Ngày thu sau nửa đêm, mặt trăng đã rời đi, mặt trời còn chưa ló dạng,
chỉ còn lại có một mảnh bầu trời màu ô lam. Phạm phủ hậu trạch vang lên
một trận ho khan kịch liệt, tiếng ho liên miên không dứt, hồi lâu không
ngừng nghỉ, làm cả kinh bọn hạ nhân cũng từ trong lúc mơ màng choàng
tỉnh, trong viên bắt đầu vang lên một trận động tĩnh mang theo chút ít
mùi vị bối rối.
Gặp phải vấn đề thiên thời khí hậu, không chỉ
Phạm Thượng thư cảm phong hàn, còn có chút hạ nhân cũng cảm mạo, những
người này đã được đưa đến điền trang ngoài kinh, nhưng những người còn
lại cũng không dám khinh thường, ngày ngày uống phương thuốc do đại
thiếu gia viết, phương thuốc này cũng cực kỳ hữu dụng, vì vậy bệnh cảm
không có lây lan. Sở dĩ một trận ho khan này để cho mọi người trong Phạm phủ rối loạn lên, bởi vì tiếng ho khan là từ trong nhà đại thiếu gia
truyền tới , đại thiếu gia hai ngày qua gặp quái bệnh, ho rất lợi hại,
rồi lại không chịu để cho ngự y trong cung bốc thuốc, chỉ tin tưởng thủ
đoạn của mình, bất quá mấy ngày này, thanh âm ho khan cũng không tiêu
giảm xuống, Phạm phủ hạ nhân không khỏi có chút bận tâm, sợ vị đại thiếu gia đối với bọn hạ nhân vô cùng tốt tam trường lưỡng đoản.
Đại
nha hoàn Tư Tư trên trán buộc lên băng gấm màu hồng, tay vuốt vuốt mấy
sợi tóc khẽ loạn, có chút căm tức đứng ở phòng bếp nhỏ, một bên ngửi
nồng đậm mùi thuốc trong phòng truyền ra, một bên hô nha đầu làm việc,
làm cho các nàng tay chân mau chút ít. Nàng là người bên cạnh lão tổ
tông ở Đạm Châu đưa tới kinh đô, tương lai thân phận địa vị là chuyện
rõ ràng, cho nên trong Phạm phủ, nàng nói chuyện rất có ít phân lượng,
đám tiểu nha đầu còn đang mơ màng biết bệnh của đại thiếu gia có chút
phiền phức, nhìn nàng tức giận, cắn môi dưới nào dám ứng tiếng.
Nhìn một lát, Tư Tư vẫn còn không chịu yên tâm, kéo cái ghế nhỏ ngồi ở cạnh
lò, cầm quạt nhỏ trong tay, nhẹ nhàng phe phẩy, không nháy mắt quan sát
miệng lò dần dần nổi khói, mắt cũng đỏ lên, không dám khinh thường, sắc
thuốc chuyện này vô cùng giảng cứu hỏa hầu, mà thuốc này là đại thiếu
gia muốn dùng , không phải tự mình xử lý nàng cũng không yên tâm.
Trong phòng ngủ, Lâm Uyển Nhi khoác một thân áo choàng, đau lòng xoa ngực
Phạm Nhàn, cẩn thận hỏi: "Nếu không... thử phương thuốc của ngự y xem
sao?"
Phạm Nhàn ho đến mức mặt cũng đỏ bừng, khoát tay áo, miễn
cường cười nói: "Nơi nào tự phụ như vậy, nói thân thể của mình tự mình
biết, không chết được, uống chút thuốc là đỡ thôi."
Lâm Uyển Nhi
cũng biết tướng công y thuật rất cao, nếu không cũng không thể đem bệnh
phổi liên miên mười năm của mình trị lạnh, chẳng qua mấy ngày qua vốn
nghe hắn ho gay gắt, trong lòng khó tránh khỏi có chút bận tâm, cắn cắn
đôi môi, nói: "Ngay cả Hồng công công cũng không nhìn ra lai lịch bệnh
này ... Ngươi lại nói mình rõ ràng, ngươi xem..." Nàng đảo một vòng con
ngươi, nói: "Ta viết phong thư cho Phí tiên sinh hỏi một chút nhé?"
Phạm Nhàn vừa ho hai tiếng, biết thê tử cuối cùng vẫn không yên lòng, thở
dài nói: "Lão sư của ta, ngươi cũng không phải là không rõ ràng , trong
một năm cũng có hơn nửa năm là du lịch khắp nơi, cho dù hắn muốn vội
vàng trở về, cũng không biết là chuyện khi nào." Hắn tiếp theo cười nói: "Có lẽ phải ba bốn tháng, khi đó chỉ sợ ta sớm đã thành người chết...
Ngươi a..." Hắn nhẹ nhàng búng một chút chóp mũi Uyển nhi, trêu đùa cười nói: "Ngươi sẽ thành tiếu quả phụ xinh đẹp nhất kinh đô."
Lâm Uyển Nhi hứ một tiếng, cả giận nói: "Lúc nào rồi còn đùa giỡn như vậy!"
Phạm Nhàn cười cười, hắn không khẩn trương giống những người trong nhà, bởi
vì hắn biết rõ thân thể của mình đến tột cùng xảy ra chuyện gì, lúc này
thuốc đang sắc , cũng chỉ là trợ giúp chính mình tĩnh tâm thanh thần,
thư phổi thông khiếu, hơi chút điều hòa kinh mạch, ổn định bệnh tình
một chút, về phần bệnh căn chân chính, vẫn phải dựa vào chính mình tới
xử lý, trong khi nói chuyện an ủi Uyển nhi mấy câu, nhưng cẩn thận đem
tay phải của mình đặt ở trong chăn.
Tay phải của hắn thỉnh thoảng sẽ run rẩy một trận, bắt đầu từ bên ngoài kinh đô phủ, mãi cho đến hôm
nay cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Phòng ngoài truyền tới
tiếng gõ cửa, Tư Tư cẩn thận bưng chén thuốc vào phòng, đại nha hoàn Tứ
Kỳ cùng nàng ngủ cùng nhau đã sớm bò dậy, thắp sáng ngọn đèn trên bàn,
đem kỷ trà đặt ở trước giường thiếu gia, nhận lấy chén thuốc, lấy thìa ở trong chén nhẹ nhàng khuấy lên, để cho chén thuốc hạ nhiệt độ, chờ
nhiệt độ không sai biệt lắm, mới đút cho Phạm Nhàn uống một hớp nhỏ.
Phạm Nhàn uống vào, cảm giác có chút đắng, trong vô thức liếm liếm đầu lưỡi, Tư Tư cũng đã cực nhanh vô cùng đem một viên đường nhét vào trong miệng của hắn, nhất thời hòa tan vị đắng trong miệng tính. Hắn nhịn không
được bật cười lên: "Ta là một cái đại lão gia cần phải được hầu hạ như
vậy sao?"
Tư Tư cười cười, nói: "Thiếu gia, lúc còn nhỏ, ngươi sợ nhất là uống thuốc đi." Phạm Nhàn nghĩ thầm, thuốc trong thế giới này
lại không thể bọc đường, uống vào dĩ nhiên muốn mặt nhăn mày nhíu.
Tứ Kỳ rút khăn lụa trong tay áo, giúp Phạm Nhàn lau một chút khóe môi,
cũng rất nghiêm túc nói: "Thiếu gia, ngài hiện tại là bệnh nhân, không
cần tỏ vẻ phô trương thanh thế làm gì."
Thấy hai đại nha hoàn bộ
dáng như thế, ngay cả Uyển nhi cũng có chút nhìn không được, cười mắng:
"Đừng có nuông chiều hắn quá." Lời tuy nói như thế, bàn tay nhỏ bé cũng
đang ở phía sau lưng Phạm Nhàn không ngừng vuốt vuốt, để cho hắn có thể
thoải mái chút ít.
Mặc dù Phạm Nhàn cũng vô cùng hưởng thụ loại
cuộc sống đại thiếu gia này, cảm thấy nếu như ngã bệnh còn có thể thoải
mái như thế, vậy thì thật là không sai, nhưng rốt cục vẫn phải không
nhịn được lắc đầu, đưa tay bưng chén thuốc vô cùng dũng cảm một ngụm
uống cạn, dùng tay áo lau miệng, cười nói: "Ta là kiêm chức thầy thuốc,
không phải là tiểu hài tử."
Dưới giường hai vị đại nha hoàn nhìn
chăm chú cười một tiếng, không nói gì. Lúc này đã muộn, Phạm Nhàn biết
trận ho khan lúc trước của mình lại để cho bọn nha hoàn trong phủ bận
rộn một hồi, trong lòng không khỏi có chút áy náy, phân phó nói: "Uống
thuốc hẳn là sẽ không ho nữa, các ngươi tự đi ngủ đi... Để cho mấy nha
đầu gác đêm cũng ngủ đi, đêm thu dặm lạnh lẽo, chẳng may cảm lạnh thì
sao?"
"Trời sắp sáng rồi, còn ngủ cái gì nữa?"
"Ngủ nhiều một chút sẽ tốt hơn." Phạm Nhàn nghiêm nghị nói.
Biết vị đại thiếu gia này thương cảm hạ nhân, hơn nữa dưới bề ngoài ôn nhu
là lòng quyết đoán từ trước đến giờ nói một không hai, Tư Tư cũng Tứ Kỳ
không dám phản bác nữa, cùng vâng một tiếng, liền ra cửa an bài chuyện
khác.
Phạm Nhàn đi xuống giường, rót chén trà súc súc miệng. Uyển nhi thấy không nhịn được nói: "Bị bệnh còn uống trà nguội, không tốt
đối với thân thể." Phạm Nhàn cười cười, ngồi trở lại bên giường nói: "Đã nói bệnh này không giống bệnh thường." Hai vợ chồng lại nói một lúc,
Uyển nhi thấy hắn không ho khan nữa, trong lòng an tâm một chút, buồn
ngủ dâng lên, nhưng bởi vì thấy hắn không chịu ngủ, cũng cố gắng không
đi ngủ, cuối cùng Phạm Nhàn nhìn không được lặng lẽ giúp nàng vuốt vuốt
bả vai, đầu ngón tay ở mấy huyệt vị an thần trên đầu nàng phất một cái,
mới khiến nàng ngủ thật say.
Nhìn thê tử đang ngủ say, Phạm Nhàn
biết nàng mấy ngày qua lo lắng cho mình, tâm lực có chút mệt mỏi, không
nhịn được lắc đầu, cũng biết bệnh không phải là chăm sóc nhiều là có thể tốt hơn, không giống với phụ thân. Phạm Thượng thư cảm phong hàn, dưới
thân thủ của hắn đã có chuyển biến tốt đẹp, ước chừng hai ngày nữa có
thể khỏi hẳn, chẳng qua là phụ thân lớn tuổi, thân thể không thể so với
người trẻ tuổi, khôi phục cũng sẽ chậm một chút.
Hắn nhẹ nhàng phất
tay, dập tắt ngọn đèn trên bàn cách xa năm thước , cả phòng ngủ lâm vào
trong bóng tối, nhưng hắn vẫn mở to hai mắt sáng ngời, thủy chung không
cách nào ngủ. Bởi vì gần nhất hắn tĩnh tọa quá lâu, không dễ dàng buồn
ngủ.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp thuốc còn lại trên kẽ răng, bình luận dược liệu chính mình đích thân chọn lựa. Tựa như có thể cảm giác
được thành phần trong dược liệu hữu hiệu, lúc này đã vào lá phổi, bắt
đầu trợ giúp chính mình ôn dưỡng nhưng nơi bất ổn, hắn có chút đắc ý,
đưa tay đem chăn mền trên người thê tử kéo tốt, tiếp theo đưa tay đưa
đến hốc tối dưới gối, lấy ra một cái túi thuốc nhó, trong túi là mấy
viên thuốc tròn vô cùng, sờ vào có chút thô ráp.
Bên trong nhà
tuy là tối đen, nhưng Phạm Nhàn lại biết những viên thuốc này màu đỏ,
bởi vì từ nhỏ đến lớn, Phí Giới tiên sinh đã dặn mình đem thuốc này mang theo bên người, để phòng ngừa Vô Danh Công Quyết chính mình tu hành xảy ra vấn đề, một khi cỗ chân khí bá đạo cuồng lệ này thật muốn phá vỡ
kinh mạch của hắn , viên thuốc này chính là linh đan cuối cùng có thể
cứu mạng hắn.
Ở lúc Phạm Nhàn còn rất nhỏ, khi đó còn sinh hoạt ở Đạm Châu, Phí Giới từng phát hiện ra vấn đề này. Vô Danh Công Quyết mà
Ngũ Trúc để lại cho Phạm Nhàn, hoặc là nói lão mụ để lại cho Phạm Nhàn,
nếu như một đường tu hành mà nói, quả thật sẽ tu thành chân khí bá đạo
hùng hồn, vấn đề là loại chân khí này vô cùng bá đạo cuồng lệ, người
bình thường nếu như bắt đầu luyện, chỉ sợ còn không luyện bao lâu, cũng
sẽ bị chân khí trong cơ thể đâm thủng, kinh mạch vừa đứt, người này tự
nhiên cũng trở thành phế nhân.
Bất quá Phạm Nhàn so với người
trên thế giới này có một điểm kỳ dị, chính là kinh mạch của hắn tựa như
lớn hơn rất nhiều, cũng chính bởi vì vậy, hắn từ lúc bé đã bắt đầu trộm
luyện công quyết vô danh bá đạo, thời điểm bốn tuổi, chân khí trong cơ
thể cũng đã dư thừa đến một cái trình độ làm người ta khiếp sợ, nhưng
lại không bạo thể mà chết.
Bất quá Phí Giới từng nói, theo chân
khí trong cơ thể hắn càng để lâu càng nhiều, càng ngày càng hùng hậu,
cuối cùng có một ngày, kinh mạch trời sinh đã hình thành kia cuối cùng
sẽ không chứa nổi, sẽ khiến Phạm Nhàn gặp nạn!
Chẳng qua mười mấy năm trôi qua, Phạm Nhàn cũng không cảm giác được loại nguy hiểm này,
chân khí trong cơ thể mặc dù bá đạo, nhưng vẫn ở bên trong khống chế của mình, nhất là sau mười hai tuổi, luyện xong vô danh bá đạo công quyết
quyển thứ nhất, chân khí trong cơ thể vận hành như bão táp bỗng nhiên
gió tiêu mưa tạnh, thuần phục không hai, căn bản không có đối với hắn
tạo thành bất kỳ ảnh hưởng.
Cho nên hắn dần dần buông lỏng cảnh
giác, thậm chí đã quên chuyện này. Thuốc cũng không mang theo bên người, mà là đặt tại trong nhà, trừ thời điểm lần trước đi sứ Bắc Tề, hắn lo
lắng con đường phía trước khó lường, mang theo một viên, nhưng cũng
không dùng tới.
Phiền toái, luôn sẽ ở thời điểm mọi người không phòng bị mà đến.
Sau lữ trình đi Bắc Tề nhìn như bình an, kì thực hung hiểm, chân khí trong
cơ thể tu vi cùng tài nghệ của Phạm Nhàn đã dung hòa thành một thể, đã
đột phá cánh cửa Cửu Phẩm, bắt đầu bước về phía đỉnh cao của võ đạo
trong nhân thế, mà chân khí bá đạo trong cơ thể hắn rốt cục đại thành,
thậm chí có thể cùng Khổ Hà thủ đồ Lang Đào liều mạng một lần, không ngờ bên ngoài kinh đô phủ đánh bại Bát gia tướng Tạ Tất An, chân khí trong
cơ thể bắt đầu không chịu thuần phục .
Từ tuyết sơn sau thắt lưng mà lên, dọc theo kinh mạch đi lên, hai lối đi chân khí quán thông
giống như hai cái hình tròn, ở trong cơ thể hắn trao đổi lúc lên lúc
xuống, hôm nay cỗ chân khí này tựa như ngửi được thân thể chủ nhân có
chút dấu hiệu, bắt đầu cuồng táo , không chịu an phận dừng lại ở trong
kinh mạch, mà hướng bốn phương tám hướng không ngừng mở rộng, dò xét,
đột phá .
Phạm Nhàn hai tay là nơi hắn đối với chân khí khống chế hoàn mỹ nhất, hôm nay biến thành quan khẩu cho chân khí trong cơ thể
mạnh mẽ tràn ra, hôm nay tay phải của hắn thỉnh thoảng run rẩy một hồi,
đó chính là cơ năng trong thân thể cùng chân khí không nghe lời trong
kinh mạch đang đối kháng giành quyền kiểm soát.
Tình huống cũng
không quá nghiêm trọng, ít nhất bây giờ còn đang trong phạm vi khống chế của hắn, trải qua minh tưởng tĩnh tọa mấy ngày vừa rồi, hắn mạnh mẽ
dùng tinh thần của mình chế trụ chân khí bá đạo muốn nổi loạn trong cơ
thể, chẳng qua là hai tướng nghịch hướng, lại đả thương phổi, mới đưa
đến không ngừng ho khan. Nhưng nếu như tùy ý để cục diện này phát triển
đi xuống, một ngày nào đó, hắn sẽ không cách nào khống chế chân khí bá
đạo mà cuồng lệ trong cơ thể.
Phạm Nhàn cũng từng thử tu hành nửa quyển sau của Vô Danh Công Quyết, nhưng trước mắt không có bất kỳ tiến
triển, có đôi khi ho càng thêm lợi hại , hắn thậm chí có chút ít thống
hận Ngũ Trúc thúc thần long thấy đầu không thấy đuôi kia —— ngài cho ta
Hấp Tinh Đại Pháp, dù sao cũng phải cho một phương pháp giải quyết chứ?
Hắn nhẹ véo nhẹ túi thuốc trong tay, nhíu mày, hắn trước đó vài ngày phân
tích thuốc lão sư lưu lại, tựa như con cọp đấu với sư tử, lão sư vì giúp hắn ứng phó bá đạo chân khí trong cơ thể, dùng thuốc cũng cực kỳ bá
đạo, hắn thật không có lòng tin thuốc này ăn vào sẽ mang đến hậu quả thế nào, bên trong sử dụng rất nhiều ngũ nguyệt hoa, đây chính là... thuốc
tán công điển hình mà!
Chẳng lẽ mình cam tâm đem chân khí chính
mình cực khổ luyện mười mấy năm tán đi sao? Cho dù không tán công, chỉ
sợ chân khí trong cơ thể cũng sẽ tiêu hao hơn phân nửa!
Nhưng
không ăn... Chẳng lẽ đứng nhìn chân khí ở mấy tháng sau hoặc là mấy năm
sau đem mình thổi phồng thành quả cầu máu ư? Cho dù không có hiệu quả
đáng sợ như vậy ... Nhưng tay phải run rẩy, cũng không đẹp mắt, chính
mình tuổi còn trẻ , sẽ phải giống một bệnh nhân Parkinson sao?
Ăn hay là không ăn, thật là một vấn đề lớn.
Nơi xa truyền đến mấy tiếng gáy, đánh thức mặt trời, đuổi đi đêm tối, nhưng mọi người còn đang ngủ say sưa . Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, mới biết mình ở bên giường ngồi nửa canh giờ, không khỏi tự giễu cười một tiếng,
chính mình sợ chết nhất lúc gặp phải hoàn cảnh lưỡng nan như vậy, thì ra cũng sẽ biểu hiện hèn yếu cùng chần chờ như thế.
Có lẽ, đây cũng là cơ hội sao, hắn an ủi chính mình.
" Bất lại hoa trì hình hoàn diệt phôi, đương dẫn thiên tuyền quán kỷ
thân..." Hắn chậm rãi lặng yên tụng khẩu quyết, cứ như vậy ở bên giường
ngồi, tiến vào trạng thái minh tưởng, cẩn thận đem chân khí tán loạn
trong cơ thể thu phục đến trong kinh mạch, sau đó chậm rãi thu hồi
tuyết sơn sau thắt lưng, để bọn họ ở nơi đây đại phóng quang minh, chiếu tuyết tan sơn.
Đột nhiên trong lòng vừa động, Phạm Nhàn mở hai
mắt ra, tùy ý choàng y phục, đẩy cửa ra, đi tới góc yên lặng nhất trong
vườn, cũng là võ trường ban đầu thử độc châm, không cần tìm kiếm, liền
nhìn thấy bên cạnh núi giả vị quái thúc thúc trên mặt che miếng vải đen
kia .
Hắn không nhịn được lắc đầu than thở, mở miệng oán giận nói: "Thì ra ngươi còn biết trở về."