Nha hoàn nhìn thấy nàng nhíu mày liền
nhẹ giọng trả lời “Người đã vài ngày không đến vấn an, hôm kia Đại Vương Phi còn phái người đến hỏi thăm nữa.”
Mặc Tiểu Cơ thở dài trong lòng. Thân
phận của nàng có nhiều rắc rối thật, mẫu thân là tiểu thiếp, còn mất
sớm, nay nàng lại gả cho một tay Vương Gia chết yểu, mà chỉ là một tiểu
thiếp. Ngẫm lại thật đau đầu.
Bao nhiêu hi vọng nàng chỉ đang nằm
mộng, nhưng mà…Haizz! Ở chung một chỗ với bà nội là Vu Bà dường như còn
nguy hiểm hơn so với nơi này. Mỗi ngày cho nàng ăn những thứ kỳ lạ, sớm
muộn gì cũng sẽ chết trong tay bà. Rời khỏi đó cũng tốt, từ lúc tỉnh dậy nàng cũng chưa di dạo lần nào.
Nhìn thấy Mặc Tiểu Cơ gật đầu, nha hoàn
rất vui vẻ. Thế nhưng Mặc Tiểu Cơ lại cảm thấy nha hoàn xinh đẹp này
trước mặt là cung kính với nàng, nhưng sau lưng lại khinh thường. Lúc
Mặc Tiểu Cơ vô tình quay đầu lại thì có thể nhìn thấy ánh mắt oán hận
cùng giễu cợt của nàng ta.
Phủ đệ này tuy không lớn lắm nhưng để bố trí cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Vừa đi qua một cánh cổng nhỏ, đập vào
mắt là một hòn giả sơn nằm giữa vườn hoa hồng. Phía xa xa là một chiếc
cầu màu trắng, đi xuống cầu là một cánh rừng trúc xanh um tươi tốt.
Mặc Tiểu Cơ lại không có tâm tình thưởng thức phong cảnh, một màn quen thuộc trước mắt nàng đã nhìn thấy, chính
là trong ngôi trong cổ mộ trước lúc nàng mê man.
Đặc biệt là cánh rừng trúc kia, khiến cho nàng càng thêm hoảng sợ.
Cũng may bây giờ trong rừng trúc không có cái gì, phía dưới đất cũng không phải màu đỏ.
Bước chân của Mặc Tiểu Cơ nhanh hơn, nàng muốn rời khỏi đây nhanh một chút.
Phía sau nàng, hai nha hoàn đi theo thầm trao đổi một ánh mắt kinh ngạc, đặc biệt là nha hoàn xinh đẹp, khóe
miệng lộ ra tia cười lạnh.
Chiếc màn lụa mỏng trắng tinh, tòa đình
trắng muốt, ngay cả bài trí bên trong cũng chỉ là một màu trắng. Phía
sau chiếc màn lụa màu trắng, một bạch y nữ tử khuynh quốc khuynh thành
đứng đó – Vương Ngữ Yên.
Hàng mi nàng ta cong nhẹ, đôi con ngươi
mang theo sự lười nhác, ngay cả biểu tình trên đôi gò má tinh xảo cũng
cực kỳ biếng nhác nhưng giơ tay nhấc chân lại tản mát ra vẻ đẹp kinh
người, khiến cho người ta không thể dời mắt.
Nàng ta nhìn thấy Mặc Tiểu Cơ liền mỉm cười.
Cả đất trời đều bị đốt thành tro bụi, chỉ có nụ cười tuyệt diễm của nàng ta vẫn còn đó.