Sắc Vi Xử Xử Khai Hệ Liệt
Ngày hôm sau, ngoài cửa sổ mưa như trút, hơi lạnh vẫn tràn ngập trong không khí.
Lúc Tương Bách mở mắt ra, Hoắc Dĩ Tường đã đi mất, cũng không biết đi từ
lúc nào. Tiền mặt trong ví da thiếu vài ngàn tệ, là Hoắc Dĩ Tường thừa
dịp lúc anh còn đang ngủ lấy đi, cũng không hề tham lam lấy sạch tất cả, để lại cho anh khoảng một nửa số tiền. Trên bàn trà, bó hoa hồng màu đỏ tối hôm qua Hoắc Dĩ Tường tặng cho anh lúc bước vào khách sạn vẫn còn
đó, nhưng màu sắc tựa hồ đã có phần ảm đạm.
Tương Bách vốn nghĩ
sáng nay chúng vẫn sẽ tươi đẹp mỹ lệ như vậy, không ngờ, nhanh như vậy,
chỉ mới một đêm mà thôi, sắc thắm đã chớm phai nhạt mất.
Hoắc Dĩ
Tường thậm chí ngay cả câu tạm biệt cũng không nói với anh đã bỏ đi, sau khi chuyện tình cuồng dã qua đi, tòa thân lại tản ra khí chất băng lãnh như vậy.
Trong lòng Tương Bách vì một chút này mà cảm thấy thẫn
thờ, nhưng mà, rất nhanh anh đã cười nói với bản thân, rõ ràng chỉ là
bạn trai mà mình bỏ tiền ra thuê. Một đêm ở chung thân thiết đã là may
mắn lắm rồi, bây giờ đêm qua đi, anh còn muốn giữ hy vọng xa vời gì nữa.
Đối với anh, chỉ thế này cũng coi như sinh nhật kiêm lễ tình nhân đẹp nhất từ lúc chào đời đến nay.
Lấy quần áo mặc chỉnh tề, quàng khăn quàng cổ, Tương Bách đi đến chỗ đăng
ký thanh toán ở đại sảnh khách sạn, phát hiện Hoắc Dĩ Tường đã trả tiền
rồi. Tương Bách nhất thời có chút ngượng ngùng, sao có thể để cho cậu ta bỏ ra số tiền này chứ.
Cậu ta thân thể dã tính hoàn hảo như vậy, kỹ xảo tình ái thành thạo như vậy, nếu dùng để hầu hạ Tương Bách, giá
tiền như vậy có vẻ thiệt thòi cho cậu ta, kết quả hiện tại cậu ta lại
còn chủ động thanh toán tiền phòng.
“Tiên sinh, đi thong thả. Hoan nghênh lần sau lại đến.” Nhân viên tạp vụ mỉm cười, khách sáo tiễn anh rời đi.
“Vâng. Tạm biệt.” Tương Bách lưu luyến đi ra khách sạn kia, cảm thấy cả ngày
hôm qua đều như một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp rốt cuộc không thể quay về.
“Chúc ngài đi may mắn.”
“Cảm ơn.”
Sáng sớm trong cơn mưa của thành phố, một chiếc xe Mercedes-Benz nhập khẩu
màu đen có rèm che chạy ổn định trên đường, Hoắc Dĩ Tường thay một bộ
complet tối màu bó sát cơ thể, một bên nghe trợ lý báo cáo kế hoạch dự
toán tài chính của công ty Khải Ốc tháng này cùng báo cáo công việc của
các người mẫu trong các ngành, một bên cúi đầu thắt lại chiếc caravat
mảnh màu xanh đen trên cổ.
Nam trợ lý Tiêu Trăn dùng tốc độ nói chuyên nghiệp cực nhanh theo sát cậu báo cáo công việc buôn bán buồn tẻ này.
Hoắc Dĩ Tường vẻ mặt ngưng trọng nghe, thời điểm tập trung vào công việc,
ánh mắt cậu luôn nghiêm nghị, vẻ mặt uy nghiêm, làm cho người ta một
chút cũng không thể không tin cậy.
“Kỳ hạn hợp đồng đến cuối năm
của Điền Tâm đã tới rồi, cậu ta yêu cầu Khải Ốc tăng giá hợp đồng cho
cậu ta.” Tiêu Trăn nói tới đây, cố ý dừng lại một chút, nhằm mục đích
nhấn mạnh, làm cho vị giám đốc trẻ tuổi này lưu ý đây là công việc quan
trọng. Điền Tâm là một nam người mẫu gặp may nhất, có năng lực kiếm tiền cho nhất cho công ty.
“Cậu ta muốn bao nhiêu?” Hoắc Dĩ Tường ngầm hiểu, thấp giọng hỏi.
“Nửa năm, hai ngàn chín trăm vạn, thuế tính giá sau.” Trợ lý than thở, trong nghề chưa bao giờ có một người mẫu dám làm càn đến mức dùng nửa năm
ngắn ngủi để ký hợp đồng với Khải Ốc, duy độc có một Điền Tâm dám làm
như thế. “Hơn nữa lần này cậu ta lấy danh nghĩa cá nhân nhận được một
case ở nước Anh, cậu ta không chịu để cho công ty đứng ra.”
“A.” Hoắc Dĩ Tường cười lạnh: “Vậy nói tôi đồng ý nửa năm cho cậu ta ba ngàn vạn được rồi.”
Người mẫu tên là Điền Tâm kia thật sự là một bình hoa khôn khéo đến mức chỉ
biết suy tính con số, nhiều lần ở trong công ty được một tấc lại muốn
tiến một thước. Ở trong mắt Hoắc Dĩ Tường, Điền Tâm chẳng qua chỉ là đồ
chơi tình dục mà anh trai cậu, đại thiếu gia phong lưu nhất của Hoắc gia bởi vì ham mê nam sắc mà bao dưỡng ra thôi, ngay từ đầu căn bản đây là
quan hệ trơ trẽn vì dám chơi nên mới gặp may ở công ty, có thể lấy ra
khoe cũng chỉ là gương mắt biết quyến rũ người khác, hoặc là một thân
thể biết phát tao, lại luôn diễu võ dương oai ở trong công ty, làm càn
cuồng vọng. Việc gì coi trọng bản thân như vậy, khiến cho ngay cả Hoắc
Dĩ Tường dường như cũng sợ cậu ta.
“Còn có việc trích phần trăm này, cậu ta thích thì cho cậu ta hết.”
“Vâng.” Tiêu Trăn thận trọng ký hết tờ thỏa thuận hợp đồng, giở kẹp tư liệu
trên tay, lại báo cáo tiếp một chuyện khác thật sự có thể làm Hoắc Dĩ
Tường không vui. “Còn có, lần này trang phục thủ công đặt hàng ở nước
Anh…” Nói tới đây, Tiêu Trăn trở nên lúng túng không dám nói.
“Làm sao vậy?” Lúc này, caravat của Hoắc Dĩ Tường đã thắt xong, ngẩng đầu
lên. Mặt mày lạnh lùng, tóc dán lên trán, bộ dáng nghiêm nghị ngồi
nghiêm chỉnh ở trong xe làm người ta căn bản nhìn không ra cậu vừa qua
hai mươi tuổi, mới tiếp nhận quyền kinh doanh công ty đào tạo người mẫu
từ tay cha và anh, mới bắt đầu xuất hiện trong thương giới mà thôi.
Nam trợ lý dưới quyền này tên là Tiêu Trăn, theo cậu hơn nửa năm, sớm biết
rõ một số kiêng kị của cậu. Cậu kiêng kị nhất chẳng qua chỉ là mỗi lần
nói tới chuyện trang phục của công ty nổi tiếng Charming ở nước Anh.
Khải Ốc là công ty đào tạo người mẫu lớn nhất cả nước, nắm trong tay rất
nhiều người mẫu nổi tiếng trong nghề, cùng các kênh truyền thông uy tín
trong ngoài nước, từ các ngành điện tử đến đất đai, hay việc phát hành
điện ảnh, kịch mã, đều có qua lại thường xuyên, có được nhiều mối quan
hệ hợp tác, trong việc mua trang phục này có năng lực cung cấp lợi nhuận cực lớn cho người hợp tác.
Rất nhiều các công ty thời trang nổi
tiếng ở thành phố chen đến phá đầu muốn thành lập quan hệ hợp tác với
Khải Ốc, chỉ là từ sau khi Hoắc Dĩ Tường tiếp nhận chức vụ giám đốc điều hành của Khải Ốc, trên cơ bản Khải Ốc cũng chỉ hợp tác với Charming.
Danh tiếng của Charming ở trong giới thời trang tuy cũng đứng đầu, kiêm đủ
quần áo theo trào lưu với phong cách sang trọng, tuy nhiên về kiểu dáng
thiết kế và chất vải cùng lắm cũng chỉ ngang bằng với các nhãn hiệu
khác, nhưng giá cả bọn họ đưa ra lại là giá trên trời không hề lưu tình, đắt đến thái quá.
Tiêu Trăn không biết vì sao một người tác
phong khôn khéo như Hoắc Dĩ Tường lại để Charming đào khoét, nếu không
phải cố ý, vậy thì thật sự không có cách giải thích nào khác. “Giá cả
đưa ra lần này quá cao làm cho một vài nhà quản lý mất bình tĩnh, hơn
nữa họ còn nhấn mạnh phải nói với tổng giám đốc rằng nếu Charming không
hạ giá xuống, chuyện hợp tác không cần bàn nữa.”
“…” Hoắc Dĩ
Tường nhếch môi cười nhạt, nhưng cũng không nói gì, không hề giống như
lúc trước có thể quyết đoán chỉ thị Tiêu Trăn, thậm chí có phần do dự
nói: “Tôi lại thấy vậy là được rồi.” Đối với Hoắc Dĩ Tường, Charming
không chỉ là một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, mà hơn thế nó còn thể
hiện năng lực quản lý của một người đàn ông.
“Vâng, còn… số điện
thoại mà ngài muốn tôi gọi vẫn không có ai nghe máy.” Số điện thoại đó
và chủ nhân của nó, dường như là việc riêng tư của Hoắc Dĩ Tường, bởi
vậy Tiêu Trăn không dám tự quyết chuyện này. “Vẫn, vẫn…..tiếp tục gọi
ạ?”
Trước lễ tình nhân một tuần, Hoắc Dĩ Tường đã bảo thư kí gọi
tới số điện thoại kia, thế nhưng đối phương vừa nghe được lời mời liền
lạnh nhạt từ chối, về sau cũng không thèm tiếp điện thoại nữa. Hoắc Dĩ
Tường vốn muốn cùng chủ nhân số điện thoại kia trải qua ngày lễ tình
nhân, thậm chí cách lễ tình nhân một ngày, còn bay tới tận nước Anh
nhưng không gặp được.
Bởi vì chuyện này, mà tối ngày mười ba
tháng hai, Tiêu Trăn thấy một người luôn bình tĩnh như Hoắc Dĩ Tường
giây phút ấy lại điên cuồng tức giận đập nát mấy món quà chuẩn bị cho
người tình, đều là đồng hồ, kim cương đắt tiền mấy chục vạn gì đó, còn
có một bức tranh quý được mang đấu giá trong triển lãm tranh Luân Đôn
đợt trước.
Đối với vị thiếu gia thứ hai của họ Hoắc này, người
bên ngoài không biết nhiều thông tin lắm, bởi vì từ nhỏ cậu đã học nội
trú ở trường quý tộc nước Anh, rất ít khi làm trái quy định, là một đứa
bé khuôn phép được dạy bảo tốt, không chỉ đạt được thành tích loại A ở
tất cả các môn, thậm chí còn nhảy vượt cấp hoàn thành sớm chương trình
học, sau đó cũng không hề ham chơi mà lập tức trở về chuyên chú giúp cha gánh vác một phần việc làm ăn của gia tộc, là một người cực kì có ý
thức trách nhiệm. Trái ngược hẳn với người anh cả của cậu tuần nào cũng
có mặt trên tạp chí vì chuyện phong lưu, hẹn hò với người mẫu của Khải
Ốc, rồi còn vô số chuyện tình ái khác nữa. Cậu luôn giữ mình trong sạch
nên rất ít khi xuất đầu lộ diện. Người bên ngoài đều đoán cậu đã có
người trong lòng, tuy nhiên lại không biết được người đó là ai.
Theo như thư kí Tiêu Trăn bên cậu nửa năm mạnh dạn phỏng đoán thì người đó
là một nam nhân khôn khéo hơn ba mươi tuổi, cũng chính là người điều
hành nhãn hiệu Charming nổi tiếng hiện nay.
Nghe nói khi Hoắc Dĩ
Tường mới mười bảy tuổi, còn là một thiếu niên ngây thơ trong sáng,
không người dựa dẫm, tất cả mọi điều trong cuộc sống của cậu đều nhờ có
người đàn ông kia lo cho.
Hoắc Dĩ Tường rất thích nam nhân đó,
thế nên, vừa mới tiếp quản Khải Ốc, đã nhanh chóng cho hắn đặc quyền, để mặc hắn tác oai tác quái nâng giá quần áo, trắng trợn mà kiếm một món
hời kếch sù.
“Vẫn tiếp tục gọi sao ạ?” Không đợi cậu trả lời, Tiêu Trăn đã hỏi lại lần nữa.
“Không cần.” Hoắc Dĩ Tường đau xót nhíu mày, hôm qua là lễ tình nhân, nhưng
người kia ngay cả một tin nhắn cũng không buồn gửi. Bây giờ, ngày lễ đã
trôi qua rồi, có gọi tiếp cũng còn nghĩa lý gì nữa đâu.
Thật ra, hắc coi Hoắc Dĩ Tường cậu là cái gì, chỉ là một công tử ngu ngốc để hắn lợi dụng kiếm tiền thôi sao?
“Không bao giờ……..gọi nữa.” Hoắc Dĩ Tường khoác lên mình bộ tây trang sang
quý, rầu rĩ không vui nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc sau, khóe miệng lạnh
nhạt không còn hé ra nữa.
“Vâng.” Thư kí Tiêu Trăn đứng cạnh không biết cậu đang suy nghĩ điều gì, đành thức thời vùi đầu vào xem công văn và hợp đồng.
Khi xe sắp tới công ty, Tiêu Trăn xoay người nhặt vật nhỏ nhỏ gì đó mà cậu
làm rơi. “Đổng sự, ngài làm rơi vật này.” Thì ra là một chú hổ con thật
đáng yêu, hẳn là lúc Hoắc Dĩ Tường thay quần áo không cẩn thận để rớt
ra.
Tiêu Trăn không nghĩ Hoắc Dĩ Tường lại chơi loại đồ vật nhỏ này.
“Thật đáng yêu? Ngài mới sinh nhật sao? Không ngờ ngài lại có được nó.” Gần
đây mọi người già trẻ lớn bé đều tranh nhau sưu tập món đồ chơi này, đứa con bảy tuổi của Tiêu Trăn cũng không ngoại lệ. Nghe nói hổ con đeo bao tay quyền anh đang cười hì hì này chỉ khi nào khách hàng sinh nhật mới
có thể đổi lấy.
“Tôi? Sinh nhật?” Hoắc Dĩ Tường nhận lại tiểu lão hổ, hoang mang hỏi. Vừa rồi lúc thay áo, cậu vô tình làm rơi vật nhỏ
này. Bây giờ cậu mới nhớ lại lời của người đàn ông xa lạ kia lúc trong
khách sạn. “Tôi……….hôm nay hai bảy tuổi.” Thì ra hôm qua không chỉ là
ngày lễ tình nhân, mà còn là sinh nhật của nam nhân kia.
“Không
phải. Là của người khác tặng tôi.” Hoắc Dĩ Tường nhanh chóng cất tiểu
lão hổ vào trong túi tiền. Nhất thời cảm xúc trong lòng trở nên phức
tạp. Thì ra hôm qua là sinh nhật của người đàn ông kia, nếu sớm biết đã
không đem anh ta ra làm trò đùa, mạo danh người mẫu, giả làm bạn trai
anh, Hoắc Dĩ Tường bắt đầu thấy áy náy vì chuyện hôm qua.
Sau
việc tiểu lão hổ, thư kí đọc lịch trình công việc hôm nay của Hoắc Dĩ
Tường, cậu chỉ im lặng ngồi ghe. Khi xe dừng trước cửa công ty, đôi chân thon dài trước khi xuống xe còn ngoái lại dặn dò thư kí: “Đúng rồi, thư kí Tiêu, tôi không muốn có bất luận kẻ nào biết được tối qua tôi ở
đâu.”
“Vâng” Tiêu Trăn vội đáp: “Tuyệt đối không có ai biết đâu.” Ngay cả chính Tiêu Trăn cũng cảm thấy ngạc nhiên khi biết tối qua Hoắc Dĩ Tường ở trong một Love Hotel nhỏ. Rạng sáng nay lúc Hoắc Dĩ Tường
gọi điện, anh vội cấp tốc mang một bộ tây trang mới tinh đồng thời lái
xe đến đón người.
Tuy rằng Hoắc Dĩ Tường vào khách sạn với người
nào đó cùng trải qua lễ tình nhân, nhưng Tiêu Trăn cũng không rành
chuyện riêng của cậu, cũng tựa như chuyện của cậu với người đàn ông bên
Charming kia, đều không cho phép để lộ bất kì tin tức nào với người
ngoài.
Hoắc Dĩ Tường này tuy chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng tâm cơ
và năng lực siêu việt đã sớm vượt qua trình độ hạn định. Cũng không biết là ai dạy dỗ mà thành như vậy, tất nhiên không phải người nhà của cậu,
vì cậu vốn ở nước ngoài từ bé. Tiêu Trăn thật sự hi vọng người dạy cậu
không phải là nam nhân của Charming kia.