Tề Trăn híp mắt, đi tới chỗ Phong Thiếu Phi, sau khi
ngồi xuống thì ngáp một cái rồi mới mở miệng nói, “Yến Cẩn đã khỏe hơn
chưa? Tối qua tôi có bảo bác sĩ qua đó khám.”
“Vâng, cám ơn Tề đạo diễn, hiện tại đã hết sốt, đã ổn rồi.” Phong Thiếu Phi gật đầu, nói cảm ơn Tề Trăn.
“Vậy là được rồi, cậu để cậu ta nghỉ ngơi đi, không vội quay đâu.” Tề Trăn
mắt nửa mở nói, Phong Thiếu Phi hơi bất ngờ, không nghĩ bản thân chưa
nói gì mà Tề Trăn đã bảo để yến Cẩn nghỉ ngơi trước.
“Hôm qua sau khi trợ lý của Yến Cẩn xin phép tôi, không lâu sau điện thoại của
Phương tổng cũng tới, ông chủ lớn đã mở miệng, chẳng lẽ tôi lại dám bắt
buộc cậu ta quay phim sao?” Tề Trăn thấy Phong Thiếu Phi kinh ngạc,
nhếch miệng cười nói.
Phong Thiếu Phi nghe xong cũng cười theo,
nhưng trong lòng có ý nghĩ khác. Phương Lỗi có thể nhanh chóng biết
chuyện Yến Cẩn như vậy khẳng định có người báo cho ông ta. Tính tình của Hứa Yến hắn rõ, huống hồ Hứa Yến là người hắn tìm tới, căn bản không
gặp Phương Lỗi bao nhiêu lần.
Ngoài Hứa Yến, người khả nghi nhất chính là ….. Tiểu Tề.
Phong Thiếu Phi dừng lại một chút, trước đó hắn không hoài nghi Tiểu Tề, bởi
vì Tiểu Tề là người Yến Cẩn tự tìm, hơn nữa dường như đi theo Yến Cẩn
không phải thời gian ngắn. Nếu Tề Trăn không nói ra chuyện này, hắn thật sự sẽ không nghi ngờ gì Tiểu Tề.
Phong Thiếu Phi không nói gì
nữa, chỉ cùng Tề Trăn ăn sáng, đợi Tề Trăn trở về ngủ bù mới lạnh mặt đi tới phòng Yến Cẩn. Khi hắn đến, Hứa Yến và Tiểu Tề đã tỉnh, hắn bảo Hứa Yến ở lại với Yến Cẩn rồi gọi Tiểu Tề ra.
Tiểu Tề không hiểu gì
mà đi theo hắn, dọc đường đi hai người yên lặng không nói, cậu nhìn ra
được sắc mặt Phong Thiếu Phi không tốt, nên không dám chủ động mở miệng. Phong Thiếu Phi dẫn Tiểu Tề đến chỗ quay phim không có ai, hai tay để
trong túi quần, không nói một tiếng đứng quay lưng về phía Tiểu Tề.
“Anh Phong, anh có chuyện gì muốn dặn sao?” Tiểu Tề nhịn lại nhịn, vẫn là không nhịn được mà mở miệng hỏi.
“Tiểu Tề, Yến Cẩn bình thường đối đãi với cậu thế nào?” Phong Thiếu Phi thản
nhiên mở miệng, trong lòng Tiểu Tề nhảy dựng, mím môi nói, “Anh Yến đối
với em tốt lắm, em rất biết ơn anh ấy.”
“Nếu đã như vậy, Phương
tổng cho cậu ưu đãi thế nào mới khiến cậu biết ơn cậu ấy?” Phong Thiếu
Phi nói thẳng, lạnh lùng xoay người lại, mặt không chút thay đổi nhìn
chằm chằm Tiểu Tề.
“….. Anh Phong, anh nói cái gì, em không
hiểu.” Vẻ mặt Tiểu Tề cứng ngắc trong chốc lát, sau đó lập tức chuyển
thành vẻ mặt vô tội nói.
“Nếu không phải hôm qua Phương tổng gọi
điện đến, tôi sẽ không hoài nghi cậu.” Phong Thiếu Phi chậm rãi nói,
dừng một chút lại nói tiếp, “Tôi khuyên cậu một câu, cậu đừng chen vào
giữa Phương tổng và Yến Cẩn sẽ tốt hơn.”
“Anh Phong! Anh Yến và
Phương tổng rất mờ ám, cho dù như vậy anh cũng không quan tâm? Không
biết anh ta đã lên giường với Phương tổng bao nhiêu lần, anh còn cảm
thấy anh ta tốt?” Tiểu Tề cuối cùng không nhịn được, kích động nói.
“Tiểu Tề, Phương tổng và Yến Cẩn, không phải chuyện cậu có thể bình luận,
cũng như tôi và Yến Cẩn, cũng không liên quan đến cậu.” Phong Thiếu Phi
nhíu mày, hơi tức giận vì Tiểu Tề nói xấu Yến Cẩn.
“Anh Phong!
Chẳng lẽ bởi vì anh Yến là ngôi sao? Em… em không được sao? Tuy em không phải ngôi sao như anh Yến, cũng không đẹp như anh Yến, nhưng em so với
anh Yến còn…” Tiểu Tề nghe Phong Thiếu Phi nói xong, lại kích động hơn,
nhưng cậu ta còn chưa nói xong, liền bị Phong Thiếu Phi ngắt lời.
“Câm miệng!” Phong Thiếu Phi lạnh lùng khẽ quát một tiếng, trước không nói
hắn hiện giờ có tình cảm với Yến Cẩn hay không, với cá tính của hắn, nếu đã yêu ai, căn bản không quan hệ gì đến nghê nghiệp hay vẻ bề ngoài.
Nếu hắn yêu Yến Cẩn vì thân phận cùng bề ngoài của Yến Cẩn, vậy hắn đã yêu
cậu từ vài năm trước, sẽ không chờ tới bây giờ mới mơ hồ động tâm. Tiểu
Tề nói như vậy không chỉ xem nhẹ Yến Cẩn mà còn vũ nhục tình cảm của
hắn.
Tuy hắn không dám nói hiện tại có tình cảm sâu đậm thế nào
với Yến Cẩn nhưng sau khi biết tình cảm của Yến Cẩn đối với hắn, hắn quả thật có cảm giác khác trước với đối phương. Sau khi biết rõ, hắn có cái nhìn khác với Yến Cẩn, hiện tại còn có sự để ý không nói nên lời.
Lúc này nghe Tiểu Tề nói Yến Cẩn như vậy, khiến hắn nghe thật sự không
thoải mái, bởi vậy khẩu khí không vui ngắt lời đối phương. Nhưng Tiểu Tề có vẻ không cảm nhận được sự tức giận của hắn, vẫn nói nốt.
“Ít nhất em sạch sẽ hơn Yến Cẩn.”
“Tiểu Tề, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung, cậu là trợ lý của
Yến Cẩn, cuộc sống của Yến Cẩn thế nào cậu không biết sao? Cậu ấy sạch
sẽ hay không, cậu không phải rõ ràng nhất sao?” Phong Thiếu Phi trầm
giọng hỏi, ngữ khí nghiêm khắc đầy chất vấn.
“Chính là bởi vì em
biết rõ nên em mới dám nói em sạch sẽ hơn anh ta!’ Tiểu Tề không thèm để ý gì mà hét lên. May là lúc này không có ai, tất cả mọi người còn đang
trong phòng ngủ bù, nếu không lời này của Tiểu Tề khẳng định sẽ gây ra
sự xôn xao không nhỏ.“Vậy cậu nói xem, Yến Cẩn sao lại không sạch sẽ?” Phong Thiếu Phi híp mắt, lạnh lùng hỏi.
“Anh Phong, anh nghĩ em không có chứng cứ sẽ đi nói lung tung sao? Anh nghĩ
em lừa anh sao? Người lừa anh là Yến Cẩn, anh ta giả bộ thanh cao lạnh
nhạt, kỳ thật cách mấy tháng sẽ đến biệt thự của Phương tổng ở mấy
ngày.” Tiểu Tề nghiến răng nghiến lợi nói toàn bộ mọi chuyện.
Phong Thiếu Phi nghe thấy điều này cũng không kinh ngạc hay tức giận như Tiểu Tề nghĩ, chỉ là có chút đăm chiêu vuốt cằm, biểu tình trên mặt không
thể nói là tốt, những cũng không xấu. Điều này khiến Tiểu Tề ngạc nhiên
cùng nghi ngờ, cậu ta nghĩ đối phương nghe chuyện Yến Cẩn đã làm khẳng
định sẽ rất thất vọng vói Yến Cẩn.
Nếu mấy tháng trước Tiểu Tề
nói với Phong Thiếu Phi, có lẽ hắn có thể tin, nhưng lúc trước hắn đã
bắt đầu hoài nghi mối quan hệ của Yến Cẩn và Phương Lỗi, bởi vậy lúc này nghe chuyện Yến Cẩn đến biệt thự của Phương Lỗi ở, thật ra lại càng
khặng định sự phán đoán của hắn.
Yến Cẩn và Phương Lỗi quả thật có quan hệ, nhưng tuyệt đối không phải quan hệ bao dưỡng như mọi người nghĩ.
Tuy biết Phương Lỗi tuyệt đối sẽ không hại Yến Cẩn nhưng hắn không muốn
người bên cạnh Yến Cẩn là một con soi mắt trắng bắt tay với người ngoài. Hôm nay Tiểu Tề có thể báo cho Phương Lỗi nhất cử nhất động của Yến
Cẩn, ngày khác cậu ta nói hết tất cả mọi thứ của Yến Cẩn cho người khác
thì sao? Ai có thể cam đoan người khác đó không có ác ý với Yến Cẩn?
Vốn hắn tính chờ Yến Cẩn khỏe hơn sẽ thảo luận lại với cậu chuyện giữ hay
bỏ Tiểu Tề, nhưng Tiểu Tề không phải một lòng với Yến Cẩn, hắn tính nên
làm trước nói sau.
“Cậu thu dọn đồ đạc đi, tối tôi bảo Tiểu Yến
đưa cậu đến nhà ga, cậu về biệt thự của Yến Cẩn trước đi.” Phong Thiếu
Phi rốt cuộc vẫn vì cảm thụ của Yến Cẩn, chỉ đuổi Tiểu Tề khỏi trường
quay, để cậu ta về nhà chờ.
Tiểu Tề không tin được Phong Thiếu
Phi lại đuổi cậu ta đi, xanh mặt nói, “Anh Phong, anh vì anh Yến mà đuổi em đi?” Cậu ta nghĩ Phong Thiếu Phi đã trở nên ôn nhu rồi chứ, sao hiện giờ thái độ của đối phương lại vẫn lạnh lùng như trước kia.
“Đúng, vì Yến Cẩn, cậu không thể tiếp tục ở đây.” Phong Thiếu Phi gật đầu,
quyết tâm đưa cậu ta đi. Sau đó hắn túm tay Tiểu Tề, kéo đến tận phòng
cậu ta, tận mắt nhìn cậu ta thu dọn đồ đạc.
Sau đó hắn kéo cậu ta đến phòng Yến Cẩn, giao cho Hứa Yến, dặn Hứa Yến đưa đối phương đến nhà ga, cũng phải tận mắt nhìn cậu ta lên tàu rồi mới được về. Trong lúc
đó, dù sắc mặt đối phương khó nhìn thế nào, hay có hết lời cầu xin,
Phong Thiếu Phi vẫn thờ ơ.
Cho đến khi thấy xe Hứa Yến rời đi,
Phong Thiếu Phi mới xoay người trở lại phòng Yến Cẩn. Không nghĩ tới Yến Cẩn đã tỉnh, xoa trán ngồi dậy.
“Tiểu Tề, giúp tôi rót cốc nước.” Yến Cẩn nửa mở mắt, nghe tiếng mở cửa tưởng Tiểu Tề, đầu không nâng mà mở miệng nói.
Phong Thiếu Phi hơi dừng bước, đi tới bàn rót cho Yến Cẩn một cốc nước, sau
đó đưa cho cậu. Yến Cẩn nhận cốc, ngẩng đầu mới phát hiện, hóa ra người
tới không phải Tiểu Tề mà là Phong Thiếu Phi.
“Sao lại là anh?”
Yến Cẩn thuận miệng hỏi, sau đó chậm rãi uống nước. Phong Thiếu Phi kéo
ghế ngồi bên giường, đợi cậu để cốc xuống mới nói chuyện Tiểu Tề cho
cậu.
“…..Ừm, tôi biết rồi.” Yến Cẩn nghe xong, trầm mặc một lúc
mới mở miệng thản nhiên nói. Phong Thiếu Phi không rõ tâm tư của cậu, sờ mũi nói, “Vốn nghĩ chờ cậu hạ sốt mới nói chuyện Tiểu Tề với cậu,
nhưng…..”
“Không sao.” Yến Cẩn bình thản nói, nghe không ra cảm
xúc gì, Phong Thiếu Phi nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng nói có ý xin lỗi, “Cậu
ta dù sao cũng là người của cậu, nhưng tôi rất sốt ruột nên xử lý
trước.”
Đối với lời giải thích của Phong Thiếu Phi, Yến Cẩn có
chút kinh ngạc, cậu liếc nhìn đối phương một cái, thấy vẻ mặt chân thành của đối phương không giống giả bộ, trong lòng càng nghi hoặc hơn.
Thời gian gần đây, thái độ của Phong Thiếu Phi thật sự thay đổi rất nhiều,
trước kia thường có cảm giác được sự ác ý nhằm vào cậu, bây giờ gần như
không có. Huống hồ hắn lại bởi vì chuyện Tiểu Tề liên lạc với Phương Lỗi mà đuổi Tiểu Tề đi, điều này khiến cậu có chút ngạc nhiên.
Cậu còn tưởng đối phương và Tiểu Tề đều là người của Phương Lỗi.
Tiểu Tề lén bào với Phương Lỗi chuyện của cậu, cậu đã sớm biết, nguyên nhân
không đuổi Tiểu Tề là bởi vì Tiểu Tề tốt xấu gì cũng đã theo cậu nhiều
nằm, hiểu thói quen sống, làm việc và nghỉ ngơi của cậu, nếu đổi một trợ lý mới, nhất định sẽ có nhiều thứ không tiện.
Cậu vốn không
thích có người đi theo bên cạnh, cũng không muốn thật vất vả thích ứng
Tiểu Tề, giờ lại phải thích ứng với người khác. Hơn nữa nếu cậu đổi Tiểu Tề, Phương Lỗi sẽ biết Tiểu Tề lộ tẩy, so với việc Phương Lỗi âm thầm
phái người đến không bằng giữ lại Tiểu Tề.
Hơn chuyện bị người
khác theo bên cạnh, cậu càng không thích bị người khác âm thầm theo dõi, Phương Lỗi lần đầu tiên bị phát hiện, lần thứ hai nhất định làm càng bí mật hơn. Cậu không muốn lãng phí thời gian vì việc này, cho nên mới
nhắm một mắt mở một mắt với hành vi của Tiểu Tề.
Nhưng hiện giờ
Phong Thiếu Phi lại đuổi người đi, còn nói rõ với đối phương, xem ra hai người này không đứng cùng một bên. Chẳng lẽ Phong Thiếu Phi không giống như cậu nghĩ, hắn trở mặt với Phương Lỗi rồi sao?