Trong nhà ở Thanh Lan Uyển, Lâm Tam Tư đang chơi với Tiểu Thần Hi, em bé ngủ
cả ngày rồi nên buổi tối vẫn rất tỉnh táo, đôi mắt to tròn nháy nháy rất đáng yêu, chỉ có điều là không thích cười, nhìn con rối trong tay Lâm
Tam Tư một lúc rồi chán, quay đầu đi không muốn nhìn nữa, gương mặt bầu
bĩnh còn tỏ ra khó chịu, thật khiến cho Lâm Tam Tư buồn bực không thôi,
con rối này nàng đã mất ba ngày mới làm xong đó.
Lý tẩu bước vào cửa, nói: “Lâm cô nương, Tống thị vệ tới.”
Lâm Tam Tư cả ngày chỉ ở trong phủ nên không rõ tình hình trong hoàng
cung, huống hồ còn là việc liên quan đến hoàng hậu nương nương, nên tin
tức sẽ bị giấu rất kỹ, trong lòng nàng không khỏi có phần bận tâm. “Điện hạ đã về chưa?”
“Vẫn chưa, điện hạ bảo Tống thị vệ tới để truyền lời.”
Lâm Tam Tư khẽ nhăn mày, Hoắc Dực phải lưu lại trong cung, khẳng định
không phải chuyện nhỏ, xem ra bệnh của hoàng hậu nương nương rất
nặng.Nàng nhớ lại lần trước khi gặp hoàng hậu ở Phúc Thọ cung, khi đó
nàng ta nhìn vô cùng lộng lẫy và quý phái, dung nhan xinh đẹp, khi nói
chuyện rất có khí thế đàn áp người, không ngờ lại đột nhiên ngã bệnh.
“Trời lạnh lắm, bảo hắn vào trong nói đi, chỉ cần đứng cách bình phong
là được.”
“Vâng, để nô tỳ ra mời Tống thị vệ vào.”
Lý tẩu nói xong liền đi ra cửa, chốc lát đã nghe thấy tiếng của Tống thị vệ từ bên ngoài truyền vào. “Đa tạ ý tốt của Lâm tiểu thư, nhưng cả
người thuộc hạ lúc này đều là khí lạnh, không đi vào phòng vẫn tốt hơn.” Bên ngoài thật sự rất lạnh, Tống Cảnh Ngưỡng cực kỳ muốn vào trong nhà, nhân tiện thăm tiểu công tử đáng yêu một chút, nhưng lại lo lắng nhỡ
điện hạ mà biết hắn vào trong thì toi, cho nên hắn mới không dám đi vào.
Một lát sau lại nghe thấy tiếng của hắn vang lên: “Điện hạ phân phó cho
thuộc hạ chuyển lời tới Lâm tiểu thư, rằng tối nay điện hạ không trở về
phủ, Lâm tiểu thư hãy nghỉ ngơi trước, đừng lo lắng.”
Lúc này lại sai Tống Cảnh Ngưỡng về đây, Lâm Tam Tư cũng đoán ra được là Hoắc Dực ngủ lại trong cung rồi. “Được, ta biết rồi, làm phiền Tống thị vệ.”
Tống thị vệ đi rồi, Lý tẩu liền vén rèm đi vào, đầu tiên là đứng ở cửa
vỗ tuyết trên áo xuống, đợi đến khi cơ thể ấm lên thì mới đi vào bên
trong.
Lâm Tam Tư lắc đầu: “Lúc này ta cũng chưa buồn ngủ, chờ thêm lát nữa đi.”
“Vâng, nếu người thấy mệt thì gọi nô tỳ.” Lý tẩu nói xong liền cầm khăn
đi lau bàn, mặt bàn ngày nào cũng được lau nên rất sạch, chẳng qua là
nàng rảnh rỗi quá thôi.Điện hạ lúc đi đã dặn dò là phải chiếu cố Lâm cô
nương thật tốt, nàng cho dù rảnh thì cũng phải cố tìm ra việc để làm,
bỗng dưng nghẹn ngào nói: “Hoàng hậu nương nương cũng thật khổ, hậu cung nhiều nữ nhân, địa vị của hoàng hậu lại tôn quý nhất, đáng tiếc là
không thể sinh cho hoàng thượng một đứa con.”
Lâm Tam Tư kinh ngạc nói: “Lý tẩu, ngươi vừa mới nói là hoàng hậu nương
nương không thể sinh con sao, vậy Lương vương điện hạ là thế nào?”
“Lương vương trên danh nghĩa là con thừa tự của hoàng hậu, mẹ đẻ của
Lương vương là một cung nữ, được hoàng thượng sủng ái khi đang say rượu, sau đó mang thai, cung nữ đó sau khi sinh hạ Lương vương thì không
thoát khỏi cái chết.Khi ấy hoàng hậu đã ở bên hoàng thượng nhiều năm
rồi, vẫn chưa từng mang thai, cho nên hoàng hậu mới nhận Lương vương làm con mình.”
“Chuyện này Lương vương có biết không?”
Lý tẩu lắc đầu đáp: “Chuyện này nô tỳ cũng không rõ lắm, nhưng nô tỳ
nghĩ là Lương vương biết, vì chuyện này mọi người trong kinh thành đều
rõ, nên Lương vương hẳn là đã từng nghe thấy, hoặc nếu hắn có tâm thì
chỉ cần điều tra là biết ngay.”
“Thì ra là vậy.” Lâm Tam Tư cảm thấy rất kinh ngạc, nghĩ chuyện lớn như
vậy mà một người hay thích buôn chuyện như Bách Hợp còn không biết.Tuy
vậy nghĩ lại thì Lương vương lớn hơn các nàng mấy tuổi, các nàng không
biết cũng là bình thường, chắc chỉ có những người có tuổi như Lý tẩu mới biết.Hoàng hậu nương nương quả thật rất đáng thương, nhưng người đáng
thương thì tất có chỗ đáng hận, qua việc tranh giành tình cảm giữa nàng
ta và Hiền quý phi thì có thể thấy rằng nàng ta không phải dạng hiền
lành gì.
Lý tẩu đi tới trước giường nhìn nhìn, đột nhiên cười nói: “Ui da, tiểu công tử tiểu rồi.”
Lâm Tam Tư nghe tiếng Lý tẩu, lúc này mới nhận ra là tâm trí của mình đã bay quá xa rồi, liền bận rộn cùng Lý tẩu thay tã cho Thần Hi.Đãi ngộ
của hoàng trưởng tôn đương nhiên là rất khác biệt, tất cả tã lót đều là
vải gấm của vùng Giang Nam nên chất lượng rất tốt, không chỉ họa tiết
thêu bên ngoài đẹp, mà xúc cảm khi sờ vào cũng vô cùng mềm mại.
Hai người mới thay tã cho Thần Hi xong thì thấy Bách Hợp chạy vào, vừa
chạy vừa hô: “Tiểu thư tiểu thư, Phục Linh tỷ, nô tỳ nhìn thấy Phục Linh tỷ!”
Lâm Tam Tư vội nói: “Ở đâu?”
“Đang đứng ở trước cổng ạ.” Bách Hợp hai mắt đỏ hoe, khóe mắt còn rưng
rưng. “Nói thế nào Phục Linh tỷ cũng không chịu vào nhà, bảo là không
còn mặt mũi nào để gặp tiểu thư, chỉ muốn từ xa nhìn tiểu thư và tiểu
công tử là vui rồi.” Bách Hợp nói xong, nước mắt lại ào ào chảy ra.
“Nói linh tinh gì đó, ta nào có để ý mấy chuyện này, trời lạnh thế mà
đứng bên ngoài, muốn ngã bệnh sao! Đi, ta với em cùng ra gọi em ấy vào.” Lâm Tam Tư chống người muốn đi xuống giường nhưng lại bị Lý tẩu ngăn
cản.
“Lâm cô nương người đừng nóng vội, lúc này người sao có thể ra gió được, nếu bị nhiễm lạnh thì tiểu công tử phải làm sao! Cô nương cứ để cho nô
tỳ và Bách Hợp cùng đi khuyên nhủ Phục Linh, nô tỳ lớn tuổi hơn nên cũng dễ nói chuyện.”
Lâm Tam Tư quả thật nghe Bách Hợp nói mà cuống đến mức hồ đồ rồi, không
kịp suy nghĩ gì cả, lúc này mới bình tĩnh lại, nói: “Được, Lý tẩu, ngươi giúp ta khuyên nhủ em ấy với, hai năm qua, Phục Linh đã vì ta mà chịu
không ít cực khổ, muốn gặp cũng không dễ dàng.”
“Nô tỳ biết rồi.”
Lý tẩu sau đó quả nhiên đã đưa được Phục Linh vào, vừa vào cửa, Phục
Linh liền quỳ xuống đất, nói: “Nô tỳ có tội, tiểu thư sinh tiểu công tử
mà nô tỳ lại không thể ở bên cạnh người để hầu hạ, nô tỳ thật có tội,
kính xin tiểu thư trách phạt.”
Lâm Tam Tư bảo Lý tẩu và Bách Hợp đỡ Phục Linh dậy, “Phục Linh, chúng ta gặp được nhau là điều không dễ dàng, tại sao lại nói những lời này? Em
mau lại gần đây cho ta nhìn một cái nào.”
Phục Linh lau khô nước mắt, bước nhanh tới trước giường, lúc đầu vì khóc nên khiến nàng không nhìn rõ tiểu thư, hiện tại rốt cục cũng thấy rõ
rồi, tiểu thư không gầy đi, khí sắc cũng tốt, xem ra người ngoài đồn đại cũng đúng, thái tử có vẻ như đối xử rất tốt với tiểu thư.
Lâm Tam Tư cầm lấy tay Phục Linh nói: “Phục Linh, em gầy quá.”
Phục Linh miễn cưỡng cười nói: “Tiểu thư có nhớ không? Khi ở trong phủ,
tụi nô tỳ luôn nói với nhau về chuyện mấy thê thiếp của nhà này mấy thê
thiếp ở nhà kia, giờ chính mình đi làm thiếp cho nhà người ta, mới biết
được nhóm thê thiếp ghê gớm đến mức nào.Cả đám suốt ngày so đo với nhau, vài ngày trước Tần lão gia thích mẫu nữ nhân có dáng người mảnh mai,
làm cả đám thê thiếp trong phủ gần như tuyệt thực luôn, tất cả chỉ vì
muốn có thân hình gầy yếu hơn, nô tỳ cũng học theo các nàng nên bây giờ
mới gầy đi nhiều vậy đấy! Nếu không bắt chước theo bọn họ thì bọn họ lại giận vì nô tỳ khác biệt.”
Lâm Tam Tư ngồi nghe Phục Linh nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, không
phải là nàng không tin lời Phục Linh, mà là vết chai trên lòng bàn tay
Phục Linh giống như một lưỡi dao cứa vào tim nàng vậy.Nếu chuyện quả
thật như nàng nói, thì bàn tay sao có thể có nhiều vết chai đến vậy? Hồi xưa khi ở Lâm phủ, tuy Phục Linh là nha hoàn hầu hạ nàng, nhưng nàng
chưa bao giờ đối đãi với Phục Linh và Bách Hợp như đối đãi với một nha
hoàn, cho nên mấy việc nặng trong phủ đều không khiến các nàng làm.
“Phục Linh, em thay đổi rồi.” Lâm Tam Tư dịu dàng nhìn Phục Linh, đưa
tay lau nước mắt cho nàng, nói: “Trước đây em chưa bao giờ vì những
chuyện này mà thay đổi suy nghĩ của mình, bất kể người ta làm thế nào
thì em vẫn một mực làm theo ý mình, rất có chủ kiến trong mọi chuyện,
ngay cả cha ta cũng nói là em thiệt thòi, vì nếu như em được sinh ra ở
một gia đình khá giả thì nhất định sẽ trở thành một tiểu thư khuê các
rồi.”
“Đó là vì lão gia yêu quý nô tỳ nên nói vậy thôi, chứ nô tỳ đâu có tài cán gì!”
Lâm Tam Tư nhìn Phục Linh, nói: “Tần lão gia đối xử với em có tốt không?”
“Còn có thể sao được, Tần lão gia là người thế nào chắc tiểu thư cũng
biết, hắn không đối xử đặc biệt tốt với một ai cả, nhưng nếu đã trở
thành người của hắn thì hắn sẽ không bạc đãi gì.” Phục Linh nói như thể
không có gì xảy ra, cố gắng duy trì nụ cười, trước khi đến đây nàng đã
chuẩn bị sẵn để trả lời những câu hỏi của Lâm Tam Tư rồi.Nàng không thể
nói là tên họ Tần kia đối xử với nàng rất tốt được, vì hắn nổi tiếng là
ham mê nữ sắc, nhất định sẽ không bao giờ sủng ái một nữ nhân quá lâu,
nếu nàng nói vậy thì tiểu thư sẽ nghi ngờ, sau đó lo lắng cho nàng, cho
nên nàng mới trả lời như vậy, xem chừng độ tin cậy sẽ cao hơn một chút.
“Tiểu thư không biết đấy thôi, nữ quyến trong Tần phủ nhiều vô cùng,
trước kia tụi nô tỳ chỉ nghe nói là có hơn mười người thiếp, nhưng lúc
vào đó nô tỳ mới thấy là còn hơn cả thế, tính cả những nha hoàn trong
phủ và những nữ nhân hắn cướp về thì áng chừng phải đến ba mươi người!
Mà nhiều người nên cũng vui, bình thường nếu không có chuyện gì làm thì
nô tỳ sẽ cùng các nàng ấy tán gẫu, đánh bài gì đó, thời gian trôi qua
cũng rất mau.”
Lâm Tam Tư trong lòng không khỏi khó chịu, Phục Linh là đang sợ nàng lo
lắng nên mới lựa lời nói dễ nghe như vậy, nàng vốn muốn hỏi Phục Linh
rằng có muốn ở lại phủ thái tử hay không, nhưng trước mắt Hoắc Dực mới
khôi phục được thân phận, nàng không muốn mang đến phiền phức cho Hoắc
Dực, mà chính nàng lại không có năng lực để giữ Phục Linh lại.
Phục Linh nhìn quanh phòng, hỏi: “Tiểu thư, tiểu công tử đâu rồi, nô tỳ cố ý đến đây để thăm tiểu công tử.”
Lâm Tam Tư chỉ vào cái nôi ở đằng trước, nói: “Mới vừa ngủ rồi, Lý tẩu đã đặt vào trong nôi.”
Phục Linh lau nước mắt, đứng lên đi về phía cái nôi, nàng đã từng tưởng
tượng đến lúc tiểu thư sinh hạ hài tử, khi ấy nàng nhất định sẽ là người đầu tiên bế đứa bé từ tay bà đỡ, nhất định sẽ đối tốt với con của tiểu
thư như con đẻ của mình, nhất định sẽ ở bên phụng bồi đứa bé lớn
lên…Nhưng bây giờ hết thảy đều đã khác, rất nhiều chuyện sẽ chỉ còn
trong tưởng tượng.
“Tiểu thư, nhìn tiểu công tử đáng yêu quá!” Phục Linh cảm thán, dường
như ngắm mãi cũng không thấy đủ, nước mắt lại chảy xuống.Nàng đưa tay
lau nước mắt, lấy khăn lau sạch tay, từ trong ngực lấy ra một món đồ,
cẩn thận đặt bên cạnh Hoắc Thần Hi: “Nô tỳ không có vật gì quý giá, chỉ
có thứ này là nô tỳ quý trọng nhất, từ nhỏ nô tỳ đã luôn mang theo bên
mình, tiểu công tử đừng ghét bỏ nha.”
“Phục Linh, em làm gì vậy hả?” Lâm Tam Tư thấy vậy thì tâm bỗng nghẹn
lại, thứ Phục Linh đặt bên cạnh Thần Hi chính là miếng ngọc bội mà tổ
tiên nhà Phục Linh truyền lại, nó là thứ mà từ sau khi vào Lâm phủ Phục
Linh vẫn mang theo bên người. “Đây là thứ cha để lại cho em, sao em lại
đưa cho Thần Hi được! Mau lấy về đi, nếu em muốn tặng thì tặng thứ khác
cũng được.”
“Tiểu thư, nô tỳ không còn thứ gì khác để đưa cả, với lại nô tỳ thật tâm thích tiểu công tử, vật này ở bên nô tỳ cũng không có tác dụng gì,
không bằng để lại cho tiểu công tử, coi như biểu đạt tâm ý muốn chăm sóc tiểu công tử của nô tỳ.”
“Phục Linh…”
Lâm Tam Tư còn định nói tiếp thì Lý tẩu đã nói trước: “Lâm cô nương,
người thay tiểu công tử nhận lấy tâm ý của Phục Linh cô nương đi, tương
lai khi tiểu công tử lớn, nếu thấy không thích thì có thể trả lại cho
Phục Linh cô nương cũng không muộn, hiện tại coi như là người nhận thay
tiểu công tử thôi.”
Phục Linh cảm kích nhìn Lý tẩu, quay sang nói: “Tiểu thư, người hãy nhận lấy đi.”
Lâm Tam Tư miễn cưỡng đáp ứng, “Nhưng mà phải nói trước, tương lai khi
em sinh hài tử, thì ngọc bội kia phải đưa lại cho em, thứ tổ tiên để
lại, sao có thể dễ dàng đưa cho người khác được.”
Phục Linh thầm nghĩ cả đời này nàng sẽ không sinh con, cho nên liền đáp
ứng luôn.Bách Hợp thấy mọi chuyện vui vẻ, liền kéo tay Phục Linh, nói:
“Phục Linh tỷ, tối nay tỷ đừng trở về, vào phòng ngủ với muội đi, từ khi tỷ đi, muội đều ngủ một mình.”
“Muội đó, vẫn giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy.” Phục Linh mắng Bách
Hợp, nói tiếp: “Tiểu thư sinh tiểu công tử rồi, muội không được trẻ con
như vậy nữa, phải học cách chăm sóc cho tiểu thư và tiểu công tử, biết
chưa?”
Bách Hợp làm nũng đung đưa tay Phục Linh, nói: “Phục Linh tỷ, muội biết rồi.”
Phục Linh cưng chiều vỗ nhẹ tay Bách Hợp, quay đầu nói với Lâm Tam Tư: “Tiểu thư, không còn sớm nữa, nô tỳ phải về đây.”
Lâm Tam Tư không nỡ nói: “Sao vội vậy?”
“Tần lão gia cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quản hơi chặt, sợ người của hắn một đi không trở về, nên khi đi đều phải báo trước giờ về cho hắn,
nếu về muộn thì hắn sẽ tức giận.”
Phục Linh thản nhiên nói, gương mặt tràn đầy nụ cười, nhưng Lâm Tam Tư
có thể nhìn ra được là Phục Linh sống ở Tần phủ không hề thoải mái, cảm
giác khi chạm vào vết chai trên tay Phục Linh vẫn còn đọng lại, thấy
Phục Linh xoay người muốn đi, nàng bắt đầu cuống lên, sau đó bất chấp
nói: “Phục Linh, ở lại đây đi, được không?”
Thân thể Phục Linh chấn động mạnh, cảm xúc vốn không thể khống chế trong nháy mắt bị Lâm Tam Tư làm cho sụp đổ.Bách Hợp thấy vậy liền vội vàng
cầm khăn tay giúp nàng lau nước mắt: “Phục Linh tỷ ở lại đây đi, chúng
ta cùng nhau hầu hạ tiểu thư và tiểu công tử, giống như hồi xưa khi ở
trong phủ, được không?”
Phục Linh kiên quyết lắc đầu: “Ta không thể…”
“Phục Linh, ta biết cuộc sống của em bây giờ trôi qua không tốt, vừa rồi khi cầm tay em ta đã nhận ra rồi, vết chai dày như vậy, không phải là
thứ mà một người làm thiếp nên có.” Lâm Tam Tư hai mắt nhòa lệ, Lý tẩu
vội vàng lau nước mắt cho nàng, nhỏ giọng khuyên nàng không nên rơi lệ,
tương lai mắt sẽ không tốt. “Ban đầu em vào Tần phủ là để dò la tin tức
của ta, hiện giờ em tìm được ta rồi, cũng thấy ta sống rất tốt.Nếu cuộc
sống của em không được như ý, vậy ta hi vọng em có thể ở lại đây.”
Phục Linh xoay người, khóc nói: “Tiểu thư…”
Lý tẩu thấy nước mắt Lâm Tam Tư lại sắp chảy ra, liền vội vàng nói: “Nô
tỳ thấy Phục Linh cô nương nên ở lại trong phủ thái tử đi, Lâm cô nương
sau khi sinh tiểu công tử đương nhiên không thể thiếu người hầu hạ, mà
ngươi đã từng hầu hạ Lâm cô nương rồi nên sẽ dễ dàng và đáng tin hơn
người khác.” Dứt lời, Lý tẩu lại lo lắng dặn dò: “Lâm cô nương, trong
thời gian ở cữ tuyệt đối không được rơi lệ, sẽ không tốt cho thân thể
đâu, nếu ra gió lạnh hai mắt cũng sẽ dễ chảy nước mắt, còn dễ nhức đầu
nữa.”
Lâm Tam Tư cố gắng không khóc nữa, nói: “Lý tẩu nói rất đúng, Phục Linh, ta thật sự không yên lòng để em trở về đó, em hãy lưu lại đi! Về phần
Tần lão gia bên kia, em cũng đừng lo lắng, ta sẽ thử xin điện hạ giúp đỡ nghĩ cách giải quyết.”
Phục Linh vô cùng tự trách, họ Tần kia mặc dù không phải quan lớn gì,
nhưng nữ nhi của hắn lại gả cho một quan tứ phẩm, nên hắn luôn tận dụng
để tác oai tác quái, nếu làm ầm ĩ chuyện này, e là sẽ ảnh hưởng tới danh dự của thái tử điện hạ. “Tiểu thư, họ Tần kia không phải dạng hiền
lành, lại có con rể của hắn làm chỗ dựa, nếu làm to chuyện thì nô tỳ sợ
sẽ không tốt cho thái tử điện hạ, đến lúc đó sẽ liên lụy đến cả tiểu thư và thái tử điện hạ.”
Lâm Tam Tư vì vừa khóc nên Lý tẩu sợ mặt nàng không thoải mái, liền đi
lấy nước ấm giúp nàng lau mặt, nghe Phục Linh nói vậy thì cười nói:
“Trong lòng lẫn trong mắt thái tử điện hạ chỉ có một mình Lâm cô nương
mà thôi, chỉ cần Lâm cô nương mở miệng, không cần nói đến một quan tứ
phẩm, mà đến mười quan tứ phẩm thì thái tử điện hạ cũng không thèm để
vào mắt.”
Phục Linh đã sớm nghe nói rằng thái tử điện hạ vô cùng sủng ái tiểu thư, quả thật đúng là như vậy, trong lòng không khỏi hết sức vui mừng.
Lâm Tam Tư khẽ nhíu mày, về tình về lý thì nàng không thể bỏ mặc Phục
Linh, nhưng điện hạ liệu có đáp ứng nàng không? Thái tử điện hạ đã giúp
nàng tìm được Bách Hợp, lại an bài ổn thỏa cho cha mẹ nàng, tìm thầy
giáo và thái y cho Tuyên nhi…Mà tất cả mọi chuyện nàng đều không được
biết trước, điện hạ chỉ yên lặng mà làm, nhưng hôm nay có thêm Phục
Linh, điện hạ sẽ đồng ý chứ?
Lâm Tam Tư có chút không chắc chắn, nhưng nàng vẫn muốn thử quyết định một lần.
***
Bệnh của hoàng hậu nương nương không chỉ đến đột ngột mà còn rất nghiêm
trọng, thái hậu nương nương ở lại Minh Tâm điện một lúc lâu, đến tối
muộn mới trở về Phúc Thọ cung.
“Vừa rồi không thấy con ở Minh Tâm điện, ta còn tưởng là con đi ra ngoài rồi.” Thái hậu nương nương thấy Hoắc Dực chờ ở Phúc Thọ cung thì khẽ
kinh ngạc, “Lần này tính mạng hoàng hậu e rằng khó giữ, phụ hoàng con và cả các hoàng tử đều ở Minh Tâm điện, vậy mà sao con lại chạy đến chỗ
của hoàng tổ mẫu? Không sợ phụ hoàng trách phạt con sao?”
Hoắc Dực đang đọc sách, nghe vậy chỉ thờ ơ đáp: “Phụ hoàng vốn nói là mọi người có thể ở lại trong cung.”
“Vậy sao? Thế mà thái giám truyền chỉ lại không nói rõ.” Thái hậu nương
nương cũng chỉ thuận miệng nói vậy, cho dù hoàng thượng có hạ lệnh bắt
người ta phải ở trong Minh Tâm điện thì bà cũng có cách bao che cho Hoắc Dực. “Hoàng tổ mẫu có hơi đói bụng, con ngồi cạnh ăn cùng hoàng tổ mẫu
đi.”
Hoắc Dực dắt thái hậu nương nương đi tới phòng bên cạnh, tuy đã khuya
nhưng ngự thiện phòng đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn, cung nữ và các thái
giám cũng đã dọn món lên, hầu hạ hai người ăn khuya.
“Không biết hoàng hậu nương nương bị bệnh gì mà tất cả các thái y trong
cung đều không chẩn đoán ra.” Thái hậu nương nương nhẹ nhàng nói, tuy bà không ưa hoàng hậu lắm, nhưng dù sao cũng cùng chung sống một thời gian dài, đột nhiên thấy nàng ta nằm trên giường bệnh, trong lòng bà không
khỏi có chút khó chịu. “Lần này e là không qua khỏi.”
Hoắc Dực vẫn bình tĩnh như thường: “Nếu có thể dễ dàng tìm ra bệnh thì cũng đâu đến mức này.”
Thái hậu nương nương nghe vậy thì trong lòng cả kinh, nhìn Hoắc Dực hỏi: “Dực nhi, có phải con đã điều tra được gì đó rồi không?”
Hoắc Dực lắc đầu đáp: “Vẫn chưa ạ.”
“Còn dám nói vậy.” Thái hậu nương nương đặt đũa xuống, bà đã bước đến
tuổi xế chiều, trải qua hơn nửa đời người, về già lại càng thêm mềm
lòng, nói: “Bản lĩnh của con hoàng tổ mẫu còn không biết sao, mau nói
cho hoàng tổ mẫu nghe đi, có lẽ sẽ cứu được hoàng hậu.Hoàng tổ mẫu mặc
dù không thích nàng ta, nhưng nàng ta nhất định phải ở bên phụ hoàng con cả đời!”
“Tôn nhi cũng chỉ đang suy đoán thôi, đã cho người đi điều tra rồi.”
Hoắc Dực cũng đặt đũa xuống, nói: “Hoàng tổ mẫu, cho dù tôn nhi có tra
ra được chân tướng, thì mạng của hoàng hậu nương nương cũng không thể
cứu được.”
Thanh âm lãnh đạm của Hoắc Dực càng khiến cho thái hậu nương nương căng
thẳng, thật ra thì không phải bà không nghĩ đến chuyện đó, mà là không
dám nghĩ.Nếu đã dám ra tay với nữ nhân tôn quý nhất của Nam Dạ quốc, thì nhất định phải là một phát trí mạng, không thì thà rằng đừng hạ độc.
“Coi như là số mệnh đi, nàng ta làm ra những chuyện độc ác như vậy, cũng nên trả lại rồi.”
Thái hậu muốn nói lại thôi, lại thấy một cung nữ lớn tuổi Lý ma ma vén
rèm đi vào. “Khởi bẩm thái hậu nương nương, thái tử điện hạ, hoa phi
nương nương cầu kiến.”
Thái hậu nghi ngờ hỏi: “Trễ thế này rồi, Hoa phi còn tới là có chuyện gì?”
Lý ma ma cúi thấp đầu trả lời: “Nô tỳ có hỏi nhưng Hoa phi chỉ nói là
muốn gặp thái hậu nương nương, không muốn nhiều lời với người khác.”
Thái hậu và Hoắc Dực đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cảm giác hơi khác
thường.Hoa phi mới được phong phi vào năm ngoái, trừ tướng mạo đoan
trang ra thì không có điểm gì đặc biệt, cho nên tiến cung nhiều năm mà
vẫn ở chức thấp.Sau nàng ta đi theo Hiền quý phi, có Hiền quý phi tương
trợ nên mới nhận được sự ân sủng của hoàng thượng, phong làm phi, làm
cho cả huynh trưởng trong nhà thăng quan, dần dần có chút quyền uy trong cung, những người có địa vị thấp như quý nhân hay mỹ nhân, thấy nàng ta thì đều phải e dè nhượng bộ.
Lúc này Hoa phi lại tới Phúc Thọ cung, còn kín tiếng giữ miệng, đương nhiên không phải chuyện bình thường.
Chuyện của hoàng hậu có thể có liên quan tới Hiền quý phi, mà Hoa phi
lại là người của Hiền quý phi, Hoắc Dực suy đoán Hoa phi có thể chính là vì chuyện của hoàng hậu mà đến.
“Hoàng tổ mẫu, để cho nàng ta vào đi, Tôn nhi nghĩ nàng ta nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói với người.”
Thái hậu khẽ cau mày: “Chẳng lẽ là về chuyện của hoàng hậu?”
“Có phải hay không, hoàng tổ mẫu nghe là sẽ biết.” Hoắc Dực đứng lên,
ánh mắt thâm trầm không nhìn ra tâm tình: “Bất kể Hoa phi có nói với
người điều gì thì người cũng đừng tỏ ra kinh ngạc, chỉ cần ra vẻ như đã
biết là được.”
Thái hậu gật đầu, hồi còn trẻ các văn võ trong triều đều nói bà là người có chủ kiến, thế mà hôm nay một người có chủ kiến như bà vẫn còn bị tôn tử chỉ huy, còn rất tình nguyện mà tiếp thu, nếu để tiên hoàng và những đại thần kia thấy được, e là sẽ cười nhạo bà mất!
Thái hậu phân phó Lý ma ma cho Hoa phi vào, quay đầu lại thấy Hoắc Dực
đi đến triều thất, không khỏi nói: “Dực nhi, con đi đâu vậy?”
Hoắc Dực nhẹ nhàng đáp: “Tam Tư và Hi nhi e là không kiên nhẫn chờ đợi, tôn nhi đi về nhìn một cái.”
Thái hậu cười, sẵng giọng nói: “Đứa nhỏ này, thật hết cách với con, phụ
hoàng con mà hỏi tới thì hoàng tổ mẫu lại phải nói giúp con rồi.”