Sáng sớm hắn
đã thức dậy, đổi quần áo xong, mang theo mấy hộp quà hôm trước đã chuẩn
bị, đi ô tô tới nơi mẹ hắn ở. Mẹ hắn không ở thành phố S, mà một mình ở
quê bọn họ.
Quê của Đàm Tranh cách thành phố S không quá xa,
nhưng lái xe cũng mất mấy giờ, bởi vì hắn đi sớm, cho nên chưa tới buổi
trưa hắn đã tới. Càng tới gần nhà, trong lòng hắn càng căng thẳng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Hắn dừng xe ngoài ngõ, xuống xe, cầm theo hộp quà đi vào. Khi đứng trước cửa nhà quen thuộc, hẳn đột nhiên
có cảm giác xúc động, cảnh còn người mất, còn có chút thận trọng khi về
nhà, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chuông cửa, lại không thể dùng sức ấn
xuống.
Sau vài lần hít thở sâu, hắn cắn răng ấn chuống cửa, nghe
tiếng dép ‘ba ba ba’ quen thuộc tới gần, trong nháy mắt, Đàm Tranh cảm
thấy như đang trở lại trước kia.
Khi hắn còn chưa rời nhà đến nơi khác, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau ở căn nhà một tầng nho nhỏ này.
Nhà mái bằng cách âm không tốt, mỗi ngày khi về nhấn chuông cửa, sẽ nghe thấy tiếng mẹ đi dép từ trong phòng ra.
Lúc này nghe thấy tiếng
bước chân quen thuộc, Đàm Tranh sững sờ ngoài cổng, sau khi sống lại, sự tưởng niệm cùng kinh sợ bị chôn ở đáy lòng, lúc này toàn bộ bùng lên.
Đến khi cửa mở, Đàm Tranh nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của mẹ, mũi chua xót, hốc mắt đỏ lên.
Mẹ hẳn hẳn nhiên cũng bị hắn làm hoảng sợ,
Đàm Tranh nhanh chóng thanh cổ họng, mở miệng nói, “….. Chào bác gái,
cháu là Phong Thiếu Phi trước có gọi điện thoại cho bác, không biết bác
còn nhớ hay không?”
“Là Tiểu Phong sao, mau vào.” Vừa nghe là bạn của con mình, mẹ Đàm nhiệt tình tiếp đãi hắn vào nhà. Đàm Tranh theo
sau mẹ, chậm rãi đi vào ngôi nhà trong trí nhớ.
Hắn ngồi trên ghế mây ở phòng khách, ánh mắt mang theo hoài niệm, từng chút từng chút
nhìn khắp nơi trong nhà. Mẹ Đàm bưng một đĩa hoa quả đi ra, ngữ khí xin
lỗi nói, “Ngại quá, trong nhà không có gì tốt để tiếp đãi cậu.”
“Bác gái khách khí quá, đúng rồi, đây là chút tâm ý của cháu, hy vọng bác sẽ thích.” Đàm Tranh nhanh chóng đưa hộp quà bên cạnh tới, mẹ Đàm từ chối
không được, đành phải nhận lấy.
Hắn cùng mẹ ngồi trong phòng
khách nói chuyện thật lâu, còn được mời ăn cơm trưa, cho đến khi chạng
vạng, Đàm Tranh mới đứng dậy rời đi. Mẹ Đàm tiễn hắn tới cửa, hòa ái
nói, “Đi đường cẩn thận, có rảnh thì đến ngồi chơi.”
“Vâng, cháu
sẽ đến, cảm ơn bác gái.” Phải rời khỏi nhà, Đàm Tranh thực sự không
muốn. Sau khi ra mắt, hắn rất khó có thời gian ở cùng mẹ, mỗi lần về nhà đều vội vàng đi.
Tuy hắn có ý tốt, sợ phóng viên cẩu tử đuổi tới cửa nhà, quấy nhiễu cuộc sống của mẹ hắn, nhưng vô tình khiến thời gian hắn ở cùng mẹ ngắn đi. Cho đến khi hắn gặp chuyện không may, mới giật
mình nhận ra không ngờ đã nhiều năm rồi hắn chưa ở bên cạnh mẹ, ngồi
xuống tán gẫu chuyện trời đất.
Cuối cùng thậm chí còn để người
đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng hắn lại hối hận, lại tự trách. Đi
ra ngõ nhỏ, sau khi lên xe, hắn rốt cuộc nhịn không được, gục lên tay
lái mà khóc.
Trút hết một hồi, trong lòng Đàm Tranh mới dần bình
phục, trận khóc vừa rồi trút hết những bất an cùng đau khổ trong lòng
hắn. Sau khi sống lại, hắn nơm nớp lo sợ, như đứng trên tảng băng mỏng,
sợ bị người ta biết hắn không phải Phong Thiếu Phi, mỗi ngày siết chặt
tinh thần.
Công việc của người đại diện còn nhiều hơn của nghệ
sĩ, một chút cũng không thoải mái hơn. Nếu không phải hắn trước kia đã
lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm, đối với công tác của người đại diện
có chút hiểu biết, nếu không sợ là ngày đầu tiên đã bị người ta nghi
ngờ.
Hắn điều chỉnh lại tâm trạng, mới nổ máy đi về thành phố S.
Sau khi về nhà. hắn vào thư phòng mở máy tính, lên mạng thì thấy có
thông báo có thư mới.
Hắn tùy tay mở thư, phát hiện là thư của
công ty điều tra gửi tới. Nhấn vào thư thì thấy lý lịch của Bùi Phong
cùng bối cảnh của y.
Hắn híp mắt xem qua bối cảnh gia đình Bùi Phong, khóe miệng cười nhạt, ông chủ của Tinh Hải đúng là không thể khinh
thường. Phương Lỗi muốn đấu với đối phương, có vẻ như còn thiếu một
chút.
Ngoài tư liệu của Bùi Phong, bên trong thư còn có tư liệu
của Phong Thiếu Phi. Sau khi xem xong, hắn xóa thư đi, sau đó đăng nhập
tài khoản ngân hàng trên inte et, chuyển một khoản tiền tới tài khoản
chỉ định của đối phương.
Không bao lâu sau, di động của hắn vang
lên tiếng báo có tin nhắn, hắn vừa nhấn vào thì thấy thông báo đối
phương đã nhận được tiền. Hắn tiện tay xóa bỏ tin nhắn, ném điện thoại
lên bàn, tựa vào lưng ghế dựa đằng sau.
May là bối cảnh của Phong Thiếu Phi rất đơn giản, cũng không có người thân, hắn có thể tránh được việc lúng túng khi đối mặt với người thân của đối phương. Xác định
không có thư gì khác, hắn mới tắt trang hòm thư, mở ra tin tức giải trí.
Hắn vừa không có ý thức xem tin tức, vừa tính toán trong lòng. Kỳ thật hắn
vừa tỉnh không bao lâu đã ủy thác thám tử tư, ngầm điều tra nguyên nhân
hắn chết, hắn cảm thấy bản thân chết quá mức kỳ lạ.
Ngoại trừ tra nguyên nhân hắn chết, hắn còn bảo người ta tra quan hệ của Phong Thiếu
Phi và Cảnh Thâm, nhưng vừa rồi trong tư liệu của Phong Thiếu Phi, lại
không nhắc tới chuyện này.
Hắn vuốt cằm nghĩ, Phong Thiếu Phi và
Cảnh Thâm nhất định có chuyện gì đó….. Chẳng lẽ Phong Thiếu Phi cùng
Cảnh Thâm là tình nhân cũ trở mặt thành thù? Hắn bị tưởng tượng của mình làm bất ngờ, lập tức phủ định chuyện này.
Hắn cũng coi như hiểu
ánh mắt cũng khẩu vị của Cảnh Thâm, khuôn mặt cùng dáng người của Phong
Thiếu Phi cũng không phải dạng yêu thích của Cảnh Thâm. Muốn nói thẳng,
mẫu hình như Mục Thiểu Hoa mới có thể khiến Cảnh Thâm hứng thú.
Còn Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn tựa hồ cũng tồn tại rất nhiều vấn đề. Đàm
Tranh cảm thấy có chút nhức đầu, sống lại thành ai không sống, lại cố
tình sống lại vào một người có quan hệ thân thế phức tạp như vậy.
Hơn nữa hắn chưa quên, hộp đựng giày đầy ảnh chụp kia….. Không lẽ Phong
Thiếu Phi cũng là fan của hắn? Đàm Tranh lại bắt đầu đoán, nhưng không
bao lâu lại phủ định, bởi vì trong hộp, còn có ảnh của hắn trước khi ra
mắt.
Huống hồ hộp giày đó là cỡ nhỏ, không phải size của Phong
Thiếu Phi, cho nên Phong Thiếu Phi cũng là từ một người nào đó mà có
được cái hộp này sao? Hắn nhắm mắt trầm tư, đột nhiên tên của Yến Cẩn
hiện lên trong đầu hắn.
Hắn đột nhiên mở to mắt, Phong Thiếu Phi
không phải là người đại diện của Yến Cẩn sao. nếu hộp giày này vốn là
của Yến Cẩn, vậy rõ ràng rồi. Lại nói, Yến Cẩn là fan của hắn, thu thập
ảnh của hắn cũng không có gì đáng trách. Nhưng Yến Cẩn sao có thể có
được ảnh khi hắn còn học ở trường?
Xem ra Yến Cẩn không phải sùng bái bình thường với hắn a, Đàm Tranh trong lòng nghĩ, chỉ cần nghĩ đến
Yến Cẩn để ý hắn như vậy, hắn có một loại cảm giác lâng lâng.
Có
thể khiến cho Yến Cẩn bản thân cũng là diễn viên mà lại yêu thích mình,
coi như khẳng định khả năng của hắn. Hắn còn chưa phát hiện, giờ phút
này trong đầu hắn đều bị Yến Cẩn chiếm cứ, đã sớm quên vấn đề nghiêm túc tự hỏi lúc ban đầu…..
Yến Cẩn nghỉ ngơi một thời gian, trong
thời gian này, Đàm Tranh mỗi ngày trông nom cậu ngày ba bữa cơm, còn kéo cậu cùng đi tập thể dục. Cố gắng khiến thể năng cùng tinh thần của cậu
phát triển hơn.
Đợi cho Thiểm Diệu Quốc Tế đưa ra tin tức bộ phim nặng kí kia, Yến Cẩn cũng vừa nhận được kịch bản mới ra lò. Hắn lúc này mới biết, hóa ra Phương Lỗi không phải giấu hắn, mà là muốn tin này làm loạn một phen.
Đạo diễn bộ phim này là đạo diễn thiên tài được
giới công nhận, Yến Cẩn trước kia đã muốn hợp tác cùng đối phương nhưng
vẫn không tìm được cơ hội, lúc này Phương Lỗi dùng không ít tâm tư, mới
mời được vị đại đạo diễn này.
Đạo diễn đã được quyết định, sau đó sẽ quyết định danh sách diễn viên, tuy nam nữ diễn viên đã được quyết
định nội bộ nhưng diễn viên khác còn chưa quyết. Yến Cẩn không biết lúc
trước chính đạo diễn này đã chọn diễn viên nam chính là cậu, vậy nên cậu mới nhận được kịch bản này.
Đạo diễn thiên tài tính cách có chút cổ quái, trong vòng giải trí, diễn viên có thể lọt và mắt ông rất ít.
Yến Cẩn lại là một trong số đó. Ông trước kia muốn cùng hợp tác với Yến
Cẩn, nhưng kịch bản của Thiểm Diệu Quốc Tế lại không có cái nào vừa ý
ông.
Thật vất vả lần này kịch bản làm ông động tâm, hơn nữa nam
chính còn là Yến Cẩn đẩm nhận, mới khiến đạo diễn thiên tài này gật đầu
nhận quay bộ phim nặng kí này.