Lý Bách Lâm kéo y bất động, chỉ đành dừng lại, hắn lo lắng hỏi: “Làm
sao vậy, anh? Em không phải đã nói với anh rồi sao, chúng ta đang
chạy trốn mà!”
Lý Bách Chu thở hổn hển mấy hơi, hung hăng hất tay hắn ra. Hạ giọng phẫn nộ quát: “Con mẹ nó, đây cũng không phải cửa sau! Khi Bộc Dương Môn
chuyển lão tử đến tầng hầm, lão tử tuy bị chích thuốc, nhưng vẫn
biết cửa nằm ở đâu! Con mẹ nó mày rốt cuộc là ai?”
Lý
Bách Lâm nghe y nói như vậy, lặng đi một chút, tiếp theo, hắn dù bận
vẫn ung dung sửa sang lại quần áo do chạy loạn mà xộc xệch, nở
nụ cười châm biếm.
Ở trong phòng hoàn toàn tối đen, trong ánh mắt nam nhân bắn ra hiểm quang u ám như lang sói.
“Kỳ thật không lừa cậu như vậy thì muốn dẫn cậu tới đây sẽ có chút phiền toái.”
Lý Bách Chu lui về sau từng bước, vai dựa vào tường. Vào thời kỳ
hoàng kim của y, đâu dễ dàng sợ loại uy hiếp một chọi một này? Đáng
tiếc chân của y hiện giờ, sở trường đá sườn địch của y căn bản là không đất dụng võ.
Y hiện tại chính là lão hổ bị rút răng!
Lý Bách Chu trong lòng thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Toàn bộ hết thảy đều là lừa gạt. Từ khi y bị tai nạn tới nay, không có gì là thật với y!
“Mày đến tột cùng là ai?”
Bác sĩ cười cười: “Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi là bác sĩ Cao
Kiều a, —— tôi là người của Bộc Dương phu nhân. Đóng giả em trai
cậu, chỉ là vì để cậu sớm tin tưởng, không cần lãng phí thời gian mà
thôi, không có ác ý.”
“Vậy sao?” Lý Bách Chu tinh thần khẩn trương cao độ, một khắc cũng không dám thả lỏng.
Tựa hồ không muốn tiếp tục giả tạo, Cao Kiều cười đến phá lệ thản nhiên:
“Lúc trước đúng là phu nhân báo cảnh sát, tôi không lừa cậu. Hiện
tại cũng là phu nhân sắp xếp tôi đến tìm cậu, phu nhân cảm thấy cậu
thật sự không thích hợp với thiếu gia, không thể để cậu tiếp tục lưu
lại nơi này. Hơn nữa chuyện này, quả thật không thể để thiếu gia biết,
cho nên tôi thật sự đã cho hắn một chút thuốc ngủ. Bởi vì, hắn nhất
định sẽ không nỡ, tâm can bảo bối của mình —— cứ như vậy mà chết đi!”
Lời còn chưa dứt, mặt Cao Kiều bỗng nhiên dữ tợn khủng bố. Mạnh mẽ xoay
người một cái, hắn một quyền nặng nề đánh lên mặt Lý Bách Chu.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn là, khi một quyền của hắn quét tới thái
dương của Lý Bách Chu, lại bị đối phương đỡ được, không khoan
nhượng áp xuống!
Lý Bách Chu cười lạnh một tiếng “Con mẹ
nó”, tay phải một đấm tay trái một quyền, không lưu tình nện
xuống cổ Cao Kiều.
Cao Kiều kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra
vài bước. Gọng kính vàng cũng bị đánh bay, trong miệng mũi và lỗ tai
chảy ra tơ máu. Cả người lăn trên đất vô cùng chật vật.
Lý
Bách Chu cũng không dễ chịu gì. Bởi vì dùng sức quá mạnh, đùi phải
bị gãy của y căn bản không đỡ được sức nặng toàn thân. Y chỉ
cảm thấy như lại bị đập gảy chân lần nữa, một trận đau nhức như bị
tháo xương, y kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh đầm đìa té lăn
trên đất.
“Ha ha, ha ha, hảo, có chút ý tứ.” Cao Kiều xoa nhẹ
cổ, lắc đầu, đỡ vách tường đứng dậy. Hắn thấy Lý Bách Chu một bộ
dạng dậy không nổi, liền ha ha cười nói: “Nếu chân mày lành lặn, tao quả đúng là không phải đối thủ của mày. Đáng tiếc a đáng tiếc.”
Nói xong, hắn từ trong túi tiền lấy ra một lọ thuốc dạng khí, cầm ở trong tay lắc lắc.
“Xem, một lọ thuốc mê liền đủ giải quyết mày. Dù sao mày cũng chạy không
được, tao cũng có thể kiếm cái gậy tới chăm sóc mày.”Lý Bách Chu giận đến đỏ mắt!
Y cũng biết, mình quả thật chỉ có thể khoanh tay chịu chết. Y chưa từng cảm thấy mình uất ức như vậy!
Cùng lắm thì liều mạng với hắn đi!
Mắt thấy Cao Kiều từng bước tới gần, tay Lý Bách Chu siết chặt đã toàn mồ hôi lạnh.
Bộc Dương Môn tra tấn y, Bộc Dương phu nhân muốn giết y diệt khẩu. Mẹ con nhà này toàn kẻ điên!
Không có người đến. Tất cả đều là người của Bộc Dương phu nhân. Nơi này, không có ai đến cứu y!
Ngay khi Lý Bách Chu mất hết hy vọng, một thân ảnh cao lớn từ trong góc phòng tối chậm rãi hiện ra.
Ngay sau đó, Lý Bách Chu nghe thấy một tiếng dao đâm vào da thịt.
Cao Kiều muốn kêu to, nhưng bóng đen nhanh hơn một bước bịt kín miệng
hắn. Bóng đen nhanh chóng tặng thêm mấy dao vào tim hắn.
Lý Bách Chu mở to hai mắt nhìn, không tiếng động nhìn thấy một màn này. Y kinh hãi một câu cũng nói không nên lời.
Cao Kiều cũng mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn chằm chằm Lý Bách Chu.
Sau đó hắn chậm rãi trượt chân. Vô lực xụi lơ trên mặt đất, run rẩy vài
cái, không còn động tĩnh.
Lý Bách Chu ngây dại. Một cử động cũng không dám. Y đã bao giờ chứng kiến hiện trường án mạng thế này chứ!
Y thất thần đem ánh mắt từ kẻ chết trên đất di động lên, cuối cùng tạm dừng tại thân người đứng thay thế cho Cao Kiều lúc này.
Trong bóng tối, một đôi mắt ôn nhu mang ý cười nhìn xuống Lý Bách Chu.
Nam hộ lý thở dài đối Lý Bách Chu lắc lắc đầu, tựa như đối phương là
đứa nhỏ tinh nghịch. Gã cúi xuống, bàn tay to vòng qua đầu gối Lý
Bách Chu, bế Lý Bách Chu lên. Sau đó đi ra ngoài.
Lý Bách
Chu đã hoàn toàn bị vây trong trạng thái mất hồn. Y không phải đối thủ của Cao Kiều, lại càng không phải đối thủ của tên Câm thân hình
cao lớn này. Y ngơ ngác nhìn nam hộ lý, nghĩ thầm chẳng lẽ còn có
người xui xẻo hơn y nữa sao? Kỳ thật y còn có thể càng xui xẻo hơn
nữa đi!
Lý Bách Chu lường trước chuyện bị bắt lại phòng
giam. —— Như vậy cũng tốt, chẳng qua hết thảy đều trở lại vạch
xuất phát mà thôi.
Nhưng nam hộ lý cũng không có ý đưa y về
phòng. Gã mang theo ỳ, từ cửa sau biệt thự đi ra ngoài, lái xe từ trong kho hàng ra, ôm y vào xe, sau đó cũng tự ngồi lên.