Cơ mặt hắn không ngừng co rút, giống như nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ, sự sợ hãi không ngừng lan tràn ra
khắp đôi con ngươi.
Tiếng thở của hắn ồ ồ, sắc mặt tái nhợt như không còn sức phản kháng.
Mặc Tiểu Cơ bị ánh mắt hoảng sợ của hắn
làm cho ngây dại, không dám quay đầu lại, thậm chí còn không thở được.
Nàng đứng một chỗ, không dám cử động, chỉ cảm thấy gió lạnh thổi từng
đợt sau lưng, thổi đến nổi da đầu nàng run rẩy, mãi cho đến khi mất đi
tri giác.
Ông bà cụ cũng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn con trai và Mặc Tiểu Cơ, còn có cả đám sương mù u ám phía sau lưng nàng.
Bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen, ánh đèn dầu trong căn nhà gỗ vẫn đủ chiếu sáng, không thể nào có một chỗ u
ám như vậy. Thế nhưng nó lại xuất hiện, rất mơ hồ, trốn ở phía sau Mặc
Tiểu Cơ.
Có lẽ nó đã tồn tại từ lúc đầu nhưng cả ba người đều không để ý, cho đến khi nam nhân kia trở về.
Hắn cũng không quan tâm nữa, bước nhanh
đến bên cạnh Mặc Tiểu Cơ, kéo mạnh Mặc Tiểu Cơ ra ngoài, nói một cách
lạnh lùng: “Tại sao ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ ngươi không biết trên
người ngươi có bao nhiêu tà ác hay sao? Ngươi sẽ hại chết tất cả người
trong thôn chúng ta!”
“Hách Liên!” Ông cụ run rẩy cả người, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn con trai mình và Mặc Tiểu Cơ.
Mặc Tiểu Cơ lại càng sợ hãi hơn, chỉ có thể mặc kệ cho nam nhân kia đẩy mình ra khỏi cửa.
Nam nhân trẻ tuổi kia nhìn Mặc Tiểu Cơ
đang ngây ngốc đứng ngoài cửa, cắn môi căm hận nói: “Ngươi mau rời khỏi
đây đi! Đừng có quay lại nữa!”
Cánh cửa vô tình đóng rầm trước mặt Mặc Tiểu Cơ, nước mắt nàng ngay lúc đó như lũ vỡ đê lan tràn ra ngoài.
“Ngươi còn tâm tư ở đây khóc sao? Trước
khi trời tối, ngươi nhất định phải đến miếu thờ Nam Sơn, nếu không thì
không ai có thể cứu được ngươi!”
Thanh âm của nam nhân kia có chút run rẩy, có lẽ là vì sợ hãi.
Thế nhưng lời nói của nam nhân kia, Mặc
Tiểu Cơ hoàn toàn nghe thấy. Nàng nhớ đến âm thanh hừ lạnh kia, còn có
ánh mắt hắn nhìn về phía sau lưng mình, có lẽ là hắn nhìn thấy gì đó rất đáng sợ.