“Điện hạ…Nếu còn không quay lại…Chúng ta sẽ…Sẽ bị…Hoa mai…Rơi đầy người đó.”
Lâm Tam Tư thật vất vả mới nói được hết câu trong lúc Hoắc Dực còn đang
triền miên, trên đài mấy tiết mục múa hát đã kết thúc, thái hậu nương
nương đã được người ta mời quay về dùng bữa.
Tuy Lâm Tam Tư không cảm thấy hứng thú với mấy tiết mục ca hát mà Tống
Cảnh Ngưỡng chuẩn bị, nhưng nàng lại rất ngạc nhiên với mâm cỗ tràn ngập màu sắc của những món ăn ngon mê người.
Tất cả món ăn đều được đầu bếp trong cung làm, tài nghệ của họ thật sự
rất tuyệt vời, chỉ một củ khoai tây nhỏ mà họ cũng có thể cắt tỉa thành
hình phượng hoàng rất sống động, đặc biệt là mời được cả thợ làm bánh
của Ngự Hương Lâu đến để làm điểm tâm ngọt.
Ngự Hương Lâu buôn bán rất tốt, lại khác biệt so với các quán ăn bên
cạnh, rất ít giao thiệp với các quan lại và người quyền quý trong kinh
thành, cho nên ban đầu khi Tống Cảnh Ngưỡng đến gửi lời mời thì đã bị
người ta khéo léo từ chối.Sau khi bẩm báo lại với Hoắc Dực thì bị Hoắc
Dực trách mắng, nói nếu không làm được chuyện này thì hắn sẽ bị cấm túc
ba tháng giống như Hà Tất Kỳ!
Tống Cảnh Ngưỡng không còn cách nào khác là quay lại đó một chuyến nữa,
nhưng vẫn không thành công, lần cuối cùng đành phải kéo theo Hà Tất Kỳ
đi cùng, lần này người đón tiếp bọn họ là ông chủ của Ngự Hương Lâu, một công tử trẻ tuổi rất tuấn tú.Sau khi nghe Tống Cảnh Ngưỡng nói rõ
nguyên do, vị công tử đó liền không nói hai lời, nhanh chóng bảo thợ làm bánh đi cùng hắn về phủ thái tử để làm bánh ngọt.