Thấy điện thoại do Lý Đức Lâm gọi tới, Liễu Kình Vũ không khỏi sửng sốt.
Lúc này Lý Đức Lâm gọi điện thoại đến làm gì vậy, hiện tại còn chưa đến giờ họp mà.
Tuy trong lòng có nhiều do dự, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn nhận điện thoại: - Chào ngài, Chủ tịch thành phố Lý, tôi là Liễu Kình Vũ.
Đầu bên kia điện thoại, giọng Lý Đức Lâm vô cùng trầm ổn: - Đồng chí
Liễu Kình Vũ à, hội nghị tổng kết tối nay nhất định phải đến tham gia
đúng giờ nhé. Đây là lần tổng kết phối hợp cuối cùng của các ngành trong tỉnh Hà Tây chúng ta, dù thế nào cũng không thể đến muộn. Tôi vô cùng
hài lòng với biểu hiện của quận Tân Hoa các anh.
Nói xong, Lý Đức Lâm liền cúp điện thoại.
Nhưng chân mày Liễu Kình Vũ lại càng nhăn chặt.
Tuy ánh mặt trời bên ngoài vẫn rạng rỡ, nhưng Liễu Kình Vũ lại cảm nhận
được một sự nguy hiểm phía sau hai câu nói dường như không quan trọng
này của Lý Đức Lâm.
Phải biết rằng, Lý Đức Lâm là Chủ tịch thành phố, công việc rất bận rộn, ông ta sao có thể chỉ vì lo mình đến muộn mà tự gọi điện thoại để nhắc
nhở chứ.
Lý Đức Lâm rốt cuộc có mục đích gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ thực sự không nghĩ ra, nhưng hắn luôn cảm thấy không yên tâm.
Tần Duệ Tiệp hỏi: - Liễu Kình Vũ, anh nói cú điện thoại này của Lý Đức Lâm rốt cuộc là có ý gì, tôi cứ thấy có chút khác lạ.
Liễu Kình Vũ cười khổ nói: - Đúng vậy, tôi cũng thấy có chút lạ, nhưng không nghĩ ra rốt cuộc lạ ở chỗ nào.
Lúc này, đột nhiên hai mắt Tần Duệ Tiệp tỏa sáng nói: - Chẳng lẽ là vì
anh không mời ông ta tham gia cuộc họp báo lần trước nên ông ta tức
giận, muốn phê bình anh thậm tệ trong hội nghị tổng kết?
Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói: - Ừ, cũng có khả năng này. Nhưng tôi cho
rằng, nếu chỉ vì nguyên nhân này, không đáng để Lý Đức Lâm đích thân gọi cho tôi cú điện thoại đó. Hơn nữa tôi không thấy trong giọng nói của
ông ta có ý bất mãn và tức giận gì, ngược lại rất vui vẻ. Đây cũng là
điều tôi lo nhất hiện tại.
Theo lý thuyết, sự việc lớn và náo động như vậy mà tôi không mời ông ta, ông ta hẳn phải hận tôi đến thấu xương hoặc nghiến răng nghiến lợi mới
đúng. Nhưng lúc ông ta nói chuyện với tôi lại rất vui vẻ, đây rốt cuộc
là chuyện gì, khiến tôi không thể tin được.
Tần Duệ Tiệp nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, cũng cảm thấy có chút vấn đề.
Lúc này, Tào Thục Tuệ luôn luôn im lặng ở bên cạnh đột nhiên nói: - Mặc
kệ Lý Đức Lâm muốn làm gì, dựa vào tính cách của Liễu Kình Vũ anh, anh
lại sợ ông ta hay sao?
Liễu Kình Vũ cười khổ nói: - Tào Thục Tuệ à, có thể em không biết, tình
huống này không giống với khi chúng ta ở Thành phố Yến Kinh. Lúc trước,
chúng ta chỉ là trẻ con, muốn thế nào được thế đó, chỉ cần không vượt
quá giới hạn. Nhưng hiện tại không giống, anh ở trong quan trường, phải
tuân thủ rất nhiều quy củ và quy tắc. Nếu đối phương không quá đáng, anh không thể sử dụng thủ đoạn cứng rắn.
Lúc này, Hàn Hương Di nói: - Ôi, anh Liễu à, xem ra anh vào quan trường
lăn lộn lại trở nên không thú vị, hay là trở về cuộc sống đại thiếu gia
của anh ở Thành phố Yến Kinh đi.
Liễu Kình Vũ nghe Hàn Hương Di nói như vậy, chỉ có thể lắc mạnh đầu nói: - Rất nhiều người hướng tới cuộc sống như vậy, nhưng anh lại không
muốn. Em nên biết, anh từ nhỏ đã có chí hướng muốn vào quan trường, làm
chút việc giúp người dân. Hiện tại, anh đã vào được thì sẽ không rút
lui, dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần kiên trì là
được.
Tào Thục Tuệ nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, kín đáo nhìn Liễu Kình Vũ
một cái, lại nhìn Tần Duệ Tiệp một cái, nói: - Tần tiểu thư, về sau cô
vẫn sẽ tiếp tục phát triển trong quan trường phải không?
Tần Duệ Tiệp nhìn thấy ý khiêu khích tràn đầy trong mắt Tào Thục Tuệ,
lập tức đề cao cảnh giác, hết sức cẩn thận nói: - Nếu không có gì ngoài ý muốn hẳn sẽ như vậy.
Tào Thục Tuệ lập tức nói tiếp: - Nếu tôi đoán không nhầm, ý của Tần tiểu thư nhất định là muốn ở bên cạnh Liễu Kình Vũ nhỉ?
Gây hấn, khiêu chiến, chất vấn.
Sau khi Tào Thục Tuệ nói xong lời này, những người khác bao gồm Chu Khôn Hoa đều tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Tần Duệ Tiệp.
Nếu điều Tào Thục Tuệ nói là thật, vậy chuyện này thật thú vị rồi đây.
Không thể không nói, lời nói này của Tào Thục Tuệ trực tiếp khiến Tần
Duệ Tiệp rơi vào tình thế hết sức khó coi. Nếu cô không thừa nhận, về
sau khi ở bên Liễu Kình Vũ trên con đường làm quan, chỉ sợ tiểu yêu tinh Tào Thục Tuệ này không biết sẽ còn làm gì. Nhưng nếu thừa nhận, hiện
tại trước mặt nhiều người như vậy, cô không chỉ rất xấu hổ, mà còn mất
đi tôn nghiêm trước mặt mọi người.
Giờ phút này, trong lòng Tần Duệ Tiệp rất hận Tào Thục Tuệ, nhưng lại không thể không trả lời cô ta.
Liễu Kình Vũ đứng bên cạnh nhất thời không biết nói gì, trong lòng tự
nhủ Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp chỉ cần ở gần nhau nhất định sẽ không
ngừng xảy ra chuyện. Cùng với một câu thêm dầu vào lửa của tiểu ma nữ
Hàn Hương Di, sự việc thật khó giải quyết. Nhất là hiện tại, Liễu Kình
Vũ muốn nói cũng không tiện.
Giờ phút này, Tào Thục Tuệ dùng đôi mắt to ngập nước hết sức tò mò, vô tội và tràn đầy hứng thú nhìn Tần Duệ Tiệp.
Cũng may Tần Duệ Tiệp không phải một kẻ tầm thường, cô thoáng do dự rồi
trực tiếp vô cùng thẳng thắn thừa nhận nói: - Ừ, Tào Thục Tuệ, cô đoán
đúng rồi, chính xác dự định của tôi là ở bên cạnh Liễu Kình Vũ, vì anh
ấy là lãnh đạo của tôi, làm việc với anh ấy khá thú vị, hơn nữa còn dễ
được cất nhắc.
Tần Duệ Tiệp trực tiếp dùng chiêu Càn Khôn Đại Na Di, nhẹ nhàng như đánh thái cực quyền xuyên tạc ý của Tào Thục Tuệ đến tận chân trời.
Tào Thục Tuệ cũng không tầm thường, thấy Tần Duệ Tiệp muốn đánh thái cực quyền, cô lập tức vừa cười vừa nói: - Tần tiểu thư, cô thật không hổ là người làm quan, luôn nghĩ mọi cách lừa người dân chúng tôi. Ý của tôi
là muốn hỏi cô một chút, có phải cô đặc biệt thích Liễu Kình Vũ, thậm
chí là muốn theo đuổi anh ấy, nên mới luôn ở bên cạnh anh ấy, coi chừng
anh ấy, làm phiền anh ấy.
Lời này của Tào Thục Tuệ vừa thốt ra, đám người đang dọn dẹp đồ đạc Chu
Khôn Hoa, Triệu Vĩ Kiệt, Lý Hiểu Hà đều làm việc chậm lại, dỏng tai lên. Chuyện hay như vậy ngay cả Chu Khôn Hoa cũng không muốn bỏ qua.
Tần Duệ Tiệp không ngờ Tào Thục Tuệ cố chấp như vậy, không ngừng khiêu
khích mình. Sự cao ngạo, mạnh mẽ trong cô trực tiếp được biểu hiện, cô
thản nhiên cười nói: - Đúng vậy, tôi đúng là rất thích Liễu Kình Vũ, tôi nhất định phải theo đuổi anh ấy. Người đàn ông ưu tú như Liễu Kình Vũ
tôi nhất định phải có được, bỏ lỡ liền mất cơ hội. Thế nào, Tào Thục
Tuệ, chẳng lẽ cô cũng cảm thấy hứng thú với Liễu Kình Vũ? Nếu vậy, tôi
không ngại cạnh tranh công bằng với cô.
Dũng cảm, hết sức dũng cảm.
Giờ khắc này, tất cả đám người Chu Khôn Hoa, Lý Hiểu Hà, Triệu Vĩ Kiệt
đều bị sự dũng cảm của vị Trưởng phòng xinh đẹp này dọa sợ rồi.
Tào Thục Tuệ cũng có chút không ngờ, cô không nghĩ tới, Tần Duệ Tiệp
không quan tâm tới ảnh hưởng trong quan trường, trực tiếp thừa nhận sự
thực bản thân thích Liễu Kình Vũ rồi.
Tuy nhiên biểu hiện của Tần Duệ Tiệp làm cho cô càng thêm khó chịu, cô
đảo mắt, cũng không trực tiếp đối phó với Tần Duệ Tiệp, mà nói với Liễu
Kình Vũ: - Liễu Kình Vũ, nếu em nhớ không lầm, năm đó anh nói với em,
trước 26 tuổi tuyệt đối không kết hôn. Em nói không sai phải không?
Liễu Kình Vũ lại nhức đầu rồi, hắn thật không ngờ, Tào Thục Tuệ lại kéo
cả mình vào. Nhưng đúng là hắn từng nói những lời này, nên chỉ có thể
gật gật đầu nói: - Ừ, đúng là anh từng nói những lời này.
Nghe được câu trả lời khẳng định của Liễu Kình Vũ, Tào Thục Tuệ lập tức
nói với Tần Duệ Tiệp: - Tần tiểu thư, theo tôi biết, cô hơn Liễu Kình Vũ 3 tuổi, nếu Liễu Kình Vũ 26 tuổi mới kết hôn, cô lúc đó chỉ sợ đã 29
tuổi. Đây là tuổi thực, tuổi mụ đã là 30 rồi, cô chẳng lẽ không cho rằng đây là trâu già gặm cỏ non à?
Những lời này vừa nói ra, mùi thuốc súng liền bốc lên.
Nhưng mà, thân là Trưởng phòng xúc tiến đầu tư, lại có trí tuệ chính trị siêu việt, tuy trong lòng Tần Duệ Tiệp vô cùng phẫn nộ, nhưng vẫn lấy
đại cục làm trọng. Cô có thể nhận thấy, Tào Thục Tuệ khiêu khích mình
không ngừng, mục đích chính là khiến mình tức giận không khống chế được. Đến lúc đó, chỉ sợ địa vị của mình trong lòng Liễu Kình Vũ sẽ lập tức
giảm xuống.
Cho nên, sau khi Tần Duệ Tiệp nghe Tào Thục Tuệ nói cũng chỉ tự nhiên
cười nói: - Trâu già gặm cỏ non cũng cần có bản lĩnh đấy. Nếu Liễu Kình
Vũ thực sự đồng ý yêu tôi, vì hạnh phúc cả đời của bản thân mình, tôi
không quan tâm người khác nói như thế nào. Sao vậy, Tào Thục Tuệ, cô
trêu chọc tôi nhiều lần như vậy là vì không tự tin vào bản thân sao? Nếu vậy, tôi càng có hi vọng theo đuổi Liễu Kình Vũ.
Nói xong, Tần Duệ Tiệp vô cùng khéo léo đi ra chỗ khác, tránh khỏi sự
phản bác của Tào Thục Tuệ đồng thời cũng để sự buồn bực lại cho Tào Thục Tuệ.
Tào Thục Tuệ tuyệt đối là một cô gái rất thông minh, cô tính tới rất
nhiều phản ứng của Tần Duệ Tiệp, nhưng không ngờ đến sự dũng cảm của Tần Duệ Tiệp, kết quả lúc này lại phải chịu thiệt. Cô liếc xéo Liễu Kình Vũ một cái rồi lập tức hỗ trợ công việc đang bận rộn.
Giữa hai người mới chỉ là khúc nhạc đệm. Ban đêm, sau khi ăn tối xong,
Liễu Kình Vũ tự lái xe đưa Tào Thục Tuệ và Hàn Hương Di đến nhà ga. Các
cô đi suốt đêm về Thành phố Yến Kinh, còn hắn thì lái xe đến Khách sạn
Thế Mậu.
Lúc này, trong phòng họp của Khách sạn Thế Mậu, Lý Đức Lâm, Lục Chấn
Phong, Trịnh Hiểu Thành cùng các Chủ tịch quận khác, Bí thư Quận ủy và
hầu hết mọi người gần như đều có mặt ở hội trường trước 10’.
Mọi người đều yên lặng đợi Liễu Kình Vũ.
Một bữa Hồng Môn Yến đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi Liễu Kình Vũ đến.
kiến sửa chữa, sau khi in ra thì trực tiếp ký ngay tại hiện trường, vô cùng sảng khoái.
Hợp đồng ký kết xong, Liễu Kình Vũ và Lý Chính Đông cùng trao đổi phương thức liên lạc, sau đó ông ta rời đi.
Nhìn bóng lưng Lý Chính Đông rời đi, Lý Hiểu Hà dùng giọng điệu vô cùng khoa trương nói:
- Phó chủ tịch quận à, chúng ta phát tài rồi. Thật không ngờ, cứ như vậy thì thành tích sẽ tăng gấp bội đấy.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ vang lên. Là Lý Đức Lâm gọi tới.