỳ
lạ, ccho dù lúc ấy cô có ở đó cũng có khi lại thêm một mạng thôi.”
“Sao anh biết có điều kỳ lạ?” Hứa Yến nghe thấy liền ngẩng đầu, hai mắt nhìn hắn.
“Tôi có cách của tôi, tôi có thể nói cho cô biết, đêm Đàm Tranh chết, không
thấy vệ sĩ của anh ta đâu.” Phong Thiếu Phi cố gắng giữ bình tĩnh, nói
ra chuyện hắn còn nhớ.
“Tôi biết mà….. Tôi biết mà…..” Hứa Yến vẻ mặt căm hận thì thào tự nói. Phong Thiếu Phi nghe vậy rùng mình, vội
vàng hỏi, “Tiểu Yến, cô không phải biết cái gì chứ?”
“Tôi cũng
không biết có phải anh ta hay không, nhưng tôi biết, Đàm Tranh coi anh
ta là bạn thân nhưng anh ta lại không coi Đàm Tranh là bạn bè.” Hứa Yến
nghiến răng nghiến lợi nói, lời này khiến trong lòng Đàm Tranh lạnh lẽo.
“….. Cảnh Thâm?” Phong Thiếu Phi khó khăn nói, hai chữ ngắn ngủi, lại khiến
hắn mất sức chín trâu hai hổ mới nói được ra khỏi miệng.
Hứa Yến
cắn môi, hơi gật đầu, rồi lại thấp giọng nói, “Đàm Tranh coi Cảnh Thâm
như bạn tốt, cho nên tới bây giờ tôi vẫn chưa nói qua trước mặt Đàm
Tranh chỗ không đúng của Cảnh Thâm….. Trong giới giải trí rất trống
trải, một mình Đàm Tranh rất cô đơn.”
Phong Thiếu Phi ngơ ngẩn mà nghe, trong đầu không biết là cảm nhận thế nào, vì sao trước kia bản
thân không thấy được Cảnh Thâm đang diễn trò với mình? Khó được một
người bạn tốt, thật lòng mà đối đãi, lại đổi lấy một chuyện tàn khốc như vậy.
Hắn không hiểu, Hứa Yến và Yến Cẩn nhìn ra sự thực, không
lẽ bản thân lại không nhìn ra, chẳng lẽ bản thân thật sự không có đầu óc tới mức độ này, coi lang sói là cừu, còn ngây ngốc thật sự coi là tình
bạn.
Hắn có chút khó chịu, bản thân đã lãng phí cả sự thành tâm
cùng tình bạn. Cho dù hắn không tín nhiệm hoàn toàn với Cảnh Thâm, nhưng chỉ cần nhắc tới bạn tốt, người đầu tiên hắn nghĩ đến sẽ là Cảnh Thâm.
Cảnh Thâm là bạn rất thân của Đàm Tranh, chuyện này trong giới ai cũng biết, lại sau khi hắn chết, được người khác cho biết, Cảnh Thâm giả nhân giả
nghĩa, căn bản không coi mình là bạn bè.
Hơn nữa theo Yến Cẩn và Hứa Yến nói, Cảnh Thâm không chỉ không coi hắn là bạn tốt, còn rất có khả năng là hung thủ hại chết hắn.
Phong Thiếu Phi và Hứa Yến đứng chung một chỗ, nhất thời không có ai nói gì,
Hứa Yến không hiểu vì sao đối phương đột nhiên yên lặng, cô còn phải
quay lại giúp Yến Cẩn thu dọn đồ đạc, cho nên nói với Phong Thiếu Phi
một tiếng rồi vội vàng đi.
Sau khi Hứa Yến đi, Phong Thiếu Phi
vẫn đứng tại chỗ một lúc lâu. Gió đêm thổi tới mặt hắn, lạnh lẽo, thẳng
vào trong lòng hắn, khiến tâm hắn cũng lạnh lẽo.
Thật không ngờ,
người hắn cho là bạn tốt lại ở sau lưng đâm lén. Tuy rằng không có chứng cứ nhưng Yến Cẩn cùng Hứa Yến không phải người nói lung tung, xem ra
nên điều tra lại Cảnh Thâm.
Phong Thiếu Phi lấy điện thoại ra,
nhanh chóng soạn tin nhắn, gửi xong mới đi ra, vẻ mặt có chút u ám. Cảnh Thâm, tôi thật tình coi cậu là bạn thân, tôi không biết vì sao lại chọc tới cậu nhưng nếu cậu không cho tôi sống dễ chịu, tôi cũng sẽ không
buông tha cậu.
Rất nhanh sau đó nhận được tin báo lại, ánh sáng
màn hình chiếu lên mặt Phong Thiếu Phi, hiện ra chút dữ tợn cùng tàn
nhẫn. Hắn nghĩ nếu Cảnh Thâm biết hắn đã trở lại không biết vẻ mặt sẽ
khó coi thế nào?
Hắn cười lạnh, tắt di động đi tới phòng của Yến
Cẩn. Hiện giờ hắn không được bình tĩnh, trong lòng hắn rất muốn nhìn
thấy Yến Cẩn, muốn gặp Yến Cẩn toàn tâm toàn ý nhớ thương hắn.
Để mọi người đợi lâu rồi, nhưng quả thực e Mạc Hậu này càng ngày càng dài *chấm nước mắt*