Lời nói đầy ám chỉ của trợ lý khiến Phong Thiếu Phi
nhíu mày, hắn bỏ qua trợ lý một bên, tự đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, vừa quay đầu thì thấy Bùi Phong đang ngồi trên giường nhìn hắn.
“Thân thể không thoải mái?” Phong Thiếu Phi đi tới ghế dựa trong phòng, ngồi xuống rồi hỏi.
“Vâng.” Sắc mặt Bùi Phong không tốt lắm, có chút trắng, vẻ mặt mệt mỏi. Sau khi nhàn nhạt lên tiếng xong thì không mở miệng nữa, trong phòng lập tức
rơi vào yên lặng.
“Bùi Phong, Phương tổng rất xem trọng cậu, mới
có thể để cậu tham gia bộ phim này.” Một lát sau, Phong Thiếu Phi đột
nhiên mở miệng, hắn không chờ Bùi Phong trả lời, tiếp tục nói, “Tề đạo
diễn không phải người của công ty, cậu đặt cược nhầm chỗ rồi, đến lúc đó thất bại sẽ rất khó coi.”“….. Anh Phong, em không hiểu ý anh.” Bùi
Phong nhấp môi, mở miệng thấp giọng nói, hai mắt cũng không tự chủ lảng
tránh tầm mắt của Phong Thiếu Phi.
“Muốn đi lên không có gì sai,
nhưng phải biết dùng đúng phương pháp, tôi chỉ nói vậy thôi, tự cậu giải quyết cho tốt.” Phong Thiếu Phi nói xong, đứng lên định rời đi.
“Anh Phong!” Bùi Phong đột nhiên mở miệng, Phong Thiếu Phi dừng bước,
nghiêng đầu nhìn hắn. Bùi Phong vẻ mặt oán giận, “Chẳng lẽ anh Phong
chưa hỏi rõ đã nhận định là em tự nguyện sao?”
“Bùi Phong, Tinh
Hải trước đó chi một số tiền lớn đào tạo cậu, tôi không tin bọn họ không dạy cậu những chuyện này, trong giới có quy tắc ngầm nào, cậu hẳn là
biết rõ.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói.
Bùi Phong nhíu mày,
không trả lời, Phong Thiếu Phi cũng không để ý sự trầm lặng của y, nhún
vai nói, “Cậu đã chọn như vậy, tôi cũng nói rõ, cậu là người Phương tổng muốn nâng đỡ nên nói khó nghe một chút thì Tề Trăn cho dù phải dùng quy tắc ngầm cũng không có chủ ý lên người cậu.”
“Tề Trăn không cần
mạo hiểm đắc tội Phương tổng, xuống tay với người của ông ấy, anh ta có
thật sự động vào cậu không trong lòng cậu biết rõ.” Lúc này Phong Thiếu
Phi không dừng lại, nói xong liền đi ra khỏi phòng, mặc kệ phản ứng của
Bùi Phong sau đó như thế nào.
Sau khi Phong Thiếu Phi ra khỏi
phòng Bùi Phong liền trở lại trường quay. Lúc này vừa đúng thời gian
nghỉ ngơi đổi cảnh, hắn thấy người của đoàn làm phim đang mang đạo cụ
sắp xếp trường quay, liền nhấc chân đi tới chỗ Tề Trăn.
Tề Trăn
đang thảo luận cảnh quay buổi sáng cùng Dương Thiệu, Phong Thiếu Phi
thấy vậy, thức thời đứng chờ một bên. Dương Thiệu liếc nhìn hắn vài lần, nói ngắn gọn vài câu sau đó tìm cớ rời đi.
“Tề đạo diễn.” Phong
Thiếu Phi đi tới vị trí vốn của Dương Thiệu rồi ngồi xuống. Vẻ mặt của
Tề Trăn không biến đổi, chỉ mở miệng nói, “Xem ra cậu là vì Bùi Phong mà đến, Từ Giang đâu? Sao cậu lại thay cậu ta ra mặt?”
“Anh Từ đang ở cùng Bùi Phong.” Phong Thiếu Phi lấy ra một điếu thuốc đưa cho Tề
Trăn. Tề Trăn không nhận, lắc đầu nói, “Tôi cai thuốc rồi.” Phong Thiếu
Phi kinh ngạc nhíu mày, cười nói, “Thì ra là vậy.”
Tề Trăn nhíu
mày, không hiểu ý của Phong Thiếu Phi. Phong Thiếu Phi cũng không vòng
vo, nói thẳng, “Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ Bùi Phong có thể vào được
mắt Tề đạo diễn, hiện giờ lại càng xác định, hai người trong sạch.”
“A? Vì sao lại cho là như vậy?” Tề Trăn hứng thú nhìn, hắn còn tưởng đối
phương cũng giống những người khác, phỏng đoán đủ điều khi hắn cùng Bùi
Phong biến mất. Hắn cũng biết rất nhiều người ở sau lưng tung tin nhảm,
rằng hôm qua hắn dùng quy tắc ngầm với Bùi Phong, không nghĩ tới hiện
giờ lại nghe thấy một lời nói khác hoàn toàn.
“Tề đạo diễn, tuy
tôi không cùng anh hợp tác, nhưng thái độ làm người của anh có nghe qua, trước không nói anh không phải đạo diễn tùy tiện dùng quy tắc ngầm với
diễn viên, Bùi Phong là người Phương tổng nhét vào, anh sẽ không động
tới y.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói.
“Cậu có vẻ rất hiểu tôi.” Tề Trăn như cười như không nói một câu. Phong Thiếu Phi sờ sờ mũi,
trước kia dù gì hắn cũng đã hợp tác với đối phương nhiều năm, tính tình
của đối phương thế nào, hắn tin bản thân sẽ không nhìn nhầm.
“Còn nữa, Tề đạo diễn anh có thể không nhớ rõ nhưng thật lâu trước kia anh
từng trong lúc vô ý có nói, sau này nếu có một ngày anh cai thuốc, chứng tỏ đã tìm được một nửa của mình, nên vì sức khỏe của đối phương mà suy
nghĩ.” Phong Thiếu Phi nói xong, Tề Trăn nhất thời sửng sốt, chén trà
trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Tề Trăn không quên nhưng
hắn không nghĩ tới Phong Thiếu Phi lại biết lời nói này của hắn, còn nhớ lâu như vậy. Nếu hắn nhớ không lầm, đó là lúc hắn mới ra mắt không lâu, khi nhận một phỏng vấn nhỏ đã nói như vậy.
Lúc này Tề Trăn mới
bắt đầu nhìn lại đối phương, tuy hắn xem trọng Yến Cẩn nhưng đối với
người đại diện này, hắn luôn không có hảo cảm. Thật không ngờ người đại
diện này của Yến Cẩn lại khiến hắn nhìn lại bằng cắp mắt khác xưa.
“Tôi cũng không muốn hỏi Tề đạo diễn ngày hôm qua cùng Bùi Phong đi đâu, làm cái gì, nhưng muốn nhắc nhở Tề đạo diễn, cẩn thận đề phòng.” Bốn chữ
cuối cùng Phong Thiếu Phi thấp giọng nói, gần như là không mở miệng,
nhưng Tề Trăn vẫn nghe thấy.
“Cậu ta là nghệ sĩ công ty cậu, cậu không đứng về phía cậu ta sao?” Tề Trăn nhếch môi, tò mò hỏi.
“Thật không khéo, khuôn mặt kia của cậu ta tôi không thích.” Phong Thiếu Phi
buông tay, nói như có như không, Tề Trăn cười ha ha, lý do này tuy có
hơi gượng ép nhưng rất mới mẻ, cho nên hắn nhận.
“Được rồi, mâu
thuẫn nội bộ của các cậu không tiện nói ra tôi cũng không truy vấn.” Tề
Trăn khoát tay, bỏ qua đề tài này. Phong Thiếu Phi sửng sốt, bật cười,
lý do vừa rồi là thật, ai lại thích người khác đeo mặt mình, lại ở trước mặt mình chuyển động?
Huống chi Bùi Phong tham gia đoàn làm phim không bao lâu đã như thiêu thân gây chuyện, Phong Thiếu Phi rất có ý
kiến với chuyện này. Hắn vốn không thích dựa vào quan hệ hoặc giẫm lên
người khác mà lên, trước kia là Mục Thiểu Hoa, giờ là Bùi Phong.
Hắn vốn nghĩ Bùi Phong tốt xấu gì cũng có thực lực, y không cần bám vào
quan hệ xung quanh, không nghĩ tới đối phương cũng không phải người an
phận. Hắn nói chuyện với Tề Trăn xong thì đi tới chỗ nghỉ ngơi của Yến
Cẩn.
Yến Cẩn tựa vào ghế chợp mắt, nghe thấy tiếng bước chân tới
gần, mở to mắt liếc nhìn một cái, thấy người đến là Phong Thiếu Phi liền nhắm mắt lại.
“Anh đi tìm Bùi Phong?” Hiếm khi Yến Cẩn chủ động
mở miệng nói chuyện trước, Phong Thiếu Phi có chút kinh ngạc, nhưng cũng lập tức trả lời, “Ừ, vừa rồi đi qua đó, sao vậy?”
“Không sao.”
Yến Cẩn thản nhiên làm cho Phong Thiếu Phi không hiểu được chính xác ý
tứ của cậu. Nhưng bởi vì Tiểu Tề đang đứng bên cạnh Yến Cẩn nên hắn
không tiếp tục truy vấn. Nếu chỉ có một mình Yến Cẩn, hắn không sợ bị
người ta nghe thấy hắn cùng Yến Cẩn nói chuyện nhưng còn có Tiểu Tề ở
đây, hắn không thể không cẩn thận một chút.
Thật ra trải qua một
thời gian ở chung, Phong Thiếu Phi nhiều ít cảm giác được, thái độ của
Tiểu Tề đối với mình có chút mờ ám, cho nên hắn chỉ có thể tận lực lạnh
nhạt với đối phương, bảo trì khoảng cách.
Nhưng không biết Tiểu
Tề giả ngu hay thật sự không cảm giác thấy, vẫn luôn dán lấy hắn, khiến
hắn không chịu nổi. May là còn có Hứa Yến mỗi lần đều đúng lúc kéo Tiểu
Tề đi.
Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, hắn thật sự muốn đổi Tiểu Tề, nhưng Yến Cẩn hình như rất coi trọng trợ lý này, lần trước hắn nói muốn đổi trợ lý, lập tức bị Yến Cẩn gạt bỏ.
Điều này làm hắn thấy khó xử, không biết nên nói với Yến Cẩn như thế nào để đổi Tiểu Tề đi, chẳng lẽ phải nói thẳng ra là bởi vì Tiểu Tề có tâm tư với mình
sao? Nghĩ lại thấy có chút 囧, cho nên hắn chỉ đành để thả chuyện Tiểu Tề vậy.
Không lâu sau, tiếp tục quay phim, người đoàn làm phim tới
đây gọi. Yến Cẩn đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người, nhấc chân đi tới trường quay. Nhưng cậu vừa đi vài bước, bước chân đột nhiên lảo đảo vài cái, sắp ngã xuống.
Phong Thiếu Phi chạy nhanh tới, vươn tay kéo người vào trong lòng mình, tránh cho Yến Cẩn không bị ngã xuống.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt hắn trở nên khó coi, nhiệt độ cơ thể của
người trong lòng cao hơn bình thường.
“Tiểu Yến, đi nói với đạo
diễn một tiếng, Yến Cẩn bên này có chút vấn đề, muộn một chút mới tới.
Tiểu Tề, đi lấy thuốc hạ sốt đến đây.” Hắn đỡ lấy Yến Cẩn, cường ngạnh
đưa người về chỗ nghỉ, nhanh chóng phân phó Hứa Yến và Tiểu Tề.
Hứa Yến cùng Tiểu Tề nhanh chóng phân công làm việc, Yến Cẩn bị hắn đưa về
chỗ nghỉ, có vẻ không vui, mở miệng nói, “Tôi không sao, không cần anh
tự quyết định.”
“Câm miệng.” Phong Thiếu Phi đột nhiên quát khẽ
một tiếng, khiến Yến Cẩn hoảng sợ, sau đó đen mặt, cậu không tin được,
Phong Thiếu Phi cũng dám quát cậu.
“Phong Thiếu Phi, anh đừng
quên thân phận của mình!” Yến Cẩn trầm giọng nói, Phong Thiếu Phi đang
ảo não bản thân không khống chế được cảm xúc, nghe thấy Yến Cẩn nói như
vậy, có chút kinh ngạc.
“Tôi có thể để anh vào Thiểm Diệu Quốc
Tế, cũng có thể khiến anh bị đuổi đi, anh không cần thách thức sự nhẫn
nại của tôi!” Cả người Yến Cẩn tỏa ra sự tức giận, trên mặt bởi vì tức
giận mà ửng đỏ, Phong Thiếu Phi ngây ngẩn nhìn.
Bình thường trên
mặt Yến Cẩn luôn biểu hiện lạnh nhạt, cho dù tức giận cũng chỉ trưng mặt lạnh. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Yến Cẩn giận đến đỏ mặt. Hắn nhìn
không chớp mắt, nhìn gò má ửng đỏ của đối phương, cả khuôn mặt có vẻ
sinh động mê người.
Không nghĩ tới đối phương khi tức giận cũng
đẹp như vậy, trong đầu Phong Thiếu Phi đột nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy.
Yến Cẩn bên cạnh thấy Phong Thiếu Phi thờ ơ, ngơ ngác nhìn cậu, trong
lòng càng tức giận.
“Phong Thiếu Phi! Anh…..” Cậu tức đến đỉnh
điểm, há mồm muốn mắng người, không nghĩ tới đầu đột nhiên choáng váng,
cậu thiếu chút nữa ngã xuống, trước mắt tối sầm, thân thể lảo đảo.
“Cậu đừng cậy mạnh, đã phát sốt còn không an phận.” Phong Thiếu Phi nhanh
chóng tiến lên giữ lấy cậu, để cậu ngồi trên ghế. Yến Cẩn lúc này toàn
thân không có sức lực, bị đối phương đẩy, thuận thế ngồi xuống.
Phong Thiếu Phi thấy Yến Cẩn yếu đuối như vậy, trong lòng nháy mắt nhảy dựng, oán giận Tiểu Tề lấy thuốc hạ sốt quá lâu, vừa nghĩ xong đã thấy Tiểu
Tề chạy về, nhưng trên tay lại không có gì.