Cơ thể cô gái này vẫn duy trì tư thế rất đẹp, phía dưới…lại là một lớp da người trống rỗng đong đưa theo gió.
Mặc Tiểu Cơ hoảng sợ, lần đầu tiên cảm thấy da người chẳng khác gì da
động vật, sau khi mất đi sinh mệnh lại là như thế này.
Thần kinh của Mặc Tiểu Cơ như bị tổn
thương nghiêm trọng, may mắn cô là Mặc Tiểu Cơ, là một cô gái lớn lên
trong thôn này, thần kinh bền bỉ hơn so với người bình thường. Cô cố
gắng thu ánh mắt từ trên người cô gái bị hủy hoại kia, sau đó hét lên
một tiếng, rồi bật người đứng lên khỏi mặt đất, vội vàng chạy về phía
trước.
Không biết đã chạy loạn bao lâu, Mặc Tiểu Cơ mới dừng bước.
Cô không biết mình đã chạy vào một đại điện xa hoa khi nào, ngẩng đầu đánh giá xung quanh.
Một cột trụ bằng gỗ Tử Đàn khắc hình
rồng cao vút nguy nga, một vách tường vẽ đầy tranh bích họa, trên đó là
hình ảnh một thanh niên phong thần tuấn lãng cùng một cô gái xinh đẹp
tuyệt trần, bên cạnh còn có một cô gái áo trắng che mặt.
Mặc Tiểu Cơ mơ hồ cảm thấy cô gái xinh
đẹp tuyệt trần kia có chút quen quen, hình như là…cô gái chỉ còn lớp da
người trong rừng trúc kia.
Da đầu Mặc Tiểu Cơ lại bắt đầu run lên.
Cô cố nén sự sợ hãi sâu trong nội tâm, tiếp tục quan sát.
Trên vách tường đều vẽ cuộc sống sinh
hoạt bình thường của họ, có thể nhìn ra nam tử này rất yêu thương cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia, mà hình ảnh cô gái áo trắng lại xuất hiện rất
ít.
Vậy tại sao, cô gái xinh đẹp tuyệt trần
này lại bị lột da treo trong rừng trúc? Đây là đâu? Những nghi vấn liên
tục xoay quanh trong đầu Mặc Tiểu Cơ.
Trong phòng còn lạnh hơn so với bên
ngoài, lạnh buốt đến nỗi làm cho người ta muốn đông cứng. Mặc Tiểu Cơ ôm hai tay quanh ngực, răng lập bập va đập vào nhau, không ngừng run rẩy.
Những đồ vật ở đây được sắp xếp rất có trật tự, không dính một hạt bụi, thật giống như có người đang ở lại đây.
Một chiếc lò bốn đầu quái thú được đặt ngay ngắn chính giữa đại điện.
Phía xa là một chiếc bàn dài bằng gỗ
Lim, bên trên bày đầy giấy và mực. Mặt sau là một chiếc ghế dựa lưng
cao, có một chiếc nệm màu vàng thêu hình rồng kê phía dưới.
Lúc này, cảm giác nằm mơ của Mặc Tiểu Cơ càng lúc càng chân thật, những thứ cô nhìn thấy đáng lẽ không nên chân thật như thế.