Đoàn làm phim đợi ở thành phố S một tháng thì khởi
hành đi quay ngoại cảnh. Bởi vì là phim cổ trang, lại có nhiều cảnh
chiến tranh, bởi vậy cần không gian rộng không người để quay.
Tề
Trăn quay phim có thói quen, khi quay bối cảnh lớn, vì để trông thật
hơn, sẽ dùng rất nhiều diễn viên quần chúng, thứ nhất là quay sẽ đẹp,
thứ hai là để diễn viên nhập vào vai diễn.
Hắn không thích cắt
nối hoặc dùng máy tính thêm hiệu ứng, cho nên để có cảnh chiến tranh
tốt, đoàn làm phim đã đi tới thảo nguyên lớn ở vùng hẻo lánh hoang vu.
Để tới đó phải đi máy bay mấy tiếng, lại đi ô tô gần mười tiếng cuối
cùng mới tới nơi quay phim Tề Trăn chọn.
Sau khi đoàn làm phim đi vào nơi quay mới thấy điều kiện sống nơi này thật sự không tốt. Đi vào
nội thành cần lái xe hơn ba tiếng, xung quanh mênh mông bát ngát, chỉ có đồng trống tự nhiên.
Nhưng sau khi nhận kịch bản, Tề Trăn đã sớm chọn địa điểm quay, đã để người ta dựng cảnh xong ở nơi quay phim, cũng dựng một loạt khu ở tạm thời, cung cấp cho nhân viên đoàn làm phim nghỉ ngơi.
Điều kiện khu ở tạm tất nhiên không tốt, mỗi một phòng đều rất nhỏ, chỉ có một cái giường cùng một cái bàn. Muốn tắm rửa phải tới
nhà tắm công cộng, nhà tắm cũng chỉ đơn giản ngăn ra mấy gian, không có
vòi hoa sen, chỉ có vòi nước.
Nếu không muốn ở đây có thể lái xe
vào nội thành tìm khách sạn. Nói là nội thành nhưng thật ra chỉ là một
trấn nhỏ, tất nhiên sẽ không có khách sạn tốt, chỉ có nhà nghỉ cũ.
Rất nhiều diễn viên ngay từ đầu rất ghét nhà ở tạm thời, vào nội thành một
tuần sau lại đen mặt quay lại. Nếu nơi nghỉ điều kiện không khác gì
nhau, bọn họ cần gì phải oan uổng đi chặng đường hơn ba giờ.
Yến
Cẩn trực tiếp chọn một gian nhà liền sắp xếp đồ, một vài diễn viên thấy
Yến Cẩn không hé răng nửa lời, tất nhiên chỉ có thể sờ mũi mang lành lý
vào.
Hứa Yến và Tiểu Tề đi theo sau Yến Cẩn vào khu nhà tạm, Tiểu Tề vào phòng liền nhíu mày, nhìn giường cùng bàn sơ sài, hắn ồn ào bắt
đầu giúp Yến Cẩn dọn dẹp hành lý.
Hứa Yến đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về ôm trong lòng một bình nước nóng, cô vừa giúp Yến Cẩn pha
trà vừa nói cho Yến Cẩn nơi ăn cơm cùng tắm rửa, ngay cả thời gian quay
phim sáng sớm cũng đều hỏi rõ.
Tiểu Tề vừa dọn dẹp hành lý vừa
yên lặng nghe Hứa Yến cùng Yến Cẩn nói chuyện. Động tác của Hứa Yến rất
nhanh chóng lưu loát, mới đến không lâu đã thăm dò hết xung quang, ngay
cả thời gian khởi quay ngày kia cũng đều hỏi.
Yến Cẩn tất nhiên
biết năng lực của Hứa Yến, đối phương là trợ lý đã nhiều năm của Đàm
Tranh, nếu không có chút tài năng, sao có thể đi theo Đàm thiên vương
nhiều năm như vậy, cũng không biết Phong Thiếu Phi làm thế nào tìm được
cô.
Yến Cẩn tò mò về Hứa Yến rất nhiều. Hứa Yến đã âm thầm quan
sát Yến Cẩn. Trước kia khi cô đi theo Đàm Tranh, cũng không tiếp xúc
nhiều với Yến Cẩn, bởi vì trong giới truyền ra Đàm Tranh và Yến Cẩn vua
không gặp vua, không vừa mắt nhau cho nên Hứa Yến đúng là không tiếp xúc gần gũi vị ảnh đế này.
Hiện giờ đi theo đối phương, trong lòng
Hứa Yến có cảm giác kỳ lạ, nói thật, Yến Cẩn ở mặt nào đó rất giống với
Đàm Tranh. Tuy Đàm Tranh trước mặt người khác đều là khuôn mặt tươi cười ôn hòa, nhưng trong lòng thật ra lại rất lạnh lùng; Yến Cẩn lại là từ
trong ra ngoài đều lãnh đạm.
Nhìn Hứa Yến, ấn tượng đầu tiên của
Yến Cẩn với cô cũng không vừa lòng nhưng nghe nói cô trước kia là trợ lý của Đàm Tranh xong, liền chấp nhận. Cô còn tưởng nói ra tên Đàm Tranh,
Yến Cẩn cho dù không trở mặt tại chỗ thì cũng sẽ không hòa nhã với cô.
Không nghĩ lại là ngược lại, Yến Cẩn bởi vì nghe thấy tên Đàm Tranh cho nên
mới chọn dùng cô. Điều này làm cô nhớ tới lời dặn của người đại diện Yến Cẩn, khó trách trước đó đối phương muốn cô nói ra tên Đàm Tranh.
Ngày đầu tiên Yến Cẩn đến quay phim, Tề Trăn để mọi người nghỉ ngơi, thả
lỏng một chút, cách ngày mới bắt đầu chính thức quay. Các diễn viên khác tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, chỉ có một mình Yến Cẩn làm tổ trong
phòng, không đọc sách thì là xem kịch bản.
Hứa Yến cùng Tiểu Tề
cũng không quấy rầy cậu, đều quay về phòng mình, khi tới giờ ăn cơm,
Tiểu Tề mới ra khỏi phòng, chỉ thấy Hứa Yến đã cầm hộp cơm đi tới phòng
Yến Cẩn.
“Chị Yến, để em đi cho.” Tiểu Tề chạy nhanh đến, muốn
nhận lấy hộp cơm trong tay Hứa Yến. Hứa Yến tránh tay hắn, thản nhiên
nói, “Cậu đi ăn cơm trước đi, nếu không ăn nhanh cơm sẽ bị nguội lạnh.”
Tiểu Tề giật mình sững sờ, ấp úng lùi tay lại, nhanh chóng chạy đi tới nhà
ăn. Nhà ăn tất nhiên cũng là dựng tạm, chỉ có tấm bạt che đầu, hộp cơm
để tùy tiện trên bàn, rất nhanh sẽ bị lạnh.
Đàm Tranh hôm sau mới
đến, hơn nữa còn dẫn theo Mục Thiểu Hoa đến. Mục Thiểu Hoa vừa tới nơi
quay phim, thấy khu nhà ở đơn sơ cùng điều kiện sống, trên mặt hết sức
khó coi.
Đàm Tranh một bộ không kiên nhẫn, nếu không phải Phương
Lỗi nói muốn để Mục Thiểu Hoa đi nhìn việc đời, thuận tiện mài mòn tính
tình đối phương, hắn cũng lười để ý.
Trợ lý của Mục Thiểu Hoa tất nhiên đi theo, cô bé lần đầu tiên tới nơi quay phim hẻo lánh như vậy,
hiển nhiên không biết làm sao, đi sát bên Mục Thiểu Hoa, một chút cũng
không có tự giác của một người trợ lý, ngay cả hành lý đều ném cho Đàm
Tranh, thật đúng là như đi du lịch.
Đàm Tranh bị cô làm cho tức
giận, hắn là người đại diện, sao giờ lại lưu lạc đến đây làm người xách
hành lý cho cô ta? Hắn không nhiều lời, bỏ lại một xe hành lý, liền dẫn
Mục Thiểu Hoa đến khu nhà tạm.
“Anh Phong, hành lý của tôi đâu?”
Mục Thiểu Hoa đi vào phòng, ngồi ở trên ván giường cứng rắn, nhíu mày
muốn lấy ra đệm của mình, mới phát hiện không thấy hành lý của mình đâu.
“Cậu nên hỏi trợ lý của mình.” Đàm Tranh lạnh nhạt nói, liếc mắt tới trợ lý đang chân tay luống cuống.
“Em….. Em đã quên lấy…..” Một bộ cô gái nhỏ vô tội, sợ hãi nói. Mục Thiểu Hoa
sửng sốt, ánh mắt rõ ràng không vui, rất bất mãn, lại không ai giúp hắn
xách hành lý.
Trên mặt cô gái đầy sự có lỗi cùng vô tội, trong
lòng lại có chút tức giận Đàm Tranh, hắn là một đại nam nhân, không thể
giúp mang hành lý một chút sao? Mục Thiểu Hoa làn này mang nhiều đồ như
vậy, một cô gái sao có thể xách được?
Đàm Tranh cũng không để ý
trợ lý làm thế nào mang được hành lý của Mục Thiểu Hoa về phòng, hắn nói thời gian khởi quay ngày kia xong liền ra khỏi phòng Mục Thiểu Hoa.
Nữ trợ lý thấy Đam Tranh thật sự khoanh tay đứng nhìn, đành phải phẫn hận
cắn môi trở lại xe, bắt đầu đi đi về về khiêng hành lý của Mục Thiểu
Hoa. Đàm Tranh cười nhạt trong lòng, cùng là nữ, Hứa Yến làm được, không lý nào trợ lý của Mục Thiểu Hoa không làm được.
Huống chi hành
lý của Mục Thiểu Hoa là nữ trợ lý kia cùng nhau thu dọn, nên mang cái
gì, không nên mang cái gì, trợ lý này không kiểm tra, để Mục Thiểu Hoa
mang theo một đống đồ lớn vô dụng, hiện giờ mới oán giận hành lý nhiều,
trách ai được?…..
Sáng sớm cách ngày, tất cả diễn viên cùng nhân
viên công tác đều đúng năm giờ sáng sớm tập hợp, bắt đầu trang điểm thay quần áo, Đàm Tranh bưng một cốc cà phê nóng, đi đến ngồi cạnh Yến Cẩn
đang đọc kịch bản.
“Sớm.” Đàm Tranh cười cười chào, Yến Cẩn thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, ứng tiếng nhận cốc cà phê, lại chú ý về kịch bản.
“Tôi hôm qua ngủ được không?” Đàm Tranh ngồi bên cạnh Yến Cẩn, quan tâm hỏi. Tuy biết Yến Cẩn trước kia quay phim khẳng định cũng nếm qua không ít
khổ nhưng tối hôm qua nhìn ván giường đơn sơ, hắn không tự giác đi lo
lắng Yến Cẩn ngủ không quen.
“Tàm tạm.” Yến Cẩn nhàn nhạt nói,
ánh mắt không nâng lên, nhìn chăm chú vào kịch bản. Đàm Tranh nói chuyện với cậu vài câu, lúc Yến Cẩn trang điểm thì đi ra.
Đợi Yến Cẩn
thay trang phục diễn đi ra, Đàm Tranh chờ một bên nhất thời trước mắt
sáng ngời. Hắn thật không ngờ, Yến Cẩn lại thích hợp với t ag phục cổ
trang như vậy, một chút khác lạ cũng không có.
Yến Cẩn bị hắn nhìn chằm chằm, nhíu mày, “Có chỗ nào không đúng sao? Hay là nhìn rất kỳ quái?”
Đàm Tranh nghe thấy giọng nói của cậu mới phục hồi lại tinh thần, lăng lăng nói, “Không, nhìn đẹp lắm.”
Yến Cẩn lúc này mới thấy trong mắt đối phương tràn đầy thưởng thức cùng
kinh diễm, cậu lạnh mặt, không để ý tới hắn mà quay lại ghế của mình,
ngồi xuống tiếp tục đọc kịch bản.
Đàm Tranh đứng tại chỗ, vuốt
cằm hứng thú dào dạt nhìn bóng dáng Yến Cẩn. Vừa rồi nếu hắn không nhìn
lầm, tai Yến Cẩn hình như đỏ lên. Da mặt cậu thực mỏng, được hắn khen
ngợi một chút đã xấu hổ.