Vân Hề cúp điện thoại, nhìn một lượt qua căn phòng, giống như muốn đem
mỗi chi tiết trong căn phòng này khắc sâu trong trí nhớ của mình vậy.
Cuối cùng cậu đi đến phòng khách kéo theo chiếc va ly đã được chuẩn bị
từ trước đi đến trước cửa, đổi giày, Vân Hề ngoảnh đầu nhìn căn phòng
mình đã sống năm năm trước khi trọng sinh, lưng cậu cứng ngắc, gân tay
nổi lên.
Dựa theo giao dịch giữa cậu và Hàn Diệp Triết, cậu chỉ
cần đi qua phòng bảo vệ khu chung cư một chút sẽ có người của hắn đứng
đợi sẵn, sau khi Vân Hề hoàn thành xong dự định sẽ chở cậu đến thẳng sân bay.
Quả nhiên khi Vân Hề vừa ra khỏi cổng khu chung cư đã thấy
một chiếc taxi đậu không xa, tài xế nhìn ra cậu liền giơ tay tạo tín
hiệu, cậu gật đầu nhanh chóng bước lại gần xe taxi.
Khi trên
đường đến khách sạn, tâm tình Vân Hề không hiểu sao vô cùng bình tĩnh,
không có vui sướng vì sắp đượ rời đi, cũng không vui vẻ khi trả thù được Lê Tích.
Rất nhanh xe taxi đã đến khách sạn, Vân Hề để hành lí
lại trên xe sau đó dặn tài xế thời gian quay trở lại đón mình rồi mới
xuống xe. Cậu đi vào thang máy, ấn xuống số tầng, không mất mấy phút cậu đã đứng trước cửa một căn phòng.
Cậu hít một hơi thật sâu, không ấn chuông, mà lại lựa chọn gõ cửa. Mấy tiếng “Cốc cốc!” phảng phất như đập mạnh vào tim cậu vậy.
Tay kia lại bất an nắm chặt lấy gấu áo.
Rất nhanh cửa phòng được mở ra, Lê Tích mặc áo tắm màu trắng nhìn Vân Hề
với ánh mắt khiêu khích châm chọc, tóc của y vẫn còn ướt, hiển nhiên là
vừa mới tắm xong cách đây không lâu.
Y đan chéo hai tay lại với nhau, nghiêng người tựa trên cửa: “Tốc độ cũng nhanh đấy chứ.”
Hai tay dưới lớp áo nắm chặt lại thành nắm đấm, Vân Hề lạnh lùng nhìn Lê Tích: “Hắn đâu?”
“Vẫn còn chưa chết tâm cơ đấy.” Lê Tích cười phì một tiếng, xoa xoa lấy mái
tóc mình: “Vẫn còn đang ngủ, có cần tao dẫn mày đi xem không?”
“Không cần!” Vân Hề đẩy Lê Tích ra, nhấc chân đi vào trong phòng, đôi giày màu trắng bước đi trên thảm không hề gây ra bất cứ tiếng động nào.
Vân Hề đứng trước giường khoảng vài mét thì dừng lại, Hàn Diệp Tu vẫn ngủ
ngon trên chiếc giường màu trắng tinh, hai mắt nhắm nghiền, ***g ngực
màu mật ong lộ ra khỏi chăn, lông mày hắn hơi nhíu lại, giống như ngủ có chút không ngon, trong phòng tràn ngập mùi rượu.
“Sao nào? Hiện tại đã hết hy vọng chưa?” Giọng nói trêu ngươi của Lê Tích vang lên sau lưng cậu.
Vân Hề mím môi, trầm mặc nhìn Hàn Diệp Tu ngủ say, mặc dù đây là âm mưu đã
được đặt ra từ trước, mặc dù trên đường đi cậu cũng đã đoán được tình
huống thế này, nhưng trái tim vẫn không nhịn được đau nhói.
Cậu chậm rãi nhếch khóe miệng, nói: “Mày thắng.” giọng nói rất bình thản, không mang theo bất cứ cảm xúc nào.
Lê Tích khẽ cười lên: “Tao đã nói sớm muộn gì cũng thay thế vị trí của mày mà, mày xem, hiện tại có phải là lúc mày nên cút rồi phải không?”
Vân Hê rũ mắt xuống, lắc đầu cười vang một tiếng, không biết là cười nhạo
cho thành công của mình hay cười nhạo Lê Tích ngu xuẩn nữa.
Lê Tích nhíu mày không nói lời nào.
Một tiếng khàn khản rên rỉ vang lên trong phòng, nét mặt Lê Tích lập tức
hiện lên vẻ kinh hoàng nhưng rất nhanh được che dấu đi. Hàn Diệp Tu nhỏm dậy dùng một tay bóp chặt trán, tối qua hắn uống rất nhiều rượu, hiện
tại cảm thấy đau đầu đến nổ tung, huyệt thái dương nhảy liên hồi. Nếu
như không phải hắn nghe tiếng cười vang lên, rất có thể hắn sẽ nằm ngủ
mãi không dậy nữa.
Hàn Diệp Tu rất nhanh bị chiếc chăn màu trắng
hấp dẫn ánh nhìn, trong kí ức của hắn thì hắn và Vân Hề chưa từng dùng
chiếc chăn nào màu trắng hết, loại màu sắc này thường được dùng trong
bệnh viện hoặc quán bar mà thôi. Quán bar…tim Hàn Diệp Tu đột nhiên run
lên, rốt cuộc hắn cũng nhận ra được điểm không thích hợp. Lúc này tiếng
cười trong phòng đã dừng lại, Hàn Diệp Tu mạnh mẽ ngẩng đầu lên đã nhìn
thấy Vân Hề mặc áo sơ mi màu xám đứng ở cách đó không xa.
Đáy mắt cậu hiện lên bi thương nồng đậm, ánh mắt ấy của cậu giống như kiếp
trước khi nhìn thấy hắn mang Lê Tích về căn nhà của hai người.
Vân Hề khó khăn kéo kéo khóe miệng, trong mắt đều có tơ máu, khàn giọng
nói: “Tôi đang lo lắng tại sao anh cả đêm không về, hiện tại xem ra
chẳng có chuyện gì nguy cấp hết.” dáng vẻ tươi cười lúc này của cậu còn
xấu xí thảm hại hơn rất nhiều với người đang khóc lóc thảm thiết: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rôi.”
Hàn Diệp Tu dường như tắc nghẹn không thể thốt lên nổi một câu chữ nào, hắn ngốc
lăng nhìn về phía Vân Hề, cấp thiết nghĩ đến giải thích cho cậu thế này
đây.
Lúc này Lê Tích đột nhiên từ đâu bưng đến một ly nước ấm đến trước giường: “Anh Hàn, trước hết uống một ly nước đã.”
Hàn Diệp Tu cứng ngắc quay đầu nhìn sang hướng khác, là Lê Tích đang mặc áo tắm màu trắng nhẹ nhàng bưng một ly nước, trên miệng là một nụ cười dịu dàng, kiểu gì cũng thấy chướng mắt.
Vân Hề nhắm mắt lại, nặng nờ thở dài một tiếng, cậu giả vờ nhẹ nhàng nói: “Tôi ra ngoài đi dạo.” nói xong liền quay người bước đi, hai tay bàn tay không tự chủ được nắm
chặt lại, đến móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không mảy may phát hiện
ra.
“Cút!” Hàn Diệp Tu thét lên một tiếng đẩy Lê Tích đứng một
bên ra, vén chăn lao xuống giường: “Vân Hề! Em nghe anh giải thích đã,
anh…”
Vân Hề dừng bước quay đầu lại, vẻ mặt không đổi nhìn Hàn
Diệp Tu một thân trần trụi phía sau, cuối cùng mỉm cười kiên quyết rời
đi, không có một giây phút chần chờ nào.
Ly thủy tinh trong suốt
rơi xuống mặt thảm, lăn lông lốc mấy vòng rồi dừng hẳn, nước ấm vang đầy sàn. Hàn Diệp Tu đứng nguyên tại chỗ, khiếp sợ nhìn thân hình trần trụi của chính mình, trong đầu chỉ còn lại ánh mắt của Vân Hề trước khi rời
đi.
Lê Tích cẩn thận từng tí tiến đến bên hắn, sợ hãi hô to: “Anh Hàn…”
“Rầm!” Lê Tích bị Hàn Diệp Tu đá mạnh một cái vang ra sàn nhà, y kinh ngạc
nhìn hắn nổi giận đùng đùng, vẫn không thể tin được chuyện trước mắt
mình.
Hàn Diệp Tu giật mạnh chiếc chăn trên giường bao lại quanh
thân, sau đó cúi người nắm chặt lấy cổ Lê Tích kéo lên, sắc mặt hắn rất
âm u, có thể nhìn thấy lửa giận dày đặc trong mắt.
Lê Tích vì bị
bóp cổ cho nên thiếu dưỡng khí trầm trọng, mặt cũng trở nên tím tái, y
vùng vẫy muốn đẩy tay Hàn Diệp Tu ra nhưng không thể được, chỉ khó khăn
cầu xin: “Anh…Hàn…buông tay…”
Hàn Diệp Tu không có phản ứng trước lời cầu xin của Lê Tích, mà quay ra đầu giường lấy điện thoại ấn số gọi cho thuộc hạ dặn bọn họ đi tìm Vân Hề vừa mới chạy khỏi khách sạn này.
Hắn cúp điện thoại mở nhật kí cuộc gọi, lập tức thấy hiện tên Vân Hề lên
đầu tiên, thời gian ghi lại là bảy giờ không hai phút. Hàn Diệp Tu thả
điện thoại xuống, âm trầm nhìn Lê Tích: “Ai cho máy lá gan mà dám động
đến điện thoại của tao? Ai cho mày lá gan mà dám bò lên giường của tao?
Nói!”
Lê Tích hoảng sợ trừng to mắt nhìn hắn: “Anh…Hàn…tôi, tôi không có.”Hàn Diệp Tu bóp cổ y thêm chặt: “Nói, tại sao tao lại ở chỗ này? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh…anh uống…say…tôi vừa lúc…gặp được anh…anh…”
Tựa hồ Hàn Diệp Tu nghĩ bóp cổ y thế này quả thực rất lãng phó thời gian
cho nên buông tay ra, ném y ngã xuống sàn nhà, hắn đứng từ trên cao,
lạnh lùng nhìn Lê Tích: “Nói nhanh! Đem toàn bộ chuyện tối qua đến sáng
nay nói hết ra cho tao!”
Lê Tích công người, ôm lấy cái cổ vừa bị bóp chặt của mình mà ho sặc sụa, y thở hổn hển, tham lam hít thở không khí.
Hàn Diệp Tu đá mạnh lên người Lê Tích: “Nói mau!”
Lê Tích thở hổn hển, ngửa đâu nhìn lên Hàn Diệp Tu, ánh mắt mang theo hơi
nước: “Hôm qua em vô tình gặp anh đang uống say, anh, anh kéo em đi
không để cho em tìm nơi cho anh ngủ. Em thấy anh khi say rất ngoan ngoãn cho nên đưa anh đến khách sạn, anh Hàn, mọi lời em nói đều là sự thực,
mong anh tin tưởng em.”
Hàn Diệp Tu bóp bóp lên trán, nhớ rõ tối
qua hắn cùng anh hai uống rượu bởi vì sáng hôm sau anh hai phải trở về,
lần này đi về không biết bao giờ mới gặp được lại nhau, cho nên hai
người đều không nề hà gì uống rất nhiều. Cuối cùng một anh lính dưới
quyền Hàn Diệp Triết hốt hoảng chạy đến, ghé bên tai thấp giọng nói gì
sau đó anh hai hắn lập tức đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nói sẽ phải người đem hắn về lại phòng trọ nhưng hắn từ chối.
Sau khi anh
hai đi hắn còn uống thêm một ít nữa, đến khi đầu óc choáng váng mới lảo
đảo rời khỏi quán bar, chuyện sau đó một chút cũng không nhớ nữa.
Hàn Diệp Tu càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng ảo não, lần nữa lại nhớ đến ánh mắt trước khi rời đi của Vân Hề. Rõ ràng đã nói sẽ đối xử tốt
với cậu, rõ ràng đã nói sẽ không bao giờ phản bội cậu, kết quả lại để
cậu chứng kiến những cảnh thế này, hắn biết hắn nên đuổi theo giải thích mọi chuyện với Vân Hề, thế nhưng ánh mắt kia của cậu lại khiến hắn quá
ngỡ ngàng, hắn không biết dùng cách nào để đối mặt với cậu nữa.
Lê Tích thấy sắc mặt Hàn Diệp Tu trở nên thâm trầm thì càng sợ hãi lùi
người lại phía sau: “Anh, anh Hàn, em có thể thay anh giải thích mọi
chuyện với Vân Hề, em có thể…”
“Câm mồm!” Hàn Diệp Tu nổi giận
gầm lên một tiếng, lần thứ hai cúi người bóp cổ Lê Tích: “Tối hôm qua
tao với mày có phát sinh quan hệ gì không?”
“Không có!” Lê Tích
hoảng loạn lắc đầu: “Không có gì cả, anh chưa xuống xe đã ngủ không biết gì, là tài xế cùng em đỡ anh vào phòng mà.”
Hàn Diệp Tu nheo mắt nguy hiểm nhìn y: “Vậy quần áo của tao đâu? Còn Vân Hề nữa, là mày gọi điện cho em ấy đến đây đúng không?”
Cả người Lê Tích run lên, hoảng sợ đến không nói nên lời.
Hàn Diệp Tu giận quá hóa cười: “Tốt, xem ra mày đã quên lời cảnh cáo của
tao trước đây, không sao, tao sẽ giúp mày nhớ lại từng chút, từng chút
một.”
Lúc này ngoài cửa vang lên mấy tiếng bước chân, hai gã
thuộc hạ vội vã tiến vào căn phòng, khi đi vào đã nhìn thấy Hàn Diệp Tu
đi chân trần cúi người bóp cổ Lê Tích đang nằm giữa sàn, hai người lập
tức dừng lại cung kính cúi đầu: “Ông chủ.”
Hàn Diệp Tu “Ừ” một tiếng buông Lê Tích ra, đứng dậy nói: “Đem nó đến khu Tây.”
Lê Tích ý thức được điều gì đó không tốt càng hoảng loạn lùi lại phía sau: “Anh Hàn, em không làm chuyện gì hết, anh không có quyền bắt em đi.”
Đột nhiên điện thoại Hàn Diệp Tu vang lên, hắn nôn nóng nhấc điện thoại
lên, phất phất tay về phía hai tên thuộc hạ kia: “Dán miệng nó vào, đem
cho tôi một bộ quần áo nữa.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, sau đó một giọng nói khàn khàn run run
truyền đến: “Ông chủ. Tôi không tìm được Vân tiên sinh.”
**************************
Phòng chờ sân bay rất đông đúc, mọi người đi khắp nơi trên thế giới đang chia tay với bạn bè người thân của mình, Vân Hề vẫn đứng yên mờ mịt nhìn về
đám đông, tay cậu che trước ngực, chỗ kia dường như hơi đau nhức.
“Sang bên kia cần chú ý tất cả, có chuyện gì cần cứ gọi điện cho tôi.”
Vân Hề nghiêng đầu, mờ mịt nhìn về phía Hàn Diệp Triết, lúc này cậu mới
chợt nhận ra thì ra đến tiễn cơ đấy. Để phòng trừ mọi chuyện xảy ra cho
nên cậu không nói cho Đường Hạo biết hôm nay mình bay, nhưng cũng đã
chuẩn bị tin nhăn để gửi đến cho y rồi.
Hàn Diệp Triết giơ tay muốn xoa xoa lên đầu Vân Hề, sau đó nghĩ đến chuyện gì lại rút tay về, hỏi một câu: “Luyến tiếc sao?”
Vân Hề lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có.”
Hàn Diệp Triết gật đầu: “Tên nhóc Lê Tích kia cứ để tôi xử cho, cậu cứ yên tâm.”
“Cũng đúng, Diệp Tu phát hiện ra cậu mất tích, người đầu tiên nó xử chính là
tên nhóc kia, nói không chừng tôi không thể có cơ hội ra tay ấy chứ.”
Cậu mím môi không nói thêm gì nữa.
“Xin lỗi cậu Vân Hề, tôi biết nói những lời này có vẻ già mồm lắm miệng nhưng mong cậu đừng oán hận tôi.”
“Không.” Vân Hề lắc đầu: “Sẽ không, đây là quyết định của bản thân tôi.”
Hàn Diệp Triết thở dài một hơi, nhét hộ chiếu vào trong tay Vân Hề rồi nhẹ
nhàng đẩy cậu đi: “Đi đi, nếu không có chuyện gì đừng nên..quay về thành phố này nữa.”
Vân Hề nắm chặt hộ chiếu trong tay, chậm rãi đi
vào phòng cách ly của sân bay, lưng cậu thẳng tắp như đang chứng minh
cho sự kiên quyết của mình. Cậu không đáp ứng lời nói của Hàn Diệp Tu
bởi cậu biết sẽ có một ngày mình cần quay trở lại, chuyện ở nới này vẫn
còn chưa xong đâu.