Si Quỷ
Mọi chuyện không hề đơn giản như Từ Ly Yến vẫn nghĩ, vài ngày sau cậu
liên hệ với người liên lạc nhưng không thu được tin gì có ích, mà chỉ
biết là giới hắc bang đang rất rối ren, Đao Cửu bị truy nã, sản nghiệp
thuộc Đao Tế Xã bị niêm phong ảnh hưởng tới toàn bộ khu vực buôn hàng
thuốc phiện lậu. Cảnh sát cũng truy bắt nhưng chỉ bắt được vài đám tay
chân lâu la, những nhân vật cấp cao trong băng đảng dường như bốc hơi
hoàn toàn, không thấy tung tích.
“Xin anh đấy, tốt nhất là đừng có gặp chuyện gì!” Cậu tự lẩm bẩm cầu khẩn với chính mình.
Từ Ly Thần và Từ Ly Hạo đã về sau chuyến dã ngoại, tránh liên lụy tới
người nhà cậu tiếp tục dọn đồ đạc về lại nhà trọ lúc trước ở. Thời gian
càng kéo dài, thấp thỏm trong lòng càng lớn. Từ Ly Yến biết đối với hắc
bang, kẻ nằm vùng mang tội lớn thế nào, cậu thực sự không dám tưởng
tượng tới việc Dụ Chiêu hiện tại đang phải chịu những hình phạt khủng
khiếp như thế nào.
Hôm nay, vừa hỏi thăm tin tức xong thì có
tiếng chuông điện thoại di động, là thư tin được gửi nặc danh, Từ Ly Yến mở hộp mail ra xem nhìn thấy một đoạn video, đập vào mắt đầu tiên là
cái đầu Dụ Chiêu ở trong làm cậu lập tức căng thẳng, hai mắt trừng trừng nhìn thẳng màn hình điện thoại.
Dụ Chiêu bị trói ở trên ghế, có
vẻ đã bị tra tấn rất dã man, trên trán có vệt nứt, máu từ đó tràn ra
nhiễm đỏ nửa khuôn mặt, một tên khác nhìn thẳng ống quay cười nhạt, “Từ
cảnh quan, nghe danh đã lâu, gần đây có khỏe không?”
Nam nhân gầy gò đã ngoài năm mươi, chính là Đao Cửu mà cậu vẫn muốn bắt, Từ Ly Yến
cắn chặt môi dưới chỉ thấy lão ta lại chẹp miệng lắc đầu nói, “Người yêu gặp chuyện chắc chắn là không được khỏe rồi. Trước kia đều là nhờ phúc
cậu, mấy mối buôn bán của Đao Tế Xã đều đi tong, tôi vẫn muốn gặp cậu
một lần xem ra cơ hội đã tới rồi.”
Lão đi tới đối diện Dụ Chiêu,
nắm chỏm tóc Dụ Chiêu nâng mặt hắn đối diện với ống quay, cười nói:
“Nghe nói mấy ngày nay cậu không ngừng hỏi thăm tin tức tên này, đúng là không ngờ cảnh sát cũng thích chơi trò đồng tính luyến ái. Nhìn thấy
hai người tình thâm nghĩa nặng tôi cũng muốn cho hai người một cơ hội.
Nghe cho kỹ, nhà kho bên bến tàu Bách Thịnh, nếu muốn hắn sống tốt nhất
biết phận mà đến một mình, nếu không mày chỉ có thể đến mà nhặt xác nó
thôi.”
Dụ Chiêu vội nhìn cậu lắc đầu, “A Yến, tuyệt đối đừng có tin. Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không sao!”
Một quả đấm giáng tới chặn họng hắn, Đao Cửu lại nhìn Từ Ly Yến nhe răng
cười, “Nhớ kỹ đến sớm một chút, tính kiên nhẫn của tao ít lắm!”
Dụ Chiêu dường như còn muốn nói nhưng ống kính đã chuyển sang chỗ khác, chỉ thấy một màu đen ngóm rồi kết thúc.
“Chết tiệt, tốt nhất là giữ cho anh ấy không bị làm sao, bằng không đừng mong tao tha cho chúng mày!”
Từ Ly Yến nghiêm mặt im lặng xem kĩ đoạn video một lần nữa, sau đó thay áo chống đạn, mặc áo khoác, lấy vài khẩu súng đã mua ở chợ đêm từ trước
ước lượng một hồi mới nhét ở thắt lưng.
May là đã có chuẩn bị từ
trước, muốn đối phó với Đao Cửu sợ súng của cảnh sát đối với hắn chỉ là
trò trẻ con. Đã vài lần đột kích xung đột với Đao Tế Xã, đây là lần đầu
bọn chúng đối đầu trực diện. Nhìn thấy Dụ Chiêu người đầy thương tích Từ Ly Yến xác định Đao Cửu đúng là thấy bản thân an nhàn quá rồi, bắt lão
ngồi tù là quá nhẹ, cậu muốn lão cả đời sau này tốt nhất xuống địa ngục
mà ở!
Bến tàu Bách Thịnh là nơi bị bỏ hoang đã lâu, trước kia là
bến đỗ tư nhân của một nhà theo ngư nghiệp, sau này ngư nghiệp phát
triển muốn chuyển bến tàu tới nơi trung tâm sầm uất hơn, nơi này chỉ tồn tại một kho trống lưu trữ ít hàng hóa chuyên chở, quanh năm bỏ hoang
không ai để ý tới, mấy năm bị gió biển ăn mòn đã xuất hiện nhiều vết rỉ
sét, nhìn thế nào cũng thấy hoang vắng xác xơ.
Cảnh sát bố trí
bao vây khắp ranh giới đất liền lẫn biển cả, nhưng dường như bến tàu cũ
nát bị lãng quên này cũng đã bị bọn họ bỏ rơi không thèm để ý tới. Nếu
không phải trong video nói rõ địa điểm, Từ Ly Yến cũng nghĩ không ra Đao Cửu sẽ trốn ở đây.
Đỗ xe cách đó không xa, chậm rãi tiến vào,
bên ngoài có không ít hàng hóa, cậu nhìn quanh một lượt thấy trước mặt
có chảo vệ tinh* trên một cây cột đèn. Trong đoạn video Đao Cửu gửi cho, Từ Ly Yến cũng thấy có bóng chảo vệ tinh ở ngoài cửa sổ, sau đó chuyển
mắt nhìn ra, thấy một nhà kho khá lớn. Từ Ly Yến rút súng nắm trong tay
mới thong thả đi vào.
Cửa nhà kho khép hờ, đi vào trong có điểm âm u, Từ Ly Yến vừa đi vào còn
chưa kịp thích ứng hoàn toàn với bóng tối, chỉ nghe một tiếng vang đập
tới lập tức nghiêng người tránh sang một bên theo bản năng, viên đạn lao tới chỉ kịp găm vào cửa sắt đằng sau cậu, phát ra đốm sáng nhỏ của
thuốc súng cháy.
Từ Ly Yến cúi người tránh trái tránh phải, đồng
thời giương súng bắn trả liền nghe thấy có tiếng người kêu ngã phịch
xuống đất, nhưng ngay lập tức tiếng súng vang lên ngày càng mau, vây
chặt cậu trong mùi thuốc súng.
“Tao đúng là nghĩ không ra thằng
này lại ngu như thế, thích cái thằng cặn bã như mày /Câu này là chém
-_-/?” Cùng lúc ấy, nghe thấy tiếng súng đạn dày đặc sát vách, Đao Cửu
lắc đầu nhìn Dụ Chiêu đang bị trói chặt chế nhạo, “Người yêu mày đến
rồi, đã nghĩ ra trước khi chết muốn nói gì với nó chưa?”
“Yên
tâm, ngươi chết rồi cũng không tới lượt ta chết.” Đối với Dụ Chiêu mà
nói, kẻ hung hãn ngoan lệ như Đao Cửu cũng chẳng khác gì những con người khác, vì vậy thuận miệng đáp.
Một đấm đánh tới, vết thương vừa
khô máu trên mặt lập tức vỡ ra máu bắn tung tóe, tuy rằng không thấy đau nhưng Dụ Chiêu vẫn mặt nhăn mày nhíu làm bộ đau cho Đao Cửu vui vẻ.
Dụ Chiêu không rõ chuyện Trịnh Trọng Thành sai kẻ nằm vùng bán đứng mình,
ngày đó đột nhiên hắn bị người của Đao Cửu vây bắt. Lấy pháp lực của hắn giết tất cả bọn họ rồi rời đi là chuyện đơn giản. Nhưng vì trước đó đã
đồng ý ba điều với Từ Ly Yến nên hắn không làm, chỉ đánh đấm như người
thường chống lại, kết quả rất nhanh thì bị bắt.
Trong quá trình
tra tấn, hắn bị đánh gãy một chân, đứt ba cái xương sườn, nếu là người
bình thường thì đã chẳng chịu nổi còn Dụ Chiêu chỉ là một âm hồn sống
trong cỗ thân thể này, nó có bị tra tấn hành hạ dã man hơn nữa cũng
chẳng ảnh hưởng hay làm hắn thấy đau đớn khó chịu. Nên Dụ Chiêu cứ mặc
bọn tay chân tra tấn mình thoải mái, thỉnh thoảng chán thì rú vài tiếng
phối hợp hoàn cảnh, ngồi chờ cứu viện của cảnh sát.
Sau đó Đao
Cửu bị truy nã phải chạy trốn, không có thời gian hành hạ hắn nhiều nữa, nhưng cảnh sát vẫn chẳng thấy xuất hiện. Thời gian qua ngày càng lâu,
hắn càng mất kiên nhẫn, còn đang suy nghĩ dùng phép thuật chạy trốn về
tìm Từ Ly Yến, sau đó mới tính đến việc tìm lý do để lấp liếm với cậu.
Ai mà biết Đao Cửu đã nhanh hơn liên lạc với cậu, hắn không thể làm gì
khác là lại ở đây chờ.
Nghe thấy tiếng súng liên tục không dứt ở
sát vách, Dụ Chiêu càng lo lắng, vòng ngũ sắc đeo ở cổ tay ngày càng
thít chặt, đây là báo hiệu Từ Ly Yến đang tới gần nguy hiểm, lệ khí bản
thân ngày càng nhiều kích động hắn, hai tay bị trói sau ghế lặng lẽ siết chặt, không còn thời gian nữa, hắn muốn chạy ngay qua hỗ trợ cậu, về
phần giải thích thế nào về pháp lực này đến lúc đó hãy tính đi.
Loạt mưa đạn bên kia sau một hồi cũng kết thúc, Đao Cửu đứng ở cửa sổ nhìn
ra bên ngoài rồi quay đầu nhìn Dụ Chiêu, “Xem ra bên kia đã hết kịch
hay, tên tiểu tình nhân của mày cũng xuống biển chơi với cá mập rồi.”
“Chưa chắc!” Sau tiếng hét lớn là tiếng thủy tinh bị vỡ, Từ Ly Yến từ bên
ngoài phá cửa lăn vào vừa vặn ở chỗ bên cạnh Đao Cửu, không để lão kịp
phản ứng vội chĩa súng thẳng thái dương lão, “Tao không nghĩ mày lại ngu thế này.”
Chuyện nhỏ này không che mắt nổi cậu, sau khi hạ xong
đám mai phục trong kho hàng cậu nhanh chóng chạy lên lầu hai, phát hiện
hai gian nhà kho cách nhau rất gần, vì vậy sau khi cắt đuôi bọn mai phục bên dưới thì leo lên mái nhà nhảy sang mái nhà kho bên này, xoay người
từ trên theo hướng cửa sổ nhảy vào trong. Động tác vừa rồi đảm bảo vừa
nhanh vừa đẹp không để bất kì ai kịp phản ứng, chờ tới lúc bọn họ phản
ứng lại thì Đao Cửu chắc chắn đã bị Từ Ly Yến khống chế.
Đao Cửu
là loại người từng trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, dù
nòng súng ngay đầu mình cũng không biểu hiện thái độ kinh sợ thái quá,
chỉ thản nhiên nói, “Cậu trai trẻ, đừng có quá tự tin.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, lão già!”
Trong phòng còn rất nhiều người, dù đi trước một bước Từ Ly Yến cũng không
dám khinh suất, túm lấy Đao Cửu cậu nhìn đám thuộc hạ lão hét lớn, “Lui
lại hết cho tao!”
Những tên này đều theo Đao Cửu đã lâu, thấy lão không nói gì thì đều lui lại phía sau, Từ Ly Yến lôi Đao Cửu tới cạnh
Dụ Chiêu, nhìn lướt qua còng tay bèn quát, “Chìa khóa!”
Một gã
nhìn sắc mặt Đao Cửu rồi mới ném chìa khóa tới, Từ Ly Yến bắt được
chuyển súng dí xuống eo Đao Cửu, tay kia giúp Dụ Chiêu mở khóa. Ngay lúc này, một gã trong góc đột nhiên nổ súng, Từ Ly Yến vội đá ghế Dụ Chiêu
ngã xuống đồng thời giương súng đáp trả, sau đó đạp ghế Dụ Chiêu ra sau
một cây cột sắt, bản thân cũng lăn một vòng tránh ở sau cây cột bên
cạnh.
Nhà kho để hàng có cấu trúc rất đơn giản, chỉ dùng mấy cây
cột sắt trụ chống mà thành, nhưng mà hiện tại vừa vặn có thể làm bia đỡ
đạn. Tiếng đạn găm vào vật cứng không ngừng vang lên, bắn gục một gã ngã xuống đất Từ Ly Yến vội thay băng đạn, gã khác đã xông lên chĩa nòng
súng ngay trước mặt, cậu nhanh nhấc chân đá súng bay về phía Dụ Chiêu,
thấy hắn nhặt súng lên thì không khỏi ngẩn người.
Hình như lúc nãy cậu còn chưa kịp mở còng cho Dụ Chiêu mà?
Ngay lập tức một cái còng tay được ném tới trước mặt, Dụ Chiêu đối diện nhe
răng giơ tay chữ V với cậu, đồng thời lại nghe thấy tiếng đạn bay vèo
vèo cộng với vài tiếng kêu thảm thiết, Từ Ly Yến sau cùng cũng bật ngón
cái với hắn rồi xông ra ngoài.
May là không nghi ngờ gì.
Dụ Chiêu trong lòng tự lau mồ hôi lạnh, lúc nãy dùng pháp lực mở khóa chứ
đương nhiên không phải dùng chìa khóa. Nếu không phải bây giờ tình hình
đang gấp chắc chắn Từ Ly Yến sẽ còn hoài nghi.
“Vẫn chịu đựng được chứ?” Sóng vai cạnh Dụ Chiêu, Từ Ly Yến hỏi.
“Không có vấn đề gì.”
Giọng điệu vẫn còn đùa được, xem ra đầu không bị đánh nghiêm trọng lắm làm Từ Ly Yến thoáng an tâm hơn, giương súng bắn mở đường xuống tầng dưới, Dụ
Chiêu chạy bên cạnh thầm sử dụng pháp lực vô hiệu hóa súng đạn bay tới.
Hai người nhanh chóng chạy xuống dưới nhìn thấy Đao Cửu cùng thuộc hạ
đang chuẩn bị chạy trốn. Từ Ly Yến vội muốn đuổi theo bị Dụ Chiêu kéo
mạnh lại trốn sau một góc, cùng lúc đó có vài quả lựu đạn nhỏ ném tới,
trong kho hàng nhất thời khói lửa mù mịt.
” Chết tiệt!”
Từ Ly Yến sặc khói ho vài cái, Đao Cửu là lão hồ ly nếu lần này để lão
chạy thoát sợ rằng khó có thể bắt lại, nên nhìn Dụ Chiêu nói, “Anh ở đây chờ đi, tôi sẽ quay lại ngay!”
“Này!”
Không ngăn được
cậu, Dụ Chiêu chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Từ Ly Yến xông ra
ngoài. Giống như lần đầu tiên gặp cậu, có dũng mãnh hung ác độc địa,
cùng ý chí bền bỉ không chịu từ bỏ cuộn trào trong cậu, không thể đứng
yên nhìn Từ Ly Yến mạo hiểm một mình Dụ Chiêu cũng lập tức chạy theo vừa vặn nhìn thấy có kẻ giương súng muốn bắn cậu, Dụ Chiêu vội vã đảo mắt,
nháy mắt có ánh vàng lóe lên làm hướng đạn nửa đường chuyển sang phương
hướng khác.
Quá lo lắng nên không kịp che giấu, tên bắn súng nhìn thấy ánh vàng lóe lên trong mắt Dụ Chiêu thì ngẩn người, sau đó la
toáng lên, “Quái vật!”
Đây là từ mà Dụ Chiêu không thích nghe
nhất, sợ Từ Ly Yến chú ý tới hắn không chút suy nghĩ giơ tay vặn một
cái, kẻ bắn súng đối diện kì quái cả người gãy làm đôi, kêu cũng không
kịp ngã xuống mặt đất chết tức tưởi.
“A Yến, đừng xông ra ngoài nữa!”
Trực giác báo hiệu sẽ có nguy hiểm, Dụ Chiêu vội gọi ngăn cậu lại nhưng lại
bị khói lửa cùng mấy kẻ chĩa súng vào cản bước chân, Từ Ly Yến không để ý đã chạy ra ngoài.
Bên ngoài nhà kho đã bị chiều tà nhuộm sắc,
Từ Ly Yến vừa chạy ra khỏi nghe thấy có tiếng xé gió, súng trong tay
nhanh chóng bị đá bay, ba bốn gã xuất hiện đồng thời tấn công. Mấy tên
này đều là cao thủ quyền đạo, Từ Ly Yến khó khăn lắm mới có thể chế ngự
được. Lúc này lại nghe thấy tiếng đạn đằng trước xé gió lao đến, cậu
tránh không kịp chỉ cảm thấy bụng đau nhói, cả người lảo đảo như bị ai
kéo lại đâm sầm vào cửa nhà kho tạo thành một âm hưởng lớn.
Ngồi
tựa cửa, Từ Ly Yến theo bản năng sờ thử bụng, chạm phải chất lỏng dinh
dính màu đỏ tươi vẫn chảy không ngừng, lực súng cực mạnh đã xuyên thẳng
vào ổ bụng, Từ Ly Yến khó khăn ngẩng đầu nhìn thấy Đao Cửu cầm súng cười gằn chậm rãi tiến tới chỗ mình.
“Tao ghét nhất mấy thằng cảnh sát dai như đỉa đói chúng mày, xuống mồ mà trổ tài!”
Lưỡi hái tử thần men theo bóng tối tới ngày càng gần, nhưng phải chết dưới
tay Đao Cửu cậu không cam tâm, ngọ nguậy muốn tránh hướng súng lại bị
một gã hung hăng đạp một cước ngã lại xuống đất.
“A Yến!”
Dụ Chiêu ở bên trong khi hất văng đám đạn đang bắn về phía mình ra thì
lồng ngực nhảy lên một cái, vòng tay ngũ sắc đột ngột thít chặt rồi ngay lập tức đứt tung ra.
Đây là dấu hiệu Từ Ly Yến gặp chuyện không
may, hơn nữa dính tới máu me và tính mạng, việc này khiến Dụ Chiêu phát
điên lên hoàn toàn không nhớ mình cần phải giấu thân phận bản thân, hắn
ngẩng đầu ngửa cổ rống dài một tiếng.
Hung hãn tàn bạo, như tiếng dã thú kêu gào rạch rách bầu trời, toàn bộ nhà kho đều run rẩy trước
tiếng gào thét như xé lòng, đám lưu manh vây bắt hắn bắt đầu yếu tim run rẩy hạ súng xuống, bọn chúng ai nấy đều hoảng loạn khi thấy một con
quái vật chui từ thân thể Phó Dụ Triêu ra, khí đen dày đặc vây xung
quanh nhanh như mũi tên lao ra bên ngoài.
Viên đạn từ súng Đao
Cửu đã bắn ra, nhưng tới lúc gần chạm đến ngực Từ Ly Yến lại bị một trận gió cực lớn nuốt lấy, ở trong không trung dừng lại một hồi thì tan
thành sương trắng biến mất, Đao Cửu chỉ biết trừng mắt trân trối nhìn
cảnh tượng kì dị này, ngay sau đó lại thấy một con quái thú xuất hiện
trước mặt mình. Đứng trước con yêu quái cao hơn một trượng, Đao Cửu
chẳng khác gì một con kiến hôi yếu ớt. Yêu quái mang theo khí thế hung
hãn tàn bạo nháy mắt tiến tới, thân hình đỏ đen lẫn lộn trộn với nhau,
vừa giống người lại chẳng giống người khi trên đầu mọc hai cái sừng quái dị.
Huyễn ảnh âm u biến đổi không ngừng, dù lăn lộn chiến trường nhiều năm gặp cảnh này Đao Cửu cũng cảm thấy khiếp sợ, tay cầm súng run rẩy rụng rời thả xuống, lão vẫn cố hắng giọng gào to với đám thuộc hạ,
“Giết nó! Mau giết con quái vật đi!”
Bản năng con người là tham
sống sợ chết, mọi người cùng nhất loạt giương súng bóp cò trong sợ hãi,
mưa đạn tới tấp kéo tới, yêu quái ngửa cổ gào thêm một tiếng như khiến
cả đất trời rung chuyển, cỗ khí cường đại không biết từ đâu ngăn lại
hướng đạn yên lặng giữa không trung, quanh thân yêu quái như có một tầng thành bảo vệ mờ ảo mà kiên cố ngăn chặn toàn bộ tấn công, nháy mắt đã
chẳng thấy đầu đạn đâu nữa. Mọi người đều chưa ai kịp phản ứng yêu quái
đã xông tới, kẻ đứng ngoài cùng là tên xui xẻo nhất ngay lập tức bị yêu
quái bóp cổ nâng lên khỏi mặt đất, chớp mắt giây tiếp theo yêu quái dùng tay đâm xuyên lồng ngực hắn, khi rơi xuống lại mặt đất đã chẳng còn là
người mà chỉ là một cái xác.
Nhìn cảnh tượng tàn nhẫn kinh khủng
này, Từ Ly Yến sợ run tay chân lạnh băng. Cậu biết con quỷ này, lúc áp
giải Dụ Chiêu nó cũng từng xuất hiện, tất cả mọi người đêm đó đều bị
giết chết, chính cậu cũng suýt nữa bị giết. Hôm nay lại một lần nữa
chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này, Từ Ly Yến nhìn nó chỉ nhằm những
người khác, vội giãy dụa bò lên, ôm bụng lảo đảo chạy vào trong kho
hàng.
Bên trong chỉ toàn khói lửa mù mịt, dưới đất đầy rẫy thi
thể, tay chân thịt vụn đủ khiến người nhìn rùng mình phát run nhưng Từ
Ly Yến vẫn lảo đảo đi tiếp không dừng lại, cậu dường như nghe thấy tiếng than khóc thê lương, tựa như bọn nó đang cầu cứu mình. Đi được một đoạn thì nhìn thấy hình dáng quen thuộc ngã trên mặt đất.
“Dụ Chiêu!” Từ Ly Yến vội lảo đảo chạy tới ngã sấp xuống bên cạnh thân thể, không
hề hay biết cú ngã gây ra chấn thương còn nặng hơn cho người bên cạnh.
“Không được chết! Mau trả lời đi!”
Cậu cầm tay đối phương dùng hết sức gào, nhưng không có sức tiếng kêu biến
thành âm thanh khàn khàn thở dốc, tuyệt vọng ngã ngồi bên cạnh thân thể
cậu nhìn thấy con yêu quái đã vọt trở về, lập tức những tiếng gào khóc
càng vang to, màu máu lẫn trong khói đạn nhức nhối chói mắt, làm Từ Ly
Yến có ảo giác mình đang đến rất gần địa ngục.
Nếu như đây là một cơn ác mộng, làm ơn nhanh kết thúc một chút. Trong lúc tâm trí mơ màng, Từ Ly Yến nghĩ vậy.
Tiếng kêu thê lương nhanh chóng tắt, bốn phía yên lặng tĩnh mịch, nhưng ác
mộng lại chưa kết thúc, cậu vẫn nhìn thấy có vụ ảnh đang dần tiến gần
mình.
“A Yến, A Yến…”
Giọng nói trầm tĩnh dịu dàng, là Dụ
Chiêu đang gọi, Từ Ly Yến miễn cưỡng ép mình mở mắt chỉ thấy con quái
thú dữ tợn không gì sánh được, nó ngồi xổm trước mặt cậu, bàn tay đỏ sậm khổng lồ đưa về phía cậu. Nghĩ đến mấy kẻ vừa chết khó coi vừa nãy, cả
người Từ Ly Yến lại run lên.
Là cảnh sát, cậu đã sớm chuẩn bị tâm lí vững vàng về cái chết, nhưng không có nghĩa là cậu hoàn toàn không
sợ chết. Nhất là trước mặt thấy con quái vật hung bạo, cậu rất muốn chạy nhưng vô dụng. Thể lực do lượng máu mất đi đã chẳng còn, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay con quái vật mò tới bụng mình.
Bàn tay
xuyên qua vùng bụng không đau nhức như cậu nghĩ, ngược lại có một cỗ khí ấm nóng rót vào làm bụng cậu bớt đau hẳn, thần trí Từ Ly Yến cũng từ từ thanh tỉnh. Tâm trạng Từ Ly Yến lúc này chỉ có sợ hãi và phẫn nộ bện
lại với nhau, trong đầu chỉ biết con quái thú này đã giết tất cả mọi
người, giết Dụ Chiêu, còn định giết cả mình…
Nhãn thần đảo quanh
nhìn thấy súng lục cách đó không xa, cậu ngọ nguậy cầm súng trong tay,
siết chặt giương nó về phía con quái vật. Việc này không có bao nhiêu cơ hội thắng, nhưng chỉ cần có chút hi vọng cậu cũng sẽ không từ bỏ!
“Không sao, rất nhanh sẽ không đau nữa!” Yêu quái ngẩng đầu, nhìn cậu nói.
Trong cự ly cực gần, cậu dường như nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của con quái
vật, hai mắt khẽ nheo lại dường như đang cười, giọng nói như kim loại
chói tai cũng dịu dàng mất đi mấy phần hung tàn. Trong nháy mắt, Từ Ly
Yến nghĩ hình như mình đang hiểu lầm cái gì.
Nhưng mọi chuyện đã
chậm, ở thời điểm nó mở lời cũng là lúc từng đầu đạn găm vào thân thể
nó, nó phát sinh một tiếng rống dài, thân thể to lớn không ngừng run
rẩy, tiếng thét như gió lạnh từ địa ngục âm u vạn phần.
“Tại sao? Tại sao?” Nó giận dữ gầm lên.
Yêu quái đáng ra không biết đau, nhưng mỗi một viên đạn găm vào người nó
lúc này đều đau nhức cùng cực, đau đớn xóa sạch toàn bộ dịu dàng trong
đáy mắt, loại đau nhức mà nó không cách nào định nghĩa được, nhiều hơn
là nó không hiểu vì sao Từ Ly Yến lại bắn nó, không một chút do dự muốn
nó chết.
Tất cả dịu dàng trong nháy mắt bị dập tắt, nó tức giận
lao đến bóp cổ Từ Ly Yến, loài người vừa nhỏ bé lại yếu ớt, chỉ cần nó
giơ tay là đã nhấc họ lên cao khỏi mặt đất. Súng lục bị khí tràng mạnh
mẽ của nó đánh bay rơi xuống mặt đất, nó nhìn thấy hai mắt Từ Ly Yến
tràn đầy sợ hãi, giỗng hệt đám lưu manh.
Tức giận nhanh chóng bị ánh mắt sợ hãi đối phương chuyển thành khổ sở, nó khàn giọng hỏi, “Tại sao?”
Yết hầu Từ Ly Yến bị siết chặt, cổ họng như bị bóp vụn đau đến nỗi cử động
cũng khó. Trong lúc mơ màng cậu hốt hoảng nhận ra cổ tay quái thú có đeo chiếc vòng ngũ sắc dường như có đoạn bị đứt, trong không khí cậu như
cảm nhận được phần nào phẫn nộ, thương tâm tuyệt vọng. Tim Từ Ly Yến run lên, hai mắt gắng mở to nhìn con quái vật, như muốn xác định cảm xúc
hỗn loạn này có phải do con quái thú truyền lại cho mình không.
Con ngươi sáng ngời tinh anh, sao có thể quen thuộc đến thế, trong nháy mắt trong đầu Từ Ly Yến lướt qua vô vàn hình ảnh —— quái vật đột nhiên xuất hiện, cảnh Dụ Chiêu cũng mình gặp nhau trong bệnh viện, trên tầng
thượng cao ốc đang đánh nhau bị Dụ Chiêu vồ lấy… vô vàn hình ảnh lướt
qua đầu, tựa như những hình ảnh mà con người thường nhìn thấy trước khi
họ chết hoặc bởi đôi mắt này làm cậu có ảo giác, ảo giác ánh mắt này
thật giống của Dụ Chiêu, sáng ngời chân thật đã làm Từ Ly Yến động tâm.
『…Dụ Chiêu…. 』
Nói không được, Từ Ly Yến gắng sức đưa tay về phía khuôn mặt quái vật nhưng khoảng cách quá xa xôi làm cậu không cách nào với tới, tay cậu chỉ với
tới cánh tay hắn, loang lổ màu sắc lại lạnh như băng làm cho tim Từ Ly
Yến thắt lại. Chính con quái vật này… không, là cảm nhận của Dụ Chiêu
cho cậu. Ý niệm hoang đường này đột nhiên nảy lên trong đầu, Từ Ly Yến
càng lúc càng chắc chắn, có lẽ nó mới chính là Dụ Chiêu, vừa nãy rõ ràng nó không định giết mình, mà là muốn cứu mình.
Dụ Chiêu luôn nói
có thể biết được tâm trạng của mình, Từ Ly Yến phát hiện bây giờ cậu
cũng có thể cảm nhận được, thứ tình cảm thương tâm tuyệt vọng bên trong
con quái vật này.
“Tại sao muốn giết ta? Cậu đã nói sẽ vĩnh viễn
yêu ta!” Yêu quái hét lớn nhìn cậu, giọng nói như kim loại the thé đinh
tai nhức óc.
Không phải như vậy…
Từ Ly Yến sờ cánh tay
hắn, không còn sợ sệt mà như cố sức muốn cầm, cậu há miệng muốn nói một
lời xin lỗi, xin lỗi vì cậu đã sai, cậu tuyệt đối không muốn làm tổn
thương hắn. Nhưng cái tay kia càng siết chặt làm Từ Ly Yến tưởng như cổ
họng mình sắp gãy không nói được câu nào. Yêu quái đã muốn giết cậu, có
giết cậu cũng không sợ, chỉ muốn trước khi chết có thể giải thích một
lời!
Thần trí vì thiếu dưỡng khí bắt đầu lộn xộn, Từ Ly Yến khua
khua tay chạm vào cánh tay yêu quái, nó giật mình phát hiện chỉ cần mình dùng thêm chút sức nữa người này sẽ thành một thi thể.
Ánh mắt
rơi trên người Phó Dụ Triêu, nó ngẩn người lúc này mới chú ý tới hình
dáng bản thân lúc này, cảm giác cuồng loạn hung tàn nháy mắt hóa lạnh,
nó hiểu ra vì sao Từ Ly Yến lại nổ súng… bởi vì tức giận không khống chế được nguyên hình, hiện giờ nó là loài quỷ mà Từ Ly Yến sợ nhất.
Nó vẫn nghĩ rằng chỉ cần tồn tại dưới lốt con người, có thể ở cạnh người
mình thích là tốt rồi, nhưng hóa ra đều là ảo tưởng tốt đẹp nó tự dựng
lên. Từ Ly Yến vốn không thích nó mà là con người tên Phó Dụ Triêu, cứ
cho là hình dáng trước đây của nó cũng xem như đẹp, nhưng rốt cuộc nó
vẫn chỉ là một con quỷ.
“Sống lại! Không có sự cho phép của tôi anh đừng hòng chết!” /cái này/
Ban đầu, nó là bị những lời này chấn động, bây giờ nghĩ lại những lời Từ Ly Yến nói hoàn toàn không dành cho nó, từ đầu tới cuối nó vẫn chỉ là kẻ
ngoài cuộc.
Cánh tay run rẩy buông lỏng, yêu quái lặng nhìn Từ Ly Yến ngã xuống trước mặt mình, hắn cũng đã làm trái với khế ước giữa hai người, hắn nuốt lời. Hắn đứng rất gần Từ Ly Yến, cự ly chỉ trong gang
tấc nhưng lại thấy đối phương sao thật xa, thậm chí hắn còn không dám
lại gần…
Đằng xa có tiếng xe cảnh sát ập đến đánh thức thần trí
mờ mịt của yêu quái, nó ngửa cổ gầm nhẹ một tiếng thê lương, vụ ảnh cấp
tốc dời đến cạnh cửa nhà kho rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Đừng đi… Cảm nhận được yêu quái muốn rời đi, ngón tay Từ Ly Yến giật giật
muốn ngăn cản nhưng đáng tiếc cả đầu nặng trịch, chỉ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần, còn bóng dáng muốn thấy nháy mắt đã cách
mình ngày càng xa