Mặc Tiểu Cơ về phòng nhỏ của mình, phải
đi qua rừng trúc kia. Vừa nghĩ tới rừng trúc, Mặc Tiểu Cơ lại ứa mồ hôi
lạnh, cho dù Mặc Tiểu Cơ nàng cũng biết đó là một nơi quỷ quái, quả thực là so với phim kinh dị Nhật Bản còn đáng sợ hơn vài phần, ngẫm lại thì
cho dù có mười ngày liên tiếp gặp ác mộng cũng không bằng đi qua nơi
này.
Mặc Tiểu Cơ chạy đến rừng trúc, đột
nhiên dừng bước, nàng thấy mi nam cương thi – Quân Vương Gia với khuôn
mặt tuấn tú băng lãnh cũng đứng ở rừng trúc.
Rừng trúc xanh biếc lộ ra áo choàng bạch sắc của hắn, xinh đẹp vô cùng.
Mặc Tiểu Cơ định nín thở, nhấc y phục lên lén đi qua phía sau lưng hắn, thì Quân Vương Gia lại quay đầu.
Con ngươi tuyệt đẹp, ngũ quan tinh ảo
như trạm khắc, kiên nghị, băng lãnh, thần bí, tà ác, tinh xảo, chưa bao
giờ thấy ngũ quan của ai lại có nhiều ưu điểm như thế.
Ánh mắt Mặc Tiểu Cơ không nhịn được lại nhìn về phía khuôn mặt tuyệt sắc của Quân Vương Gia, nhìn đến thần hồn điên đảo.
Khóe miệng Quân Vương Gia kéo thành một
nụ cười nhạt, đi tới trước mặt Mặc Tiểu Cơ, vươn ngón tay thon dài, dịu
dàng cẩn thận vén lọn tóc rối của nàng ra sau tai.
Mặc Tiểu Cơ được đại soái ca đối đãi dịu dàng như vậy, liền mất hết phương hướng, chỉ biết ngây ngốc nhìn gương
mặt tuyệt sắc chậm rãi tiến sát đến mặt mình.
Mặc Tiểu Cơ mở to mắt nhìn soái ca đang
nhắm mắt, vẻ mặt say mê trên đôi môi có thể coi là hồng nhuận của nàng,
đòi hỏi lên xuống, khiến cho Mặc Tiểu Cơ cũng muốn nhắm mắt lại tận
hướng nụ hôn nồng nhiệt của tuyệt sắc mĩ nam một chút.
Còn không đợi nàng nhắm mắt lại, đã thấy bạch y nữ tử đứng phía sau bọn họ mắt lóe lên tia hung ác, khuôn mặt
băng thanh ngọc khiết trở nên dữ dội một cách đáng sợ, càng ngày càng dữ dội.
Ánh mắt như vậy nhìn thẳng vào Mặc Tiểu
Cơ, y phục trắng tuyết trên người, khí tức quỷ dị bộ phát quanh cơ thể
nàng ta, giống như một sinh mệnh mang đầy tà ác.
Mặc Tiểu Cơ không nếm được hương vị của
đại mĩ nam, nàng cố gắng đẩy mĩ nam ra, nhưng mĩ nam lại ngược lại càng
ôm bả vai nàng chặt hơn, càng ngày càng cuồng nhiệt.